- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TỪ ANH HÙNG “ILIA MUROMET” TỚI QUÁI VẬT “LEVIATHAN”

28 Tháng Mười Một 20219:39 CH(Xem: 9660)


Cảnh phim Léviathan thế kỷ XII
Ảnh: Cảnh phim về Léviathan thế kỷ XII

Mai An Nguyễn Anh Tuấn      

TỪ ANH HÙNG “ILIA MUROMET”
TỚI QUÁI VẬT “LEVIATHAN” 
    

(Xem bộ phim Nga “LEVIATHAN” 2014)      

 

Xem xong phim “LEVIATHAN”, tôi nhớ tới bộ phim màu Liên-xô “ILIA MUROMET” từ hơn nửa thế kỷ trước và chợt nghĩ: nhiều người có tuổi thơ đã từng say mê dán mắt trên màn ảnh bộ phim quay về một câu chuyện cổ tích Nga nọ, nếu hôm nay được xem bộ phim Nga hiện đại “LEVIATHAN” dựa theo câu chuyện về một quái vật thần thoại trong Kinh Thánh, chắc sẽ bàng hoàng, ngỡ ngàng đến đau đớn… Cái vẻ đẹp phi thường của dũng sĩ huyền thoại Nga chiến thắng rồng lửa nhiều đầu để bảo vệ hạnh phúc dân lành giờ đã biến mất tăm, chỉ còn lại trên đất nước hùng vĩ ấy sự thống trị & lộng hành của cái ác, sự giả dối đáng kinh tởm, trở thành lãnh địa của những kẻ ngang nhiên chà đạp lên quyền sống người lương thiện, bên đống xương mục của Cá Ông voi,Vua Biển cả - vết tích sót lại của một thời cổ tích tựa ánh tàn của mơ ước Con người từ ngàn xưa đang hấp hối…

“Leviathan” là bộ phim truyện thứ tư của đạo diễn Nga Andrei Zviaguintsev, được sự hỗ trợ tài chính của Bộ Văn hóa LB Nga, đã đoạt giải kịch bản phim xuất sắc nhất tại LHF Cannes 2014, và sau đó đoạt hàng chục giải thưởng danh giá tại các Festival Film khác. Tôi xin được nói qua đôi nét về mặt nghệ thuật điện ảnh, góp phần lý giải phần nào vì sao phim đã thành công đến vậy!

Câu chuyện phim khá đơn giản: Người chủ xưởng sửa xe Kolia mời luật sư Dmitry, một người mà anh coi như anh em ruột thịt từ Moskva tới giúp anh chống lại việc cướp đoạt cơ ngơi của gia đình anh. Dmitry có trong tay một hồ sơ đặc biệt có khả năng gây áp lực lên viên thị trưởng Vadim. Trước đe dọa của Dmitry, Vadim triệu tập bọn “mafia” của hắn vào cuộc… Còn Kolia hết rơi vào thất bại này đến thất bại khác; các quan hệ vợ chồng, bạn hữu, láng giềng, cha con lần lượt đổ vỡ, anh chỉ biết dìm nỗi buồn và mặc cảm của mình trong rượu. Ngôi nhà và khu đất bị tước đoạt trắng trợn, bạn bè thân tín phản bội; và sau khi vợ chết một cách bí ẩn, Kolia đột ngột bị khép tội giết vợ rồi lập tức bị tống giam, bị kết án 15 năm tù bởi một bản án đã chuẩn bị kỹ lưỡng!

Nhưng từ đường dây truyện phim đó, các nhà làm phim đã triển khai và lồng ghép một cách sáng tạo các hệ thống hình tượng - biểu tượng mang tính triết học & chính trị lịch sử, liên quan đến Huyền thoại và Tôn giáo, khiến cho phim có được một vóc dáng đặc biệt, hiếm thấy trong nền điện ảnh hiện đại.

