- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BUỔI THUYẾT TRÌNH

02 Tháng Ba 202111:49 CH(Xem: 12202)

tnthquynhon

Tôi nhớ ngày xưa dưới mái trường trung học thường có những buổi thuyết trình về các tác phẩm văn học rất ư là thú vị.

 

Năm ấy tôi chỉ mới tuổi mười ba, đang học lớp đệ lục trường Nữ trung học Quy nhơn. Cái tuổi be bé mới lớn ấy đã biết mộng mơ nhưng chưa biết chút chút nào về tình yêu đôi lứa cả. Thế nhưng tôi lại có một buổi thuyết trình về tình yêu và đó lại là một kỷ niệm tôi thương của thuở học trò.

 

Năm ấy thầy Lợi vừa là thầy chủ nhiệm vừa là thầy dạy Việt văn của lớp tôi.


Ở trường sẽ có buổi dự thảo, cho học sinh thuyết trình giữa lớp này với lớp khác để thi đua. Lớp tôi, thầy chọn tác phẩm "Hồn bướm mơ tiên " và thầy lại chọn tôi là đại diện lớp để đứng trên bục thuyết trình có cả thầy cô đến dự. Hồi cái thời con nít ấy, tôi nào biết gì đâu, tất cả suy nghĩ đều từ trong sách vở mà có. Tôi may mắn là các bài luận văn của tôi làm từ thời tiểu học cho đến trung học luôn được điểm cao nhất lớp. Nhưng việc thuyết trình là việc đứng trước đám đông, phải có phong thái tự tin, phải là người ứng đối thông minh và hoàn toàn không thể dựa vào việc viết lách mà thành công được. Tôi biết rõ tôi là ai, với bản chất e dè thiếu tự tin, lại vụng về nhút nhát nữa... Ôi ! chưa thi mà tôi cầm chắc cái thua, tôi lo lắng bồn chồn không yên tâm được.

 

Thời ấy tôi và nhỏ Bùi chơi với nhau khá thân. Nhỏ học đều các môn thuộc loại. khá trong lớp, nhỏ lại là người Bắc giọng nói ấm áp, lại dạn dĩ nói năng lưu loát vô cùng. Ngày tôi thi đậu vào lớp đệ thất của trường, tôi rất tự hào vì những năm tiểu học tôi thuộc học sinh giỏi trong lớp, mà trường Nữ trung học thời bấy giờ rất khó đậu. Học sinh thi đậu vào trường bằng chính lực học khá giỏi của mình không hề có sự may mắn nào chen vô đó cả.

 

Nhiên Bùi học cùng trường tiểu học Đào duy Từ với tôi nhưng khác lớp, vào lớp mới tất cả các bạn đều lạ hết nên chúng tôi thành thân thiết với nhau. Lúc ban đầu vì tự mãn nên tôi hay ganh tỵ với Nhiên về việc học nhưng sau đó tôi phải công nhận là Nhiên giỏi hơn tôi nhiều lắm vì nhỏ rất cần mẫn, chăm chỉ học hành, còn tôi thì đã dậy thì sớm thành cô thiếu nữ biết mộng mơ nên xao lãng học hành. Tôi chỉ học hơn được Nhiên chỉ mỗi môn Văn.

 

Đây lại là buổi Thuyết trình đầu tiên, biết rõ mình như thế nên tôi đề nghị với Nhiên, tôi sẽ là người nghiên cứu soạn bài và Nhiên chính là người đại diện cho lớp đứng trên bục giảng để thuyết trình. Chúng tôi cùng thỏa thuận với nhau điều này.

 

Ngày ấy, tình yêu đối với chúng tôi chỉ mơ hồ bằng sự thêu dệt trong tưởngtượng. Tôi không nhớ là mình đã viết gì nhưng tôi nhớ mình đã rất say mê khi đọc tác phẩm này. Tôi thích cái u tịch của cảnh chùa Long Giáng, tôi bềnh bồng với mối tình trong sáng của chú tiểu Lan và anh chàng Ngọc. Mối tình ấy len nhẹ vào hồn một cách diệu kỳ, nhẹ nhàng như mùi hương trầm lan tỏa giữa cỏ cây, giữa mây lượn của đất trời. Tôi không hiểu vì sao lúc ấy tôi hiểu được rằng, yêu nhau là hai tâm hồn luôn hướng về nhau, hiểu nhau và luôn cho người mình yêu trọn vẹn sự tốt đẹp nhất...

