- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MỘT ÁNG MÂY TRÔI ĐỦ NGẬM NGÙI

09 Tháng Sáu 20234:29 CH(Xem: 6666)
XA CACH- TRANH DINH TRUONG CHINH
Xa cách - tranh Đinh Trường Chinh


Thái Thanh

MỘT ÁNG MÂY TRÔI ĐỦ NGẬM NGÙI

Con gái tôi thích ăn canh ổ qua xắt mỏng nấu với tôm, khi chín bỏ chút hành ngò rắc chút tiêu, món ăn ngày xưa của mẹ con tôi hay nấu nhưng bây giờ tôi lại hay nấu canh rau mồng tơi với tôm vì bọn trẻ con thích món này hơn chúng chê canh ổ qua đắng.

Ngày xưa, mỗi lần cúng giỗ nhà tôi hay nấu canh ổ qua nhồi thịt, món này ba má tôi đều thích ăn, cả chúng tôi cũng hưởng  ứng nên ngày thường cũng nấu. Sau 75 lại ít có vì thời khốn khó mà, thứ gì cũng không dễ có mà ăn.

Tôi bây giờ cũng sướng vì ở tuổi 60 đã không vật lộn với cơm áo gạo tiền nữa rồi. Con gái thật giỏi nó quán xuyến hết mọi việc, nó mua đồ ăn đầy đủ, trái cây cũng toàn loại ngon, nó luôn dặn mẹ ăn ít cơm lại, ăn nhiều thức ăn và củ quả cho tốt sức khỏe. Tôi thích xoài cát hơn măng cụt, thích ăn mít Việt Nam hơn mít Thái, thích Sầu Riêng hơn Thanh Long, thích chuối mốc hơn táo ... toàn mấy món ngọt mà lại rảnh để ăn tôi thưởng thức tận tình nên tròn quay.

Dù là trong tay không tiền bạc gì nhiều nhưng tôi thấy mình may mắn hơn nhiều người. Nghĩ mà thương ba thương má mất sớm, mất khi thời thế khó khăn và con cái đứa nào cũng bận bịu mưu sinh không phụng dưỡng ba má vẹn toàn, nên giờ tôi thấy ai đã lớn tuổi mà còn ba còn mẹ là hạnh phúc lớn.

Ở Sài Gòn bây giờ ăn rau sống ngon đắt hơn ăn thịt. Về già tôi thích ăn rau hơn. Nhớ hồi xưa vào những năm 85 -86 mỗi lần mua rau sống ngon về ăn ba tôi hay bảo để phần cho má vì má rất thích ăn rau sống nhưng hà tiện khồng mua rau sống chỉ mua thịt cá theo ý thích chồng con và cũng để ăn cho đủ bữa.Tôi giống má tôi cái tánh hà tiện, nên có cho tôi sống trên đống vàng tôi vẫn hà tiện vì tôi lớn lên trong thời kỳ khốn khó của gia đình và xã hội. Mỗi lần rửa rau, tôi nhớ má tôi dạy cách rửa cho rau sạch mà ít hao nước, hồi còn ở Qui Nhơn cái nước rửa rau tôi còn dùng để tưới cây nhà trồng nữa; tôi ít khi dùng máy lạnh khi dùng quạt hay đèn thì tắt ngay lúc hết dùng không phí phạm điện nước hay mua sắm bừa bãi bỏ phí mà không dùng. Quần áo của cháu ngoại, tôi tỉ mỉ khâu lại chỗ rách và luồn lại dây thun cho nó mặc, đồ còn mới thì cu em mặc đồ của cu anh để lại hoặc đem cho chứ không vất đi ... Hồi còn trẻ buôn bán ở chợ, các chị hay ví tôi thuộc loại phụ nữ: có 9 đồng ráng một đồng nữa cho đủ 10 là vậy. Chắt chiu là thế, rồi một trận hỏa hoạn xảy ra, chợ cháy tôi mất sạch trong phút chốc.

Đó là một trong những biến cố trong đời tôi thôi nhưng về già tôi dần an ổn nên tôi thấy thương người khốn khó hơn, thấy cô giáo của cu Ben cháu tôi vào Sài Gòn sống tự thân tự mình, không có nội ngoại, nhà ở lại là nhà thuê lại thêm con nhỏ nữa ... Tôi thương lắm ... nên hay tìm cách giúp. Tôi nghĩ cái quan niệm của nhiều người, rằng là không đụng đến cháu để vui vẻ thảnh thơi cho mình tuổi già ... tôi thì tôi không như vậy đâu.Tôi nghĩ làm gì đó giúp đỡ được phần nào cho người mình thương là hạnh phúc. Tôi học cái tính này từ ở ba tôi, ba  thường hay giúp người nhưng tôi lại mang cái tánh hà tiện nên không tốt bằng ba tôi đâu. Ba là nhất nhưng ba lại khổ suốt cả cuộc đời không an nổi.

