- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHO TÔI XIN MUA LẠI ĐẤT NƯỚC MÌNH

07 Tháng Giêng 20194:58 CH(Xem: 25551)


MaNon- photo Nguyen Hoang Nam
Mạ Non - ảnh Nguyễn Hoàng Nam


KHÔNG THỂ NHỚ ĐƯỢC MÌNH

 

Trước lưỡi rìu, lưỡi lê và lưỡi cuốc

computer 64 bit tốc độ cao

tôi lập bản đồ họa vùng châu thổ

mùa xuân nắn nót vẽ hoa đào

mùa thu bệt vàng hoa cúc

dòng sông chảy mượt mà qua con đê vạn lý

đắp chắn những ngôi làng, cô lập cõi văn minh

vẫn còn thiếu một cái gì đó

chúng ta không thể nhớ được mình.

 

Lấp lóa muộn phiền, ưu tư chém cụt

mặt trời ngả Tây dáng mẹ lặn vào chiều rờn rợn

thấp thoáng ông bù nhìn đói suốt mùa lúa chín

lũ chim đã quen dần sợ hãi, lịch chịch nhặt hết ngày lao động

không có sự mặc định nào chở che, tồn tại lúc đuối lòng

loài cò vẫn bay kiếm ăn theo đàn, đúng lập trình cố hữu của thiên nhiên

 

bát hương trên cánh đồng tắt gió khi mẹ trở về nhà

đầy một sân rêu       

người đàn bà lại bận rộn với người đàn ông mà nói năng sót chữ.

 

Trong ly rượu của cha chứa gốc cây nghìn năm tuổi

phế bỏ sự hồ đồ

giải cứu cơn mê mấy đời tổ tiên nhắc nhở

cuộc say của những người đàn ông xả thân làm quân tử ngược thời

rễ cây bắt ngấm từ bụng lan tỏa đến tay chân rần rần xót đắng

lan tỏa lên khuôn mặt, mọc nhanh vào tai và mắt

mọc vào miệng và mũi, thay thế hoàn hảo từng đường gân thớ thịt

làm tê cứng cái lưỡi người anh hùng xứ sở                      

tiếng côn trùng ráo riết gọi nhau ra.

 

Truyền thuyết của làng thờ vị thần khốn khổ

mùa bão lật cơn giông hất người đàn ông bật tung khỏi cửa

mùa hạn thở dốc trên gánh người đàn bà chắt chiu khoai sắn

những giận hờn, ghen ghét, yêu thương

những cũ kỹ bây giờ không còn nữa

 

chỉ còn chiếc bản lề không cánh cửa

chẳng có gì đóng mở

vừa một luồng khí trơ thồng thộc bay vào

chúng ta không thể nhớ được mình.

 

Phan Thanh Bình



 

TRỞ VỀ NHÀ

Phải có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác

không có cội nguồn khởi sinh

không có can cớ để kết thúc          

chỉ có những điểm dừng     

 

Đất Nước tôi

nhiều lắm      

những điểm dừng

đêm nở trắng cánh đồng suy tưởng

vẫn vết thương trên ngực người con gái   

bởi em sinh ra từ chấn động tâm hồn.                                                                  

 

Vì chiếc lá thôi phai

nên tôi không tìm ra được bằng chứng mùa thu xác thực

giọt sương rơi đụng ký ức vỡ tan tành

đêm trở giấc người lính về gọi mẹ

anh ở phía bên nào  

tôi chưa rõ tên anh                                                                                      

 

Mặt trời mọc trong đầu kẻ khởi tạo chiến tranh

thì đêm tối là tặng phần cho Đất Nước    

những hạt bần rụng ra từ năm trước

kễn lên tìm chút gió xa hương.                                                                              

 

Vì buổi ban trưa rực rỡ nắng vàng

nên tôi không tìm ra được dòng suối mẹ

gột rửa vết thương, tắm mình cho khỏa

tôi vẫn thích một mình nói khác

lời nói của chân tay

kẻ xu thời đếm chẵn

 

chỉ một cơn mưa 

thành phố chiều nay chỗ nào cũng ngập

nước không thể ngấm thêm vào lòng đất

[lòng đất đã đầy những vết thương]

 

Liệu cơn gió sẽ thổi lên phân chất

cát đá tung bay, canh bài gỡ gạc

rồi vết thương tự xé toang chỗ rách?

