- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Căn Gác Mưa

08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 128404)

w-final3-hopluu92-146_0_300x112_1(Tặng Tháng Ba)

 

1.

- Chị đang làm cái gì vậy? Con Thạch Sùng tạch tạch lưỡi hỏi.

- Tâm sự.

- Với ai?

- Tất nhiên với anh yêu của tao rồi.

- Khiếp! Hôm nào trời mưa, em cũng thấy chị động kinh như thế, phát sợ.

- Mày chẳng biết gì, im đi là tốt nhất.

 

Con Thạch Sùng chẳng hiểu gì. Tất nhiên. Em không chấp nó. Anh nhỉ. Đứa con của chúng ta đã lớn rồi đấy. Em thấy nó to bằng ngón út. Anh xem này. Chị dơ ngón tay út lên chiếc bóng 60W ngay trước mắt ngắm nghía săm soi. Con gái chúng mình xinh đẹp và hồng hào, trắng nõn, không xấu xí như thằng Choắt, ngón út thằng Choắt bẩn vô cùng. Có lần em đã nôn oẹ khi thằng Choắt dí ngón út vào đống phân bò rồi bốc cho vào cái sọt nó đeo sau lưng.

- Này! Chị điên ơi! Chị đái dầm ra quần rồi kìa, đi thay đi, khiếp, khai hoắng lên.

- Kệ tao. Mày điên thì có. Tao đái bao giờ. Con gái tao đái dầm đấy. Nó bé xíu. Nó được ít ít tuổi lắm. Nó bé như ngón út đây này. Chị lại dơ ngón út lên khoe khoang với con Thạch Sùng.

 

2.

Mưa! Lại mưa. Từ hôm chuyển về khu phố cổ, em chẳng thể làm gì ngoài mỗi việc nằm im trên căn gác nhỏ, chúi đầu xuống cái cầu thang bé tẹo, ngắm những hạt mưa rơi lộp bộp. Hoặc thảng nghe vài đoạn Khánh Ly ỉ ôi. Nhiều khi, em cũng chán ngấy cái việc nằm và nghe. Nhưng mưa, em ngại bước chân xuống bậc cầu thang, lại phải chào hỏi những người là người. Em gọi điện cho Kitti, nhờ mua chục gói mỳ tôm để sẵn. Ngủ dậy em sẽ đun nước pha cafe, đến pha mỳ gói, đến pha trà mạn. Rồi lại pha cafe, trà mạn, mỳ gói. Những ngày mưa kéo theo những điệp khúc thực phẩm tẻ nhạt ngân dài. Nhưng thà như vậy còn hơn bước chân ra bậc cầu thang bé xíu kia là thấy một bác bị thấp khớp gườm gườm nhắc: "Đi nhẹ thôi cháu nhé, bác ở dưới này cứ thấy trên đấy như đánh trống trận vậy". Bước hết cầu thang ra bể nước công cộng, gặp thêm hai bác từng là giáo viên môn xã hội thời kháng chiến dặn mãi một câu không mệt mỏi: "Nhớ đừng nổ xe trong ngõ nhé!". Dắt xe ra đến cổng mong thoát ra con phố trung tâm nghẹt người kia thì gặp ngay bác cựu cán bộ phường bị áp huyết cao 15 năm, đang ôm ngực ho khù khờ, vừa ho vừa cố nhát ngừng: "Thanh niên giờ ăn mặc cứ gọi là mát mẻ"… Em vẫn phải mỉm cười chào. Thật nhẹ nhàng. Mỉm cười chào. Thật tươi sáng. Dạ vâng thưa gửi chuẩn xác, rồi khi cả xe và người lao giữa dòng người chật chội kia, em tha hồ buông ra những câu chửi rủa về đám già hâm dở trong ngõ phố cũ.

Có dăm ba lần em hối lỗi ăn năn về sự giải toả chửi rủa ấy với chính bản thân. Em sợ mình sẽ xấu tính xấu nết hơn khi sống với họ. Em sợ mình sẽ tẻ nhạt hơn đến mức chẳng bận tâm đến những tiếng kêu ta thán kia của họ. Nhưng em cũng sợ có một hôm nào đó, em sẽ nổi điên và chửi đầy mặt đám những người là người kia một trận tơi bời hoa lá. Em sợ và em lại tưởng tượng trên 10 lần những cảm xúc khác nhau của mình.

