là chốn cuối cùng sau mọi sự hủy hoại /
của một lần, một thời tín ngưỡng /
tình yêu, con đường, ánh sáng, bản nhạc /
cả bóng tối cũng không buồn nấn ná
Bỏ lại sau mình hơn hai chục năm trôi /
Bỏ lại dở dang lá đơn ly hôn chưa kịp ký /
Bỏ lại những chiều lang thang không người tri kỷ /
Bỏ lại hoàng hôn nhuộm đỏ mặt người
mùa đông rét buốt /
lũ cỏ khô hồn nhiên nhìn sao rụng lóe sáng trong máng lừa /
hôm nay, máu có còn rỉ ra làm ướt đẫm đùi mông của mẹ /
đã hơn hai ngàn năm qua
Sẽ trở lại thuở nào… /
Dưới mái tranh xiêu mỏi mòn trăng sơn cước /
Tiếng thú kêu hoang mịt mùng sương lạnh buốt /
Lang thang tuổi thơ trên cánh đồng cỏ cháy xác xơ /
Em ơi…
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.