 “Từ điển Biểu tượng văn hóa thế giới”, mục “Léviathan”đã cho biết rất rõ: Léviathan là loại quái vật chớ nên đánh thức dậy, nó đại biểu cho sự hỗn mang nguyên thủy trong thần thoại của xứ Phénicie. Trong Kinh Cựu ước, Leviathan được nhắc tới nhiều lần, là tên của loài thủy quái điển hình của các sức mạnh chống lại Chúa. Trong các chuyên luận về triết học chính trị (tiêu biểu là tiểu luận ‘‘Leviathan’’của nhà triết học Thomas Hobbes(1)), Léviathan thường tượng trưng cho Nhà nước - cái Nhà nước tự ban cho mình quyền lực tối cao tuyệt đối, sánh ngang Chúa trời, tựa một con quái vật độc đoán, tàn ác, chuyên quyền, mặc sức hoành hành không chút từ tâm(2). Theo đạo diễn Andrei Zviaguintsev, trong một cuộc trả lời phỏng vấn RFI tiếng Nga sau khi phim được trao giải tại Cannes, các nhà làm phim đã tạo ra phim “Leviathan” dựa trên hai nền tảng: cuốn sách về Job trong Kinh Cựu ước - đặc biệt với cảnh Chúa Trời nói chuyện với Job, và tiểu luận Thomas Hobbes (3).

Bối cảnh phim được chọn lựa rất khôn khéo và chính xác: đó là một thành phố đang ngổn ngang xây dựng, với bụi mù và phế tích - những con tàu bị bỏ chơ vơ, cầu đổ gãy…  bên một bờ biển khá hoang vu xa Thủ đô, nhằm cực tả một xã hội hiện đại mang bóng dáng Ngày Tận thế trong Kinh Thánh.

Trong bối cảnh đặc biệt ấy, mối liên hệ giữa Tỉnh lẻ và Trung tâm đã được kết nối chỉ qua nhân vật luật sư Dmitry. Nhưng những “bí mật chết người” chứa đựng quyền lực của Trung tâm do Dmitry mang đến, tới nơi đây chỉ có tác dụng khấy động vũng lầy chút ít, rồi lại giúp lũ người nắm quyền lực thêm gắn kết với nhau và thêm quyết tâm thực thi bất kỳ tội ác nào! Tình tiết viên Thị trưởng Vadim và đồng bọn lừa Dmitry tới chỗ vắng để dọa nạt anh (bằng phát súng chỉ thiên và mấy cái đấm đạp) cho thấy một điều: Thành phố nọ là “vương quốc” riêng “bất khả xâm phạm” của các lãnh chúa đời mới này, và quyền lực ở Trung tâm hóa ra chỉ là chỗ cho chúng lợi dụng hoặc cười nhạo! Nhân vật luật sư Dmitry xuất hiện tới hơn nửa phim thì lặng lẽ lên tàu về Thủ đô, mất hút cho tới kết phim, người xem thầm hiểu rằng: với sự đe dọa nhẹ nhàng song kinh khủng đó (và rất có thể có cả sự mua chuộc hậu hĩnh nữa), với mặc cảm tội lỗi đối với bạn (ăn nằm với vợ yêu của bạn), Dmitry sẽ phải gục ngã, chạy trốn khỏi vụ kiện cáo đã chuẩn bị mà anh tin chắc rằng đã nắm được “thóp” viên thị trưởng đốn mạt trong tay! Với kinh nghiệm và trí thông minh, cùng sự nếm trải vừa qua, Dimitry tất hiểu rõ: quyền lực của Vadim tại nơi này là vô hạn, không có đối thủ, và có khả năng điều khiển cả Trung tâm!

Và có một mối quan hệ cũng làm nên xương sống triết lý bộ phim: đó là Thiên chúa giáo cổ truyền ở Nga (tức Chính thống giáo) và Thiên Chúa giả mạo hiện tại (mà họ cũng tự xưng là Chính thống giáo) được bọn cầm quyền thành phố dùng làm bình phong cho mọi hành động ám muội của chúng (“Lạy Chúa, nó đã biết nó đụng phải vào ai!” - lời viên Thị trưởng).

