Nỗi buồn anh rơi xuống trang thơ này Em sẽ không thấy, sẽ không cảm nhận được đâu Bởi nó không hình không sắc (dù rằng vẫn thường vay mượn những con chữ trên thơ hay những sắc màu trong tranh vẽ) Không mùi vị (dù rằng vẫn tỏa ra cái mùi của sự choáng ngộp và cái vị của đắng cay) Không âm thanh (dù rằng vẫn dội lên tiếng gầm thét thịnh nộ của mất mát hay tiếng buông trầm lắng của cô liêu) Cũng không trọng lượng gì cả (dù rằng vẫn thường đè xuống thật nặng nơi trái tim)...
Em bảo rằng yêu mà buồn mà khổ thì yêu làm gì Em bảo rằng yêu mà có thể yêu nhiều người cùng lúc thì không phải là tình yêu chân thật Ừ cũng phải Mỗi người chỉ có thể yêu thật lòng và trọn vẹn với một người mà thôi... Nhưng em không biết đâu Tình yêu nào lại chẳng có nỗi buồn Nỗi buồn nào lại chẳng biết lang thang
Khi nỗi buồn anh lang thang trên trang thơ này Anh thấy cả mắt môi em và mắt môi của những người khác Dù rằng nỗi buồn anh không hình sắc không mùi vị không âm thanh không trọng lượng Anh vẫn dõi theo được dấu vết của nó trên những khúc đường quanh co và sâu kín nhất Nó đến bên em và bên người ấy, bên người kia, bên người nọ... cùng một lần Dù em không cảm nhận được nó vẫn hiện hữu bên em và mơn trớn em trong từng khoảnh khắc Dù em không nghĩ là yêu anh hoặc không nghĩ là anh yêu em... Anh vẫn cứ yêu em như thường
Và vì yêu em nỗi buồn anh rơi xuống trang thơ này lang thang...
Nỗi buồn em
Trông mắt em buồn mang mang Lòng riêng bất chợt bàng hoàng nỗi thương Lạc nhau trong cõi vô thường Thấy nhau đã mỏi nửa đường chiêm bao... Nét hồn nhiên, như kiếp nào Gặp đây môi mắt cười chào duyên xưa...
Sơn nữ
Mắt em xanh màu rừng thăm thẳm Để anh lạc nhịp bước đi hoang Tóc dài buông lưng núi thơm cỏ Xô anh về phố xa mơ màng
Ngày lang thang nhớ sầu đôi mắt Mây trắng bay mềm dáng em về Đêm cô liêu nghe buồn rung lạnh Nụ cười nào loáng thoáng trong mê
Thôi em cứ non cao dạo bước Biết làm chi thế sự thăng trầm Tình, như hoa dại ươm cỏ biếc Theo chân anh mỗi nhịp âm thầm...
Thục nữ
Yểu điệu thục nữ bước qua Nhạc buông nửa khúc, lời sa nửa dòng Hương loang nửa trời phương đông Tình lên bảy nhịp, năm cung rộn ràng Em từ tiền kiếp ghé sang Hay từ hậu kiếp vội vàng gieo duyên? Mắt sầu ươm giấc mộng huyền Môi cười hé nửa ước nguyền xa xăm Bâng khuâng rơi tháng rớt năm Khuất em cuối phố còn đăm đăm nhìn...
Nơi ấy người ta có thể trả tiền cỡi ngựa qua nhiều thế kỷ trong vài giờ trải nghiệm chân thật bằng xương thịt thánh kinh là ngôn ngữ chính nối hồn người đến và người sẽ đi
Đêm qua anh mơ thấy biển Sóng êm đềm liếm gót chân em Gió lao xao rụng nhành dương liễu Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh Giá như mặt trời đứng yên trên biển Chắc kịp buổi anh về.
Hãy ra chỗ Thúy Tân Định lấy chai Chivas về quán Đò Đưa trên đường Trịnh Công Sơn rửa bảng tên sơn còn ướt cụng ly nhau mừng con đường mới ngồi quanh bàn có Phạm văn Đỉnh Toulouse Đinh Cường Virginia, Bửu Ý Huế cả Đặng Tiến vừa mổ tim Lê Khắc Cầm, Ngụy Ngữ…Sài gòn
Tháng Mười chơi trò xếp đặt Những con rồng được tạc bằng xương người Những con rắn cong khô trên bếp than cời Dưới nền trời xám và khô Phố phường mạ bằng vàng mã Người người ướp lạnh.
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
Cũng chẳng cần mầu xanh của lá mầu đỏ của hoa hồng chỉ thấy trong veo như nước lọc nước tan trên môi nước hòa trong mắt làm thế nào mà tách được nước ra
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.