- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NHÀ DƯỠNG LÃO

27 Tháng Mười Hai 20218:32 CH(Xem: 9537)

Anh Linh Trang-báo LaoDong
Các c được chăm sóc chu đá vin dưỡng lão ti Hà Ni
(
nh: Linh Trang - báo Lao Động)

 

 

 

Thái Thanh

NHÀ DƯỠNG LÃO

 


Đọc trên face tôi biết ở Mỹ có những người già khi con cái bận bịu hoặc vì hoàn cảnh neo đơn không người chăm sóc họ đã vào viện dưỡng lão ở trong những ngày cuối đời. Đa phần tôi thấy họ buồn bã, cô đơn hơn là hạnh phúc. Không hiểu sao dạo này tôi lại quan tâm đến điều này. Hồi trước mà nghe ai bị đưa đi viện dưỡng lão tôi thấy họ thật đáng thương nhưng bây giờ tôi lại thấy đó là điều bình thường.

Đúng là tư tưởng con người như vượn chuyền cành hay thay đổi liên tù tì. Cách đây chỉ mới mấy năm thôi một chị bạn chỉ lớn hơn tôi 5 tuổi; gia đình chị sống hạnh phúc, con cái nên người đứa nào có gia đình chị cũng đã mua nhà cho vốn riêng giờ chỉ còn hai vợ chồng già bên nhau, chị lại để riêng một số tiền lớn để cả hai vào Viện dưỡng lão sống cuối đời... Hồi ấy khi nghe chị nói vậy tôi liền cực lực lên án. Chị giải thích rằng: Ở Việt nam nay đã có nhà dưỡng lão cao cấp, có phòng riêng, tiện nghi đầy đủ, lại có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, có bạn già chung cùng cảnh ngộ để tâm tình... Và cứ mỗi tuần mình sẽ được về thăm con thăm cháu như vậy vẫn được gần gũi thương yêu mà khỏi phiền hà gì con cháu hết.
Bây giờ  ngẫm lại lời chị nói tôi lại thấy như vậy cũng có vẽ được đấy chứ. Đi suốt cuộc đời này thấy người làm cha làm mẹ ai cũng dành tất cả sức lực, cả tuổi thanh xuân của mình cho con cái một sự hy sinh không cần bù đắp đến lúc toan về già yếu lại cũng muốn hy sinh vì không muốn phiền con, nên đi viện dưỡng lão có khi lại là ý hay.

Tuy nhiên mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh tùy theo hoàn cảnh, theo ý thích và theo số phận của mỗi người để có được sự thanh thản an lành cho đến phút cuối. Tôi đang có chiều hướng nghĩ đến nhà dưỡng lão cho mình nhưng tôi đắn đo vì không biết điều này có ảnh hưởng gì không hay cho con cháu mình không.
Tôi là một người mẹ đơn thân từ khi còn rất trẻ, một thân mình vượt qua mọi khó khăn vất vả của cuộc đời để nuôi con khôn lớn. Bây giờ đã đến lúc tôi phải nghĩ cho thân tôi thì chẳng có gì là sai.
Nhưng với tôi cuộc đời này luôn có sự ràng buộc nhau mà ta là người Việt. Cái lễ giáo thiêng liêng đã được dạy dỗ và sâu sắc trong ý thức trong trái tim của mỗi con người mà đánh mất thì tiếc lắm. "Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con" cơ mà. Nhưng đâu phải đứa con nào của mình cũng được ổn trên đường đời cả đâu, nên làm mẹ tôi vẫn không thể dứt bỏ được mà là chỗ tựa cho cái đứa khi vấp ngã trở về. Với cái đứa bận bịu, khi còn đủ sức khỏe tôi chia sẻ bớt công việc mà mình có thể làm được là chăm sóc cháu cho ba mẹ nó đi làm vì tôi biết nó không dễ kiếm được một người giúp việc toàn tâm như bà dành cho cháu. Con tôi đứa nào cũng thật đáng để thương yêu và tôi thích khi cha mẹ già yếu thì hãy để cho con được trả hiếu.
Tôi không thích cái quan niệm của ai đó cho rằng "Chớ nên làm đầy tớ cho con". Tại sao có thể đánh đồng tình yêu con yêu cháu thành một suy nghĩ cay như vậy. Ở Mỹ một đất nước văn mình, tôi thấy  có gia đình của bạn tôi. Cả đại gia đình họ sống chung với nhau, ông nội đã 75 hàng ngày lái xe đưa đón cháu đến trường. Bà nội nấu cơm cho  các con đi làm về ăn, cả nhà trên thuận dưới hòa ấm êm hạnh phúc.
Con cháu được trả hiếu cho cha mẹ là một điều đáng quý mà không nên cho đó là một gánh nặng mình dành cho con.
Tuy nhiên tùy theo duyên phước của mỗi người có được điều đó không. Cho nên thôi để tùy duyên vậy. Tôi không có một người bạn đời để đi cùng tôi cho đến tuổi chiều tà. Nhưng tôi không cảm giác buồn và cô đơn mà tìm kiếm làm gì. Bởi tôi có Phật pháp, có con cháu, có thế giới của riêng tôi, giúp tôi thanh thản mà đi một mình về phía cuối.
Tôi khômg có tham vọng cầu cho con tôi là một người phi thường nổi dạnh nổi tiếng hoặc được làm quan làm tướng gì to tát chỉ cần nó là người bình thường sống lương thiện, khỏe mạnh, bình an vui vẻ mỗi ngày là đáng quý rồi.
Nhưng thực tế muốn làm bất cứ điều gì cũng phải cần có tiền mà cái đó là cái tôi đang thiếu. Nếu không có tiền thì không thể vào nhà dưỡng lão có được tiêu chuẩn riêng, có sự chăm sóc tận tình cho con cái yên tâm và chính bản thân mình làm sao an tâm được khi con cháu mình còn chưa ổn ngoài kia. Nên thôi vậy cứ để tự nhiên tùy duyên mà định.