Trong phim, bên cạnh hình tượng Thủy quái khổng lồ luôn ám ảnh số phận các nhân vật, Chúa và  Kinh Thánh cũng được nhắc tới nhiều, và phim có cảnh dựng thực quy mô về Lễ Thánh… Và Thiên Chúa đã sống động trong hình tượng nhân vật - đó là ông linh mục nghèo xứ đạo nhỏ, tâm hồn trung thực, luôn nói về thánh Job và sự nhẫn nhịn; đó là viên cố đạo của thành phố Pribrezhny  một thứ tay sai của chính quyền thối nát). Gần cuối bộ phim, có một trường đoạn rất dài miêu tả một buổi giảng đạo thật sự của ông ta, những người dự lễ (trong đó có viên Thị trưởng và vợ con hắn) say sưa nuốt từng lời răn dạy của Đức chúa Cha - thông qua những lời lẽ đầy giả dối khiến người xem tởm lợm và buồn nôn! Sự giả dối đó của bản chất viên cố đạo và những lời rao giảng của ông ta đã được các nhà làm phim cài cắm tinh tế qua những tình tiết trước đó: mấy cuộc gặp riêng của ông ta chiêu đãi và khuyên Vadim (với những lời của ông thầy lũ kẻ cướp, như: “Mọi quyền lực đều do Chúa ban cho ta, và ở đâu có quyền lực, ở đó có sức mạnh. Con chính là quyền lực trong địa phận con cai quản thì tự con phải giải quyết vấn đề địa phương của con, bằng chính quyền lực và sức mạnh của con”), và lộ rõ qua hàng loạt hành động của bọn cầm quyền nhằm hạ gục anh thợ Kolia và người vợ trẻ Lilia để chiếm đoạt đất đai. Dù ông linh mục nghèo chỉ xuất hiện trong một trường đoạn duy nhất, các nhà làm phim cũng cho thấy cảm tình của đông đảo người dân bình thường, lương thiện đối với Thiên chúa giáo cổ truyền Nga, và đủ sức đối lập với bọn mặc áo thầy tu hiện đại có vẻ mặt đạo mạo, trang trọng, nhưng tâm hồn đã bán đứt cho quỷ sứ!

Như vậy, về Tôn giáo, rõ ràng là các nhà làm phim bênh vực Thiên Chúa giáo cổ truyền, đối lập với thứ Tôn giáo tự xưng “Chính thống giáo” của những người là “sân sau” của chính quyền hủ bại - chính cái tôn giáo giả mạo đó đã nuôi dưỡng “Quái vật Leviathan” hiện đại!

Hình ảnh chiếc máy xúc phá nhà Kolia tựa cái miệng tham lam của quái vật khổng lồ gần cuối phim đã được tham chiếu với bộ xương Cá ông Voi trơ trọi, đáng thương được miêu tả vài lần trong phim đã biểu tượng cho sự đắc thắng của Quái vật hiện đại đối với mơ ước trong thần thoại nguyên thủy về “sự đồng nhất sâu sắc, lâu đời giữa thiên nhiên và con người, giữa tự nhiên và lịch sử”(4)!

Tranh về Léviathan thế kỷ XII

Trong một bài phê bình phim dài và uyên bác: “BA CON CÁ VOI. “LEVIATHAN”, ĐẠO DIỄN ANDREY ZVYAGINTSEV” của tác giả A. Dolin trên tạp chí Nga “Nghệ thuật điện ảnh” (Phan Bạch Yến dịch), nhà phê bình có khẳng định: “Trong phim có ba “Leviathan”: - “Leviathan” đầu tiên là bộ xương cá voi bên bờ biển, nơi cậu thiếu niên Romka trốn khỏi nhà chạy ra ngồi - “Leviathan” thứ hai được nhìn thấy trên mặt biển từ một vách đá bởi người mẹ kế Lilya của cậu: lưng của một con thủy quái nhấp nhô trên những con sóng dập dồn là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi chết -  “Leviathan” thứ ba là nhân vật trung tâm mà Cha Basil, linh mục địa phương, đã trích dẫn từ Kinh thánh cho Nikolai”(5).

Nếu coi Cá voi (ở phim chỉ là bộ xương) là một biểu tượng (hay hiện thân) của “Leviathan”, thì có đúng không? Bởi, ở đoạn trên đã xác nhận khẳng định của các nhà bác học Pháp: “Léviathan thường tượng trưng cho Nhà nước - cái Nhà nước tự ban cho mình quyền lực tối cao tuyệt đối, sánh ngang Chúa trời, tựa một con quái vật độc đoán, tàn ác, chuyên quyền, mặc sức hoành hành không chút từ tâm”. Trong khi đó, cũng theo “Từ điển Biểu tượng văn hóa thế giới”, trong huyền thoại về nhà tiên tri Jonas, Cá voi (Baleine) là con tàu cứu sinh của Noé trong trận Đại Hồng thủy; trong truyền thuyết đạo Hồi, Cá voi liên quan tới nguồn gốc vũ trụ: thượng đế sai thiên thần vác trái đất trên vai lúc nó sinh ra, để thiên thần có chỗ đặt chân, thượng đế tạo một hòn đá xanh, đặt trên lưng một con bò đực có bốn mươi ngàn đầu và chân thì lại đặt lên một con Cá voi khổng lồ… “Cá voi, cũng như một số con vật khác như cá sấu, voi, rùa, là biểu tượng vật đỡ thế giới, là thành viên lớn của vũ trụ”(6). Từ điển trên còn nói về tục thờ cúng Cá Ông Voi ở Việt Nam…