Tôi cũng có những người bạn hiền lương ngoài đời nhưng sao họ cứ khổ hoài không dứt cho đến lúc lìa trần. Tuy vậy tôi  vẫn  tin nhân quả nên nghĩ rằng ai sướng hay khổ đều bởi do nghiệp duyên của mỗi người có tự muôn kiếp trước.

Hồi mới ra chợ buôn bán, tôi bán gần hàng bác Ba. Bác tốt bụng hay thương người, sống thẳng thắn hiền hòa. Hồi trẻ bác cực lắm, cha mẹ mất sớm phải bươn chải nuôi em, lớn lên làm dâu trong gia đình khắc nghiệt, bác làm quần quất từ sáng đến tối. Vậy mà khi có mang đứa con đầu, thèm chua hái một trái ổi trong vườn ăn bị mẹ chồng đánh bằng roi tre toi tả. Sau khi bà mẹ chồng mất, chồng đi tập kết ra Bắc bác tần tảo nuôi con cho ăn học nên người nhưng chị con gái bác lại yêu một người nghiện ma túy, bác ngăn cản cuộc hôn nhân này khiến cặp  đôi này đã uống thuốc quyên sinh, bác mất toi đứa con gái yêu thương của mình trong đau khổ dằn vặt suốt cả đời. Bao tình thương còn lại, bác dành cho con trai con dâu và cháu nội. Nhà cửa, tiền bạc lẫn mua sắm cho con cho cháu đều một tay bác, vợ chồng anh con trai bác được thừa hưởng không phải làm gì thêm để tạo dựng cơ nghiệp, cứ lâu lâu chị con dâu ra phụ bán hàng cho mẹ chồng, trưa bà mẹ chồng đều thức canh hàng cho con dâu được ngủ chứ mẹ thì thức.  Thương con vậy mà cuối cuộc đời thấy bác ... cô độc, buồn chứ không vui.

Tôi cũng có một người bạn rất thân. Hai vợ chồng anh có một đứa con trai duy nhất. Anh sống lương thiện hay giúp người, cả cuộc đời chưa biết làm hại ai, cũng không sát sanh hại vật, chỉ thiếu sót là anh chưa biết Phật pháp. Hôi còn trẻ đi đâu anh cũng đèo cái thằng con trai cưng đi, nó học lên trung học, lên đại học cũng ba đưa đón. Vậy mà không hiểu sao khi tốt nghiệp đại học cháu tự nhiên lại bị tâm thần, dù không hề bị té ngã hay một cú sốc gì. Gia đình chạy chữa tất cả bệnh viện đều không khỏi, mỗi lần lên cơn là nó cầm cây rượt đánh ba nó tàn nhẫn ... Nghe người ta bày, "thôi thì hãy đưa cháu chữa theo tâm linh đi" nhưng vợ anh giờ thì tu Phật, ngày nào cũng nghe băng đĩa thuyết pháp hết nhưng lại phản đối cho rằng chữa bệnh theo tâm linh là mê tín. Nên đứa con vẫn không tỉnh trí lại khiến anh phải ở riêng cho an. Nhưng không an nổi vì anh bị tai biến nặng đến đớ lưỡi không thể nói được nữa. Có nhà có vợ có con nhưng tuổi già thì lại cô độc ...

Còn nhiều câu chuyện thương tâm từ những người sống quanh tôi, khiến tôi đâm sợ cuộc đời này, đôi lúc tôi vớ vẩn nghĩ rằng làm con chim, con trâu, con cá lội mà sướng hơn con người ...

...Học được  pháp Sám hối trong nhà Phật.  Hầu như ngày nào tôi cũng sâm hối những lỗi lầm của mình. Lỗi xưa đã đành mà lỗi nay cũng chưa dứt được ...  Tôi đi gần cuối con đường mà vẫn cứ loanh quanh chưa tìm được cho mình lối thoát, chưa chọn được cho mình một minh sư để dắt dẫn mình đi.

Cho đến khi đọc bài viết cuối củng của Ni Sư Hạnh Đoan tôi ngơ ngẩn cả ngày. Duyên và Nghiệp dắt dẫn cho con người đi thọ báo kinh khủng quá, những oan khién từ muôn kiếp trước đổ ra trước khi Ni Sư rời hẵn cõi tạm này như chủ nợ đến đòi gấp rút chứ sợ con nợ trốn mất. Ni sư viên tịch chỉ mới 65 tuổi bằng tuổi của tôi bây giờ, Ni Sư phúc đức nên hoàn thành xong sứ mệnh còn tôi chưa thể đi nên chờ lãnh quả.

