- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

QUÊN

29 Tháng Sáu 20225:07 CH(Xem: 7166)


SUONG 2
Sương - ành UL

 

Thái Thanh       

QUÊN     

 

Tôi đang tuổi 63 - tuổi sang thu rồi.

Ngày xưa lúc mà bằng tuổi tôi bây giờ má tôi đang dần trả về không, má quên hết những gì xảy ra trong đời mình và bây giờ tôi cũng vậy. 

Quên là điều tất yếu của tuổi già, tôi thấy điều đó cũng lại là điều hay. 

 

Má tôi là một phụ nữ rất thông mình. Má chỉ mới học đến lớp nhất (lớp 5 bây giờ) tại trường làng ở quê hồi thời xưa ấy nhưng má đủ sức dạy mấy anh em tôi đọc thông, viết thạo, cộng trừ nhân chia, má dạy làu thông toán phân số, toán động tử, các bài toán đố hồi thời tiểu học ấy... Thông minh như thế nhưng rồi gần đến tuổi 70 má không còn nhớ hết. Tôi nhớ hồi ấy mỗi lần đi đâu, má thường bảo tôi đi cùng để tôi nhớ những điều người ta dặn dò đó mà thực hiện vì tôi hồi đó còn trẻ nên trí còn nhớ chứ tôi không thông minh như má. Lịch sử lập lại. Bây giờ tôi cũng để con gái tôi làm điều đó thay tôi vì tôi không nhớ nỗi hết mọi điều. 

 

May mắn là tôi có thể viết được những điều mình nghĩ và muốn nói. Tôi nhớ đến đâu và viết đến đó những chuyện của riêng mình. Chuyện bà cháu nhà tôi nhiều lắm, cháu tôi rất dễ thương nhưng do tôi quên mất nên chỉ kể một vài mẫu chuyện chứ không kể hết. Mà tôi cũng không thể kể hết chuyện cháu tôi vì nó còn ba mẹ, ông bà nội của nó chứ không phải của riêng tôi, biết mọi người có đồng ý không? Với ba má và anh chị em ruột thịt của mình cũng vậy, tôi không được phép kể lại khi không có sự đồng ý của họ. Thế nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn hay kể, sự cô đơnl của người già trong tôi khát khao được tâm tình được chia sẻ. 

 

Người già luôn sống trong hoài niệm, luôn trân quý những kỷ niệm ngày xưa. Có cái câu: "Sai lầm tuổi trẻ, trả giá về già", tôi nghĩ những gì xảy ra trong cuộc đời mình là duyên nghiệp mà mình phải gặp, phải chịu đựng và phải trải qua.

Tôi có một người bạn thời còn học trung học trước 1975. Bạn tôi - Ngô Lợi hát rất hay bạn có tâm hồn nghệ sỹ, hiền hậu luôn sống vui vẻ không để tâm sân si giận dỗi người nào. Năm 1975 khi chiến sự xảy ra khốc liệt chúng tôi theo gia đình di tản khỏi Qui nhơn tháo chạy tứ tán mọi nơi. Sau đó ngưng cuộc chiến tôi theo gia đình mình trở về Qui nhơn và sống hết cả tuổi xuân của mình. Bạn thì theo gia đình vào Sài gòn ở luôn trong đó. Đến năm 1977 bạn trở về Qui nhơn và ở tại nhà tôi đến nửa tháng, chúng tôi thương quý mến nhau vô vàn tưởng không thể nào quên được bạn cũng nắm chặt tay tôi và nói lên điều ấy... Thế nhưng bạn đi biệt từ đó đến 40 năm sau không có tin tức gì và tôi cũng vật lộn mưu sinh với cuộc đời khốn khó của mình nên cũng quên mất bạn. 