Còn “Leviathan” thứ hai được nhìn thấy trên mặt biển, lưng của một con thủy quái nhấp nhô, thì sao? Theo tôi, các nhà làm phim đã ngầm nói về một quái vật “Leviathan” không nhìn thấy bằng mắt, mà từ truyền thuyết, trong lời của linh mục giảng Kinh thánh… nó đã thâm nhập vào đời sống - trong gian phòng làm việc của Thị trưởng Vadim với ảnh lãnh tụ sau lưng, trong những lời lẽ đe dọa của Thị trưởng với cấp dưới-đồng bọn và với người hắn sẽ đè bẹp bằng mọi giá khi đụng chạm tới quyền lợi & quyền lực của hắn. Mặc dù chính quyền trong phim Leviathan vẫn nhân danh chính quyền dân chủ, có luật pháp, song người xem thấy rõ đó là chính quyền sẵn sàng đạp lên luật pháp, và ngang nhiên tự vỗ ngực: “Chính tao là luật pháp, và được Chúa che chở”! Đó là thứ quyền lực của kẻ cầm quyền trong xã hội hiện đại mang chất man rợ nguyên thủy, giống Leviathan - biểu tượng của địa ngục trong Kinh Thánh, dường như bất khả xâm phạm, có lẽ chỉ bị tiêu diệt trong ngày Tận thế…

Nhà phê bình A. Dolin còn nhận định: “Tất cả quyền năng đều đến từ Đức Chúa Trời” – câu trích dẫn từ Sứ đồ Phaolô, được phổ biến rộng rãi và đã bị xuyên tạc, từ miệng của ông ta là sự hợp pháp hóa tình trạng vô luật pháp và bạo lực được thực thi bởi viên thị trưởng, không chỉ là sự dung túng, nhắm mắt làm ngơ, mà còn vì lợi ích của nhà thờ”. Song từ đó, tác giả lại viết: “Điều quan trọng nhất, hoàn toàn có thể đọc được là thông điệp của người làm phim - phát hiện ra nguyên nhân sâu xa của bạo lực và vô luật pháp không phải ở những hình hài cụ thể của những người cai trị, mà là sự chấp thuận ngầm và ủng hộ tích cực về những gì đang xảy ra bởi cơ quan quyền lực cao nhất - Nhà thờ Chính thống Nga”(7). Theo tôi, điều đó không chính xác! Nhà thờ thời hiện đại không còn giữ vai trò “nhân vật chính” và tuyệt đối trong chính trị, văn hóa và kinh tế của xã hội như Công giáo La Mã thống trị tinh thần châu Âu thời trung cổ nữa. Viên cố đạo tự xưng Chính thống giáo - người ở nhà riêng của con chiên hay trong nhà thờ luôn rao giảng: “sức mạnh trong sự thật và Tình yêu”, “lên án sự dối trá giả danh sự thật” đó thực ra là một thứ “tay sai”, là “sân sau” của chính quyền thối nát!

 

Chính quyền đó, đại diện là viên Thị trưởng - kẻ với bản tính khôn ngoan như sói và hung dữ như quái vật trong truyền thuyết, sẵn sàng bóp chết mọi sự chống đối mà vẫn tồn tại trong lòng dân chúng mê muội như một nhà lãnh đạo Kính Chúa - Thương Dân! Hắn cùng với quyền lực như “Chúa trời” đó mới là hiện thân của Leviathan, mới là cốt lõi ý ngầm của người làm phim!

