- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TƯ TƯỞNG CỦA RUỒI

12 Tháng Tư 20239:53 CH(Xem: 11040)
TruyenN

Mai An Nguyễn Anh Tuấn

TƯ TƯỞNG CỦA RUỒI

Truyện ngắn

 

Có lẽ, phải vào lúc sống một mình giữa không gian tối tăm, sau hai ngày cả mấy cha con bị xích tay vào trại tạm giam, ông mới sực láng máng nhớ đến cái khái niệm “Tư tưởng của Ruồi” mà một nhà báo nhà văn có số má từng nói với ông gần 10 năm trước. Nó được thốt ra, đúng hơn là được nhắc lại, giữa men rượu Tây hảo hạng do ông chiêu đãi tại một restaurant sang trọng bậc nhất Sài Thành, giữa các nhà văn nhà báo ông sưu tập được qua mấy năm kinh doanh vào quy mô khủng, mà trung tâm là tay nhà văn cộm cán từng kiếm nhiều tiền nhất của gia tộc ông và các doanh nghiệp nổi như cồn, có biệt danh “Ruồi Trâu” do anh ta tự đặt.

Nhưng bây giờ, ông đã thấm sự sai lầm của ông và các con khi đã coi tay này là “quân sư quạt mo” thượng thặng của gia tộc…

Bắt đầu từ lần ông mời riêng tay “Ruồi Trâu” tới tư gia để bàn việc hệ trọng: một chủ quán ăn phát hiện chai nước uống hạng số một của Công ty ông vô tình lọt một con ruồi. Hắn ta dọa sẽ đưa lên ti-vi, báo chí, và đã thẳng thừng đề nghị ông đối lấy sự im lặng bằng khoản bồi thường là 1 tỷ đồng.

“Ruồi Trâu” thốt lên sau một lúc lâu ngẫm ngợi, tỏ thái độ phẫn nộ khinh bỉ đối với kẻ đang bị quy là đối tượng “làm tiền” một cách trắng trợn:

- Thế thì cho hắn thành ruồi đi, ông anh!

Và lần đầu tiên ông được nghe tay nhà văn giỏi kiếm tiền các doanh nghiệp bự bằng nước bọt này nói về cái gọi là “Tư tưởng của ruồi” – qua một discour hùng hồn sau đây:

- Hắn có bằng chứng gì trước pháp luật là đã tìm thấy con ruồi khi khách hàng khui chai nước ra? Thứ nữa, nếu hắn đã đọc vở kịch “Ruồi” của của ông nhà văn Pháp Jean Paul Sartre, sẽ hiểu rằng hắn sẽ thua, nếu không cho con Ruồi vừa là nạn nhân vừa là vật chứng đó một tư tưởng…

Ông phản ứng một cách bỗ bã:

- Ruồi thì làm đ. gì có tư tưởng!”

“Ruồi Trâu” cười lớ phớ, nốc cạn ly Martini rồi phán như Thánh:

- Này ông anh ơi, đừng tỏ vẻ ngây thơ thế: tư tưởng này gọi là của Ruồi, song thực chất là tư tưởng của nhân vật chính trong vở kịch, kẻ đã phát hiện ra và dạy cho dân chúng thành bang Argox biết được giá trị của bản chất tự do trong thân phận làm người…

Lúc đó đầu óc ông loảng xoảng cả lên cứ như bị nhét sỏi. Thậm chí nảy ý nghi ngờ: “Tay này dám động đến cái điều cấm kỵ là Tự do trong xã hội này ư?” Nhưng nếu như hắn có tên trong sổ đen của An ninh văn hóa, ông đã được báo tắp lự rồi! Thế thì, đó chỉ là thứ trang kim thời thượng cần thiết của bọn cầm bút mà một nhà kinh doanh lão làng như ta có thể lợi dụng được! Và ông đã khai thác được – xin lỗi, không phải lợi dụng vì đôi bên đều có lợi hết – cái tài biến báo, cái tài đưa những tư tưởng triết học mịt mù như sương khói và lòe loẹt tựa pháo hoa của hắn vào giao dịch kinh doanh mà chính ông chẳng hiểu nổi, làm hoa mắt khách hàng, đối tác, và sau cùng ông và các con đều thu lợi lớn!...