 

Khi có facebook, tôi lần tìm những người bạn cũ từ hồi trước 75 . Tôi đăng tin tìm Ngô Lợi trên face, một anh bạn đã cho tôi số điện thoại của anh cô ấy. Tôi gọi và anh trai Ngô Lợi đã cho tôi số điện thoại của Ngô Lơi. Tôi mừng quá vì bạn vẫn còn ở Việt nam, gặp lại nhau sẽ là điều thú vị lắm đây. Nhưng không ngờ Ngô Lợi bạn tôi bây giờ đã mắc chứng bệnh Alzheimer, bạn không còn nhớ được điều gì kể cả tên tôi là ai, tên trường, tên lớp,tên bạn bè kể cả thị xã Qui nhơn nơi bạn đã từng sống, không lưu lại trong trí của bạn điều gì. Hoàn toàn không nhớ hết như một người xa lạ hoàn toàn. Tôi được biết: Ngô Lợi hiện đang sống cùng ba mẹ mình, chồng con của bạn đang ở Mỹ. Năm xưa cả nhà cùng đi vượt biên,  chồng con bạn ấy đã đi trót lọt còn bạn bị lọt lại trong chuyến tàu định mệnh ấy. Chồng Ngô Lợi sau khi định cư ở Mỹ đã lấy vợ khác và hai đứa con thì nó cũng quên mất mẹ mình vì hồi đó nó còn bé quá. Ngô Lợi đã đi vượt biên nhiều lần nhưng không được và nàng đã đợi chờ trong vô vọng đớn đau. Bây giờ nàng ngây ngô ngờ nghệch quên đi tất cả, tôi cũng không gọi điện nữa làm gì. Đôi khi quên hết đi lại là một điều may, cứ hồn nhiên như vậy cho đến cuối đời mình để bớt khổ đau nhé bạn tôi ơi! 

 

Quên bớt dần đi sẽ thấy tổn thương mình bé lại, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn, thấy oán hận phôi pha theo ngần ấy thời gian không còn trong tâm tưởng. Đa phần những người quên mất dần mọi thứ dần trở nên hiền hòa hơn, tôi thấy như vậy đó. Sư Giác Nguyên giảng mình càng đau đớn, khổ đau hơn vì mình còn ham muốn nên tiếc nuối hoài những gì đã mất. Đi về phía cuối rồi cũng rơi rớt mất dần chẳng còn gì. Nếu ta có một tôn giáo để tin mà nương tựa thì tuổi hoàng hôn sẽ được an bình. 

 

Buổi chiều cả nhà đi chơi hết còn chỉ mình tôi ở nhà. Tôi đi tắm gội, dòng nước ấm dịu dàng làm tôi thấy nhẹ nhỏm thanh thản trong hồn. Tôi mở rộng song cửa sổ nhìn lên bầu trời cao rộng ngoài kia. Nhìn ra con đường cao tốc xe chạy nối đuôi lặng lờ, nhìn xuống dưới dòng sông phẳng lặng hiền hòa... Tôi đã thân quen được nơi chốn này và dần quên thành phố biển của tôi năm nào đó. Thôi thì cứ quên đi, quên dần đi như lẽ tự nhiên của cuộc đời. 

Mai nay thức dậy một người già với mái tóc pha sương nhoẻn cười với nắng xuân đã đi qua, chào đón mùa hè đang tới mà chẳng bâng khuâng nghĩ ngợi gì. Sống đơn thuần, hờ hững, lướt qua, lướt qua tất cả mọi sự bên đời như thế mà lại hay. 

 

