VÀI DÒNG VỀ VŨ TRỌNG QUANG
Quê quán : Tam Kỳ - Quảng Nam
Hiện sống & làm việc tại Sài Gòn
Đã ấn hành:
- Nỗi buồn của chúng ta (1970)
- Đã hết giờ của Lọ Lem (1994)
- Hôm qua hôm nay hôm sau (2010)
Chủ biên:
- Tuyển tập Văn Chương (Sau 1975)
- Thơ tự do (1999)
- Thơ hôm nay (2003)
- Bông & Giấy
Thơ Vũ Trọng Quang
Ngôi nhà
Một tay ôm con một tay ôm đàn
không còn tay nào mẹ vẫy chào khu rừng lãng mạn khói lửa
tôi bắt đầu tôi dưới chân cầu
thở mùi tanh của cá
tắm dòng sông nước đen
từ tiếng rao bán báo tôi lớn lên
từ tiếng gõ vào thùng đánh giầy tôi lớn lên
em dậy thì bên kia sông
tôi tỏ tình bằng im lặng
Cha bỏ xác trên rừng
mẹ ngồi đan áo mũi kim đâm vào đầu ngón tay
nước mắt rơi xuống hai chữ anh hùng
tôi tiếp tục cầm súng đi ngược chiều Trường Sơn
mở khóa an toàn bắn chỉ thiên
cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc
tôi và em bày ra một xung đột khác
Mẹ không ngồi đan áo
ngón tay còn nhỏ máu
ngón tay bấm vào dây đàn
nốt nhạc rơi xuống hai chữ anh hùng
Con tôi vẽ chân dung tôi
không rõ nét
Như mới đây
Người thanh niên hôm kia trong gương vẫy gọi
vỡ ra đám đông vượt giấc mơ
vượt cái thời siêu âm vào lý lịch
tôi thấy tôi trong biển động
vận mệnh trải dài vận tốc chớp mắt.
Con đường
Tôi vẫy tay chào chia tay tôi hôm qua
trở lại làm gì con đường mòn xưa cũ
hối tiếc làm gì lời nhàm chán con ngựa chân mỏi
nhiều bàn tay trăm tuổi kéo từ phía sau lưng
không chùn bước tới
Tôi chào mừng tôi hôm nay
cắt băng khánh thành con đường thênh thang mới
ngôn ngữ quay trong không gian nhiều chiều
vẫn còn hai hàng cây
nụ hôn ban ngày mãnh liệt bình thường
vẫn còn em
Tôi sẽ đợi tôi suốt chiều dài
ví dụ ai đó mai này mở nhiều đại lộ hơn
nhiều ngả đường giao nhau hơn
xin giữ lại xin giữ lại
hai hàng bóng mát
tôi muốn vậy.
Sự thật
Tôi biết có nhà thơ làm thơ yêu thương mẹ vô cùng
tôi biết có nhà thơ làm thơ ca tụng mẹ tận mây xanh
về nhà quát tháo mẹ bởi bữa cơm dọn muộn
về nhà quát tháo mẹ bởi ly cà phê thiếu đường
tội nghiệp cho người mẹ
tội nghiệp cho thi ca.
Người cũ
Nỗi nhớ rủ tôi tìm lại dấu vết cơn địa chấn
lâu rồi tiếng dương cầm vẫn nhịp nhanh tức giận
mùa đông ngủ triền miên trong ngôi nhà có em khóa cửa
Chiều tím ấn tôi ngồi xuống vỉa hè với ly rượu cùng đợi chờ sám hối
tiếng cầu kinh vây quanh đây
hình như em còn đội khăn đẹp cho cuộc tình đã chết
Một lần tay chạm mạnh vào mặt nhau
bao năm chưa phai vết hằn ê ẩm
một lần lời nặng nề với nhau
bao năm chưa nguôi ngoai cơn giận
Men say xui tay gõ cửa liên hồi
trái tim xưa vẫn đóng.
Design
chính em từ chối thơ tôi khó chịu
chính em từ chối thơ tôi khó
chính em từ chối thơ tôi
chính em từ chối thơ
chính em từ chối
chính em từ
chính em
chính
chí
c
.
Vũ Trọng Quang