- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc
Lượt người xem
207,374

28,5

13 Tháng Năm 20154:22 SA(Xem: 27303)

Nhatronghem1
LTS:Cận cái chết, nhìn cái chết ... một tâm trạng đau buồn, ray rứt. Những ra đi vĩnh viễn, mất mát và bấu víu vào mất mát. Nuối tiếc. Trịnh Duy Kỳ đến với Hợp Lưu lần đầu với 28,5 với những cái trên. Xin giới thiệu đến độc giả.
Tạp Chí Hợp Lưu

 

 

 

Căn nhà vắng tanh chỉ có mỗi con chuột với đôi mắt lấm lét đứng gặm mẩu cơm nguội đang rơi vãi ngay trên con đường. Thời gian trôi chậm, đắng nghét có màu xám xám của mạng nhện đang giăng mắc lên cơn đau trong lòng của Nó.

 

Chiếc đồng hồ trong căn nhà từ đường của bà Ngoại đã hết pin từ 3 tháng trước. Cái kim giây và giờ thì đứng gần sát vào nhau, không chút mảy may động đậy. Nó đã quên xé lịch khoảng hơn 1 tháng nay.

 

Ngày thứ 29. Nó không đếm lịch nhưng căn cứ vào nỗi đau của má đang in hằn lên khuôn mặt để tính. Sự chết đang đến gần quá. Nó y chang như ánh mặt trời cuối ngày sắp tắt, còn đọng lại chút ánh sáng hiếm hoi cứ lịm dần rồi nhường lại khoảng tối cùng với tiếng la hét và nhiều cơn đau đang kéo dài.

 

Căn nhà Nó ở rất tối. Nó cảm thấy cái âm thanh của sự lạnh lẽo và hờn căm cứ róng riết bên tai mỗi đêm. Căn nhà cứ im ắng như cơn uất nghẹn. Cái kiểu thiếu ánh sáng nhưng lại thừa không gian để những khoảng rỗng tồn tại tạo ra sự cô đơn ở trong đó.

 

Nó không đủ tỉnh táo để sắp xếp thời gian làm thêm được việc gì nữa. Ngón tay của Nó đã bắt đầu cấu nghiến lấy cơn đau một cách vô tội vạ.  Ngón tay đã cong khô lên, từng lớp da khô bóc dần ra để lộ khoảng da non như kiểu da rắn. Cứ mùa lạnh về, Nó lại bị như vậy.

 

Má Nó đau nặng vào khoảng thời gian khí trời rất lạnh và có mưa.

 

Ngày 28, vị cha xứ đến đọc kinh cho má Nó. Ông cần mẫn tụng niệm mong linh hồn má được mau lên thiên đàng. Vị cha xứ cần mẫn giở kinh theo tràng hạt, miệng thì cứ đọc lẩm nhẩm bài kinh mà hình như Nó thuộc. Nó đã không theo đạo từ khi cha Nó bỏ nhà đi biệt xứ. Nhưng Nó vẫn thuộc rất nhiều kinh thánh, theo bản năng hay đơn giản chỉ là sự bắt chước. Nó không rõ lắm. Hôm ấy, căn nhà Nó nhuộm đầy mưa. Vị cha xứ ra về với đôi mắt chứa nỗi buồn không thể tả. Nó đứng nhìn theo đôi mắt ấy một cách không rời. Đôi mắt đã đánh thức cơn đau nào đó rất quen đang ở trong trí nhớ của Nó. Ngày bà Ngoại Nó mất, hình như đã thấy một lần.

 

Ngày 28, Nó rời khỏi nhà để bước chân ra phố. Cái cảm giác nhơm nhớp của mưa khiến Nó khó chịu.

 

Nó rời đi trong thời gian rất ngắn. Vì có người trông coi má hộ. Ngày 28, Nó chia tay người yêu. Cơn đau chỉ gây cảm giác tê tê chứ không dữ dội như Nó tưởng.  Cô gái N đến và gặp Nó nói đúng một câu: “Mình chia tay đi. Em không thể chịu nổi khi phải tiếp tục chung sống với người giống như anh.” Nó không đáp trả, xoay xoay cái ly cà phê đen trước mặt. Nó nhìn qua thấy bàn tay N rời khỏi tay Nó.

