Thà làm qủy nước Nam
Còn hơn làm vương đất Bắc
(Trần Bình Trọng)
Câu nói nổi tiếng của danh ttướng nhà Trần đã trở thành một trong những biểu tượng của tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của dân tộc Việt, bất cứ một học sinh nào khi tuổi còn thơ cũng cảm thấy tự hào khi học trang sử đó. Chính các thầy cô đã dạy dỗ chúng tôi lòng yêu nước, chính các bậc cha mẹ đã giáo huấn chúng tôi lòng yêu nước, chính các bậc tiền nhân đã hun đúc chúng tôi lòng yêu nước. Vậy, hôm nay tại sao không?
Hãy lật lại lịch sử Việt Nam 4000 năm qua.
Năm Quý Mão 43, Hai Bà Trưng khởi binh chống lại quân Hán,
lập ra một quốc gia với kinh đô tại Mê Linh
và tự phong là nữ vương. Sau khi khởi nghĩa bị quân Hán của Mã Viện
đánh bại, tương truyền vì không muốn bị làm nhục, Hai Bà đã nhảy xuống Hát
Giang tự tử.
Đó là sự thật.
Năm 248, Bà Triệu lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống xâm lược của quân Đông Ngô, do Lục Dận, thứ sử Giao Châu
chỉ huy. Nhiều nghĩa binh đã tử trận vào năm đó. Theo sử sách, bà chống đỡ với
quân Đông Ngô được 5-6 tháng thì phải lui về xã Bồ Điền và cùng đường tự tử.
Khi ấy Triệu Thị Trinh mới 23 tuổi. Cúng giống Trưng Trắc và Trưng Nhị, Triệu
Thị Trinh quyết không để bị khuất phục. Chết, nhưng không nhục.
“Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở Biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang san, cởi ách nô lệ chứ tôi không chịu khom lưng làm tì thiếp người ta!" Câu nói bất hủ của người con gái anh hùng của dân tộc Việt đã tỏ chí khí mà ngàn sau dân Việt mãi còn kính phục.
Năm 938, Ngô Quyền đánh tan quân xâm lược Nam Hán trên sông Bạch Đằng,
kết thúc 1.000 năm Bắc thuộc của Việt Nam.
Đó là sự thật.
Năm 1075-1077
, Lý Thường Kiệt đánh bại quân nhà Tống, viêt nên
bài “Thơ Thần” bất hủ nói rõ chủ quyền bất khả xâm phạm của đất nước:
Nam
quốc sơn hà Nam đế
cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Đó là sự thật.
Thế kỷ thứ 13,
Trần Hưng Đạo ba lần đánh thắng quân Nguyên Mông.
Tháng 12 năm Giáp Thân 1284,
hiệu Thiệu Bảo năm thứ 6, đời Trần
Nhân-Tông, đại binh Thoát Hoan
tiến đánh Chi Lăng,
Hưng Đạo
Vương Trần Quốc Tuấn lui quân về Vạn Kiếp.
Vua Nhân-Tông thấy thế giặc mạnh, cho mời Hưng Đạo
Vương về Hải Dương
mà phán rằng "Thế giặc to như vậy, mà chống với chúng thì dân chúng bị tàn
sát, nhà cửa bị phá hại, hay là trẫm sẽ chịu hàng để cứu muôn dân?" Vương
tâu: "Bệ hạ nói câu ấy là lời nhân đức, nhưng Tôn-Miếu Xã-Tắc thì sao? Nếu
Bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đã!”
Đó là sự thật.
Thế kỷ 15
, Lê Lợi chiến thắng quân Minh. Triều đình nhà Minh, vốn rất muốn xâm
lăng Đại Việt,
đã nhân cơ hội Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần
để đưa quân tràn vào đất Việt năm 1407.
Hồ Quý Ly liên tục thất bại và đến tháng 6 năm 1407,
thì bị bắt cùng các con trai là Hồ Nguyên
Trừng và Hồ Hán Thương.
Vương triều Đại Ngu
sụp đổ. Nhà Minh thực hiện chính sách xoá bỏ nền văn minh sông Hồng bằng các
cách như đốt, phá và chở về Yên Kinh
tất cả các loại sách, văn bia có nói về dân Việt, của dân Việt tạo lập, thiến
hoạn đàn ông người Việt, khiến cư dân Việt rất uất ức và căm giận.
Mùa xuân năm Mậu Tuất 1418, Lê Lợi đã cùng những hào kiệt, đồng chí hướng phất
cờ khởi nghĩa. Tự xưng là Bình Định Vương và kêu gọi dân Việt đồng lòng đứng
lên đánh quân xâm lược nhà Minh cứu nước. Lê Lợi chiến thắng quân Minh, trở
thành vị vua đầu tiên của nhà hậu Lê. Bản thiên cổ hùng văn “
Bình Ngô Đại cáo” của đại thần Nguyễn
Trãi đã thể hiện rõ ý chí độc lập, tự cường của dân tộc Việt.
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo
Như nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam
cũng khác
Đó là sự thật.
Thế kỷ 18, Vua Quang Trung
đại phá quân Thanh.
Cuối năm 1788,
vua Thanh Càn Long
sai Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị chỉ huy 29 vạn quân, huy động từ lưỡng
Quảng, Vân Nam, Quý Châu hộ tống Lê Chiêu Thống về Việt Nam với danh nghĩa phù Lê,
vào chiếm đóng Thăng Long.