Ông bối rối:

- Cậu vừa bảo: cho hắn thành ruồi đi, ý là thế nào?

“Ruồi Trâu” lại cạn ly rượu ông vừa rót, cười lớn:

- Một đại ca nổi tiếng thủ đoạn trên thương trường mà còn hỏi em điều vớ vẩn ấy sao? – Thôi cười, “Ruồi Trâu” hạ giọng – Hắn thiếu tư tưởng chủ yếu ở điều này: hắn không chịu hiểu xung quanh đại ca là những trí tuệ tầm thời đại trong các phi vụ thao túng chính sách Nhà nước, lũng đoạn thị trường, và tạo nên các pháo đài bất khả xâm phạm…

Ông trợn trừng mắt nhìn “Ruồi Trâu” như đe dọa. Nhưng hắn phớt lờ. Lời “Ruồi Trâu” vẫn bắn pháo hoa trong tâm trí đang rối bời của ông:

- Nếu em là luật sư, khi hắn bị ra tòa, em sẽ phán rằng: là một doanh nghiệp lớn, mỗi năm bán hàng triệu chai nước đến người tiêu dùng, anh mua sự im lặng của Công ty bằng tiền còn đáng lên án hơn nhiều kẻ tống tiền. Khi sản phẩm có lỗi, lẽ ra Công ty phải đưa ra khuyến cáo và thu hồi sản phẩm như các doanh nghiệp lớn trên thế giới từng làm… Hành vi mua sự im lặng của Công ty là vi phạm luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng, là một việc làm nguy hiểm ảnh hưởng đến quyền lợi người tiêu dùng… Còn, cái việc anh giăng bẫy đánh lừa tên tống tiền kia, cả xã hội sẽ lên án về đạo đức…

Bản lĩnh quen thuộc đã trở lại với ông. Ông cười xòa:

- Ồ, lòng vả cũng như lòng sung mà! Cậu khiến anh nhớ tới nhân vật luật sư kiêm Bố già của phim Mafia Ý dạo nào… Vậy cậu tìm giúp anh luật sư cỡ bậc thầy của loại luật sư cậu vừa tưởng tượng đi! Cậu biết rõ anh là người không biết mặc cả và cũng không thèm mặc cả mà lỵ…

Cuối cùng ông đã thắng lợi vẻ vang trong công cuộc biến anh chàng nạn nhân của ông và con ruồi chết trở thành con ruồi sống mắc bẫy tiền nhử, đúng theo gợi ý đột xuất của “Ruồi Trâu” – cái gợi ý đã có sẵn trong mưu mô của ông.

Nhưng điều ông không tính đến đã giáng vào Công ty ông một đòn chí tử: sau vụ việc, kẻ tống tiền Công ty bị tuyên 8 năm tù về tội “cưỡng đoạt tài sản”, ông đã bị khách hàng toàn quốc tẩy chay, đối tác xa lánh, khiến kinh doanh của Công ty bị hụt tới hơn hai ngàn tỷ! Lại bị nguyền rủa trước mặt và sau lưng là kẻ thất đức, là cho đáng đời! Đau hơn hoạn! Ông thầm trách “Ruồi Trâu” đã gợi ý một cách ngu xuẩn khi ông đang lúng búng tìm cách gỡ bí, để ông rơi vào cái bẫy của chính mình…

Nhưng mấy năm sau, khi cơn choáng váng dần qua đi, gia tộc ông đã gỡ gạc lại được ít nhiều sự thất thoát; với những mối quan hệ “vàng” mỗi lúc một vững chãi, ông dũng cảm đưa các con vào tâm cơn bão lớn nhất thị trường là “Bất động sản”. Ông lại càng thấy rõ hơn vai trò của cái gọi là “Quyền lực thứ Tư” tức báo chí - truyền thông trong sự nghiệp “vơ vét tiền chùa” mà thiên hạ đã lên cơn sốt từ lâu! Ông tìm đến các “Bố già” báo chí - văn chương mà ông từng mua chuộc, dĩ nhiên danh sách đầu bảng phải là “Ruồi Trâu”! Giờ đây, anh ta đã là “linh hồn” của nhiều cuộc thi Hoa Hậu, Áo dài, tìm kiếm tài năng Âm nhạc - diễn viên sân khấu - điện ảnh…

