- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÁNG SINH CUỐI CÙNG

23 Tháng Mười Hai 20209:35 CH(Xem: 26564)

Giáng Sinh Cuối Cùng 1 -ykdo
Tác giả YK Đỗ

 

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã…

 

Buổi sáng! Nàng nghe thấy tiếng gió tạt vào khung cửa, thi thoảng có tiếng rít của lá cây rừng, tuyệt nhiên không có một tiếng chim, nàng nghĩ “giá mà có một tiếng chim, nàng sẽ đáp lời nó”. Cuối cùng thì không có tiếng chim nào ngoài tiếng rít của gió… nàng co hai chân sát tận ngực, chắc giờ này anh đang bắt đầu chuyến hành trình của mình!

 

Nàng nhớ có lần được nghe câu chuyện của người đàn ông là thầy nàng, kể về đêm Giáng Sinh lạnh buốt ở nước Đức xa xôi – người đàn ông đó đã lặn lội từ VN qua tận Đức đứng trước cửa nhà vợ cũ nhấn chuông liên tục chỉ để mong gặp được những đứa con của mình trong ngày Giáng Sinh nhưng người đàn bà ấy nhất định không mở cửa. “Cái cảm giác đó mỗi lần nhớ lại còn nổi hết da gà, từng cơn gió lạnh buốt táp thẳng vào mặt, thấm tận xương và mắt thì nhoè đi khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp đằng sau cánh cửa đóng chặt” – nàng nhớ mình đã chao đi một khoảng lặng vì thương cho cái cô độc của người đàn ông tóc hoa răm đang ngồi trước mặt…

 

Và cơn gió sáng nay, nó làm nàng nhớ đến câu chuyện đó, rồi nàng tưởng tượng, nếu mình trong hoàn cảnh ấy, nàng sẽ thế nào, chắc nàng sẽ khóc, khóc ghê lắm! nhưng lâu rồi nàng không khóc, liệu nàng có khóc được không?!

 

Nắng đã hửng vàng lên các con dốc! Dù gió có thổi tắp vào mặt thì chỉ cần một chút nắng nhỏ nhoi cũng đủ làm người ta thấy như được bàn tay ai đó chạm nhẹ lên vai an ủi! Giờ này có lẽ anh đang chuẩn bị ra sân bay. Chuyến bay quốc tế sẽ mang những người như anh trở về ngôi nhà có vòng nguyệt quế treo trước cánh cửa màu trắng buốt. Dưới chân cầu thang, cây thông lấp lánh đèn đã được trang trí đẹp mắt và bên dưới là những gói quà được gói ghém chu đáo, xinh đẹp. Anh sẽ ngồi bên lò sưởi, xung quanh là những người gắn bó với anh như máu thịt. Họ cùng anh cầu nguyện, sau đó là bữa tiệc gia đình. Nàng chưa từng đến nhà thờ, chưa từng cầu nguyện, cũng chưa từng ngồi trong một không khí gia đình đầm ấm như thế vào đêm Giáng Sinh. Nàng chỉ nhớ, theo lời kể của mẹ, cha nàng đã bỏ cả nhà ra đi vào đêm Giáng Sinh. Sau này, cứ mỗi lần đến Giáng Sinh, nàng lại lăn ra bệnh, hình như cái đồng hồ sinh học của nàng có vấn đề vào đúng đêm Giáng Sinh. Ngay bây giờ, nàng có thể hình dung ra dáng vẻ của anh với ly rượu vang sóng sánh trên tay. Ánh mắt anh nhìn những người yêu quí thật trìu mến rồi họ cười nói. Anh sẽ cười to (anh vẫn hay cười to khi cao hứng)… chỉ cần nhắm mắt lại nàng có thể thấy cách anh nheo mắt, ngã người vào sofa, vòng tay ra sau chạm nhẹ vào vai rồi theo quán tính, mải miết từng ngón tay lên xuống bờ vai mềm mại (bờ vai đó giờ đây không phải của nàng). Nàng lầm lũi bước đi, gió tạt thẳng vào mặt như chúng có chủ đích phải làm nàng ngã…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, những cơn gió đang chiêu đãi nàng nơi đây liệu có giống cơn gió mà anh và cả thế giới đang đón nhận?

