- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TƯ TƯỞNG CỦA RUỒI

12 Tháng Tư 20239:53 CH(Xem: 5873)
TruyenN

Mai An Nguyễn Anh Tuấn

TƯ TƯỞNG CỦA RUỒI

Truyện ngắn

 

Có lẽ, phải vào lúc sống một mình giữa không gian tối tăm, sau hai ngày cả mấy cha con bị xích tay vào trại tạm giam, ông mới sực láng máng nhớ đến cái khái niệm “Tư tưởng của Ruồi” mà một nhà báo nhà văn có số má từng nói với ông gần 10 năm trước. Nó được thốt ra, đúng hơn là được nhắc lại, giữa men rượu Tây hảo hạng do ông chiêu đãi tại một restaurant sang trọng bậc nhất Sài Thành, giữa các nhà văn nhà báo ông sưu tập được qua mấy năm kinh doanh vào quy mô khủng, mà trung tâm là tay nhà văn cộm cán từng kiếm nhiều tiền nhất của gia tộc ông và các doanh nghiệp nổi như cồn, có biệt danh “Ruồi Trâu” do anh ta tự đặt.

Nhưng bây giờ, ông đã thấm sự sai lầm của ông và các con khi đã coi tay này là “quân sư quạt mo” thượng thặng của gia tộc…

Bắt đầu từ lần ông mời riêng tay “Ruồi Trâu” tới tư gia để bàn việc hệ trọng: một chủ quán ăn phát hiện chai nước uống hạng số một của Công ty ông vô tình lọt một con ruồi. Hắn ta dọa sẽ đưa lên ti-vi, báo chí, và đã thẳng thừng đề nghị ông đối lấy sự im lặng bằng khoản bồi thường là 1 tỷ đồng.

“Ruồi Trâu” thốt lên sau một lúc lâu ngẫm ngợi, tỏ thái độ phẫn nộ khinh bỉ đối với kẻ đang bị quy là đối tượng “làm tiền” một cách trắng trợn:

- Thế thì cho hắn thành ruồi đi, ông anh!

Và lần đầu tiên ông được nghe tay nhà văn giỏi kiếm tiền các doanh nghiệp bự bằng nước bọt này nói về cái gọi là “Tư tưởng của ruồi” – qua một discour hùng hồn sau đây:

- Hắn có bằng chứng gì trước pháp luật là đã tìm thấy con ruồi khi khách hàng khui chai nước ra? Thứ nữa, nếu hắn đã đọc vở kịch “Ruồi” của của ông nhà văn Pháp Jean Paul Sartre, sẽ hiểu rằng hắn sẽ thua, nếu không cho con Ruồi vừa là nạn nhân vừa là vật chứng đó một tư tưởng…

Ông phản ứng một cách bỗ bã:

- Ruồi thì làm đ. gì có tư tưởng!”

“Ruồi Trâu” cười lớ phớ, nốc cạn ly Martini rồi phán như Thánh:

- Này ông anh ơi, đừng tỏ vẻ ngây thơ thế: tư tưởng này gọi là của Ruồi, song thực chất là tư tưởng của nhân vật chính trong vở kịch, kẻ đã phát hiện ra và dạy cho dân chúng thành bang Argox biết được giá trị của bản chất tự do trong thân phận làm người…

Lúc đó đầu óc ông loảng xoảng cả lên cứ như bị nhét sỏi. Thậm chí nảy ý nghi ngờ: “Tay này dám động đến cái điều cấm kỵ là Tự do trong xã hội này ư?” Nhưng nếu như hắn có tên trong sổ đen của An ninh văn hóa, ông đã được báo tắp lự rồi! Thế thì, đó chỉ là thứ trang kim thời thượng cần thiết của bọn cầm bút mà một nhà kinh doanh lão làng như ta có thể lợi dụng được! Và ông đã khai thác được – xin lỗi, không phải lợi dụng vì đôi bên đều có lợi hết – cái tài biến báo, cái tài đưa những tư tưởng triết học mịt mù như sương khói và lòe loẹt tựa pháo hoa của hắn vào giao dịch kinh doanh mà chính ông chẳng hiểu nổi, làm hoa mắt khách hàng, đối tác, và sau cùng ông và các con đều thu lợi lớn!...