 

Má nó đã nhiều ngày không được tắm. Vì căn bệnh hay sự thỏa hiệp không được diễn ra, Má Nó khó tính hơn thường ngày. Má Nó cần sự tha thứ. Nó nghĩ vậy. Ai chết cũng cần sự tha thứ. Nó quay về nhà và nhìn vào đôi mắt tội nghiệp ấy, từng quầng đen đã phủ kín lên đôi mắt. Nắm tay Nó, má trăn trở với cái giọng run run: “Hãy tha thứ cho Má. Ở lại một mình chắc con sẽ buồn lắm.”

 

Thời gian bắt đầu ăn dần lên khuôn mặt của má. Má Nó ít nói hẳn đi, những câu nói bắt đầu rơi vào trạng thái lưng chừng khó hiểu.

 

28,5, Nó đang cần kiểm nghiệm mọi thứ. Khúc quanh trong chính cuộc sống của má. Ngày yêu cha, Má đã hy sinh khá nhiều thứ. Ông đã rời bỏ ra đi chỉ sau một cuộc cãi vã. Dường như, ông đã không chịu nổi được sự kiểm soát và sự cục tính của má. Má thì không thể nào sống chung với một người suốt ngày say rượu. Hôn nhân đổ vỡ. Má Nó ở vậy suốt 30 năm trời. Bà không thể nào đi tiếp thêm bước nữa. Má nói khi Nó còn bé xíu: “Má mà bước tiếp con sẽ khổ.”  Không có dấu chấm nào được đặt thêm vào cuộc đời của má nữa.

 

28,4 – má gọi giật ngược Nó thức giấc: “con ơi, má đau quá! Phải làm sao.” Ngay cả Nó cũng bất lực khi nghe một cơn đau như vậy. Một ngày, khoảng 50 lần Nó đi ngang qua sự lưng chừng của căn phòng. Căn phòng có con mèo già cứ nhìn chằm chằm vào chiếc gương ở phía trước. Chiếc gương đã bị cáu bẩn lên, nhìn mờ mờ ảo ảo mang lại cảm giác rờn rợn mỗi khi soi gương mặt vào. Gương mặt trở nên dị dạng và méo mó hẳn đi. Nó không còn nhận ra gương mặt của mình. Điều đó, khiến Nó sợ hãi.

 

Cứ mỗi đêm, Nó trải qua cảm giác ấy khi ở một mình với má. Có lẽ, con mèo đang giữ bí mật về chiếc gương như lời ông Ngoại kể: “cái gương nhốt ý nghĩ của con người.” Nó quyết định thử.

 

Nhưng làm sao để bước vào thế giới ấy. “Phải có cách chứ!” – Nó thầm nghĩ. Giữa đêm, má Nó thường ngủ rất say. Cái khoảnh khắc ấy, con người có thể bước vào thế giới của gương như sự soi xét của lương tri.

 

28,3 – Nó cứ loanh quanh đi tìm cái gì rất cũ. À, ngày Nó với người yêu đi qua một cái nghĩa trang vào lúc đêm tối. Cô N nói với với Nó: “tình yêu cũng giống như cái chết. Chỉ khi chết thì người ta mới yêu nhau dài được.” Nhưng Nó lại nghĩ: “khi chết rồi thì yêu còn có nghĩa lý gì.”

 

Nó chợt nhớ câu này của cô M.

 

Con mèo già đi ngang qua cái gương, gầm gừ giận dữ như xé cơn đau của Má ra thành từng mảnh. Tiếng kêu hoang dại, ức chế như xỉa xói vào tâm hồn cái âm thanh lạc điệu.