Em. Có đôi phần triệu chứng của kẻ điên, tất nhiên, cầm cái bằng thạc sĩ văn chương không điên mới lạ. Em thích tưởng tượng. Suy ra em có tính lãng mạn nhé! Em dễ khóc, dễ cười, chưa yêu ai thật lòng đến mức nhẩy lầu tự tử hay cắt mạch máu quyên sinh như tiểu thuyết Tầu. Nhưng em sẵn sàng đi chợ hoa đêm mua vài trăm ngàn tiền hoa hồng sịn chất đầy giường để chết ngạt bởi mùi hương. Em đã thử tự tử vài lần như vậy mà không ăn thua. Thỉnh thoảng, em có tự tử bằng chai Hennessy. Em uống để chết. Nhưng chỉ say. Em say đến mức giật vài bức tranh giá vài chục đô xuống nền nhà. Sáng tỉnh. Em sót của. Cảm giác sót của lấn át nỗi đau thất tình. Em quên phắt đi chuyện tự tử. Quên phắt đi thằng đàn ông vừa bỏ rơi em. Em dần dần chẳng biết yêu ai.

Ừ. Em xinh. Em khô. Đàn bà con gái phải ẩm ướt. Phải nồng nàn. Khô ai mà chịu thấu. Đời khốn nạn. Mẹ! Xinh mà khô thì chẳng thằng đàn ông nào thèm ngó tới. Em gần như vậy. Chẳng thằng đàn ông nào dám yêu em quá hai tháng. Em đã đau khổ thề thốt là chỉ cần thằng đàn ông nào đó yêu em đến hai tháng cộng một ngày thôi, em sẽ cưới ngay. Nhưng cứ đến hai tháng là thằng đàn ông lại "quất ngựa truy phong" chạy thẳng thừng. Em chẳng biết vì sao nữa. Có lần, anh yêu em đúng vào tháng thiếu, có nghĩa là ngày thứ 58. Ngày thứ 59, em phát điên lên sung sướng, em bắt đầu nghĩ ra đủ viễn cảnh một đám cưới, một gia đình với những đứa con xinh xắn hồng hồng như ngón út. Nhưng đến 23h59 phút của ngày thứ 59, điện thoại reo, em nhấc máy, hạnh phúc nói những lời yêu thương ngô nghê. Anh im lặng. Một phút em độc thoại trôi đi. Anh bắt đầu phút tiếp theo. Phút bắt đầu của một giờ mới. Ngày mới. Và em cũng bắt đầu một tên đàn ông khác anh. Em chẳng buồn khóc nữa. Chai Hennessy lại lăn lóc qua bên cạnh. Em lại tiếp một guồng yêu.

Em hơn 26 tuổi! 8 tháng 10 ngày nữa là tuổi 27. Ngày ngày. Em đi lang thang suốt từ con phố này sang con phố kia, nhìn ngó khuôn mặt, cử chỉ của từng người da vàng mũi tẹt. Em ghi chép những gì còn neo bám lại trong bộ nhớ về những con người ấy vào cuốn sổ nhỏ. Ngày ngày. Em nhìn. Nhớ. Ghi. Em làm việc này cho một tổ chức phi chính phủ của nước ngoài. Chẳng biết họ sẽ làm gì với mớ ghi chép hỗn độn em đem về, nhưng họ trả tiền khá hậu hĩnh: 300 đô cho một tháng. Quá tốt với một thạc sĩ văn chương. Một thạc sĩ chẳng để làm gì trong đất nước mà bằng cử nhân có thể mua, bằng thạc sĩ có thể bán, bằng tiến sĩ có thể trao đổi như mớ rau sạch.

Hà Nội mưa nhiều quá. Chẳng bao giờ em có thể tưởng tượng được ông Ngâu bà Ngâu lại gặp nhau đến hai lần trong năm. Mưa triền miên thối kẽ ngón chân của mấy ông già bà cả nơi ngõ, những tiếng bì bõm, đều đặn, chậm chãi. Những tiếng cằn nhằn kêu ca Ngâu khóc lóc nhiều, mệt. Em nằm, nghe, cười. Nằm, trò chuyện với Thạch Sùng, với anh về đứa con bé như ngón út, xinh đẹp nõn nà. Mỳ tôm hết. Cafe hết. Trà mạn hết. Em cẩu thả buông mái tóc còn nhàu nát bởi chăn nệm. Cẩu thả chui nhanh vào chiếc váy đỏ xuống phố. Em lê lết nỗi chán chường trong chiếc ghế nệm của những Highlands Cafe này đến chiếc ghế sắt của Hapro Cafe khác.