Ông bối rối:

- Cậu vừa bảo: cho hắn thành ruồi đi, ý là thế nào?

“Ruồi Trâu” lại cạn ly rượu ông vừa rót, cười lớn:

- Một đại ca nổi tiếng thủ đoạn trên thương trường mà còn hỏi em điều vớ vẩn ấy sao? – Thôi cười, “Ruồi Trâu” hạ giọng – Hắn thiếu tư tưởng chủ yếu ở điều này: hắn không chịu hiểu xung quanh đại ca là những trí tuệ tầm thời đại trong các phi vụ thao túng chính sách Nhà nước, lũng đoạn thị trường, và tạo nên các pháo đài bất khả xâm phạm…

Ông trợn trừng mắt nhìn “Ruồi Trâu” như đe dọa. Nhưng hắn phớt lờ. Lời “Ruồi Trâu” vẫn bắn pháo hoa trong tâm trí đang rối bời của ông:

- Nếu em là luật sư, khi hắn bị ra tòa, em sẽ phán rằng: là một doanh nghiệp lớn, mỗi năm bán hàng triệu chai nước đến người tiêu dùng, anh mua sự im lặng của Công ty bằng tiền còn đáng lên án hơn nhiều kẻ tống tiền. Khi sản phẩm có lỗi, lẽ ra Công ty phải đưa ra khuyến cáo và thu hồi sản phẩm như các doanh nghiệp lớn trên thế giới từng làm… Hành vi mua sự im lặng của Công ty là vi phạm luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, là một việc làm nguy hiểm ảnh hưởng đến quyền lợi người tiêu dùng… Còn, cái việc anh giăng bẫy đánh lừa tên tống tiền kia, cả xã hội sẽ lên án về đạo đức…

Bản lĩnh quen thuộc đã trở lại với ông. Ông cười xòa:

- Ồ, lòng vả cũng như lòng sung mà! Cậu khiến anh nhớ tới nhân vật luật sư kiêm Bố già của phim Mafia Ý dạo nào… Vậy cậu tìm giúp anh luật sư cỡ bậc thầy của loại luật sư cậu vừa tưởng tượng đi! Cậu biết rõ anh là người không biết mặc cả và cũng không thèm mặc cả mà lỵ…

Cuối cùng ông đã thắng lợi vẻ vang trong công cuộc biến anh chàng nạn nhân của ông và con ruồi chết trở thành con ruồi sống mắc bẫy tiền nhử, đúng theo gợi ý đột xuất của “Ruồi Trâu” – cái gợi ý đã có sẵn trong mưu mô của ông.

Nhưng điều ông không tính đến đã giáng vào Công ty ông một đòn chí tử: sau vụ việc, kẻ tống tiền Công ty bị tuyên 8 năm tù về tội “cưỡng đoạt tài sản”, ông đã bị khách hàng toàn quốc tẩy chay, đối tác xa lánh, khiến kinh doanh của Công ty bị hụt tới hơn hai ngàn tỷ! Lại bị nguyền rủa trước mặt và sau lưng là kẻ thất đức, là cho đáng đời! Đau hơn hoạn! Ông thầm trách “Ruồi Trâu” đã gợi ý một cách ngu xuẩn khi ông đang lúng búng tìm cách gỡ bí, để ông rơi vào cái bẫy của chính mình…

Nhưng mấy năm sau, khi cơn choáng váng dần qua đi, gia tộc ông đã gỡ gạc lại được ít nhiều sự thất thoát; với những mối quan hệ “vàng” mỗi lúc một vững chãi, ông dũng cảm đưa các con vào tâm cơn bão lớn nhất thị trường là “Bất động sản”. Ông lại càng thấy rõ hơn vai trò của cái gọi là “Quyền lực thứ Tư” tức báo chí - truyền thông trong sự nghiệp “vơ vét tiền chùa” mà thiên hạ đã lên cơn sốt từ lâu! Ông tìm đến các “Bố già” báo chí - văn chương mà ông từng mua chuộc, dĩ nhiên danh sách đầu bảng phải là “Ruồi Trâu”! Giờ đây, anh ta đã là “linh hồn” của nhiều cuộc thi Hoa Hậu, Áo dài, tìm kiếm tài năng Âm nhạc - diễn viên sân khấu - điện ảnh…

