thơ
Trần Quang Phong
TA LANG THANG QUA NGÓC NGÁCH SÀI GÒN
THÁNG BẢY
Tháng bảy
Những cung đường nước mắt
Những phận người tha hương lũ lượt
Trở về…
Những phận người tha hương cùng cực
Con ơi!
Mười ngày con đến với đời
Mẹ bồng con sương gió
Chị ơi!
Chân em máu đỏ
Còn bao nhiêu dặm đường gian khổ?
Tháng bảy
Những ngôi nhà im ỉm cửa
Những vỉa hè hoảng hốt cây xanh
Những con người đói lả
Không sao đâu em bé…
Đã có đôi mắt yêu thương
Đã có bàn tay đùm bọc
Đã có tấm lòng hy sinh
Bao con người sẽ dìu em qua sợ hãi đêm đen
Tháng bảy
Từng đoàn người chạy trốn
Tìm về cố hương
Đường dài bất trắc
Cố hương ngoảnh mặt
Hỏi chốn nương thân?
Không sao đâu ơi những con người đỏ bóng bụi trần
Không ai có quyền ngăn cản bước chân tìm về quê mẹ
Tháng bảy…
Một ngọn đèn
Một giọt nước mắt…
Trần Quang Phong
TA LANG THANG QUA NGÓC NGÁCH SÀI GÒN
Ta lang thang qua ngóc ngách Sài Gòn
Một nón lá miền Trung, một gánh hàng quê xứ
Một góc phố huyên náo
Một tiếng cười ngã tư hồn hậu
Tiếng gõ phở khuya ấm áp vỉa hè
Sài gòn bệnh rồi sao?
Hàng cây xà cừ trăm năm phong tỏa
Tòa nhà kiêu sa cao ngất cách ly
Nhưng môi hôn tình nhân giãn cách
Ta chợt nhói lòng ngói gạch
Những đôi mắt thương yêu trĩu nặng mưu sinh
Sài Gòn bao dung
Sài Gòn hào sảng
Chở che bao phận người hèn mọn tha hương
Ta len lỏi qua bụi đỏ con đường
Bị gậy cụ già ốm yếu ho khàn
Nón rách ngây thơ ngủ nghiêng ghế đá
Hàng cây xanh xao cơn sốt
Những ngôi nhà run bần bật áo cơm
Những chiếc xe khẩu trang cúi mặt
Sài Gòn bệnh rồi sao?
Ta chợt buồn lòng nước lả
Ta lang thang qua ngóc ngách Sài Gòn
Trần Quang Phong
7/ 2021