Mưa. Em toàn phải ngắm nghía những khuôn mặt tây nam tây nữ balô đầy tự tin thoả mãn, chẳng hề có nét nhăn nhó, chẳng hề kiểu cách nhún vai ra chiều khó hiểu, chẳng hề có kiểu cười ruồi…chẳng hề đặc trưng Việt lai như các khuôn mặt em đã thấy, đã ghi. Thật khó tìm dăm bảy khuôn mặt ấn tượng của Việt Nam trong những ngày mưa tại những nơi ồn ã này. Thoảng có vài khuôn mặt ta nhưng không mấy thiện cảm, cứ bì bì như miếng bóng lợn mà bà ngoại hay bắt em ngâm nước để nấu canh măng trong mỗi dịp tết, cứ nhìn thấy vài khuôn mặt ấy lại buồn mửa, em đã sợ hãi suốt tuổi thơ cho đến khi bà mất mới thấy yên ổn tâm hồn và cái dạ dầy. Em lật vài trang trong cuốn sổ nhỏ của ngày ghi gần nhất

"… Anh. Thấp. Lùn. Đôi mắt nhỏ, kéo dài. Môi đỏ như con bé 12 tuổi. Tóc đen, dầy, bờm xờm như cậu con trai mới lớn quen thói ngủ muộn…Anh ngồi nói chuyện với một cô gái, chắc họ không là gì.

… Chị. Khuôn mặt thon, dài, cũ kĩ…Anh nhún vai kèm những tiếng ừ hứ trong họng, nghe lai tây, hơi thinh thích khi được ngồi ngắm anh trong quán cafe, ở đúng góc ánh sáng ngược, nhìn anh lúc này chẳng khác nào con quỷ thích chơi trò ú tim đang dọa nạt con nít

…Anh xoè hai bàn tay ra trước mặt chị, chị nhíu mày mỉm cười dường như là thông cảm đối với những điều anh bức xúc…Anh kết thúc bằng cách rút tiền thanh toán, hành động chậm chạp như chờ đợi

…Chị mỉm cưởi bình thản, soi ánh mắt theo những tờ tiền polymer xanh xanh của anh được kẹp cẩn thận, rất chậm vào cuốn menu. Chị đứng dậy, khéo léo tách chiếc váy ra khỏi hai quả mông căng nứt, chiếc váy hơi nhăn, như khuôn mặt và nếp nghĩ mỗi ban mai

… Hắn, vừa ngồi vào quán, khạc nhổ đầy nền đá hoa bóng đen …fuck fuck vài lần trong miệng, vẫn nhai sing-gum, tóc vàng choé, mũi gắn vài hạt đá trắng nho nhỏ

…Cô ngồi cạnh hắn, thọt lỏm trong lòng, dúi tay hắn vào vú, cô thò tay xuống kéo nhẹ chiếc khoá quần bò te tua của hắn…"

Em thôi không đọc nữa, em còn nhớ vài trang viết tiếp theo, em nhớ cảm giác của mình khi cô gái lôi cục thịt của tên bạn trai ra khỏi chiếc khoá quần. Mắt hắn nhắm nghiền lại, đờ đẫn, le lưỡi đầy mồm cô gái, nước bọt rớt đẫm chiếc áo trễ cổ. Em nhớ mình đã tò mò ngắm nghía đôi tình nhân đó qua mắt kính đen đã choán khuôn mặt. Em nhớ mình đã mỉm cười nuốt nước bọt thầm phục họ dũng cảm, đưa nhau vào nơi cộng cộng này kích thích hồn nhiên. Em đặt tay xuống đũng quần. Ướt.

 

 

3.

-Chị điên ơi! Chị lại đái ra quần rồi kìa. Khiếp. Khai hoắng lên đấy.

-Mày im đi. Mày ngu lắm. Tao không đái.

-Chị lại bảo ngón út đái chứ gì. Lêu! Lêu! Lêu…

-Không. Tao không bảo thế. Nhưng tao biết là tao…tao…tao ẩm ướt nhé. Tao không khô.

-Đồ điên. Lại đòi lấy chồng. Lại đòi có con. Rồi sẽ khổ cả đời vì cái lũ ăn bám đấy. Đúng là chẳng biết thì thôi.

 

4.