 

28,2, mang dáng dấp của con đường. Ngày ấy, cơn lạnh đã dồn dập vào phổi rất khắc nghiệt. Nó đã đi cái quãng dài gần như bất tận. Con đường tối. Cái bóng Nó bị xuyên thủng vào từng góc chết của khúc quanh. Bóng Nó tối hơn con đường. Khi đi trên đó, Nó chỉ muốn tự sát. Tự sát với con đường rất thích: không ai biết, chẳng ai hay. Cái chết lặng im, cái chết không thành lời. Các mẫu số quy lại chỉ là sự lựa chọn để phù hợp cho sự mất mát chung.

 

28,1, điểm từ cô gái N đến M là gì?

 

Không có điểm chung: Chỉ là đường vòng, đường elip, hay đường xích đạo để dẫn tới kết thúc.  Nó quen N. Nó hay ra bờ sông ngồi ngắm cảnh. Sông đẹp. Cô N rất dịu dàng và tinh tế. Cô N hay đọc thơ cho Nó nghe. Vào buổi chiều, Nó đã nắm tay cô N thật chặt. N đã để yên tay ở đó như để cảm nhận sự dịu dàng và ấm áp đến từ Nó. Thế là yêu. Nhưng tay của N quá lạnh. Tay Nó về cơ bản cũng lạnh. Theo định luật bảo toàn năng lượng thì: Lạnh + Lạnh = Buốt giá. Cô N không thích như vậy.  Đời cứ chạy lòng vòng theo kiểu Godot.

 

Chiếc gương đã muốn ói Nó ra bên ngoài. Vì cơn đau của má Nó: “Con đâu rồi? Con ơi!” Nhưng Nó vẫn muốn nấn ná lại. “Vì còn sự kiểm nghiệm nhỏ nữa vào khoảng 28,5.”

 

Con mèo già đã bắt đầu gầm gừ, đưa móng vuốt lên cào cào trên mặt tấm kiếng. Nó nhìn thấy gương mặt của con mèo gần hơn và rất dữ tợn.

 

28,5 khoảng thời gian làm cho Nó nhớ nhất. À, ngày Nó ra đời. Má Nó nói: “ Sinh nhật má sẽ mua nến cho con.” Nhưng chưa một lần, Nó có một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa. Nó chưa bao giờ được má Nó thắp nến vào hôm ấy cả. Mà Nó hay quên. Vì cuộc sống mưu sinh, vất vả. Má mua cho Nó một bộ đèn cày bằng nhựa. Nó đã thắp suốt 32 năm.

 

Nó hạnh phúc được một lần. Hạnh phúc vì cô M đã đốt nến cho Nó. Cô M không thích thơ. Cô ấy thích cảnh sắc thiên nhiên của các con đường. M đã pha cho Nó ly cà phê rất ngon. Cà phê vẫn còn đọng ở khóe môi. Nhưng M đã đi đâu mất. Nó còn nhớ cái hôm, Nó rượt M chạy qua đường hầm. Đường hầm tối lắm. Xe cộ tất nập và cái ánh sáng ấy làm Nó lóa hết cả mắt. M mất tích. Nó đã khóc rất nhiều đêm. Nó đi tìm M. Vào hôm, trời thật đẹp Nó gặp lại M. M cũng đốt nến cho chàng trai khác. Nó thầm nghĩ: “Sẽ có một cuộc mất tích khác sắp xảy ra. Không phải trong đường hầm. Có thể ở trên sông.” M thích sông, cái lạnh ở chỗ ấy sẽ làm cho cuộc biến mất hoàn hảo hơn.

 

Chiếc gương nhẫn nhịn trả lời: “Sự chịu đựng của tao đã đủ. Cái nhớ nhung của mày sao mà giả tạo không chịu được. Mày kể về sự biến mất cứ như trong phim.” Nó nói: “Tao có thích thế đâu. Tại sự thật vốn dĩ không thể thay đổi.  Ai chẳng biết mất tích là điều tồi tệ nhất quả đất này.” Gương điên tiết: “Mày thoát ra khỏi tao đi. Nếu không tao sẽ nuốt chửng mày.” Nó cứ thản nhiên trả lời: “Nhưng tao không sợ. Mày mới là người đang sợ hãi. Mày sợ tao nhìn thấu mày ư! Tao mà mất tích à. Tao là chuyên gia của việc làm cho người ta xóa hết dấu vết.”