Tôi nhẩm lại mình ngay giờ Tôi cần phải chuẩn bị tư lương cho mình, dù là trễ quá rồi nhưng vẫn còn hơn không. Phải dứt ác hành thiện. Một người tu tập, hiểu lý nhân quả, đạo quả viên thành như Ni Sư Như Thủy, Ni Sư Hạnh Đoan còn phải trả quả đau đớn như vậy thì mình phải cố gắng cả triệu lần hơn nữa. Bây giờ tôi quyết định chọn cho mình pháp môn Tịnh Độ, không còn thời gian để loay hoay nữa rồi và thật lòng tôi không còn lưu luyến chi cái cõi ta bà này nữa làm gì.

Tôi nhớ đến ba tôi, một người hiền đức như ba đi nhanh quá không kịp nhìn mặt người thân, không một đứa con nào rót được cho ba ly nước lúc nằm bệnh ... tất cả là nguyện vọng của ba. Ba không muốn làm phiền ai cả, ba muốn rời thế giới ta bà vì ba thấy được bể khổ của cuộc đời này nhưng ba đi nhanh quá như vậy liệu rằng linh hồn ba có được an? Bây giờ ba tôi đang ở đâu?
Tôi nhớ má tôi, má sợ chết ngần nào nhưng rồi cũng đến lúc đi. Những ngày cuối trầm kha bệnh tật liệu sống có còn gì để tha thiết nữa đâu nên đi là nhẹ nhất nhưng má lại không đành lòng.
Cả chị Cúc của tôi Ni Sư Liên Đoan cũng vậy. Trước khi chết chị cũng đau đớn oằn mình vì bệnh tật, bị hất hủi cô độc đi về phía cuối dù chị là ni trưởng của chùa.

Nghiệp chướng thật nặng nề!
Cuộc đời này có rất nhiều chuyện không thể vẹn toàn lòng người.

Mùa Phật Đản năm nay tôi không về chùa cũng chắc rằng không ăn chay, tôi còn nhiều thiếu sót ... Tâm tôi thật lòng muốn xa rời những nghiệp ác mà tu dưỡng nghiệp lành. Nghĩ đến cái chết tôi thường nguyện:
" Con sống bao lâu không quan trọng, chỉ xin cho con được chết sạch, chết an và chết tỉnh"*

Tôi vẫn luôn trì kinh Phật mỗi ngày, luôn niệm Phật và Hương quê Cực Lạc luôn nằm trong ước nguyện sâu kín riêng mình./.