 

Trong Wiki Nga giới thiệu về bộ phim “Leviathan” có dẫn nhận định của nhà nghiên cứu văn hoá Nga Boris Paramonov về sự liên hệ giữa Leviathan trong phim và cuốn sách của triết gia Hobbes: hình tượng bộ xương cá voi trên bờ biển phản ảnh thực tế khắc nghiệt: nhà nước (chính quyền, thần quyền và xã hội dân sự) với chức năng cao cả là hướng dẫn và bảo vệ con người nơi trần thế ĐÃ CHẾT trong xã hội Nga hiện đại, nơi chỉ có sự lộng quyền của những kẻ tội phạm đang ngự trị(8)!

 

***

“Leviathan”, từ một bi kịch gia đình, các nhà làm phim đã “xuyên táo” vào các vấn đề xã hội Nga hiện tại - sự thối nát cùng cực của hệ thống cầm quyền, sự liên kết ma quỷ giữa Chính quyền và Thần quyền, sự xa rời & đánh mất bản chất tốt đẹp của Thiên Chúa giáo cổ truyền Nga, nỗi khốn khổ của người lao động lương thiện trong hệ thống cai trị lũng đoạn đó… Hồi chuông nhà thờ ngay gần kết thúc phim đã kết nối với âm nhạc trong suốt générique cuối đã tựa một hồi chuông báo động ghê sợ cảnh báo cho loài người về Cái ác đang lên ngôi, và gợi niềm mơ ước mãnh liệt về sự xuất hiện của những Anh hùng cứu thế ILYA MUROMET mới!

___________

1.Thomas Hobbes (1588 – 1679) - triết gia chính trị Anh được xem là cha đẻ về nhà nước hiện đại, trong tiểu luận nổi tiếng ‘‘Leviathan’’ đã đặt vấn đề về con người trước khi có nhà nước và pháp luật, mà do bản chất tự do, con người không ai sợ ai cả, và đó là tình trạng “chiến tranh của tất cả chống lại tất cả”, con người sống trong sự nghi kỵ lẫn nhau,  “con người là chó sói của con người”. Cách duy nhất để con người có thể sống được được với nhau là phải thiết lập một quyền lực phổ biến, tức nhà nước, trong đó con người phải thống nhất với nhau bằng một “ khế ước xã hội”. Thông qua khế ước đó, mỗi cá nhân phải từ bỏ cái quyền tự do muốn làm gì thì làm, và “ ủy thác” cái quyền đó cho kẻ cai trị, tức nhà nước, theo Hobbes, quyền lực nhà nước phải không có giới hạn, ông đã so sánh với Leviathan… Tư tưởng của Hobbes đã làm nền tảng cho các chế độ chuyên chế độc tài, sau này bị phê phán bởi các triết gia thời Khai sáng (Tổng hợp từ vài nguồn tư liệu. Tham khảo thêm: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Leviathan_(sách_Hobbes).

2. Jean Chevalier - Alain Gheerbrant. Từ điển Biểu tượng văn hóa thế giới, NXB Đà Nẵng 2015, tr.507, mục “Léviathan”.

3.https://www.facebook.com/groups/401373087741634/permalink/586320892580185.

4. E.M. Melettinsky. Thi pháp của huyền thoại, NXB Đại học quốc gia Hà Nội, 2004, tr.387.

5,7. https://www.facebook.com/groups/401373087741634/permalink/591340838744857

6. Từ điển Biểu tượng văn hóa thế giới, Sđd, tr.122.

8. https://ru.m.wikipedia.org/wiki/Левиафан_(фильм,_2014)

 

(Ảnh: Cảnh phim & Tranh về Léviathan thế kỷ XII).

 

***

Một số giải thưởng cho phim LEVIATHAN:

1./ Giải Quả cầu vàng cho Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất

2./ Liên hoan phim Cannes lần thứ 67:

- Kịch bản hay nhất - Andrey Zvyagintsev và Oleg Negin

- Để cử “Cành cọ vàng” cho phim

3./ Liên hoan phim quốc tế Munich lần thứ 32

- Giải phim nước ngoài hay nhất

4./ Liên hoan phim châu Âu Palic (Serbia)

- Giải thưởng lớn

5./ Liên hoan phim London

- Giải thưởng Phim hay nhất

6./ Liên hoan phim quốc tế lần thứ 22 về Nghệ thuật quay phim, Camerimage, Bydgoszcz, Ba Lan

