tôi xa nhà cũng đã lâu /
đi lúc nửa đêm /
khi tiếng gà đầu thôn chưa kịp gáy /
mẹ tôi ngồi ở đầu giường /
lặng câm không nói /
trong ánh mắt có giọt nước lăn dài /
rồi bóng đêm trùm xuống /
thế mà gần mấy chục năm /
mẹ tôi chết rồi /
tôi cũng chưa về lại lần nào /
về để thắp lên mộ mẹ một nén nhang /
kể cho mẹ nghe những nỗi đời xa cách /
để mẹ được yên lòng
Em hiền như ly nước mát /
Đơn giản như nụ cười không son /
Là quả trứng buổi sáng, là tô canh rau buổi chiều /
Là cơn mưa thì thầm trên thềm khuya /
**
Em là xếp của nhớ thương /
Em oai như nữ tướng /
Em tính toán rạch ròi /
Em rất bao dung
phải em đã đến gõ cánh cửa đời tôi /
cho ánh nắng lùa vào bức tường rêu phong lấm bụi /
thời gian thì cũng vô tình như đám mây /
vẫn trôi hoài không mệt mỏi
**Bài thơ này không phải về những đứa trẻ da vàng da nâu dành cho cách mạng.** / Không phải về một cuộc truy cầu khoái cảm,
một cơn cực lạc của hành trình tự khám phá. / Không phải về việc cắm cờ dương vật của những kẻ dân tộc chủ nghĩa
lên đất mẹ. / Không phải về lột da vàng nâu / để may thành một lá cờ. / Không phải về đôi mắt màu xì dầu, / hay đùi dính chặt như gạo nếp.
Không phải về vua hay hoàng hậu, / hoàng đế hay phi tần. / **Bài thơ này là về tình yêu.**
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.