 

Chiếc gương tức giận rồi nuốt chửng con mèo đang đứng trước mặt mình vào phía trong nó. Con mèo kêu lên âm thanh như bị ai bóp cổ cho đến tiếng kêu tắt ngấm. Chiếc gương mỉm cười nhìn Nó tự đắc: “mày cảm thấy sợ tao rồi chứ.” Nhưng Nó đã phá hiện bề mặt chiếc gương đã thay đổi. Chiếc gương đã mang gương mặt con mèo.

 

29,5, ngày định mệnh.  Nước mắt của ngày đó thật nhiều. Nó khóc. Má Nó khóc Má nó dặn dò nhiều thứ lắm: Má Nó đã cất giấu một bức thư viết riêng cho Nó. Nội dung bức thư chỉ có vài dòng vỏn vẹn: “Má thương con đến hết cuộc đời này.”

 

Hôm ấy, trời lạnh. Cái ống thở Oxi đã báo đến dấu đỏ. Má Nó đang ngơm ngớp vì thiếu không khí để thở. Nó cảm thấy lo sợ. Nó lấy xe rời khỏi nhà vào lúc 4 giờ sáng. Hôm ấy, trời vẫn còn tối. Nó đã bị lạc đường.

 

Má mất lỗi hoàn toàn tại Nó. Nếu không lạc đường. Nếu trời không tối. Nếu thời gian không rút ngắn lại như sợi thun kéo giãn ra rồi bắn lên mặt Nó. Phát bắn đau điếng, làm Nó khóc nhiều. Nước mắt rơi lên tấm chăn đắp cho Má.

 

Người ta đã mang Má đi như đã mang bà Ngoại đi.  Nó nhớ lúc bà Ngoại đi mãi mà không quay trở lại. Khi hỏi, thì Má nói: “bà Ngoại đi nghỉ ở nơi rất xa. Lâu lắm mới về.”

 

Khi ấy, Nó cứ tưởng bà Ngoại đã đi du lịch dài hạn ở đâu đó trên quả địa cầu này.

 

Má Nó cũng vậy. Không biết bao giờ mới trở về. Nó nhìn những vòng hoa người ra treo đầy ở góc nhà. Phía dưới nền nhà, có vết xước của chiếc quan tài bị lôi đi. Tâm hồn Nó bây giờ cũng vậy.

 

Nhưng thực chất, truyện đã không kết thúc như vậy.

Chính Nó đã không di chuyển về ngày 29,5. Cuộc chạy trong buổi tối kia chỉ mang sự tưởng tượng. Chính nó đã bị mắc kẹt ở ngày 28,5. Nó đã bị chiếc gương kia nuốt chửng.

 

Và Má Nó vẫn cứ mất!

 

