Lời Tòa Soạn: Du Tử Lê, người đã đi sâu, đã sống với tận cùng của tử sinh...sống chết chỉ là lẽ thường tình của đời người. Tất cả rồi cũng tan biến, xác thân rồi cũng mất đi, có còn chăng là lòng yêu thương, như một liều thuốc xoa dịu nỗi đớn đau, và sẽ ở lại mãi mãi với thơ... Xin trân trọng gởi đến quí văn hữu và độc giả những sáng tác mới nhất của nhà thơ Du Tử Lê như món quà đầu năm.
Tạp Chí Hợp Lưu
TRẢ LỜI # 1
từ sáng tới chiều,
người ta vẫn thấy con ốc sên nhỏ nhoi, ở đó.
một tuần, một tháng sau,
người ta hỏi nhau "điều gì đã xẩy ra khiến con ốc sên nhỏ nhoi, vẫn đó?!?"
một năm sau,
người ta kinh ngạc và, cảm thương nói với nhau:
- tội nghiệp! con ốc sên nhỏ nhoi, vẫn đó!?!!!!
chỉ Thượng Đế và một ít người biết
với vận tốc nhanh hơn ánh sáng,
con ốc sên đã đi giáp vòng, biết bao thế giới
nó di chuyển bằng
vận-tốc-tình-yêu-đôi-lứa.
TRẢ LỜI # 2
hãy cảm ơn bóng tối,
cho chúng ta ánh sáng.
(hạnh phúc như khổ đau
một đồng tiền hai mặt.)
hãy cảm ơn một mình,
một-mình giống Thượng Đế.
làm nên tất cả
(trong đó có tôi và em.)
như Thượng Đế
một-mình:
- chúng ta không phó bản.
TRẢ LỜI # 3
nắng bảo tôi khoan cười
lá bảo tôi khoan rơi.
chim bảo tôi khoan nói.
đất bảo tôi khoan về.
em bảo tôi nằm im.
bất động.
để em thắp những ngọn nến thủy chung khắp cùng thân thể tôi
cho ký ức thêm xanh:
- ngày mất tích.
TRẢ LỜI # 4
đừng nghĩ người câm không nói.
người điếc không nghe.
người mù không thấy.
tôi chẳng những đã câm, điếc lại còn, mù,
những ngày xa nhau.
nhưng tôi vẫn nghe được tiếng em nói.
vẫn thấy lúc em cười.
hơn thế,
tôi vẫn nói được với em:
- những điều không ai hiểu.!!!!!
TRẢ LỜI # 4
bất cứ hoa, trái nào,
cũng có riêng cho nó một mùi hương.
như căn phòng có mùi chờ đợi.
tóc có mùi shampoo.
cổ có mùi ân ái.
miệng có mùi kem đánh răng.
ngực có mùi nôi ấm.
bụng dưới có mùi chiếc lá phong đầu đời đổi màu
(thời gian thánh hóa.)
chia, ly có mùi khói xăng cùng cầu, nguyện.
riêng nước mắt nhắc tôi,
chúng cũng có mùi riêng
những lúc một mình lặng lẽ, chảy.
chiều nay,
tôi một mình,
(và,) nước mắt (độc lập với tôi)
đã lặng lẽ, chảy.
chúng mang theo mùi riêng
tôi không được quyền biết đến.
mùi hương chỉ dành cho em
biền, biệt.
TRẢ LỜI # 5
hãy chải tóc tôi bằng những ngón tay em
thời gian khựng. đứng.
hãy bịt mắt tôi bằng chiếc áo lót của em
dệt bởi sợi ân, nghĩa kim cang.
hãy dán miệng tôi bằng ngực em
bơ vơ thời bỏ sữa.
nhưng,
đừng xiết cổ tôi bằng mọi mất tích.
hãy treo cổ tôi trên đỉnh ngọn, trời
bằng những bài thơ tôi chưa viết xuống.
nhưng,
em biết tôi cất giấu chúng chỗ nào,
nơi cõi, khác.
TRẢ LỜI # 6
thần chết có tình hơn bất cứ một thân nhân nào của bệnh nhân
ngày, đêm đến kề cận bên giường bệnh,
ngọt ngào nói:
-chào, buổi sáng.
-chào, buổi trưa.
-chào, buổi chiều.
-chào, buổi tối.
thần chết tận tâm hơn bất cứ một y tá yêu nghề nào của bệnh nhân,
ngày, đêm săm soi:
- những vết mổ.
- các bịch chứa cặn bã (hầu hết là máu bầm, không đi qua ruột mà,
thải qua những ống nylon.)
-những ống nylon chạy ra từ mũi.
ngực.
bụng.
cánh tay...
tới các bịch chứa đồ cặn bã.
khi bệnh viện đã chìm sâu trong giấc ngủ
(với những tiếng rên / ré / mớ /
tố cáo sự yên tĩnh là sương mù do thuốc mê giăng, bẫy.)
thần chết cởi giầy.
thay quần, áo.
lên giường.
ôm bệnh nhân: bằng cánh tay đất. mát.
ru bệnh nhân: bằng tiếng hát sương. khuya.
những tình khúc tình nói về thiên đàng - -
(và,) hứa hẹn một tình yêu bất diệt.
nhưng, đêm nào thần chết cũng rơi vào ngủ
khi bệnh nhân còn thức.
(ông ta đang lắng nghe
tiếng hát của nắng / mưa kỷ niệm.
những tình khúc nhục nhằn nói về thiên đàng tanh banh
ngay mặt đất.)
cứ như thế:
từ cuối tháng 2-06
tới đầu tháng giêng 07...
nếu phải giải, trình,
có dễ
chỉ em trả lời được
câu hỏi:
- tại sao?!?!!!!!
TRẢ LỜI # 7
nếu không có đám đông
(dù chỉ cho ta những lời nguyền rủa,)
cách gì ta nhận dạng cô đơn?!?
nếu không có đồng phục
nhãn hiệu toàn cầu
(thẩm mỹ mới!)
cách gì ta nhận dạng lẻ loi?!?
là những kẻ bên lề:
- nhớ. đừng quên cảm ơn đồng phục.
là những kẻ bên lề:
- nhớ. đừng quên ghi danh và, cảm ơn đám đông - -
(những người ném đá.)
DU TỬ LÊ
(Jan. 07.)