Nghe tin báo, ngày 25 tháng 11 năm Mậu Thân
(22 tháng 12
năm 1788), Nguyễn Huệ xuất quân tiến ra Bắc Hà.
Để lấy danh nghĩa chính thống, Nguyễn Huệ lên ngôi hoàng đế,
lấy niên hiệu Quang Trung, chỉ trong vòng 6 ngày, quân Tây Sơn đập tan hơn 20
vạn quân Thanh, Sầm Nghi Đống thắt cổ tự vẫn sau thảm bại trận Ngọc Hồi, Tôn Sĩ
Nghị phải bỏ ấn tín cuốn cờ mà chạy.
Đó là sự thật.
Thế kỷ 20
, năm 1979, Trung Quốc xâm chiếm biên giới phía Bắc, quân đội
nhân dân Việt Nam đã đánh bật âm mưu bành trướng bá quyền của Bắc Kinh.
Đó là sự thật.
Những năm cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21
Ngày 30-12-1999, Hiệp định ký kết giữa Việt Nam và Trung Quốc đã làm nóng lòng
hầu hết những người Việt Nam còn nghĩ đến quê hương đất tổ khi Ải Nam Quan
không còn trên lãnh thổ Việt Nam.
Những ngày đầu tháng 12-2007, Quốc vụ Viện Trung Quốc phê chuẩn việc lập thành
phố Tam Sa, nhằm trực tiếp quản lý các quần đảo trên Biển Đông, trong đó có
Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Đứng trước việc Trung Quốc chiếm Hoàng Sa
và Trường Sa, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao “nói lên tình hữu nghị”, ngày 9-12
dân chúng Việt Nam biểu tình phàn đối việc xâm chiếm Trường Sa, Hoàng Sa, đại
diện chính quyền sợ hãi thanh minh “đó là tự phát, nhà nước chưa cho phép”.
Còn hôm nay, những ngày tháng của năm 2011 ngư dân Việt bị Tàu Trung Quốc bắn giết chính trên hải địa của mình, tàu dầu khí Việt Nam bị cắt thiết bị chính ngay trong thềm lục địa Việt Nam, lẽ nào chúng ta cũng chỉ im lặng cúi đầu?
Sự thật là: Trong thế kỷ 20, 21 chúng ta đã nhiều lần lùi bước,
Trung Quốc nhiều lần lấn lướt coi khinh, phần đất của dân tộc mà cha ông ta đã
đổ bao xương máu gìn giữ nay có nguy cơ không còn nữa.
Đó là sự thật.
Đã đến lúc chúng ta không thể khuất phục.
800 năm trước, Trần Quốc Tuấn đã từng viết nên bài “Hịch tướng sĩ" khuyên
răn các binh lính học tập, rèn luyện võ nghệ, chuẩn bị cho cuộc kháng chiến
Nguyên Mông lần thứ 2, nội dung áng hùng thư đó, ngày nay đọc lại sao vẫn còn
nhiều điều cho ta suy nghĩ: “… ta cùng các ngươi sinh ở thời nhiễu nhương,
gặp phải buổi gian nan, trông thấy những ngụy sứ đi lại rầm rập ngoài đường,
uốn lưỡi cú diều mà xỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tổ phụ… Ta
đây, ngày quên ăn, đêm quên ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm
tức rằng chưa được xả thịt lột da của quân giặc, dẫu thân này phơi ngoài nội
cỏ, xác này gói trong da ngựa, thì cũng đành lòng… Nay các ngươi trông thấy chủ
nhục mà không biết lo, trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng
phải hầu giặc, mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến ngụy sứ, mà không biết
căm…”
Ngày nay, nước ta có phải vậy không?
Bài viết này, không phải hô hào dân ta ngay lập tức phải xông pha chiến đấu
giành lại Hoàng Sa - Trường Sa, đó là việc lâu dài, cần có thời gian xây dựng
binh lực hùng cường. Đất nước là chung của mọi người, không của riêng ai.
Bài viết này, chỉ mong góp thêm tiếng nói ủng hộ hành động yêu nước của tuổi
trẻ Việt Nam.
Lịch sử 4000 năm đã minh chứng, ta mạnh địch lùi, ta lùi địch sẽ lấn lướt. Vậy
tại sao chúng ta không biểu tình ôn hòa phản đối hành động ngang ngược của
Trung Quốc, tai sao không rầm rộ kêu gọi cộng đồng quốc tế chú ý, đem Biển Đông
ra đàm phán trước Liên Hiệp Quốc. Và quan trọng nữa, phải cho Trung Quốc biết ý
chí quyết tâm giữ mỗi thước đất, mỗi thước biển của 90 triệu dân Việt.
Hãy để tuổi trẻ Việt Nam
nói lên tiếng nói tự trọng của một dân tộc, cho dù yếu sức cũng không đớn hèn.
Đừng để chúng tôi hổ thẹn với tiền nhân.
“Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”
(Chiếu xuất quân - Quang Trung – Nguyễn Huệ)
BAN MAI
2/6/2011
(Bài viết này chỉnh sửa lại từ bài viết Hổ thẹn với tiền nhân viết ngày 14/12/2007)