- Giải chính "Ếch vàng" – cho Mikhail Krichman

V.v

(Theo: https://www.facebook.com/groups/401373087741634/?multi_permalinks=589510525594555&notif_id=1637678319564588&notif_t=feedback_reaction_generic&ref=notif)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Chín 20218:12 CH(Xem: 9925)
Thật công bằng mà xét thì nhân vật cô câm (tên Cam, với nghĩa cam chịu, nhẫn nhịn) là sáng tạo có ý nghĩa hơn cả của bộ phim. Nếu không có nhân vật này, phim sẽ “nghèo” đi nhiều lắm. Cô câm giống như một “con mắt thứ hai” của khán giả cảm nhận, quan sát, đánh giá nhân vật chính là ông chủ Nguyễn- người mà cô yêu một cách say đắm, nhẫn nại và nô lệ, kể cả khi ông ta đã trở nên dại cuồng mất hết nhân tính! Hành động đáng kể nhất, mang tính chất nổi loạn và bộc lộ rõ tình yêu mù quáng của cô câm là hành động kéo lê cái tượng gỗ to bằng người thật quẳng xuống sông (hình như có hàm nghĩa là cô vứt bỏ thần tượng yêu trộm nhớ thầm của mình!) Và cô đã bị trả giá: ông chủ ấp Mê Thảo hạ lệnh bỏ rọ cô trôi sông để thế mạng!
07 Tháng Chín 20218:48 CH(Xem: 10777)
Đã từng quen thuộc với tác phẩm văn học “Đất nước đứng lên” của nhà văn Nguyên Ngọc từ những ngày ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, lại vốn rất có cảm tình với nhà văn này, nên hồi phim điện ảnh “Đất nước đứng lên” xuất xưởng, tôi đã háo hức tìm xem ngay. Song, trái ngược với dự đoán và mong đợi, bộ phim đồ sộ, tốn kém này đã gây cho tôi nhiều phản cảm, nhiều nỗi ấm ức muốn được giải tỏa. Rồi khi VTV thời gian vừa qua liên tục phát sóng lại bộ phim này, nhân các dịp lễ lạt kỷ niệm nào đó, tôi đã xem thêm lần nữa và thấy cần phải nói đôi lời.
14 Tháng Bảy 20215:36 CH(Xem: 11350)
Cứ mỗi lần được đi trên sông Hồng, tôi lại mê mải nhìn sang hai bên làng xóm trù phú, và cố tìm những luỹ tre làng đang bị mất dần đi… Thế mà, suốt bao đời nay, luỹ tre làng là một trong những biểu hiện quen thuộc nhất, sinh động nhất của châu thổ Bắc bộ. Nhà thơ dân dã Nguyễn Duy từng thốt lên: Thân gầy guộc, lá mong manh Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi!
02 Tháng Bảy 20216:30 CH(Xem: 10202)
Giữa những ngày nóng nực tháng 6 này, giữa cơn "địa chấn" của lòng người trước chủ quyền Đất Nước bị xâm phạm trắng trợn từ nhiều năm nay, tôi đã bỗng nhớ đến một bài thơ yêu nước Tây Ban Nha do chính nhà văn Lưu Trọng Lư đọc cho nghe, cách đây gần ba chục năm, trong căn buồng của nhà văn đối diện phía sau Văn Miếu - Quốc Tử Giám.
30 Tháng Sáu 20211:14 SA(Xem: 10477)
Kết thúc ba ngày hội thảo từ 11 đến 13 tháng 6 vừa qua tại Cornwall thuộc miền nam Anh Quốc, Nhóm G7 – một tổ chức gồm bẩy nước dân chủ có nền kinh tế phát triển lớn nhất là Pháp, Đức, Ý, Nhật, Mỹ, Anh và Gia Nã Đại – cùng đồng ý tham gia vào một đề xướng đầy tham vọng, đó là hỗ trợ dự án giúp các quốc gia nghèo có nhu cầu phát triển xây dựng hạ tầng cơ sở trên toàn thế giới.
28 Tháng Sáu 202112:51 CH(Xem: 10784)
