Thi sĩ Huỳnh Lê Nhật Tấn
Nối Cầu Vòng
Có không bóng ai đó
leo lên trời cong bốn dấu chấm điểm
Bàn tay em đẹp lộng lẫy mọc ra chiếc răng nanh
Tiếng nói của lưỡi con rắn độc
từ đâu cất tới.
Nơi ngủ sắc vo chân không xuống lồng đỏ
bay vào lục bình trôi sông tủa khói
tôi cánh chim từ lồng ngực
bình minh rọi bộ xương sườn hiện nguyên vẹn
Tro xám lấp lánh hình vị nhân cộng trừ định mệnh
Vỡ tan mờ ảo trong mảnh kính trắng tung tăng bọt
Nhìn đi lên đỉnh núi dây cung tên căng miền sâu thẳm
Thoát vô tầng ánh sáng thứ tự lớp
Để tôi nghe thấy lõi trái đất chín nở bốn mùa
Này linh hồn tảo tần xới tấm thảm đầy mật ngữ
Thế giới sắc màu nguyên sơ.
Để tôi núp trong bụi cây quạt đám mây đen mưa tức thì
Gió thổi…
rát khuôn mặt ám nằm lỳ trên đất cát
Sa mạc đếm gì từng hạt cát bé vàng áo nắng bồng tôi lên
Thân nghiêng hôn phối lên má đào tơ
đôi tờ vú vo cuộn không cháy rụi hồn pha dòng sóng điện
Nhảy li ti điểm hoa chân ma xác bay.
A tôi đảo quanh đây một vòng.
Vị Thanh
Từ hé nụ
đánh mọi vật thấu tiếng ngân
bầu trời lắc tiến gần. Ta bé con dần vô cùng.
nghe thuật chuyện siêu vi bên vỏ cây trái sần si
khoan ổ hoang tàn
mộng bầy tiên nữ đùa hoa lá cỏ.
Con ong họa phẩm vũ gió:
vết băng đi qua lay tháo lược sự sáng tạo
Loài người tìm lại đường bay đến trên đỉnh đầu
Phát tán hơi thở gió tích lời sóng âm.
Chúng ta bóp nát bôi trơn một hành tinh lạ
chỉ thuộc về viễn tưởng.
Chúng ta nhìn thấy nơi mình sống
con vi trùng động dậy
Tôi bèn nói ước lệ:
Tìm về cuội nguồn là tìm cái gì đó
động dậy phía dưới.
Huỳnh Lê Nhật Tấn
Đà Nẵng 5-2011
Gửi ý kiến của bạn