Triết lý loài ngựa
Vòm trời vỡ vụn
Bầy ngựa hoang đói khát tuyệt vọng trước bụi xương rồng
Những chiếc gai nhọn sắc tứa ra giọt giọt sữa độc
Chiếc lưỡi đói cỏ làm sao có thể chạm vào?
Màu trắng quay cuồng họng khát.
Thách thức ma mị
Châm ngòi cuộc chiến giữa những cái chết.
Bầy ngựa già im lặng
Lũ ngựa non gõ móng bồn chồn
Hai sự lựa chọn cho một kết thúc?
Phía sau ngựa mẹ là ngựa con mới sinh
Gánh nặng bầy đàn, sức mạnh bầy đàn trong cuộc di cư…
Không do dự.
Ngựa mẹ điềm nhiên cắn, nhai, nuốt từng mảng gai xương rồng
Sữa căng dần bầu vú...
Dõi theo đàn ngựa hoang tung vó sáng gầm trời
Thầm cảm phục hành động ngựa mẹ
Mạnh hơn triết lý đời.
Trốn tìm
Tựa lòng vào mạn ca dao
Đăm đăm rình vớt trái đào chưa rơi.
Sau khoảng sáng rực rỡ nêm chặt ảo ảnh
Người đàn bà ôm vinh quang thả lên bến nhớ
Rong ruổi trò chơi trốn tìm.
Người Đàn Ông của nàng
Hình như không có thật!
Lạc giữa biển mắt dấu hỏi
Không đôi mắt sói hoang!
Từng lọn sóng gieo trên không gian
Nở mùa hạt lép.
Người Đàn Ông của nàng
Hình như không có thật!
Lạ lẫm ngôn ngữ tay đói vòng xiết
Thói quen lột truồng ý tưởng
Đâu bàn tay vẽ cảm giác thịt da thanh khiết?
Người Đàn Ông của nàng
Hình như không có thật!
Tuyệt vọng?...
Không phải từ ánh nhìn
Không thể qua bàn tay
Nàng thấy Người Đàn Ông của mình bằng cảm giác cuộc chơi trốn tìm...
Người Đàn Ông của nàng
Hình như không có thật!
Khúc bi ca
Xin đừng thốt lời tàn nhẫn
Đời thừa thãi đắng cay
Xin đừng trách người cha sau mùa thai nghén
Chuốt ánh trăm năm dệt tấm liệm
Đón con mình.
Hãy mở nắp ngôi nhà vĩnh hằng
Đón linh hồn văng ra từ muôn xác chữ
Hay vung ly rượu nhỏ
Chia đều cơn khát ngày mai?
Khi bình minh lướt trên cánh nắng
Hoàng hôn bò lê nẻo mây
Niềm vui qua, nỗi buồn lắng đọng
Ngàn cao nhuộm ánh bao dung?
Không còn đứa con
Không có người cha!
Chỉ loài cỏ dại.
Quằn quại trên nấm mồ nhân loại cằn kiệt đến độ không thể cằn kiệt hơn được nữa
Rên rỉ Khúc Bi Ca
Và bầu mắt vũ trụ chưa hề khép dù không còn tồn tại
Nhuộm biếc hồn ta!..
Tạ Thị Thu Hà