 

 

 

 

Có cái gì đó bất ổn như cái cách nàng phản ứng với những cơn gió! Nó bất ổn hệt như cách nàng phản ứng với tin nhắn của anh trước khi máy bay lăn bánh! Nàng không muốn anh hình dung ra gương mặt nàng lúc này. Nàng muốn mình phải luôn xinh đẹp và bao dung. Nàng không thể và không được phô diễn bộ mặt cáu bẩn, gắt gỏng cho anh thấy. Anh chỉ muốn nàng cười – lẽ đời có đàn ông nào muốn nhìn phụ nữ khóc?!

 

“Xin mời hành khách cuối cùng trên chuyến bay… nhanh chóng làm thủ tục tại quầy…”, anh kéo chiếc vali bằng tay trái, dòng người lướt qua mặt anh mỗi lúc một đông. Anh đi từ tốn. Mỗi bước chân thẳng của anh sẽ bằng hai ba bước chân người bình thường. Anh ko có gì phải vội, anh rất ghét làm điều gì đó trong tâm thế vội vàng. Ngay cả khi đến giờ phải tạm biệt nàng, anh cũng từ tốn rít một hơi thuốc, ngắm nàng từ đầu đến chân, vuốt nhẹ sợi tóc loà xoà trước trán rồi hôn lên môi nàng một nụ hôn ướt sũng. Hôm nay tuyệt nhiên không có màn tạm biệt, anh không thể làm điều đó với nàng. Anh đã để nàng đi quá xa, xa đến nỗi không thể chạm dù chỉ là một hơi ấm nhẹ lên vai…

 

Nàng bó gối trên chiếc ghế bành to quá khổ – chiếc ghế đã dành tặng nàng hàm ơn cuối ngày, nó ôm gọn nàng vào lòng, thay cho anh! Nàng đưa tay vẫy chào anh trong tưởng tượng. Nàng cố tình giữ khoảng cách xa đủ để nhìn thấy chiếc lưng chắc chắn của anh lướt qua cánh cửa tự động. Nàng quay mặt đi, anh khuất vào cánh cửa cùng với bàn tay nắm chặt một bàn tay mềm mại đung đưa bên cạnh!

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã… Nàng không muốn ngã lúc này! Hai bên đường đã lấp lánh đèn, nàng chớp nhẹ mắt, dòng người mờ dần trước mặt. ánh đèn nhảy múa nhoè nhoẹt nhoè nhoẹt…

 

Yên vị trên máy bay, anh đưa tay sờ vào chiếc túi xách nhỏ dưới chân, quyển sách nàng tặng anh trước khi chia tay nằm im lặng, im lặng như cách nàng chào anh trước đây vài giờ bằng tin nhắn không lời! Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, lấy quyển sách đặt lên đùi. Mùi sách mới thoang thoảng làm anh sởn gai óc… Anh dùng tay trái lật nhẹ trang đầu tiên, dòng chữ bé xíu nàng đề tặng hiện lên. Anh liếc mắt qua chỗ ngồi bên cạnh, siết nhẹ bàn tay mỏng manh trong bàn tay phải to khoẻ của mình rồi chìm vào những con chữ trước mặt… chuyến bay hãy còn rất dài… anh thì thầm chỉ đủ mình nghe “miss you…”

 

Nàng quyết định tô lại mơi son, diện bộ váy ôm sát người, ùa ra phố, hát vang và cười to hơn bình thường. Cuối cùng thì gió có mạnh đến đâu cũng không thể làm nàng ngã, mà dẫu có ngã nàng cũng tự biết cách đứng lên, dễ thôi mà, 365 ngày chỉ có một ngày Giáng Sinh để người ta thấy chao lòng, 364 ngày còn lại, tuyệt nhiên lòng người đã chết …

 

Nàng bước từng bước, mỗi bước đều đặn độ chừng 40 cm, không hơn không kém, phía trước mặt hồ lênh loáng nước. “1,2,3,.. phù”, chong chóng máy bay xoay tít, nàng thấy mình chao đảo, dòng nước sóng sánh, chòng chành, lạnh buốt, nàng buông tay, nàng nghe mình trôi đi, trôi đi cùng nụ cười giòn tan của anh trong một tối Giáng Sinh gió mạnh… Nàng nghĩ, từ đây về sau sẽ không còn mùa Giáng Sinh nào để nhắc nàng nhớ về sự ra đi của cha nàng hay sự ra đi của anh. Nàng cũng không còn phải trải qua bất kỳ đêm Giáng Sinh nào như đêm nay, chắc chắn không còn nữa… kể cả nỗi cô độc!