TRỊNH DUY KỲ

Sài gòn ngày 10/04/2015

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Chín 202310:53 CH(Xem: 1898)
Trong những thập niên tới—khi các văn khố hoàn toàn mở rộng—chúng ta mới có thể biết rõ ai là người Việt đầu tiên đã đến Mỹ và tiếp cận với nền chính trị Mỹ. Cách nào đi nữa, Bùi Viện khó thể là nhân vật này… /... Nguyễn Sinh Côn—dưới bí danh Paul Thành, rồi Nguyễn Ái Quốc—có thể là người Việt đầu tiên đến Mỹ, và chắc chắn là người đầu tiên nghiên cứu hệ thống chính trị Mỹ… /... Phần tư thế kỷ sau, Nguyễn Sinh Côn—với bí danh Hồ Chí Minh—thực sự móc nối được với cơ quan tình báo chiến lược (OSS) Mỹ, được tặng bí danh “Lucius,” rồi bước vào Hà Nội giữa cao trào cách mạng 1945.[lvii] Mặc dù Liên bang Mỹ đã chọn thái độ “hands-off” [không can thiệp] khi liên quân Pháp-Bri-tên khởi đầu cuộc tái xâm lăng Việt Nam năm 1945, / ...cũng như thiết lập sự chính thống cho chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, qua cuộc bầu cử quốc hội 1946 và bản Hiến Pháp 9/11/1946...—đồng thời có thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến kháng Pháp suốt 8 năm kế tiếp.
31 Tháng Tám 202311:33 CH(Xem: 1386)
Sunday afternoon, September 2, 1945. High on a stage at Cot Co [Flag Pole] park—which was surrounded by a jungle of people, banners, and red flags—a thin, old man with a goatee was introduced. Ho Chi Minh—Ho the Enlightened—Ho the Brightest—a mysterious man who had set off waves of emotion among Ha Noi's inhabitants and inspired countless off-the-record tales ever since the National Salvation [Cuu Quoc], the Viet Minh organ, had announced the first tentative list of the "Viet Minh" government on August 24. It was to take the Vietnamese months, if not years, to find out who exactly Ho Chi Minh was. However, this did not matter, at least not on that afternoon of September 2. The unfamiliar old man — who remarkably did not wear a western suit but only a Chinese type "revolutionary" uniform — immediately caught the people's attention with his historic Declaration of Independence. To begin his declaration, which allegedly bore 15 signatures of his Provisional Government of the Democ
26 Tháng Mười Một 20198:59 CH(Xem: 16221)
Những tác phẩm do TẠP CHÍ HỢP-LƯU xuất bản:Hiện có bán qua hệ thống Amazon phát hành toàn cầu. Và SÁCH MỚI CỦA NXB TẠP CHÍ HỢP-LƯU 11-2019 Hiện có bán qua hệ thống phát hành LuLu.com.
21 Tháng Chín 20232:50 CH(Xem: 1218)
Mùa thu trải ra trải ra / Từng bước chân trên ngọn cỏ khô / Có em chạy băng qua cánh đồng hoang tưởng / Nụ hôn vội một sáng ướt mưa / Có phải em và mùa thu / Chia tay và nỗi buồn có thật / Như mưa / Rơi xuống đời nhau.
15 Tháng Chín 202312:19 SA(Xem: 1156)
Vô cùng thương tiếc khi được tin: Anh Nguyễn Văn Cử, Pháp Danh Gelek Gamba / Cựu học sinh Chu Văn An và Trần Lục / Cựu Sĩ Quan Võ Bị Thủ Đức, Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa / Sinh ngày 16 tháng 4 năm 1944 tại Hải Phòng, Việt Nam / Đã quá vãng ngày 22 tháng 8 năm 2023 / tại San Jose, California / Hưởng thọ 79 tuổi
12 Tháng Chín 20238:24 CH(Xem: 1538)
Đá nghe chuyện của mưa / Mang lời cho gió / Phía sau câu chuyện là tiếng sóng / Nụ cười gieo / Gió cuốn mây / Những đứa trẻ nhặt mưa ban ngày.
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 1347)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
12 Tháng Chín 20232:20 SA(Xem: 1460)
Ngủ đi. mênh mang suối nguồn / Ngủ đi. vợi nhẹ tâm buồn không đâu / Một bóng đời vút ảnh câu / Mà trần gian vẫn nhiệm mầu sắc không
12 Tháng Chín 20231:37 SA(Xem: 1601)
Phàm những gì người ta thích thì thường chòi mòi chốc mảy vì thứ ấy. Ví như người mê gái đẹp (thấy gái đẹp ai không mê, người nào nói không mê gái có mà hâm!), cô nào có vóc dáng lả lướt, ngồ ngộ, trang phục hơi sex đôi chút thì con ngươi như dán chặt vào đó. Lại có người thích chơi chim, mỗi lần nghe tiếng hót là như bị hốt hồn. Mỗi cách chơi đều có hội riêng, tập hợp những người cùng sở thích, chủ nhân của những quán cà phê vỉa hè cũng đã tận dụng cái sở thích ấy để mà câu khách. Trên cành cây có treo dăm ba lồng chim, bên ly cà phê mà tán pháo, tán cái vui dân dã của mình. So cọ con chim này hót hay , con chim kia đang bắt đầu thay lông. Và cũng từ đó, có nhiều kẻ tìm được khối tiền vì những trò chơi.
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 1394)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.