- Cho tôi xin mua lại Đất Nước mình.

 

Thưa Hoàng Cầm! Khi Người về bên kia

sông Đuống một dòng mấy đời nước ở

chiều hoàng lan trở gọi bao hoang nhớ

hương lúa có bội phù sa!

 

Tôi về hồ Tây ngắm chiếc cốc thủy tinh             

nhắp một chút em ngọt ngào châu thổ

hạt gạo đồng Đông, mâm xôi ngày giỗ

bát chè xanh uống chầm chậm xứ Đoài

 

có một dòng sông luôn chảy từ ngân hà này sang ngân hà khác

để tất cả chúng ta

lương thiện trở về nhà.

 

Phan Thanh Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 202111:51 CH(Xem: 12184)
Triền cỏ lau đốt giấc mơ nông nổi / Ai nợ ai một biển u sầu / Thu kìa phố / đang trôi về vồi vội / Lại tan ra / côi cút một sắc vàng
01 Tháng Mười Một 202111:43 CH(Xem: 11558)
Thôi chia tay nhau / Như mùa thu đã hết / Những chiếc lá phong đỏ đã lìa cành / Khi mặt trời không còn đủ ấm / Để xuyên những tia nắng mong manh qua lớp mù sương .
19 Tháng Mười 20217:34 CH(Xem: 14504)
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi Mẹ tôi thương con không lấy chồng Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải Nuôi tôi đến ngày lớn khôn. "When I was two years old, my father ceased to be My mother has not remarried since, out of her love for me She since has grown mulberry, cared for silkworms, and weaved daily To bring me up until the day I have grown fully."
19 Tháng Mười 20217:01 CH(Xem: 11687)
tôi như muối hết thời / lam nham củi khói / mắt cay sè thời khiếm thị / thân ốc lo mình chưa xong / luộc mãi / còn y nguyên / xác
19 Tháng Mười 20216:40 CH(Xem: 10754)
Sài Gòn tháng Chín tiếng Thu tự tình / phiến lá vàng rưng rưng trên tóc / em giấu mình vào ngày dài với lớp khẩu trang / thèm dấu môi hôn…
09 Tháng Mười 20218:46 CH(Xem: 12320)
tôi bắt gặp đôi mắt này của em trong đoàn người tháo chạy rời bỏ Sài gòn về lại quê xa / đôi mắt đỏ còn đọng ngấn lệ chôn chặt nỗi lòng / đôi mắt còn rất trẻ. còn rất thiện lành / còn biết bao hoài bão giữa cuộc đời trước mặt
05 Tháng Mười 202110:01 CH(Xem: 12601)
Có những người gặp để rồi thương / Dẫu chỉ cùng nhau đi một đoạn đường rất ngắn / Rồi ngày mai cả hai cùng thinh lặng / Tiễn nhau về với những hạnh phúc không nhau
05 Tháng Mười 20219:57 CH(Xem: 10730)
Rừng ban mai nắng lại về / vàng triều hoa rực màu mê của đời / tay mơn man một nụ cười / ô hay thu muộn mà lời sao xanh / đêm. có ngày. em vắng anh
05 Tháng Mười 20219:50 CH(Xem: 12705)
ánh sáng kích hoạt thần kinh thị giác / gam màu xám tương thích giọng lưỡi khải huyền / hàng triệu năm quá vãng không dư vang tiếng chuông /
26 Tháng Chín 20219:17 CH(Xem: 12452)
những sớm mai tắt nghẹn / thơ giúp tôi cất tiếng nói / thoát ra từ những khung cửa khác nhau / cuộc hẹn hò cùng hoa trắng / đến sự chia tay với thư xanh / những bạn thơ văn hào sảng / mỗi số phận viết lên một đời người / tuổi xế chiều đem lại bao dung / và chữ nghĩa khiến chúng ta gần lại