Thái Thanh

( Sài gòn 20/3/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 26529)
Tôi rời Hà Nội vào Nam rất sớm. Năm 1951 tôi đã theo bố tôi và người chị cả vào định cư ở Sài Gòn trong khi mẹ tôi và các anh chị tôi vẫn còn ở Hà Nội cho đến ngày di cư. Vào Nam ba bố con tôi ở chung với gia đình người bác ở đầu đường Hồng Thập Tự gần sở thú Sài Gòn.
15 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 26346)
Mỗi con người ngày nay mang trong mình một di vật. Với tôi là chiến tranh và tiểu thuyết. Chiến tranh của suốt tuổi hoa niên không bao giờ chấm dứt và tiểu thuyết của một thời đại đã biến mất. Không biết từ bao giờ tôi nghiệm ra tuổi thơ của mình vẫn chưa chấm dứt. Tiếng súng AK trong đêm tối Tết Mậu Thân còn hộc lên như nhát búa. Tiếng súng in sâu vào tâm trí mà tôi không hay.
17 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 34505)
LTS: Ký, một thể loại hiếm trong văn học di dân Việt Nam, càng hiếm ở những cây bút mới. « Puerto Princesa City » mang sự đặc biệt khi ghi lại tâm trạng của một thế hệ trẻ mà ngày vượt biên hãy còn niên thiếu.
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 25864)
Đôi khi người ta nói niềm tin và ước mơ chỉ là một. Có những niềm tin không bao giờ tắt trong đời sống mà ước mơ lớn nhất của di dân vẫn là giấc mơ hồi hương. Trong số những người ấy có nhiều phụ nữ đã sống gần trọn một thế kỷ với cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai. Họ đã rời Hà nội ra đi khi Việt nam bị chia đôi hai bờ vỹ tuyến và phải bỏ quê hương thêm một lần nữa khi biến cố 1975 ập đến. Một trong những phụ nữ can đảm ấy là mẹ tôi.
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 27228)
Sống giữa thời đại văn minh cơ khí, thời gian ngựa chạy, xe xua ồn ỉ, con người phóng dật... tự nhiên ở cái lứa tuổi thập lục nhàn tôi thèm nhớ về, thèm sống lại cái thời xa lơ xa lắc ở bên nhà.
10 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 93836)
Không biết những người dân ngồi chờ đã bao lâu. 7giờ 58 phút trưởng Công an xã mới lù mặt tới. Hắn bước vào bàn và kéo chiếc ghế nhích ra ngoài, hắn lấy tờ “nhật trình” để trên bàn phất vài cái vào mặt ghế, hắn ngồi xuống. Tay trưởng Công an xã liếc qua chồng chứng từ, hắn không cần phải ngẩng mặt lên nhìn ai (có thể là một thói quen?), sau khi nghiền ngẫm xong từng tờ đơn xin hay khiếu kiện gì đó. Hắn lấy cây viết cài trên túi áo rồi hắn ký chậm rãi dưới những tờ đơn.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 23994)
Bao giờ cũng thế, mùa xuân cho tất cả chúng ta sự háo hức, thách thức, bận rộn, hy vọng. Quy luật thiên nhiên quen thuộc ấy trao niềm vui, những lo toan cho mọi người, có lẽ đó là phép chia/giao bình đẳng nhất, dù mỗi số phận khác nhau. Tết, từ ấy cất lên như điểm hẹn, lời thúc giục, tiếng reo, dấu mốc...
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 26958)
Sau 30 năm lạc nhau, ở nhiều nghĩa, tôi gặp lại bạn cũ - bây giờ là một người Việt Nam không buồn không vui. Một người Việt Nam mà từ đầu đến chân toát ra sự man mác ở mọi lĩnh vực.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 25716)
Mỗi lần về quê ngoại, gia đình tôi thường dùng ga phụ nhỏ hơn là ga Đầu Cầu, tên gọi như vậy vì nhà ga nằm ngay đầu cầu Long biên băng qua sông Hồng đến cảng Hải phòng cách đó đúng 105 km
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 24618)
Dưới chân núi Tam-Đảo có xã Đạo-Trù, huyện Lập-Thạch, tỉnh Vĩnh-Yên. Nơi đây còn có trại giam Vĩnh-Quang, một trong hàng trăm trại ở Bắc Việt đã giam cầm những người, trước 30/4/1975, phục vụ trong chính quyền Việt-Nam Cộng Hoà ở miền Nam. Trong số phạm nhân ấy có những người được gọi là "Sĩ Quan Ngụy đi tù cải tạo".