Thái Thanh
Sài Gòn mùa Phật Đản năm 2023
(*câu Sư Giác Nguyên)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Tư 20214:31 CH(Xem: 12974)
Vào một ngày đầu hè năm 2019, tôi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của một người lạ, bạn ấy nói muốn gặp tôi trò chuyện vì đang làm ký sự Trịnh Công Sơn của Đài truyền hình Việt Nam. Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê Trịnh Công Sơn trên đường Xuân Diệu để nghe nhạc và trao đổi cùng vài người bạn. Lúc ấy tôi mới biết bạn là Nguyễn Đức Đệ đạo diễn đang làm phim ký sự “Trịnh Công Sơn nhẹ gót lãng du” gồm 5 tập, kịch bản và cố vấn phim do nhà báo Trần Ngọc Trác ở Đà Lạt một người đam mê nhạc Trịnh đảm nhận. Anh Trác đề nghị cho anh photo tất cả tài liệu mà tôi sưu tầm được khi làm luận văn thạc sĩ Trịnh Công Sơn để làm tư liệu, ngày mai sẽ vào trường Đại học Quy Nhơn quay ngoại cảnh, tìm lại dấu vết cũ nơi Trịnh Công Sơn đã từng học thời gian 1962-1964. Phỏng vấn tôi xoay quanh luận văn thạc sĩ mà tôi đã làm về đề tại Trịnh Công Sơn.
25 Tháng Ba 202111:55 CH(Xem: 12296)
Đó là vào những ngày cả Hãng phim truyện VN như sôi sục lên trong giai đoạn tổ chức sản xuất bộ phim nhựa đen trắng “Tướng về hưu” dựa theo truyện ngắn cùng tên đang rầm rĩ dư luận xã hội của NHT. Sáng hôm ấy, đang ngồi họp xưởng đầu tuần theo thông lệ của Hãng, đồng chí bảo vệ ngó đầu vào nhắn: “Có nhà văn Nguyễn Huy Thiệp muốn gặp đạo diễn Nguyễn Anh Tuấn”.
25 Tháng Ba 202110:39 CH(Xem: 13447)
Đã 43 năm trôi qua, sự khe khắt về lý lịch, về người của chế độ cũ dần rồi cũng nguôi ngoai. Nhờ đó mà tôi mới được viết lên những dòng này cho chị họ tôi. Chị Bảy Long, vợ một sỹ quan VNCH, người phụ nữ thầm lặng gánh chịu những đau thương mất mát của chiến tranh của nghiệp đời. Chị đã già, tuổi xuân đã qua đi, chị còn bất hạnh hơn cả bà quả phụ đại úy Đương vì không ai biết đến chị. Hết một đời đến khi nhắm mắt, chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ được hốt một nắm đất nơi anh đã hy sinh để về chùa cúi lạy. Chị chẳng còn một đứa con nào để nương tựa tuổi già heo hắt bên song. Ôi đất mẹ Việt nam còn có bao người như thế... Thương biết bao!
08 Tháng Ba 20216:50 CH(Xem: 13498)
Nói tới thành tựu của một nền văn học, người ta chỉ nhắc tới những nhà văn, nhà thơ nhưng có lẽ không thể không nhắc tới những bà Tú Xương của mọi thời đại với bao nhiêu công khó hy sinh của họ.
03 Tháng Ba 202112:01 SA(Xem: 11725)
Tôi nhớ rõ ràng như chỉ mới hôm qua. Những năm còn bé nhỏ ở tuổi 12. Có một chiều, tôi ôm con gà đứng khóc tỉ tê, khóc sướt mướt, dai dẳng trước căn lều của người hàng xóm. Đã qua không biết bao nhiêu thăng trầm, trôi nổi của những tháng năm dài… Vậy mà sự rúng động trong trái tim bé nhỏ của tôi vẫn y nguyên, vẫn còn như rất mới.
02 Tháng Ba 202111:49 CH(Xem: 12593)
Năm ấy tôi chỉ mới tuổi mười ba, đang học lớp đệ lục trường Nữ trung học Quy nhơn. Cái tuổi be bé mới lớn ấy đã biết mộng mơ nhưng chưa biết chút chút nào về tình yêu đôi lứa cả. Thế nhưng tôi lại có một buổi thuyết trình về tình yêu và đó lại là một kỷ niệm tôi thương của thuở học trò.
20 Tháng Hai 20213:06 CH(Xem: 12369)
Dù Marquez phải sống lưu vong ở Mễ Tây Cơ, 30 năm cuối cuộc đời vì chống độc tài tham nhũng, dù ông bị thuyết Cộng Sản mê hoặc, dù Colombia và cả đại lục Nam Mỹ không nước nào theo Cộng Sản, nhưng khi ông mất năm 2014, ông vẫn là niềm hãnh diện của họ. ...Năm 1991, Liên Sô Cộng Sản tan rã, là một thất vọng nảo nề cho Marquez. Không hiểu sau đó ông có phản tỉnh không khi nhìn lại còn một vài nước còn theo chế độ cộng sản như Cuba, Triều Tiên, Việt Nam, Trung Hoa, độc tài và tham nhũng còn gấp trăm lần so với chế độ mà ông sống thời ông còn ở Colombia.
11 Tháng Hai 202111:43 CH(Xem: 12331)
Aó tím ơi! Tôi đã mất em trong cuộc đời này nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì em thường trực trong trái tim rách nát này. Bên cửa sổ trăng đã lặn, chồi non mơn mởn hàng cây trong gió bấc rét mướt. Ừ nhỉ… Tháng chạp đã tàn…
29 Tháng Mười Hai 20209:09 CH(Xem: 14144)
Như những cô học trò nhỏ, áo trắng điệu đà tha thướt. Tôi còn có thêm giọng nói êm êm, thanh thoát và dịu dàng. Chúng tôi, những cô thiếu nữ đẹp như trăng, sáng rỡ và líu lo những khi tới lớp, những lúc tan trường… / Thày đứng lớp Kim Văn, hai lần một tuần. Chúng tôi chờ giờ của Thày, như đợi chờ để được nghe những vần thơ trác tuyệt và để học trong cuốn sách đặc sắc, mỏng, nhưng tràn đầy những nét tinh hoa... / Thày không giáo điều, không nhất định cứ giảng dạy đúng theo chương trình của Bộ Giáo Dục đưa ra. Những thứ mà với chúng tôi đã gần như nhàm chán. Ngoại trừ có lần Thày giảng và bàn rất vui, rất dí dỏm về Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên trong Kim Bình Mai…
23 Tháng Mười Hai 20209:35 CH(Xem: 12093)
Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã… / Buổi sáng! Nàng nghe thấy tiếng gió tạt vào khung cửa, thi thoảng có tiếng rít của lá cây rừng, tuyệt nhiên không có một tiếng chim, nàng nghĩ “giá mà có một tiếng chim, nàng sẽ đáp lời nó”. Cuối cùng thì không có tiếng chim nào ngoài tiếng rít của gió… nàng co hai chân sát tận ngực, chắc giờ này anh đang bắt đầu chuyến hành trình của mình!