- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

SÀI GÒN TRONG NHỮNG NGÀY COVID

22 Tháng Bảy 20216:09 CH(Xem: 9524)
SaiGonGianCach 2- Photo INTERNET
Sài Gòn giãn cách - Photo Internet

Thái Thanh

SÀI GÒN TRONG NHỮNG NGÀY COVID

 

Sài gòn cách ly. Tôi chẳng được ra khỏi nhà hơn hai tháng nay từ khi cháu ngoại nghỉ học chứ không phải tới cái " Giờ thứ 25" Sài gòn đã điểm như lúc này. Nếu tôi được rong ruổi ngoài đường mà tận mắt chứng kiến Sài gòn xôn xao, lo toan, thắt thỏm mỗi ngày cho đến lúc hốt hoảng mà chạy trốn dịch như thế nào tôi sẽ viết sống động hơn, nhưng tôi chỉ ở nhà và chỉ biết tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng khi thấy các con tôi.

 

Mỗi bữa đi làm về con rể nó mua dần từng thứ một như gạo, mắm, đồ hộp, sữa, mỳ gói cho cả nhà. Con gái cũng vậy, nó tha về thịt cá rau trái cho con nó có ăn... Nhưng bữa nay mọi thứ đều ngưng lại hết khi chợ giăng dây đóng cửa, người bán lẫn người mua chỉ mỗi bó rau thôi mà vội vã lén lút như ăn trộm. Người ta lại đổ dồn vào siêu thị nó bảo: Siêu thị sắp hàng dài như thời bao cấp mua tem phiếu. Dưa leo, cà chua mà đến 100 ngàn một ký mà người ta cũng mua. Còn các thực phẩm khác họ cũng vét sạch chuẩn bị đương đầu với trận đại chiến Covid Tàu... Cũng may nó cai sữa mẹ cho con kịp lúc công ty nó cho chích mũi ngừa Covid đầu tiên. Nhưng vẫn chưa hẵn là an toàn, số công nhân, nhân viên quá đông như vậy nên công ty sợ lây nhiễm nên kiểm soát gắt gao để còn được tồn tại. Có ngày nó xếp quần áo bỏ sẵn vào xách mang theo đi làm vì sợ kẹt lại nếu công ty phong tỏa. Nó dặn bà cháu nhà tôi hãy ở yên trong nhà, đừng xuống cả sân chung cư vì nguy hiểm lắm. Và có khả năng vợ chồng nó sẽ làm việc ở nhà.

 

Đứa con trai thì công ty đóng cửa, nó không nhận được lương; nó lại ở nhà trọ, ăn cơm bụi qua quýt mỗi ngày không thể trữ thức ăn ở nhà để nấu nướng. Hàng quán lại đóng cửa hẵn không bán nữa. Nó sẽ sống sao đây? Công việc của nó là đi ngoài đường ngoài xá nên từ khi có dịch nó chẳng dám về nhà em gái, nơi có mẹ và mấy đứa cháu nó thương vì sợ lây bệnh. Tôi dấm dúi cho nó ít tiền, alo cột chặt rồi ném cho nó chụp lấy không dám lại gần. Em gái nó cũng động lòng mà chuyển cho anh ít tiền cho đủ sống qua ngày có dịch. Nhưng sáng nay thì Sài gòn cấm hẵn không cho cả bán mang về từ thức ăn sáng lẫn ăn trưa. Đêm hôm qua trước giờ phong thành không biết nó mua được chút gì để dự trữ hay không? Nó có biết tự bảo vệ mình cho an toàn không nữa cái thằng con trai tôi. "Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn thương con"...

Tôi bần thần khi nghĩ đến gia đình của anh trai và những đứa cháu. Gia đình thằng em út. Những người thương của tôi sẽ chết mất vì sự thiếu thốn căng thẳng kéo dài này. Ôi cái dịch lây lan đáng sợ này.

 

Tôi viết lan man vớ vẩn lên face cho vơi bớt nỗi bồn chồn trong dạ. Tôi cầu nguyện mỗi ngày cho tất cả nhân gian. Lòng tôi vẫn không an được chút nào hết. Chỉ một phạm vi nhỏ trong những người nhà của tôi thôi mà đã làm tôi thắt thỏm âu lo quá đỗi, huống chi những người khốn khổ ngoài kia không một mái nhà, huống chi những cậu Grap, cháu công nhân và cả cái gia đình khốn khó của họ sẽ bi đát nhường nào khi họ không có nguồn nào để sống Những người tốt muốn giúp họ cũng không thể ra được khỏi nhà thì giúp cách nào đây!

 

Sài gòn bây giờ đóng cửa im ru lặng lẽ, không ai tìm đến ai giữa lúc này.