 

Cứ như thế, tôi miệt mài soạn bài rất siêng năng. Hoàn tất xong tôi mang đến nhà cho Nhiên đọc nhuần nhuyễn và thấu đáo từng nhân vật. Hồi đó chúng tôi ngốc lắm, đứa thì soạn bài, đứa thì học bài mà đáng lẽ ra phải nên tập sự trước ở nhà như dợt văn nghệ vậy chứ, nên cái thiếu sót không thể nào tránh khỏi.

 

Ngày thuyết trình đã đến. Hôm ấy là một ngày cuối tuần, chúng tôi ăn mặc sạch sẽ, áo dài tơ trắng tinh thật đẹp. Nhỏ Nhiên tóc thắt thành hai bím tóc con rít hai bên trông xinh lắm. Còn tôi thì chỉ cột đơn giản một cộng dây su bình thường vì tôi xác định rằng mình chỉ là người ngồi dưới quan sát và lắng nghe thôi.

 

Lúc đầu nhỏ Nhiên lên đứng trên bục giảng diễn đạt đầy tự tin và linh động. Giọng Bắc 54 trầm ấm, rõ ràng và rất hay. Tôi liếc thấy thầy Bút, cô Mỹ Linh cô Thảo Trang và thầy tôi chăm chú nghe và mỉm cười có vẻ hài lòng, các bạn lớp tôi thì vỗ tay tán thưởng rất vui. Nhưng đến phần tranh luận, khi phân tích từng nhân vật thì hỡi ôi bạn tôi lại tịt ngòi. Nhỏ lúng túng, cầm nguyên bản thảo đưa lên mắt dò tìm ý trong bài viết của tôi mà ngơ ngác đến lạ. Cuối cùng nhỏ đưa tay, quắc quắc về phía tôi cầu cứu mà quên mất rằng mình đang đứng trên khán đài với bao khán giả nhìn lên.

 

Trường tôi học là trường Nữ nhưng nữ sinh Nữ trung học đa phần các bạn của tôi đầy lém lĩnh,thông minh. Tôi hoảng hồn, đứng phắt dậy khỏi ghế, không kịp mang dép, chạy lên tiếp cứu. Bộ tịch tôi lúc đó chắc là hài lắm nên hội trường ồ lên cười to. May sao lúc tôi cúi xuống chào, tôi chợt lấy lại bình tĩnh và tôi tiếp tục phần còn lại. Tôi như hòa mình vào nhân vật, tôi nói say sưa, tôi trả lời câu hỏi của các bạn thông suốt như tôi đã từng rung động từng yêu ...

 

Kết thúc buổi thuyết trình, hai đứa tôi được vỗ tay tán thưởng và được mười tám điểm con số cao nhất lúc bấy giờ, mang chiến thắng về cho lớp. Có thể đó là một sự may mắn kỳ diệu nhưng chiều hôm ấy tan trường trở về hai đứa tôi được bạn bè cùng lớp đãi cho một chầu chè của chị Cúc trước cổng trường Nữ. Đó là một buổi chiều đầy ắp niềm hân hoan vui sướng và xúc động trong tôi. Sau này cũng có những buổi Thuyết trình khác thành. công hơn nhưng đây là buổi Thuyết trình mà tôi thích nhất trong đời.

Thời gian trôi đi, chúng tôi rời trường xưa đã mấy mươi năm rồi, mỗi người đi mỗi ngả, mỗi cuộc đời riêng của mình. Thỉnh thoảng cũng gặp lại nhau, nhắc chuyện xưa mà cười nước mắt ứa mi. Nhỏ Nhiên ngày xưa học giỏi, chăm ngoan bây giờ đã làm bà nội lẩn thẩn, quên quên nhớ nhớ nhưng kỷ niệm này nhắc lại thì nó nhớ như in.

 

Còn tôi sau bao nhiêu đổi thay của dòng đời, bây giờ tóc đã pha sương. Cảm ơn đời, tôi vẫn còn nhớ từng ngóc ngách từng kỷ niệm xưa của thời đi học. Đó là giấc mộng đẹp trong đời mà tôi có được.

