1.
Mai sau khâm liệm nụ cười
người theo cổ mộ chẳng cười trần gian
huơ bàn tay nắm nửa gang
nửa hụp lặn giữa thế gian lầm bầm
bài thơ phạm húy bặt âm
sợ mai sau chẳng kịp cầm bàn tay
2.
Mùa theo cánh lá rụng rơi
dăm câu thơ vuốt ngực bồi hồi đau
dòng sông chảy ngược mùa sau
dăm ba cái lá làu nhàu rồi đi
ngày trẫm mình giữa man di
thôi rồi thơ rụng hoài nghi qua mình
3.
Rằm nay trở dạ lâm bồn
giữa Ngự Hà chảy hoang hồng một trăng
trời đông trổ giữa hoa ngàn
ngàn lau lách nở vô vàn, trắng phau
4.
Chiều ni phố bỗng tồng ngồng
đường lấc cấc gọi nghênh ngông ngồi nhìn
người người dột bóng lặng thinh
một cơn mưa ngớt rộng rinh phố về
5.
Nghe con nước chảy oằn oèo
bàn chân khô nẻ hai chiều ngược xuôi
oăng oẳng chó khóc lại cười
đường quanh co lại mếu cười quanh co
người đâu ngoài ngõ dật dờ
nửa đêm cất tiếng ngật ngờ lao xao
một cành sung oặt xuống ao
níu cơn nước chảy lao xao góc nhà
6.
Trần gian vẽ một vòng tròn
tôi ngồi vẽ một vòng tròn chính tôi
chợt im trăng ngậm hải hồi
một câu thơ khuyết giữa trời tìm nhau
bến trời đỏ ửng một đầu
một đầu khuyết rạn níu màu trần gian
7.
Câu thơ hành xác đợi chờ
tiếng chuông rụng giữa nghi ngờ của nhau
ngày hành khất thấy chiêm bao
chợt mừng rỡ chợt hanh hao mắt mình
hóa ra con gió rộng thinh
đi về thật nhẹ chẳng hành tội nhau
tại vì một mắt vẫn đau
tại vì con gió làm hanh hao mình
8.
Đem vần lục bát ra phơi
Ai ngờ mưa tới thơ trôi mất rồi
Còn đọng lại chỉ chút thôi
Thơ đôi câu vẫn buộc rời trước sau
Mênh mang thơ lội âu sầu
Quành qua sông rộng về sâu rẻo buồn
Ai ngờ lắm hạt mưa tuôn
Nửa con mắt đỏ buông tuồng nhìn thơ
Cúi đi ! nhặt chữ i tờ
Cúi đi !nhặt lại kẻo hờ hững trôi
9.
Sớm tinh mơ giữa con đường
một cơn gió trải phố phường vắng heo
ngày phơi xác nắng bèo nhèo
từng con chữ cứ ọp èo vướng nhau
mùa này đợi mãi mùa sau
nằm chờ con nước ngả màu vàng thu
ai ngờ nước vẫn đục mù
câu thơ trở chứng thũng phù thật đau
10.
Ước chi được chú Cuội buồn
nằm mà đủng đỉnh ngó nguồn trăng chơi
tha hồ nói dối người ơi
trăng rơi trăng rớt ới ời biết đâu
thì ta đổ lỗi cho nhau
đến khi trăng rớt bạc phau đến già
cõng nhau té giữa thiên hà
níu tay hỏi với: gốc đa đâu rồi
chị Hằng thỏ thẻ nỉ nôi
đa bị bức tử từ xa xôi rồi
Cuội cười: nói dối mà chơi
cây đa còn nửa hình hời ở trên
nhìn theo Cuội hắn đọc tên
tôi là thằng Cuội triền miên nỗi buồn
nhéo tay một cái hết hồn
mình không là Cuội vẫn buồn chiêm bao
gió kêu khản tiếng ai gào
về trong nước đục giọt nào vừa lưu
mai về vỗ cát trầm tư
cởi thanh y giữa nắng mưa tẩy trần
11.
Ta chào nhau một tiếng cười
để mai sau đặng mỉm cười bình minh
ta mời thêm nụ cười mình
để mai sau tặng phù sinh cuộc người
nghiêng vai sải níu bến trời
phù sinh ở giữa nụ cười hai bên
đông nghe lá đổ cuối thềm
màu diệp lục trắng lê thê tang mùa
điều gì nghi kỵ vừa qua
ngày đi hối hả quên chưa kịp chào
12.
Quàng tay nhặt vội giấc mơ
chiêm bao nằm ngó dật dờ hôm qua
cõng trên vai một thiên hà
dăm trăm năm lẻ mưa sa mộ dòng
mối nằm ùn đụn đất dông
dấm dai dấm dẳng ngày đông mục mằn
tò vò tìm chốn xa xăm
phía tây một tổ nằm chênh vênh chờ
bên ni bên nớ chơ hơ
mưa sa dòng đục ngó ngơ mục rồi
13.
Bỗng dưng phố muốn hồn nhiên
trời hương sắc bỗng mây thiền buồn tênh
thì ra nỗi nhớ tênh hênh
hôm ai bỏ mặc từ mênh mông về
cỏ yên lặng ngó bốn bề
lả lay gió chẳng thơm kề tóc mai
em đi gió lặng dấu hài
lơ ngơ trễ nãi quên gài bụi trâm
ờ thì có kẻ vờ hâm
nhớ nhung nhung nhớ âm thầm ngó theo
cầm tay chút gió mà reo
ơ em một thuở ta teo tong chờ
hóa ra gió cũng lơ ngơ
hỏi ta còn nhớ bao giờ phố xưa
14.
Chiều trời đánh vỡ chiếc gương
Lóng nga lóng ngóng thấy thương mặt mình
Lật trăm ngã bảy đường kinh
Tụng cầu niệm chút cho mình thảnh thơi
Mặt sao nhìn quá trời ơi
Nhăn nhăn trên trán rụng rời mà nghiêng
Mái nhì xuôi ngược con thuyền
Khum khum vòm mái ru nghiêng đựng trời
Hỏi gương xin chút mặt người
Về mà đắp lại mảnh rời khuyết hao.
15.
Đưa tay gác lại mùa đông
gặp mùa gió chướng lật vòng thật lâu
chờ chi nữa gió chác sầu
đổi thay cũng một cái màu ngãi nhân
người đem bỏ phố oán ân
người đem bỏ cả ân cần trước sau
sông về đứt đoạn quành đau
trời nêm chặt kín nỗi sầu thế gian
thôi về mua chút muộn màng
Nguyễn Hoàng Anh Thư
Huế, 1.2015