 

Trên không trung, chiếc máy bay vừa bay vào khu vực thời tiết xấu. Thân máy bay hơi chao đảo làm anh giật mình đánh rơi quyển sách xuống sàn. Anh buông tay phải ra theo quán tính chụp lấy cuốn sách. Bàn tay bên cạnh bất ngờ choàng tỉnh trong cơn ngái ngủ. Anh bối rối xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh rồi từ từ đưa mắt tìm cuốn sách đang nằm lặng lẽ dưới chân mình! Cô tiếp viên trưởng trấn an mọi người bằng âm điệu bình thản. Những cái đầu lô nhô xung quanh lại chìm vào giấc ngủ vừa bị đánh thức. Chiếc máy bay chao nhẹ một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Tiếng rù rù của động cơ vang lên đều đặn, tiến thẳng vào bóng đêm sâu hoắm…

 

Anh không dám buông bàn tay bên cạnh dù chỉ một lát để nhặt quyển sách lên. Anh sợ phải đối diện với những thứ như là lựa chọn! Bên cạnh anh, gương mặt bình thản trắng ngần đang thở đều trên bờ ngực nhấp nhô. Anh nhìn gương mặt đó một hồi lâu, tựa như nếu nhìn sang hướng khác, anh sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi dày gợi cảm. Tất cả đường nét này đã hớp hồn anh ngay lần đầu tiên gặp mặt. Cảm giác nhớ lại khoảnh khắc đó làm anh cọ nguậy trên ghế. Chân anh khẽ chạm vào quyển sách lạnh ngắt dưới chân. Anh cúi nhìn xuống nó. Ánh mắt trơ trọi và cô độc của nó ngước nhìn anh tha thứ. Anh hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt bao lấy tầm nhìn của anh. Anh nhìn xoáy vào bên trong bóng đêm cho đến khi hai mắt mỏi nhừ và ko còn thấy gì nữa…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh…

 