Nhưng “Ruồi Trâu” cũng đã trót nếm đòn của công luận vụ Con ruồi trong chai nước nên rất thận trọng. Mới đầu anh tìm cách lịch sự từ chối. Lăn lộn làm quảng cáo bằng nhiều hình thức cho cả không ít doanh nghiệp có lai lịch mờ ám, qua bạn bè và các giới làm ăn trong Thành phố, anh thừa biết cái cung cách kinh doanh lừa đảo vi phạm pháp luật, với dã tâm chiếm đoạt tài sản có vỏ hợp pháp mà gia tộc được mệnh danh là “Công Ty Ruồi” kia đang thực hiện: Cho vay tiền với điều kiện phải làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản với giá nắm đằng chuôi tới 9 phân 10 giá trị, nhưng lãi suất trong hợp đồng lại với danh nghĩa “tiền cọc”. Người vay trả lãi đầy đủ và đều đặn nhưng có 1 tháng bị chậm chỉ 1 ngày, thế là lập tức cha con ông ta “phạt” rồi cướp tài sản luôn, mặc nạn nhân khốn khổ đã gom tiền để trả cả gốc, cả lãi và số tiền bị phạt để hủy cái hợp đồng chuyển nhượng trá hình kia! Dân xã hội đen sống bằng nghề cho vay “tín dụng đen” cũng không có mấy kẻ ăn cướp dã man như mấy cha con nhà này!

Rồi cơn sốt Kim tiền đã quật ngã “Ruồi Trâu” cùng những cảnh báo của anh cho riêng mình: anh đã nhận lời viết một cuốn sách lớn về Gia tộc này - theo lối hồi ký kết hợp tổng kết kinh doanh dạy dỗ thiên hạ đang “hot” như “Dạy con làm giàu” của Robert T. Kiyosaki, Sharon L. Lechter, v.v. Rất may là anh được gia tộc giao kèo trước là công trình trên sẽ mang tên con gái đầu của ông ta, để họ vừa được tiếng trước tác, lại khỏi mang tiếng là mua tên tuổi nhà báo nhà văn. Họ còn hứa cho anh làm đầu nậu để tổ chức xuất bản hàng loạt sách dạy làm giàu, dạy làm người, sách văn học kinh điển - trong đó có cuốn kịch “Ruồi” đã mê hoặc đại gia, nhằm đánh bóng thương hiệu của một doanh nghiệp quan tâm đến chiến lược “Công nghiệp văn hóa” thời thượng…

Nhưng tới khi mọi chuyện đổ bể, mấy cha con bị xộ khám, ông chủ gia tộc khét tiếng kia mới chợt nhận ra cái dại dột chết người của mình - dại hơn chuyện Con Ruồi, trong âm mưu đưa anh chàng tống tiền dại dột bóc lịch: cuốn sách in ra hàng chục vạn bản và dịch ra tiếng Anh tiếng Pháp với số lượng tương tự (trong khi các tiểu thuyết giá trị của nội địa của quốc tế chỉ có ngàn bản) như một tấm gương của Doanh nhân Việt thời Đổi mới, giờ đã hóa ra là cái cớ để thế gian đàm tiếu sâu cay, trở thành cái bia nguyền rủa độc địa của thiên hạ - trong số đó có biết bao nạn nhân khốn khổ của ông và gia tộc danh giá của ông… Lần đầu tiên, ông lờ mờ thấm hiểu cái gọi là “Tư tưởng của Ruồi” mà tay nhà văn nhà báo tham tiền kia từng múa mép, thực ra chỉ là một trò chơi chữ nghĩa dành cho kẻ nhiều tiền mà ít chữ, lại lười suy nghĩ, nhất là lười suy nghĩ về lẽ Nhân Quả trong đời…