Nhưng “Ruồi Trâu” cũng đã trót nếm đòn của công luận vụ Con ruồi trong chai nước nên rất thận trọng. Mới đầu anh tìm cách lịch sự từ chối. Lăn lộn làm quảng cáo bằng nhiều hình thức cho cả không ít doanh nghiệp có lai lịch mờ ám, qua bạn bè và các giới làm ăn trong Thành phố, anh thừa biết cái cung cách kinh doanh lừa đảo vi phạm pháp luật, với dã tâm chiếm đoạt tài sản có vỏ hợp pháp mà gia tộc được mệnh danh là “Công Ty Ruồi” kia đang thực hiện: Cho vay tiền với điều kiện phải làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản với giá nắm đằng chuôi tới 9 phân 10 giá trị, nhưng lãi suất trong hợp đồng lại với danh nghĩa “tiền cọc”. Người vay trả lãi đầy đủ và đều đặn nhưng có 1 tháng bị chậm chỉ 1 ngày, thế là lập tức cha con ông ta “phạt” rồi cướp tài sản luôn, mặc nạn nhân khốn khổ đã gom tiền để trả cả gốc, cả lãi và số tiền bị phạt để hủy cái hợp đồng chuyển nhượng trá hình kia! Dân xã hội đen sống bằng nghề cho vay “tín dụng đen” cũng không có mấy kẻ ăn cướp dã man như mấy cha con nhà này!

Rồi cơn sốt Kim tiền đã quật ngã “Ruồi Trâu” cùng những cảnh báo của anh cho riêng mình: anh đã nhận lời viết một cuốn sách lớn về Gia tộc này - theo lối hồi ký kết hợp tổng kết kinh doanh dạy dỗ thiên hạ đang “hot” như “Dạy con làm giàu” của Robert T. Kiyosaki, Sharon L. Lechter, v.v. Rất may là anh được gia tộc giao kèo trước là công trình trên sẽ mang tên con gái đầu của ông ta, để họ vừa được tiếng trước tác, lại khỏi mang tiếng là mua tên tuổi nhà báo nhà văn. Họ còn hứa cho anh làm đầu nậu để tổ chức xuất bản hàng loạt sách dạy làm giàu, dạy làm người, sách văn học kinh điển - trong đó có cuốn kịch “Ruồi” đã mê hoặc đại gia, nhằm đánh bóng thương hiệu của một doanh nghiệp quan tâm đến chiến lược “Công nghiệp văn hóa” thời thượng…

Nhưng tới khi mọi chuyện đổ bể, mấy cha con bị xộ khám, ông chủ gia tộc khét tiếng kia mới chợt nhận ra cái dại dột chết người của mình - dại hơn chuyện Con Ruồi, trong âm mưu đưa anh chàng tống tiền dại dột bóc lịch: cuốn sách in ra hàng chục vạn bản và dịch ra tiếng Anh tiếng Pháp với số lượng tương tự (trong khi các tiểu thuyết giá trị của nội địa của quốc tế chỉ có ngàn bản) như một tấm gương của Doanh nhân Việt thời Đổi mới, giờ đã hóa ra là cái cớ để thế gian đàm tiếu sâu cay, trở thành cái bia nguyền rủa độc địa của thiên hạ - trong số đó có biết bao nạn nhân khốn khổ của ông và gia tộc danh giá của ông… Lần đầu tiên, ông lờ mờ thấm hiểu cái gọi là “Tư tưởng của Ruồi” mà tay nhà văn nhà báo tham tiền kia từng múa mép, thực ra chỉ là một trò chơi chữ nghĩa dành cho kẻ nhiều tiền mà ít chữ, lại lười suy nghĩ, nhất là lười suy nghĩ về lẽ Nhân Quả trong đời…