Thương lắm trường xưa. Thương lắm Thầy cô- Lớp học - Bạn bè tôi .....

 

Thai Thanh
Nữ sinh Nữ trung Học Quy nhơn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tư 20249:53 SA(Xem: 584)
Tôi vẫn nghĩ vợ chồng sống được với nhau cả một đời thì thương nhau phải biết. Tôi không có được cái may mắn này nhưng tôi thích ngắm những cặp đôi người già bên nhau ở tuổi xế chiều. Tôi trân trọng những đôi vợ chồng thương yêu kề cận suốt cuộc đời. Nhớ lời của bài hát hồi xưa tôi hay nghe: "Nhiều năm trời chẳng thương tình, để em làm kẻ đa tình". Phụ nữ khi ly hôn chồng thi thường có nhiều người khác phái để ý nhưng tôi không hề làm kẻ đa tình yêu đương vớ vẩn đâu nhé, tôi biết chắc rằng tôi là người chung thủy nếu tôi gặp đúng một người thương.
08 Tháng Tư 20248:51 CH(Xem: 1323)
Từ phòng ngủ của Tư-Lệnh bước ra, Y-Sĩ Thiếu-Tá Đàm-Quang-Hiển xúc động, nghẹn ngào : “Thiếu-Tướng… đi rồi!” … Các Sĩ-Quan hiện diện, không cầm được nước mắt, kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt chủ tướng. Bác-sĩ Đàm-Quang-Hiển, hiện định cư tại Mỹ, bang Minesota, nguyên là y sĩ trưởng Sư-Đoàn 5 Bộ Binh, kiêm Tiểu-Đoàn-Trưởng Tiểu-Đoàn 5 Quân-Y. Vào trưa ngày 30 tháng 4 năm ấy, ông được gọi lên, với hy vọng cấp cứu Chuẩn-Tướng Tư-Lệnh vừa dùng súng tự sát... Bác sĩ Hiển khám nghiệm, bắt mạch….Nhưng không kịp ! Người đã “đi” rồi! Ôi ! Thực buồn làm sao!
13 Tháng Hai 202411:21 CH(Xem: 2052)
Tôi còn nhớ một cái Tết năm xưa, tôi lái xe đưa gia đình từ Seattle xuống Tacoma một thành phố lân cận để đến lễ đầu năm tại một ngôi chùa và chọn cho đúng hướng xuất hành năm mới. Ngôi chùa này và nhà sư trụ trì còn trẻ, lại là một nhà thơ mà tôi đã nghe một người bạn nhắc đến và đây là lần đầu chúng tôi đến lễ. Tên chùa là Phước Huệ, nhà sư trụ trì có pháp danh là Thích Phước Toàn, hai cái tên thật là chân phương. Danh vị của nhà sư là Tỳ Kheo, khác với nhiều chùa các vị trụ trì đều là Hòa Thượng hay Thượng Tọa, điều đó không có gì khác biệt đối với sự hâm mộ của tôi với nhà sư.
13 Tháng Hai 202410:58 CH(Xem: 2177)
Từ California khi trở lại thăm Saigon trong một dịp tết, điều thú vị nhất là tôi được một mình rong ruổi trên những chuyến xe bus, tôi đi khắp Saigon, Chợ Lớn, Phú Lâm. Chẳng cần biết trạm sẽ dừng nơi đâu, tôi đi hết đường hết sá, ngắm nhìn mọi thứ xe lớn xe nhỏ, phố bé xíu hay đường rộng thênh thang. Và để tôi thấy hết mọi người, cùng nhìn luôn mọi thứ… Hôm nay tôi cũng bước đại xuống một trạm dừng, chẳng cần biết tên gọi. Loanh quanh rồi tôi định ngồi ăn trưa ở lề đường nào đó. Nắng và bụi sẽ là gia vị cho những dĩa cơm đường chợ, ly nước mía sẽ làm dịu bớt ồn ào của những tiếng còi xe không bao giờ dứt, khiến thiên hạ chỉ muốn điên đầu. Saigon, những ngày giáp tết, mọi sự vội vàng như đã được nhân lên qua đủ thứ màu trang trí nóng nảy, kiểu xanh vàng và tím đỏ.
07 Tháng Hai 20241:29 SA(Xem: 3016)
