Lột màu đen khỏi đêm ngôn ngữ chạy đua cho đến lúc kiệt cùng hơi thở rụng lại cuối đường đêm trắng rát gió nụ hôn sót bên thềm
táo vườn thiêng không ngọt đến bây giờ em đã ném lên trời những đọt xanh non mưa tôi ngồi nhặt chiêm bao rụng cuối bờ mộng mị đáy mắt cạn khô khát cuống họng ngày rêu phủ giấc mơ vượt thoát thiên đường
lột nỗi buồn ra khỏi lớp da ngày thời gian trong trần truồng có vui giả tạo? em tẩm ướp hồn mình trong nắng mới lóng lánh này là nắng vừa lên
tái nhợt một tiếng cười vừa chớm mổ vỏ đã vội nở sớm trong mong manh tôi giễu cợt những người đi mượn tiếng khóc để hôm nay bị đòi nợ một nụ cười
nỗi buồn liệu có thể xóa trắng bằng nút thời gian khi giọt nước mắt dù có bốc hơi hay vẫn còn loang trên mặt bàn vết ố? mưa nhảy vũ điệu loạn trên đá thấp xanh
tôi ngồi tháo gỡ chiếc áo tầm gai đan kín cơn mơ gió thổi qua tiếng thở dài âm âm vực tràn bất hoại ngày trần truồng , thản nhiên đứng ngó trăm năm
Phương Uy
DI NGÔN CỦA K
K đã từng nói với tôi về nỗi hãi sợ thời gian trong một sáng mùa đông vừa chớm khi cơn mưa vừa hé những tia nắng đầu tiên K đã sợ cho sự úa màu bạc tóc K sợ những giấc mơ những bài thơ cũ đâm kí ức đau nhói vệt nước mắt lăn trong cơn mơ hờn dỗi mỏng như xác bướm ngày hôm qua
K đã từng nói với tôi về ám ảnh lặng im khi trên màn hình ti vi trôi vùn vụt những thét gào đặc quánh máu chảy từ tiếng cello khi K cùng tôi lần qua những bậc thang tối và ấm ngực buốt đau nghe sợi tóc vừa rụng rơi theo khúc nhạc buồn
Tôi đọc thấy K trên bài thơ ngày hôm qua lang thang cơn gió mặt trời mất ngủ K lướt qua đám đông ngập sắc màu bằng ảo hình của bình minh mùa cũ K nói đừng để những giấc mơ bị ố vàng trong rối rắm cuộc người lạnh lẽo tro than.
Phương Uy
BƯỚC NGÀY QUA BÓNG NƯỚC
Ngày trôi mòn vẹt âm điệu cũ đường link cũ kí tự nhập sai không tin nhắn phản hồi
cơn khó thở vỡ dần trong khoảng tối câu thơ bệnh tật chập chùng rơi ngày cột mặt trời không im lặng
những câu thơ giờ không còn hướng lối lần mò từng bước chập chững những câu thơ bị bịt mắt thảng hoặc câu nói mớ giữa giấc ngày ảo dụ một niềm tin
ngày lên cơn động kinh gió hài cốt thời gian mục rữa câu thơ bặt câm bẩm sinh tự thuở chào đời tôi ngồi rù quến tiếng nói
từng phiến thanh âm cũ nát dửng dưng một sự chối từ những con chữ khỏa thân vẽ chân dung một ngày vắng mặt
mông má vú vê tiền kiếp tràn ngập màn hình ba bảy độ âm trên đốm da ngày bạch tạng đám sao vàng già nua chờ ngày tự tận đã qua đời
Phương Uy
CỬA ĐÊM
Anh chọn đêm làm tình nhân ngày chiêm bao em về ngự ảo ảnh xuân cuối cùng nếp gãy ngày xa mảnh mưa cũ nhảy múa thét gào giữa đêm huyền hạ nức nở bay qua từng ô cửa xanh xao
Anh chọn đêm làm cô đơn lội ngược con đường nghe lời gió hát niềm thinh lặng cháy kiệt cùng một vũng thanh âm vành môi im tiếng
Anh chọn đêm làm hành trang mang theo trên hành trình phù phiếm ngày trôi bâng quơ mặt trời nóng rát trên đầu nắng mỏi mệt cơn đau chập chùng
anh đã nhờ đêm đắp giùm giấc mộng những tấm ngày lạ mặt vừa rơi bên kia em xa ngút một góc trời ngày thất lạc đêm tìm nhau hút mắt giọt nước mắt qua xác ngày rã trắng Chôn nỗi buồn rực rỡ trước cửa đêm.
Phương Uy
MƯA SÁNG....
Sáng nay mưa về giữa hạ Ngày xuân chấp chới xa rồi Sáng nay nghe lòng buồn lạ Giữa mùa sao vẫn đơn côi?
Em xa kể từ mùa ấy Tháng năm đi mãi không về Nỗi nhớ kéo dài tít tắp Bao giờ ra khỏi cơn mê?
Chụm tay hứng dòng nước mắt Tơ trời vương vấn theo mưa Còn đâu khúc tình dìu dặt Nhói lòng - yêu dấu xa xưa
Sáng nay giữa mưa thấy lạnh Giật mình - hương cũ phôi phai Mưa về giữa ngày hiu quạnh Ngoài sân rêu phủ dấu hài.....
anh sẽ không nhận ra em /
gặp nhau bên ngoài thư viện /
đơn sơ, blue jeans T shirt không son phấn /
một cuốn sách mở, anh sẽ đoán /
dù mọi người đang viết tiểu thuyết bí ẩn. đời mình
thành phố tan hoang mảnh vụn /
phố nhà, cao ốc, bệnh viện vỡ tung /
thây người la liệt /
khói lửa ngút trời /
từ đâu niềm hung ác của kẻ láng giềng thô bạo /
mới hôm qua là anh em ?
chỉ là cảm giác, anh biết không /
một cái gì đó ta không thể cầm, nắm, bắt và ngăn /
trói bàn chân, em cố ngồi dậy mà vẫn không thể bước /
hình như chúng ta mỗi người trôi về một hướng /
hình như em không còn là em /
hinh như anh không còn là anh /
Em níu bàn tay /
Anh buông bàn tay /
Em níu vạt nắng chiều /
Anh vươn màu nắng sớm /
Anh đi qua rồi /
Để em ở lại /
Nhặt nhạnh những vui buồn /
Cuộn sợi khói quạnh hiu.
Sáng nay /
Tôi nghe tiếng bom rung ở ngoài khung cửa /
Từ bên kia đại dương dội về /
Trên vòm trời xanh, đồng lúa mạch Ukraina, Donetsk, Luhansk, Kyiv /
Những tên đất, tên vùng miền xa lạ mà tưởng quen thân như tự thưở nào /
Zelensky đánh thức lương tri của con người đòi tự do, truyền cảm hứng cho cộng đồng chống lại cái ác, kẻ khủng bố, điên rồ /
Tiếng đại bác, tiếng gầm thét của hàng ngàn con chim sắt /
Xé toang bầu trời như buổi sáng nào trong ký ức tuổi thơ tôi /
Nàng có ba người anh đi bộ đội /
Những em nàng có em chưa biết nói /
Khi tóc nàng xanh xanh /
"She has three brothers who joined the army /
Some of her younger brothers have not learned to speak properly /
While her long hair is still black and shiny "
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.