- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

" Ôi! Những Người Khóc Lẻ Loi Một Mình"

14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 35010)

Phải mất bao lâu ..để quên được anh ?

5 năm ..10 năm ..hay mấy chục năm nữa

Hình bóng anh mới phai nhoà trong ký ức của em ?

Trở về ..ngang qua Bùi thị Xuân

Không còn thấy cánh cửa sổ rộng toếch

Nơi có đôi mắt dõi theo anh chào ngày làm việc mới

Để nhớ như in chiếc xe đạp màu xám trắng với vành xe bóng lộn

Cho em soi mặt mình trong đó mà trêu anh ..kỹ lưỡng

Để nhớ quán cơm bụi Võ văn Tần

Để nhớ quán cafe Nguyễn thị Diệu

Để nhớ chỗ ngồi mỗi đêm dọc bờ sông Bạch Đằng

Nơi anh nói yêu em ..còn em rơi nước mắt

Muộn màng rồi T ...Thôi hò hẹn kiếp sau !!!

 

Phải mất bao nhiêu lâu ..để em quên được tình yêu ngày cũ

Để em xóa sổ được cuộc tình nầy

Không buồn tủi ..khi nghĩ về anh

Có bao giờ chợt nhớ lại em chưa ?

 

Hôm nay đi ngang qua chốn xưa, nơi anh đang làm việc

Dằn lòng mãi ngập ngừng ..nên gặp lại, hay không ?

Em không muốn anh khó xử

Em không muốn anh hoảng sợ

Khi phải đối diện với điều anh muốn quên

Em không muốn em cay đắng

Khi biết ra rằng ..anh đã thật sự quên em

Có thể em nghĩ lầm ..cũng có thể đó là điều sự thật ?

Thôi em quay xe về cho câu hỏi vẫn ..còn nguyên !!

 

Rời Sài Gòn ..buổi sáng sớm mùa đông

Em đang nghĩ giờ nầy chắc anh còn say gíấc ngủ

Có chợt giật mình để kịp hắt hơi không ?

Bởi có người nhắc anh, nhớ anh mà ứa lệ

Phi trường hôm nay .. sao có nhiều đôi mắt ướt

Khóc tiễn đưa người ...Khóc ở lại buồn hiu

Nhưng có lẽ..em là người ngoại lệ

Khóc một mình lệ ứa tủi thân

 

Em chợt nhớ bài hát năm nào hai đưa mình cùng yêu thích

... "Đôi khi em muốn tin..ôi ! những người khóc lẻ loi một mình"

Giờ đã là sự thật !!!

Vĩnh biệt anh !

Nỗi nhớ không rời. Tình yêu không chấm hết của em !!!

 

Vũ Trà My

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 38555)
Trầm Hương chuyển ngữ Pablo Neruda [1904-1973] tên thật là Netftalí Recardo Reyes Basoalto, sinh ra vào mùa hạ năm 1904 tại một thị trấn nhỏ miền quê Chí Lợi trong một gia đình nghèo khó. Cuộc đời của cậu bé Recardo tưởng chừng phải xa lánh bút mực vì cha làm công nhân hỏa xa và mẹ làm giáo viên chết sớm vì lao phổi một tháng sau khi cậu chào đời. “Tuổi ấu thơ của tôi là những đôi dép ướt, là thế giới của gió và lá rừng, của những thân cây gẫy phủ dây leo”, như Neruda sẽ kể lại về sau, khi nhận giải Nobel Văn Chương 1971.
08 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 114592)
Đ êm Sài Gòn đứng đường bơ vơ Dòng người mênh mang không ngày yên lặng Còn con đường nào cho em Mộng mơ là trò chơi xa xỉ
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 35320)
Nét cọ tô đường cong ẩn hiện gam màu pha xanh đỏ trắng vàng em nhờn nhợt thịt da phấn son nhạt đêm khép
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 35825)
Những đôi chim mắt cú kia hú ám tròn ức tiếng hiện vút góc phố nhọn hắt bóng tách trà vọng hơi lãng nhớ viền lên khói hình đâm vào da thịt người con gái vờ máu nhô lên từng núm vú già trẻ nhựa đẩy đưa nhau
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 34792)
Có thể bây giờ anh chẳng hiểu đâu những toan tính trong em ngày mai ngày kia đối phó với chính mình trên con đường mê hoặc mà đến một ngày khi buộc phải chọn lựa em sẽ là người phải chọn lựa đầu tiên.
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 35712)
Tâm như mây và mây như tâm Gió cát lao xao tiếng nguyệt cầm Xuân hạ qua chơi mùa thu cúc Sư về dạo bước giữa sơn lâm.
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 35542)
Bóng tối ngậm trong lòng tay Xòe ra chỉ là những giấc mơ hoang đường và sợ hãi Sa mạc rát khô tiếng nói Con chữ nối nhau chạy đi
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 35397)
Anh thầm hỏi Kanguru Có gì trong đôi mắt ướt Có phải nỗi lòng âm u Có chăng một đám âm hồn
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 36392)
Khi chúng mình làm yêu em quên sự sống co giãn theo vũ trụ đang căng mỏng quá mức xương thịt sắp tiếp cận những lỗ đen đào thải chùm sao bắc đẩu lạc bào thai hun hút
26 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 36953)
Tôi không biết mình ở đâu vào ngày mai? Khi ngày hôm nay kết thúc giống hệt ngày hôm qua và hôm qua nữa Những ngày hôm qua tôi đã đi qua là những ngày hôm qua không trở lại Tôi không biết mình ở đâu vào ngày mai?