Sài Gòn những ngày cuối năm trời ấm dần hơn, nắng mang hương xuân vương trên hoa cỏ dịu dàng làm lòng người chao lại nỗi nhớ quê. Tạ xa Qui Nhơn đến nay đã 5 năm rồi, thời gian như chớp mắt ngoảnh lại thấy những ngày cũ ở quê lùi xa dần xa dần mất hút. Nơi nàng ở khá yên tĩnh thích hợp với người ở cái tuổi chiều thu cận kề. Buổi sáng thức dậy, nàng có những phút yên ắng nhìn dòng sông êm trôi lặng chảy đón bình minh vừa lên, nghe chim ríu rít chuyền cành, nàng còn có thể dắt cháu đi học qua các con đường im vắng mà nghe cháu nói bi bô bên tai rồi còn có những phút đi rải cơm cho chim cho cá ăn, có những buổi chiều nhìn nắng tắt bên song mà nhớ, nhờ bớt nói lại nên bớt thị phi.
03 Tháng Giêng 202412:43 SA(Xem: 3133)
Mùa dịch Cô-vít hay còn gọi là Cúm Tàu đã qua đi. Thực sự đã đi xa nhưng còn để lại nhiều hệ lụy, ảnh hưởng sâu rộng trong đời sống thường nhật. Những người gọi là cao niên như chúng tôi, thực khó tìm lại, những buổi sáng Thứ Bẩy hẹn hò gặp gỡ; lòng háo hức nôn nao trên đường đến quán cà phê thân quen, nơi góc phố Bellaire ồn ào náo nhiệt. Tưởng rằng không còn cơ duyên hội ngộ tâm tình, nhưng Trời chiều lòng người. Mới vài tháng nay, mỗi sáng Thứ Bẩy, chúng tôi lại có cơ hội, hẹn gặp nhau tại một quán cà phê khác, dù không ưng ý, để có dịp họp mặt hàn huyên tâm sự, trao đổi những câu chuyện văn chương, hoặc tâm tình thế sự trải khắp nhân gian.
25 Tháng Mười Hai 202311:01 CH(Xem: 3246)
Trong cái không gian lành lạnh của một mùa Giáng Sinh, trong tiếng chuông ngân của nhà thờ như đón chào thiên chúa giáng trần, tôi bỗng nhớ đến một nơi chốn lặng lẽ, tối tăm, nơi có lẽ chúa đang hiện hữu từng giờ từng khắc cho riêng một người. Ở nơi ấy, anh cũng đang thầm lặng đón Giáng Sinh giữa bốn bức tường xám lạnh. Phạm Chí Dũng, một nhà báo dũng cảm, một người bạn chưa từng gặp mặt ngoài đời nhưng lại vô cùng thân thiết.
19 Tháng Mười Hai 202311:46 CH(Xem: 4043)
Dạo này sao mình hay nghĩ về cái chết. Mình giống như ba mình hồi trước thường bâng khuâng day dứt khi thấy tuổi già của nhiều người sắp rời bỏ dương trần thường sẽ bị đau yếu nằm yên một chỗ sống tật nguyển trong một thời gian. Ngày ấy ba đã phản kháng sợ kiểu sống như thế trước khi chết. Ý niệm của ba là khi hết số thì đi liền không đau bệnh. Và ước nguyện ấy đã thành sự thật, không đợi đến già yếu, đến lúc phải làm cho con cháu lo lắng buồn phiền, ba đã ra đi nhanh nhẹ nhàng không kịp cho ai phụng dưỡng ba dù chỉ một ngày.
14 Tháng Mười Một 202312:15 SA(Xem: 4302)
Anh về nhà không có em ! Anh đẩy cửa bước vào, anh xô cửa bước ra. Sắc sắc không không , một trời vô vọng. Em ở đâu ? Anh dáo dác tìm tìm kiếm kiếm. Em đi rồi ư? Ô chao ! Sao nghe buồn nẫu ruột.
24 Tháng Mười 202310:38 CH(Xem: 5261)
Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe trên cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình. / Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, cả tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết,… rời bỏ đất nước mình!