... Lại đúng mùa mưa, mưa to mù trời như khóc thương cho Sài gòn tội nghiệp quá đỗi là thương này. Ôi Sài gòn đang bệnh, Sài gòn sẽ khỏe lại mà phải hông ta...

 

Thai Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Giêng 202311:09 CH(Xem: 6369)
Võ Tòng Xuân, sinh ngày 6 tháng 9 năm 1940 (tuổi con rồng / Canh Thìn), tại làng Ba Chúc trong vùng Thất Sơn, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang. Xuất thân từ một gia đình nghèo với 5 anh em. Học xong trung học đệ nhất cấp, VTX lên Sài Gòn sớm, sống tự lập, vất vả vừa đi học vừa đi làm để cải thiện sinh kế gia đình và nuôi các em... Miền Nam năm 1972, đang giữa cuộc chiến tranh Bắc Nam rất khốc liệt – giữa Mùa Hè Đỏ Lửa, Đại học Cần Thơ lúc đó là đại học duy nhất ở Đồng Bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL), được thành lập từ 31/03/1966 thời Việt Nam Cộng Hòa đang trên đà phát triển mạnh, và đã có khóa tốt nghiệp đầu tiên ra trường (1970). Võ Tòng Xuân đã được GS Nguyễn Duy Xuân (1970-1975) – là Viện trưởng thứ hai sau GS Phạm Hoàng Hộ (1966-1970), viết thư mời ông về phụ trách khoa nông nghiệp – lúc đó trường vẫn còn là có tên là Cao Đẳng Nông nghiệp, với tư cách một chuyên gia về lúa.
11 Tháng Mười Một 202212:24 SA(Xem: 7030)
Mưa rơi trong màn hình laptop, tôi thèm nghe tiếng mưa. Đêm nay. Mưa Cali hiếm hoi, cứ như chẳng bao giờ muốn có. Nhưng dù đã cố gắng cách mấy, tôi vẫn không thể nhận ra cái rì rào ướt át, chút rét mướt của gió đêm, qua những giọt “mưa giả”, ” mưa máy móc”, “ mưa trong computer”.
01 Tháng Mười Một 202212:25 SA(Xem: 7572)
Sáng sớm, ông bác sĩ quản lý vào phòng báo tin: sau khi hội ý với các bác sĩ chuyên khoa, tất cả đồng ý để tôi xuất viện vào trưa hôm nay và một tháng sau trở lại tái khám. Thú thực, tôi mừng lắm, nghĩ mình đã được sinh ra lần thứ ba! Lần đầu, vào lúc khởi diễn cuộc Thế Chiến Thứ Hai, Mẹ sinh tôi tại một làng quê thuộc Tỉnh Hải-Dương, miền Bắc Việt-Nam; lần thứ hai cách đây bốn mươi năm, là lúc tôi được phóng thich khỏi trại tù Vĩnh-Quang, một trong những nơi giam giữ các sĩ quan miền Nam, dưới chân núi Tam-Đảo thuộc tỉnh Vĩnh-Phú, cũng tại miền Bắc Việt-Nam. Và lần này, lần thứ ba được sinh ra, là ngày tôi xuất viện, sau một thời gian trị liệu nhiều “gian khổ”, “cam go” tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas.
05 Tháng Mười 20225:58 CH(Xem: 3177)
Thật khó ngỡ tôi có thể sống tới tuổi 80—dù chỉ lả tuổi khai sinh. Cha mẹ cho tôi “mang tiếng khóc bưng đầu mà ra” ngày mồng 6 tháng 10 năm Nhâm Ngọ —tức 13/11/1942—tại Phụng Viện thượng, tục gọi là Me Vừng, quận Bình Giang, tỉnh Hải Dương. Tuy nhiên, sau ngày cha thoát khỏi những trại tù khổ sai của Việt Cộng, định cư tại tỉnh lỵ Hải Dương hoang tàn, đổ nát, rổi dàn xếp cho mẹ và hai anh em tôi trốn ra đoàn tụ, khi làm giấy thế vì khai sinh hai anh em tôi đều được khai sinh với năm tây lịch, và ngày tháng âm lịch. Ngày sinh trên giấy tờ trở thành 6/10/1942. Bởi thế, từ buổi di dân qua Mỹ, mỗi năm tôi có tới ba sinh nhật. 6/10, 13/11 và một ngày tây lịch nào đó tương ứng với ngày 6/10 âm lịch. Vợ tôi—người tình đầu đời từ trại Bác Ái xóm Cây Quéo, Gia Định 62 năm trước, cũng nguổn cảm hứng của những vần thơ khởi đầu văn nghiệp—thường tăng khẩu phần lương thực với lời chúc..
01 Tháng Chín 20224:56 CH(Xem: 2762)