Mai An Nguyễn Anh Tuấn

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 29329)
Đúng ra thì Toro không có trong danh sách những điều cần biết trước khi chết. Tôi cũng không có danh sách đó. Dun rủi sao mà gặp một nhà tài trợ lãng mạn, tuy làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, rất có lòng với văn học nghệ thuật, đặc biệt thường ra tay cứu giúp những kẻ sĩ cơ nhỡ.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 91658)
Tôi là kẻ lọc lừa. Từ bé, tôi đã lừa những đứa trẻ khác để lấy đồ chơi của chúng. Đến tuổi đi học, tôi lừa thầy, phản bạn. Tôi gạt gẫm cả cha mẹ, anh em. Đi đâu tôi cũng được ưu đãi vì cái bề ngoài hào nhoáng của mình.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 44893)
Tôi dắt tay một người nào đó chạy, chạy mãi. Đằng sau tôi có tiếng léo nhéo. Ai đuổi? Tôi không biết. Chạy cùng ai? Tôi không biết. ý trời đấy, ý trời. Mi đã làm lộ thiên c ơ. Sầm lại. Tối quá. Này, đâu là đường? chạy đâu bây giờ? Tôi không thấy mệt, người bên cạnh tôi cũng không thấy mệt. 
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 45396)
Trong ký ức tôi, miền quê đẹp nhất trong đời có lẽ ở một nơi nào đó thuộc làng Thanh Quít ( Quảng Nam ). Tôi gọi có lẽ, vì thực tình, nếu giờ đây trở lại, tôi khó biết được bằng cách nào định hướng cho chính xác; chỉ nhớ rằng, vào thời điểm ấy, Quỳnh bảo tôi : " Qua khỏi Vĩnh Điện một khúc, gọi xe dừng lại, tụi mình đi bộ một chặp là đến làng ".
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 87462)
Nhìn những mảnh gương vỡ và cái khung mạ vàng nằm dưới đáy thùng rác trong góc phòng tắm, Thúy không cảm thấy một mảy may tiếc nuối. Cái gương nhỏ này là món quà đầu tiên Dave tặng khi mới quen.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30425)
Hôm đó khí trời ấm áp, gió thổi hây hây, lá vàng rụng đầy vườn. Nhưng khi chiều về, se se lạnh, sương mù lan xuống từ trên núi, trong sương đã nghe có ít nhiều cái rét mướt của những vùng băng tuyết xa xôi. Tôi vừa đặt bút xuống bàn, bỗng nghe tiếng gọi rộn rã từ nhà dưới.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 96507)
Sáng hôm nay ông Năm nhấp nhỏm ngồi đứng không yên. Hết ngồi xuống lại đứng lên. Ông bước chầm chậm lại gần cửa kiếng lớn phía sau nhà, nghiêng mình nhìn xéo qua cái hàn thử biểu để ngoài trời. Ông nhướng mắt rán nhìn cái màu đỏ của thuỷ ngân, coi nó lên xuống tới mức nào. Có thấy gì đâu, cái lằn đỏ nhỏ xíu, lờ mờ.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30724)
Sau các chương tiểu thuyết Khi Phong Linh Vỡ đã công bố trên Hợp Lưu, Đặng Thơ Thơ trở lại với thể loại tự truyện và bút pháp cực cảm của mình. Mở Tương Lai ghi lại cái chết của vợ nhà văn Hoàng Đạo, bà ngoại của tác giả, và ghi lại câu chuyện của chính tác giả thuộc thế hệ thứ 3 của Tự Lực Văn Đoàn. "Ba mươi năm đủ để một đứa bé lớn lên, thành người, rồi chết đi mà không cần đến chiến tranh bom đạn..."
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 37513)
Tàu lắc lư chạy trong đêm. Hành khách ba miền của bao nhiêu âm ngữ đã đồng tiếng ngáy. Ngay sát mặt tôi, dưới gầm ghế là hai bàn chân giao chỉ với ngón cái xòe ra, dính đầy bùn đất của anh nông dân vừa lên tắt hai bao sắn qua cửa sổ. Trên ghế đối diện, thuộc về giai cấp khác, mấy ông cán bộ đi công tác với cặp táp, điếu cày đang ép nhau ngồi.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 127362)
Thạnh móc trong túi ra một miếng vải được buộc túm chặt bằng lạt tre, cẩn thận gỡ sợi lạt. Một dúm muối hột đen bẩn hiện ra. Thạnh trân trọng, nâng niu múc, vừa chẵn được hai thìa, đổ vào bát của Tường.