1957 một tạp chí có tên Bách Khoa do hai ôngHuỳnh Văn Lang, Hoàng Minh Tuynh sáng lập, xuất bản mỗi tháng hai kỳ, với quan niệm là: “Diễn đàn chung của tất cả những người tha thiết đến các vấn đề Chính trị, Kinh tế, Văn hoá, Xã hội.” Nguồn tài chánh ban đầu của Bách Khoa là do đóng góp của một nhóm 30 người, gồm những nhà giáo, nhà báo, chuyên viên hay công tư chức cao cấp thời bấy giờ; mỗi người góp 1.000 đồng (lương tháng hàng giám đốc lúc đó khoảng 5.000 đồng) , tổng cộng được 29.500 đồng, một số tiền phải nói là khá lớn (theo TS Phạm Đỗ Chí, thì 1 US$ = 35 VN$ và số tiền ấy tương đương với hơn 20 lạng vàng theo thời giá 1957 lúc bấy giờ).
03 Tháng Sáu 202110:29 CH(Xem: 10628)
Kịch bản tuồng "Liệu đố" (chữa bệnh ghen) có thể nói là một kịch bản văn học khá kỳ lạ. Khoác cái vỏ lụng thụng của những điển tích cổ, thơ Đường, Kinh thi..., nhưng kịch bản được viết ra từ trên một thế kỷ này tận cốt lõi lại là sự sống dân gian Việt, và điều đặc biệt nhất là chứa đựng nhiều yếu tố hiện đại trong nội dung tâm lý cũng như về hình thức biểu hiện. Tôi xin mạn phép được minh chứng điều này bằng chính văn bản vở tuồng "Liệu đố" mà tôi có được trong tay nhờ các nhà nghiên cứu dịch thuật Hán Nôm của Trời Văn Bình Định (“Quỳnh Phủ Nguyễn Diêu - ông đồ nghệ sĩ” - Nxb Sân khấu, 2011).
16 Tháng Năm 20219:48 CH(Xem: 12482)
Ngày 5/5, TAND tỉnh Hoà Bình đã tuyên án 16 năm tù cho chị Cấn Thị Thêu và con trai Trịnh Bá Tư. Trước đó, người con trai khác của chị, Trịnh Bá Phương bị công an chuyển từ trại giam vào viện tâm thần. Sự đàn áp khắc nghiệt của lãnh đạo ĐCS đối với gia đình chị, vô tình lại giúp tôi cảm nhận được cái “sức sống mãnh liệt” của những nông dân này. Và như Ls Đặng Đình Mạnh, tôi cũng rơi nước mắt khi đọc những chia sẻ của anh:"Chứng kiến sự đanh thép, bất khuất ... của họ tại tòa, mất tự chủ, tôi chảy nước mắt vì xấu hổ".
15 Tháng Năm 20214:04 CH(Xem: 11810)
"Gần đây, qua bao nhiêu biến cố dồn dập trong cuộc đời Trần Hoài Thư, đã đến lúc không thể không có một bài viết về người bạn văn, như một tấm thiệp mừng 50 năm ngày cưới – 50th Gold anniversary của đôi vợ chồng Nguyễn Ngọc Yến – Trần Hoài Thư, một “đám cưới nhà binh” của thế kỷ, với rất nhiều hạnh phúc cùng với nhiều khổ đau khi cả hai sắp bước vào tuổi 80. Cũng nhân đây, có một gợi ý với các bạn trẻ trong và ngoài nước đang chuẩn bị luận án tiến sĩ văn học, thì chân dung văn hoá của Trần Hoài Thư cùng với nỗ lực phục hồi Di Sản Văn Học Miền Nam 1954 – 1975 là một đề tài vô cùng phong phú và hấp dẫn, rất xứng đáng để các bạn khám phá và dấn thân vào. Các bạn cũng không còn nhiều thời gian – nói theo cách ví von của nhà văn trẻ Trần Vũ, chiếc kim đồng hồ trên tay anh Trần Hoài Thư đã chỉ 12 giờ kém 5 phút sắp qua nửa đêm và chỉ sau năm phút phù du đó, khi Trần Hoài Thư trở thành “người của trăm năm cũ”, tất cả sẽ bị lớp bụi thời gian mau chóng phủ mờ." (NTV)
26 Tháng Tư 20215:05 CH(Xem: 13294)
Thế kỷ chúng tôi trót buồn trong mắt Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư. {Bây giờ} Qua hai câu thơ đó Nguyên Sa đã diễn tả tâm trạng của thế hệ ông, thế hệ của những người trai trẻ ở miền Nam thời 1954-75, đã nuôi nhiều kỳ vọng cho tương lai đất nước, nhưng chẳng bao lâu đầy tuyệt vọng trong một quê hương khói lửa.