Mai An Nguyễn Anh Tuấn

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tư 20248:36 SA(Xem: 7433)
Buổi tối, Ngạc trở về sau bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Ngạc nghĩ tới cô gái Mỹ tóc bạch kim, được tụi Ngạc hùn tiền mướn về để "surprise" Eric. Ngạc nhớ đôi mắt Eric bừng lên ngạc nhiên, cùng dáng điệu lính quýnh khi người con gái gì đầu hắn xuống vùng ngực lồ lộ như hỏa diệm sơn. Cặp chân dài của cô xoắn vào người Eric, bốc lửa. Dư âm của tiếng cười nói, của những nhịp pháo tay rập rình theo theo điệu vũ uốn éo của cô gái khỏa thân vẫn còn theo Ngạc trên đường về.
13 Tháng Hai 202411:02 CH(Xem: 9407)
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường.
13 Tháng Hai 202410:35 CH(Xem: 8559)
Chuyện Huân có nhiều người yêu thì cả thị xã, quần chúng nhân dân các giới đều biết chứ chẳng cứ gì đám con gái trẻ. Bọn này thực ra cũng đang mắt liên mày láo tia lấy một anh chàng nào đó làm chồng cho xứng đáng cái tấm thân ngà ngọc bố mẹ ban cho. “Lấy chồng cho xứng tấm chồng/ bõ công trang điểm má hồng răng đen”, lời các cụ dạy cấm có sai. Xưa không sai đã đành, nay cũng vẫn đúng nguyên. Nên nói một cách sòng phẳng, hình như Huân bị đám con gái ấy nó chủ động đưa vào lưới tình...
08 Tháng Hai 20242:46 SA(Xem: 7707)
Đôi tình nhân đã có một thời 20 hoặc 30 năm… / Họ, dường như khó hoặc là (!)nhận ra nhau. / “Xin lỗi cô, tôi không cố ý!” / Sự gặp nhau trên bãi tắm . Họ đang bơi và vô tình va chạm nhau.
17 Tháng Giêng 20243:42 CH(Xem: 10290)
“Thế là Tết 1999, lần đầu tiên tôi được bước vào ngôi nhà mà tôi không biết rằng sau này tôi sẽ thường xuyên tới. Mang tới một bó hoa lớn, cầm tờ ghi địa chỉ trong tay, tôi mò mẫm tìm. Khác hẳn suy nghĩ của tôi, ngôi nhà khá rộng rãi, khang trang, lại mang hơi hướng Tây hóa. Thấy tôi, mọi người ai cũng vui vẻ tiếp đón. Trùng hợp là Tết năm đó có cả em dâu cùng cháu trai bên Đức cũng về Việt Nam thăm họ hàng. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han về cuộc sống, những vấn đề vấp phải trong xã hội, và kết thúc bằng tiết mục karaoke tại nhà để chào đón một năm mới đầy niềm vui, thành đạt hơn. Ngày hôm đó qua đi nhanh đến nỗi mà tôi gần như không còn nhớ gì đến nó.” (Phạm Ngọc Lương)
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 10921)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
19 Tháng Mười Hai 202311:30 CH(Xem: 9217)
Tuổi 17 của tôi qua lâu rồi. Thuở tôi 17, mọi thứ thật đáng yêu, chuyện tình thôi âm thầm không hứa hẹn trong cái nghéo tay tráo trở ở tuổi 13, vác trên vai chiếc cung lửa, tôi săn mọi cô gái mình ưng ý, đường tên ngọt sớt, giương cung là trúng tử huyệt, có lúc tôi nhắm trượt, phải đặt bẫy, náu mình, bắn hụt, mất cả giỏ tên, bỏ cuộc rồi tiếp tục, cứ thế, tôi mải mê trong cánh rừng say, trái tim tử thương đã bao lần vẫn run rẩy vì tình.
24 Tháng Mười 202311:00 CH(Xem: 10691)
Cạn mấy ly rượu mạnh với anh chủ khách sạn Huy Hoàng để xóa đi cái âm khí nặng nề ở nghĩa trang Hàng Dương, tôi loạng choạng trở về phòng, đóng sầm cửa lại, nằm vật ra giường, chìm ngay vào giấc ngủ. Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình thức giấc. Cửa mở, cô gái có khuôn mặt trắng hồng, dáng thon thả, tha thướt trong bộ đầm dài bằng lụa màu mỡ gà; từ đôi mắt, hàng chân mày cho đến làn môi đều xinh tươi... / -Cô tìm tôi? /-Dạ, biển đẹp như vầy, anh ngủ làm gì cho phí, đi dạo với tôi nhé. / Chúng tôi tiến ra bờ biển. Gió lồng lộng, mát rượi, sóng biển vỗ bờ cát trắng rì rầm. Ngoài xa ánh đèn các con thuyền đánh cá thao thức, nhấp nháy khôn nguôi.
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 11753)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 11368)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...