Đi tìm dấu vết ngày qua Vết son môi in hình trên áo Gió giong khúc mặt trời Em chân trần, cát bụi Đi tìm nguời đàn bà trong câu hát đưa môi Chiếc áo trẻ con hình chú mèo bắt chuột Ngây ngô nụ cười À ơi… Tháng bảy mưa ngâu chuồn chuồn ướt áo Em mang gót thị thành chảy hội ca dao Lá trầu xanh gói lòng cau nhỏ Mang cả trời cổ tích những hanh hao Về đi thôi nhật ký ngày chân đất Gốc đa già bà kể lá bùa yêu Em ôm giấc thị thành nửa mùa cổ tích Hỏi gió trời sao giấu lá bùa yêu
Hà Nội: 17/6/2010
Xuân thì…
Khi năm tháng qua đi Trên ngón tay năm ngón lằn vết cổ làm con gái làm đàn bà làm người đan sợi nhớ Ngón tay em nước mắt biết làm trò Bàn chân luôn biết cách giả vờ Tìm lại những điều còn mất ngủ Bán môi ngoan cho những lần ngạt thở Lời yêu anh hiền hơn cỏ tháng tư Ai đánh cắp thời gian têm trầu không nhà ngoại Chuồn chuồn kim cõng cỏ trốn mặt trời Run một bờ môi âm ừ biết nói Ngẫu hứng đan khăn khi mùa rét qua thời Bói tình duyên sim tím ven đồi Gặm nỗi buồn bên chiếc hài thêu hoa cũ Ngàn xưa hoa cau rụng xuống vườn trầu Còn em ngầu hứng tô chút trầm nâu Cong cong lưng ong hình dấu hỏi Ngửa mặt hỏi trời gió về đâu Lời yêu rụng xuống lối vườn trầu Nỗi buồn để lại mắt hoa cau Luồn kim se sợi đùa yêu thật Thời gian liệu có nổi xuân thì…
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
Trầm Hương chuyển ngữ ...Trong thi tập này, “Anh thích em lặng thinh" và "Đêm nay anh có thể viết những giòng buồn bã nhất" là hai thi phẩm tiêu biểu cho dòng thơ khắc khoải của Neruda sau cuồng nộ thân xác, được thâu vào đĩa nhạc dùng làm nền cho phim The Postman [Người Phát Thư]...
Trầm Hương chuyển ngữ Pablo Neruda [1904-1973] tên thật là Netftalí Recardo Reyes Basoalto, sinh ra vào mùa hạ năm 1904 tại một thị trấn nhỏ miền quê Chí Lợi trong một gia đình nghèo khó. Cuộc đời của cậu bé Recardo tưởng chừng phải xa lánh bút mực vì cha làm công nhân hỏa xa và mẹ làm giáo viên chết sớm vì lao phổi một tháng sau khi cậu chào đời. “Tuổi ấu thơ của tôi là những đôi dép ướt, là thế giới của gió và lá rừng, của những thân cây gẫy phủ dây leo”, như Neruda sẽ kể lại về sau, khi nhận giải Nobel Văn Chương 1971.
Những đôi chim mắt cú kia hú ám tròn ức tiếng hiện vút góc phố nhọn hắt bóng tách trà vọng hơi lãng nhớ viền lên khói hình đâm vào da thịt người con gái vờ máu nhô lên từng núm vú già trẻ nhựa đẩy đưa nhau
Có thể bây giờ anh chẳng hiểu đâu những toan tính trong em ngày mai ngày kia đối phó với chính mình trên con đường mê hoặc mà đến một ngày khi buộc phải chọn lựa em sẽ là người phải chọn lựa đầu tiên.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.