YK Đỗ – GSDL 2014.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Năm 20251:06 SA(Xem: 3180)
Ở đâu tôi không biết chứ ở làng quê tôi, điều này đến thế hệ mình ít thấy được duy trì cách gọi này. Thôi thì con cái họ, họ cứ gọi tên cũng được, không sao! Nhưng với người khác nhất là anh em họ hàng nhưng họ lớn tuổi hơn mình thì cần lưu ý cách xưng hô cho lịch sự, dễ nghe để hiệu quả giao tiếp được tốt hơn.
20 Tháng Năm 202512:46 CH(Xem: 4477)
Tin anh Trần Hoài Thư mất đã được nhà thơ Phạm Cao Hoàng thông báo cùng bạn bè đúng một tháng sau ngày chị Nguyễn Ngọc Yến, người vợ dấu yêu của anh ra đi (27-4-2024), vào sáng ngày thứ Hai 27-5-2024 cũng là ngày lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day) của Hoa Kỳ. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên. Nhà văn nhà thơ Trần Hoài Thư là một sĩ quan thuộc QLVNCH ngày xưa và khi định cư ở Mỹ, anh cũng là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, đã cùng anh Phạm Văn Nhàn, một đồng đội và bạn văn thời trước, xuất bản tạp chí Thư Quán Bản Thảo và thành lập nhà xuất bản Thư Ấn Quán với chủ trương khôi phục và vực dậy di sản văn chương miền Nam. Nay thì người Chiến sĩ ấy đã trận vong. Thật buồn!
18 Tháng Năm 202511:27 CH(Xem: 5353)
Ngày 06.05.2010, cách nay 15 năm, tôi mất một người bạn thân và quý ở Hà Nội. Đó là anh Hoàng Cầm. Hoàng Cầm và Thái Bá Vân là hai người bạn HN mà tôi có tình thân và quý mến từ những năm 1990. Tình cảm này đã gây trong tôi những xúc động sâu xa khi mất đi các anh. Tôi không làm Thơ theo lối “khóc bạn” cổ điển. Những bài Thơ viết về các bạn đã mất là những cảm xúc của một tình bạn tuy không gian cách xa, nhưng rất gần gũi trong Tình, trong Thơ.
28 Tháng Tư 20258:55 SA(Xem: 6391)
Sau 30 tháng 4 năm 1975, tôi chơi thân với nhỏ Ca. Hồi ấy nhà trường ra thông báo yêu cầu mỗi học sinh phải tự viết lý lịch cá nhân để nộp cho trường./ Đó là lần đầu tiên tôi cầm bút để viết lý lịch, năm đó tôi đang học lớp mười. Tôi tưởng giúng như lưu bút, viết thật ý tưởng về mình thích những điều vẩn vơ mơ mộng thời con gái vv... Nhưng thực tế thì không như vậy, vì trong lý lịch buộc phải khai rõ về cả cha mẹ mình./Nhỏ Ca viết xong lý lịch nó ghé mắt nhìn vào lý lịch của tôi rồi la lên: -Thành phần gia đình mầy phải ghi là "Bần cố nông" như tao nè! / Tôi nhìn sang các bạn chung quanh, ai cũng cùng rập khuôn ghi thành phần gia đình là bần cố nông. /Tôi thấy từ lạ quá, tôi không hiểu mặt ngớ ra./ Nhỏ Ca giải thích: -Mầy phải điền là "bần cố nông" thì mấy ông cách mạng khỏi bắt ba má mầy hiểu chưa.
27 Tháng Tư 202511:36 CH(Xem: 6329)
'BẾN BỜ' là một hành trình đầy cảm xúc, kéo dài suốt nửa thế kỷ (1975-2025). Giai điệu bài hát mặc dù khởi phát từ bối cảnh năm 1963, nhưng khi áp dụng vào bối cảnh vượt biên của hàng trăm ngàn người Việt sau 30/4/75, cũng có ba phần: hoạn nạn, giải thoát và kết thúc. Chỉ khác phần kết thúc, vượt biên thì hân hoan xây dựng đời sống mới, còn sau đảo chánh 1/11/63 thì tình hình lộn tùng phèo… Để ý, khi tái lập giai điệu, thay vì chỉ đổi nhịp cho Điệp Khúc như Lam Phương chỉ dẫn, tôi đã đổi nhịp cho toàn bộ bài hát từ 4/4 qua 2/4 và chọn Slow Rock thay vì Ballad hoặc Cha Cha Cha…
26 Tháng Tư 202510:45 CH(Xem: 3355)
Hồi ký này tôi viết từ rất lâu, nhưng chưa từng phổ biến vì nhiều lý do. Nay, sau 50 năm nó không còn tính thời sự nữa, tôi xem lại, sửa chữa những sai sót và cho phổ biến như là một tài liệu mà tôi là chứng nhân. Tôi không phải là văn sĩ, cũng không là ký giả viết phóng sự nên văn vẻ võ biền, luộm thuộm, xin mọi người niệm tình tha thứ. Tôi cam đoan viết lại những điều mắt thấy tai nghe, mốc thời gian được ghi lại cẩn thận qua kinh nghiêm viết nhật ký hành quân khi còn làm ban ba tiểu đoàn tác chiến. Để mở đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu cái “Tôi” đáng ghét ở đây, đó là điều bất đắc dĩ, vì cái "tôi” là nhân vật chính, là một chứng nhân kể lại những gì đã xảy ra, trong hồi ký này, và để người đọc biết được cơ duyên nào tôi có mặt tại đó.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 6002)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 7222)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 8132)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.
25 Tháng Ba 20252:10 CH(Xem: 7613)
Chúng tôi định đứng nói chuyện lâu hơn, nhưng bị mấy người dưới ghe to tiếng gọi. Chúng tôi chia tay, tôi nghe thấy người bạn trong bộ áo choàng linh mục bên cạnh bình thản nói với tôi: “Nếu mày còn ở vùng này, nhớ đến thăm tao”. Tôi bỗng thấy cả một thời trung học quay trở lại, tôi rưng rưng ôm lấy hắn và buột miệng: “Cha ơi là Cha”. Lúc ghe đã xa bờ, tôi cố nhìn lại, thấy hắn trong chiếc áo choàng đen vẫn còn đứng như in hình trong bóng trời chiều cho đến khi chiếc ghe rẽ quặt sang một hướng khác.