Trong quá trình khảo sát kỹ lưỡng đó , một lần nữa , thú thực tôi chỉ có thể xếp tranh của anh vào Trường Phái Chọc Ngứa Thần Kinh Thị Giác (Itchy Poking for Optic Nerve) ! Tranh của anh quá dễ vẽ, chỉ cần cầm cọ lên rồi nhúng vào bảng mầu và quẹt tưới xượi với những nét kéo dài trên mặt vải ! Chả cần phải tĩa tót cho giống đôi mắt , cái mũi, đôi môi hay mái tóc của người mẫu, chả cần có cái nhìn phớt qua của họa sĩ ấn tượng ! Cái anh chàng họa sĩ trong hang động ngày xưa , lúc chán đời cũng có thể quẹt cọ tưng bừng như anh ấy mà ! Nhưng không, anh chàng họa sĩ hang động ấy làm việc nghiêm túc và lao động cật lực hơn anh nhiều, anh ta vẽ con bò ra con bò , con hươu ra con hươu, con ngựa ra con ngựa , con chim cú ra con chim cú ! Vì sao vậy ? Bởi vì khi anh ta cầm cọ để vẽ , trong đầu anh ta đã có một định ý ! Còn anh thì không ! Trong đầu anh không có một định ý nào cả , nên anh gọi các tác phẫm của anh là Ứng Tác , được trưng bày trong Phòng triển lãm tranh có tên là “Improvisation”
21 Tháng Bảy 202211:32 SA(Xem: 7804)
Tôi hiểu nỗi thất vọng, sự đau lòng của em sau đợt thi năng khiếu chuyên ngành đạo diễn vừa rồi; và mọi lời an ủi lúc này là vô nghĩa. Tôi chỉ có đôi dòng tâm sự may ra có thể giúp em bình thản lại, dù lúc này có thể một số người thân gia đình em đang bĩu môi: “Ai bảo cứ khích nó đi vào cái nghề "chân không tới đất cật không tới trời", mơ mộng viển vông! Kỹ sư, bác sĩ còn chẳng ăn ai, nữa là cái nghề “đào giếng” (nhại vui cách nói của người miền Trung Trung Bộ)…
06 Tháng Bảy 20225:37 CH(Xem: 7318)
Người ta nói con trai thương má, còn con gái thì thương ba nhưng tôi là con gái tôi lại thương má tôi lắm, thương tự khi tôi còn nhỏ. Má tôi là một người phụ nữ đẹp và thật nhiều cá tính rất sống động. Nghe Má kể ngày xưa bà Ngoại thuộc loại tân tiến nên Ngoại cho Dì Hai, cho Cậu và cho Má được đi học chứ không câu nệ là con gái con trai gì cả. Hồi đó Má tôi học giỏi lắm nhưng Dì mất sớm rồi Ngoại cũng đột ngột mất, Má ở với bà Cố nên không có điều kiện đi học nữa cho đến lúc lấy chồng.
29 Tháng Sáu 20227:35 CH(Xem: 7455)
Thuở nhỏ, tôi cứ đinh ninh họ Phan nhà tôi toàn là người bên lương, không có ai và không có nhà nào theo đạo Thiên chúa. Đối với tôi, những người bên đạo rất xa lạ bởi không cùng tín ngưỡng thờ cúng ông bà tổ tiên như mình, mặc dù làng tôi rất gần hai giáo xứ lớn của tổng Trung Châu, phủ Diên Khánh xưa: Giáo xứ Đại Điền và giáo xứ Cây Vông.
29 Tháng Sáu 20226:56 CH(Xem: 7685)
Bút hiệu, một ẩn khuất của định mệnh, vô hình chung đã gắn bó cùng tác giả cho đến hết một đời người. Nói thế chẳng có nghĩa là tôi đã duy tâm, nhưng phải nghiệm theo cách đó mới giải thích được "Sao Trên Rừng" của ngàn thông trên vùng thâm u Phương Bối. Từ balcony của căn chung cư nhỏ, tôi hay đứng ngó mông ra xa nhìn chút nắng nhạt nhoà trên những tàn cây thấp rất xanh, chi chít mọc dọc theo bờ sông bên kia, nơi có con đường mòn rất dài, loanh quanh dẫn qua Làng Báo Chí.
29 Tháng Sáu 20225:07 CH(Xem: 6740)
Quên bớt dần đi sẽ thấy tổn thương mình bé lại, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn, thấy oán hận phôi pha theo ngần ấy thời gian không còn trong tâm tưởng. Đa phần những người quên mất dần mọi thứ dần trở nên hiền hòa hơn, tôi thấy như vậy đó. Sư Giác Nguyên giảng mình càng đau đớn, khổ đau hơn vì mình còn ham muốn nên tiếc nuối hoài những gì đã mất. Đi về phía cuối rồi cũng rơi rớt mất dần chẳng còn gì. Nếu ta có một tôn giáo để tin mà nương tựa thì tuổi hoàng hôn sẽ được an bình.