"Sông có khúc, người có lúc". Có khúc sông nào trong mát dành cho tôi bơi đến cuối con đường?
Thôi thì mong có được duyên lành vậy vì nào ai biết ra sao ngày sau.

Thái Thanh
( Sài gòn 25/12/2021)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười Hai 20141:48 SA(Xem: 32003)
Khoảng mùa hè năm 1985, Bửu Ý vào chơi Sài Gòn. Ở thành phố này, thời gian của anh thường dành cho, quanh quẩn, với những người bạn thân Đinh Cường, La Quang Thanh, Trịnh Công Sơn, Tôn Thất Văn… Trong một lần ngồi với nhau, uống rượu, nói nhiều chuyện lan man từ trưa đến chiều, bỗng câu chuyện bất ngờ chuyển đề tài về vợ con.
07 Tháng Mười Hai 20143:51 SA(Xem: 31553)
Việt Nam ngày nay đứng trước rất nhiều vấn nạn gần như không giải quyết được. Ngoài dối trá (đã nói đến ở bài trước), tham nhũng cũng là một trong những vấn nạn đó. Dĩ nhiên, tham nhũng chính là một phương diện của sự dối trá. Có tham nhũng là bởi vì có dối trá.
11 Tháng Mười Một 20143:44 SA(Xem: 31830)
Chỉ có niềm khao khát mãnh liệt mới thôi thúc con người vượt lên trên chính họ, vượt qua nỗi sợ hãi, để bằng một hành động dũng cảm tự giải thoát chính mình.
02 Tháng Mười Một 20141:04 SA(Xem: 35851)
Đấu tranh để giành lại đất nước bị tàn phá, Việt Nam lại phải đối mặt với một Trung Quốc thù địch và sự đe dọa từ kẻ thù ở bên trong.
16 Tháng Mười 20144:36 CH(Xem: 34055)
Tôi đến New York vào một ngày đầu tháng 10, với mục đích viếng thăm Đài Tưởng Niệm Quốc Gia và Viện Bảo Tàng 9/11. Công viên 9/11 Memorial thì đã mở cho công chúng từ hồi kỷ niệm 10 năm Biến cố 9/11. Riêng Viện Bảo Tàng 9/11 thì mới mở cửa cho công chúng vào xem hồi tháng 5 vừa rồi.
07 Tháng Mười 20144:56 CH(Xem: 33083)
Một buổi sáng đứng trên đỉnh Bà Nà dưới cơn mưa tầm tả, gió buốt lạnh. Hoa Ban một màu tím biếc trên đỉnh sương mù. Tôi trôi bồng bềnh trong làn sương lạnh. Cảm nhận đời người như khói như sương.
02 Tháng Mười 20143:12 SA(Xem: 31625)
Trong đêm thứ sáu ngày 26/09/14 vừa qua tại Quảng trường Dân sự (Civic Square), tuổi trẻ Hồng Kông đã chứng tỏ sự dũng cảm của mình khi đứng cùng nhau, kiên định đấu tranh vì một nền dân chủ thực sự cho Hồng Kông. Lời nhắn gởi của lãnh đạo sinh viên 17 tuổi Joshua Wong khi anh bị cảnh sát lôi kéo đi đã làm rung động trái tim người Hồng Kông và thế giới.
26 Tháng Chín 20143:07 SA(Xem: 34754)
Tôi đi qua một nửa đời, tìm đọc không biết là bao sách cũ dù biết là mình không thể nào đọc hết dẫu có thể thu góp lại tất cả kho tàng, những câu hỏi cũ còn hoài, ... để tự trả lời mình, văn học miền Nam lẽ đâu chỉ gồm những cái tên vô nghĩa. Quá khứ của tôi, của bao người, lẽ nào chỉ là những dòng mực đen.
20 Tháng Chín 20145:03 SA(Xem: 32159)
Trong đám anh em thúc bá, chỉ có mình tôi được học ở Hà Nội. Tôi học trường tiểu học Nguyễn Du, gọi nôm na là trường Hàng Vôi. Bà tôi hãnh diện lắm vì có thằng cháu học trường công nơi đất ngàn năm văn vật. Bà thường khen tôi thông minh, sáng dạ. Bà lấy ngón tay dí vào trán tôi: - Cái trán này này!… Mai sau thế nào cũng đỗ ông Nghè, ông Cống nuôi bà.
14 Tháng Chín 201412:00 SA(Xem: 36333)
Mấy dòng viết vội và muộn màng này chỉ là những hồi tưởng đứt đoạn để gửi tới một người bạn là Nguyễn-Xuân Hoàng...Nguyễn- Xuân Hoàng lại được biết tới nhiều hơn như một nhà văn một nhà báo tên tuổi từ những năm 1970.Hoàng là tổng thư ký tạp chí Văn Sài Gòn từ 1972, tiếp nối Trần Phong Giao, cùng với những tác phẩm đã xuất bản gồm tuyển tập truyện ngắn: Mù Sương, Sinh Nhật; tuỳ bút: Bất Cứ Lúc Nào Bất Cứ Ở Đâu; tạp ghi: Ý Nghĩ Trên Cỏ; và hai truyện dài: Khu Rừng Hực Lửa, Kẻ Tà Đạo…