Em nhặt được cái nhìn của anh trong Seventeen Saloon. Anh im lặng ngồi uống. Người ta đến đây một mình chỉ để tìm bạn. Anh đến một mình để hút thuốc. Uống. Nghe nhạc. Con bé nhân viên thấy em, đưa ra chai rượu, đẩy tới lui vài câu chuyện tục tĩu về đàn ông. Mắt hấp háy mong em hưởng ứng. Em cười, y chang kiểu chào tươi sáng trong ngõ phố cổ, chọn ngồi cạnh anh. Anh đáp cái nhìn xuống khuôn mặt em. Ngực em. Đùi em. Khoảng hở ngắn của lưng em. Anh quay đi uống tiếp. Em nhặt từng cảm giác của cái nhìn. Chẳng rợn ngợp gì. Chẳng ngượng ngùng gì. Mọi thứ thản nhiên như chút lạnh từ máy điều hoà phả xuống. Người đông. Chật chội. Nhạc ồn. Mấy cô gái xinh đẹp người Mã-lai nhẩy nhót tơi tả trên bục gỗ sát mặt đám khách. Những cái nhún, cái lắc. Mọi thứ dường như hài lòng.

Đêm sâu hơn. Saloon tắt. Em siêu vẹo ra cửa. Anh chàng trông xe ăn mặc giả cao bồi Miền Tây dắt xe hộ xuống phố, câu chúc ngủ ngon với nụ cười gợi dục khiến em xực nhớ mình là giống cái, xực nhớ mình đang cô đơn, xực nhớ mình ẩm ướt khát thèm. Em ngao ngán nghĩ đến một sê-ri bồ cũ, chẳng thằng giai nào đực tính ra hồn. Anh níu xệch áo, nói nhẹ: "Làm ơn cho đi nhờ, bé yêu" - Giọng anh nhừa nhựa, em gật đầu. Đấy là cái làm quen ban đầu của anh, em chợt nhận ra anh sẽ là tên đàn ông ăn cắp một thời ngăn ngắn của cuộc đời mình. Tất nhiên, em không biết cụ thể thời gian đó là bao lâu. Một tuần, hai tuần, hay một tháng, hai tháng. Rồi em sẽ nghĩ đến lễ cưới trong nhà thờ, sẽ nghĩ đến những tuýp hoa trắng ngát được kết trang trọng, những bộ váy trắng mặc suốt buổi lễ.

Em nghĩ. Giá như hai tháng chỉ dài bằng thời gian hai tuần thì em đã kết hôn, đã có chồng, đã có những đứa con xinh đẹp trắng muốt như búp hoa huệ. Nhưng hai tháng dài dằng dặc. Những tên đàn ông không yêu em quá hai tháng, không làm tình với em quá hai tháng, không chịu đeo nhẫn hôn ước vào tay em khi chưa sang ngày thứ 61.

Em nằm đây. Nhớ đến anh đầy mê muội, đắm chìm. Anh có năng khiếu bóc tách từng lớp cơ thể em, bóc tách từng cơn run rẩy, từng tiếng thở gấp đầy nhục cảm trong em. Có những lúc, em thấy mình bay vút lên không trung bằng vận tốc ánh sáng mỗi khi anh chạm đến từng ngón chân. Lúc ấy, em mong muốn mình đứt mạch máu não, để được chết khi đang ở trên đỉnh cao của khoái lạc. Những lỗ chân lông của em túa ra chất nhờn nhờn, chúng dính nhơm nhớp. Em lại thèm thuồng. Em lại khát.

 

5.

-Chị điên ơi! Thôi đừng yêu nữa. Đàn ông chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh ta sẽ không ở với chị đến ngày thứ 61. Anh ta sẽ không đeo nhẫn cưới vào tay chị. Không dắt chị vào nhà thờ để qùy trước Chúa. Chị sẽ cô độc. Chị sẽ đau khổ.

-Mày câm đi. Tại sao mày luôn ám tao thế. Anh sẽ lấy tao, nhất định vậy. Tao đã ẩm ướt. Tao không khô. Con gái tao sẽ đẹp như ngón út, nó trắng trẻo, hồng hồng xinh xinh.

-Đồ điên. Lại đòi lấy chồng. Lại đòi có con. Rồi sẽ khổ cả đời vì cái lũ ăn bám đấy. Đúng là chẳng biết thì thôi.

 

6.

Mưa. Lại mưa. Thêm lần nữa em nằm một mình trên căn gác, nhìn xuống lối nhỏ ngập nước trong ngõ. Mưa thối kẽ ngón chân các bà già, ông già. Họ lại lầm bầm. Họ muôn đời lầm bầm. Thậm chí chẳng biết mình đang lầm bầm điều gì nữa. Mưa đến buồn chán. Con Thạch Sùng tành tạch lưỡi suốt đêm. Nó buồn vì đã ăn thịt vài con muỗi. Nhưng chuyện đấy chẳng liên quan gì đến chuyện em nhớ anh. Anh là người đàn ông đến và đi trong em, không mảy may suy nghĩ. Đôi lúc, em lần tìm khuôn mặt anh trong ngày, trong đêm, nhưng sao cứ nhập nhoạng… Em không quan tâm đến bao lần anh rời bỏ cơ thể em. Nhưng em muốn biết những con tinh trùng của anh đi đâu… nó ở lại trong em… Con chúng ta đã lớn rồi đấy, nó lớn bằng ngón út... Nó sẽ là con gái. Nó đẹp nõn nà, nó hồng hồng xinh xinh. 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 14100)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
18 Tháng Tư 20256:00 SA(Xem: 371)
Dưới màu hoa, như lửa cháy khát khao / Anh nắm tay em, bước dọc con đường vắng / Chỉ có tiếng ve, trong trưa hè yên tĩnh / Không cho lòng ta yên
16 Tháng Tư 20259:59 CH(Xem: 607)
Em hoa quỳnh nở về đêm / Tôi thằng trộm đứng bờ phên ngập ngừng / Hương một làn bỗng thơm lừng / Tôi hoàn lương chỗ đã từng lưu manh
16 Tháng Tư 20259:16 CH(Xem: 432)
PHIM “ĐỊA ĐẠO” của Đạo diễn BÙI THẠC CHUYÊN “Từ sau 1975 đến nay, Địa đạo Củ Chi được tô vẽ thành một biểu tượng chiến thắng và kích động lòng yêu nước trong nhân dân bằng văn chương, phim ảnh, mô hình, du lịch… nhằm mục đích tuyên truyền; và phim “Địa đạo…” có thể nói là một đỉnh cao của chiến dịch tuyền truyền đó góp phần tạo ra “Huyền thoại Địa đạo” ít có sự thật lịch sử, và đồng thời cũng tạo ra “cơn sốt” truyền thông” ghê gớm, tựa một “huyền thoại truyền thông” chưa từng có trong lịch sử điện ảnh Việt… Có thể nói, đó là điều đáng tiếc đáng kể đối với một bộ phim “bom tấn” được thực hiện nhằm chào mừng ngày 30 tháng 4 và 50 năm Thống nhất Đất nước. Với bộ phim “Địa đạo…”, những điều đáng tiếc nói trên cũng là sự thất vọng cho tài năng của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, đồng thời gửi gắm hy vọng anh sẽ có những sáng tạo nghệ thuật xứng đáng với nguồn lực khổng lồ mà nhân dân và quân đội dành cho những bộ phim lịch sử lớn mà anh đang ấp ủ!” TRẦN KHẢI.
16 Tháng Tư 20255:33 CH(Xem: 523)
Ngày 29 tháng 4, tôi nhờ chú em con bà cô chở ra bến Bạch Đằng, Saigon xem tình hình và thấy rất nhiều tàu kể cả chiếc Việt Nam Thương Tín, Trường Xuân, Tàu Hải Quân, trong số này có một số tàu đánh cá của một công ty Đức, to rộng rãi và bằng sắt đàng hoàng. Trở về nhà, tôi hối Ba đi trước với chú em. Hai chú cháu lọt được vào căn cứ Hải Quân và đi theo họ. Riêng tôi còn lần khân ở lại, hy vọng đến phút chót có thể gặp lại được Quỳnh Hoa, người yêu đầu đời của mình, nhưng phép lạ không xẩy ra.
16 Tháng Tư 20254:33 CH(Xem: 669)
miên man nắng dọi qua đèo / đường sông mấy nhánh hoa leo vào lòng / nhủ thầm đừng có mùa đông / kẻo lưng em đậy kín bưng tóc dài
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 544)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
16 Tháng Tư 20253:29 CH(Xem: 684)
Tiếng chuông nhà thờ đã chìm sâu vào giấc ngủ / để lại những khoảng trống / đầy vết bụi thời gian / những giọt nước mắt hòa chung dòng máu Thánh nơi đây / giờ chỉ còn rêu xanh phủ kín / mọc từ vết thương xưa
16 Tháng Tư 20252:23 SA(Xem: 586)
Em vẫn đợi hoài, mà chẳng thấy… Thơ của anh . Chắc khó lắm sao ? Người ta bảo : làm….thơ dễ lắm ! Anh làm…đi ! Hãy cố lên nào .
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 591)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.