- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGÀY X

21 Tháng Bảy 202211:05 CH(Xem: 7618)
BENH VIEN TÂM THAN TRUNG UONG 1
Bệnh viện tâm thần trung ương 1 - ảnh Internet

 

Truyện ngắn 

NGÀY X

Ngô Quốc Phương

 

 

Ngày X, tôi tỉnh dậy trên giường, bác sỹ, y tá và cả hộ lý nhìn tôi, cái nhìn từ trên xuống, còn tôi thấy họ chụm đầu, vài đôi mắt kính của họ lấp loáng những tia sáng, những ngọn đèn trên trần cũng hắt xuống một thứ ánh sáng dịu.

 

Thế là bác tỉnh rồi đấy, một vị nói.

 

Bác thấy trong người thế nào? một vị khác lại nói.

 

Rồi khi mấy vị di chuyển sang phòng khác, mà tôi chắc là thăm một giường khác, một bệnh nhân nội trú mà hôm đầu khi tôi còn tỉnh đã gặp, từng chào hỏi nhau, ghé sát xuống mặt tôi và bảo:

 

Bác tỉnh đúng lúc đấy, đất nước được tự do rồi.

 

Tự do rồi? tôi như muốn nói, nhưng lại chỉ có thể thể hiện bằng mắt.

Ông bạn bệnh nhân liền bảo:

 

Bác đừng quá ngạc nhiên, bao lâu, nay đến lúc rồi.

 

Báo chí nội, ngoại quốc, quốc tế, khu vực đăng đầy.

 

À mà hay lắm bác nhé, ông bệnh nhân nội trú ngồi hẳn xuống chiếc ghế bên giường, vừa được kéo ra.

 

Nghe nói là bây giờ báo chí được đăng thoải mái, báo chí tư, xuất bản tư tự do. Các giáo hội độc lập được thành lập khắp nơi, công đoàn cũng thế. Và nhất là các hội đoàn, đảng phái. Ai ra cứ ra, ai lập cứ lập.

 

Hiến pháp mới đang được soạn, dân sẽ phúc quyết, quốc hội lâm thời, chính phủ lâm thời đang được hoạt động, toàn những thành phần ưu tú, nhiệt thành đến từ khắp nơi, trong và ngoài nước.

 

Ồ, bác đừng xúc động, cứ từ từ tôi sẽ kể cho mà nghe, rồi tôi cho bác mượn điện thoại của tôi đây mà xem tin, ông bạn trong bệnh viện vừa nói, vừa lấy tay chạm vào màn hình cái điện thoại di động, lướt chậm thôi, nhưng đủ để cho tôi thấy tin tức từ các cơ quan báo chí khác nhau, trong và ngoài.

 

À, có thực chất không, có hòa bình không và có bền vững không à? Ông ấy đoán ý tôi.

Hoàn toàn, hoàn toàn.

 

Quân đội và cảnh sát, tòa án, viện công tố... chính quyền từ trung ương đến địa phương giờ đều tuyên bố trung thành với dân, và họ được lâm thời cử đặt người chỉ huy, lãnh đạo của dân mà.

 

Không có súng nổ, đổ máu gì đâu! Thật may mắn cho đất nước.

 

À, quốc tế, phản ứng quốc tế phải không? Ông bạn lại đoán qua nhìn ánh mắt, khóe miệng và vài cái giật giật nhẹ trên cơ mặt tôi, đáp:

 

Liên hợp quốc, các tổ chức phương tây, khu vực, các hội đoàn quốc tế đều chúc mừng, các đoàn ngoại giao đều không dè dặt hoan nghênh và Liên hợp quốc hứa sẽ lập đoàn quan sát viên độc lập để quan sát cuộc bầu cử tuần sau đây này...

 

Không có viên đạn nào nhé, và hội mấy nước trong châu lục và khu vực cũng gửi lời chúc mừng này, bác cứ từ từ, tôi cho xem.

 

Ồ lãnh đạo mới à? Họ nhiều người ở tù ra đấy, hay nhiều người bị kiểm soát, canh giữ, quản thúc tại gia, hoặc là bị theo dõi, cho vào sổ đen, bị "bánh canh" lâu nay, cả một số ở bên các hội đoàn bên xã hội dân sự ngoài nhà nước, các hội đoàn tôn giáo, dân tộc, giáo dục, luật sư, ký giả, giới hoạt động độc lập v.v... cũng cử người tham dự. Cả các học giả, nhà khoa học, văn nghệ sỹ cũng góp tay, giới trẻ rất nhiều và cả thành phần trung niên, cao niên còn nhiệt huyết cũng lắm, nghĩa là trí thức, nhân sỹ độc lập, ái quốc, đủ thành phần đều có thể tham dự.

 

Bác và tôi phải khỏe nhanh lên đi nhé!

 

Ồ, bác đừng cố ngồi dậy! Bác nói gì, để tôi nghe? Ông bạn chung phòng bệnh ghé sát vào tôi, nghé tai, rồi bảo:

 

À, tôi hiểu rồi, bác nói là bác bệnh, bác hưu, chỉ mừng cho đất nước và chỉ dự khán thôi phải không?

 

Tôi thì tôi không đồng ý đâu, tôi sẽ xin bác sỹ ra viện, tôi muốn về góp ý cho các con tôi, cả cháu tôi nữa và tôi đến để chào bác đấy, may mà bác đã tỉnh và khỏe hơn.

Bây giờ giáo dục, y tế, luật pháp, kinh tế và đủ thứ xã hội, hạ tầng, bang giao, nội trị, đều phải sửa, phải xây, cánh già mình biết gì thì sẽ góp ý, giờ tự do rồi, chẳng sợ chi.

À, ban nẫy tôi quên chưa nói, lãnh đạo cũ ai muốn đi thì đi, ai muốn ở thì ở, ai muốn phục vụ cứ phục vụ.

 

Ồ, bác đừng nhìn tôi như thế, tôi có đến từ hành tinh lạ đâu! Không tin, bác cứ xem TV hay báo, mạng thì sẽ biết.

 

Ừ, mà phải đấy, những người ở tù ra, họ kêu gọi thực hành khoan, dung, nhưng cũng có nhiều ý kiến kêu gọi những ai tự thấy có tội với nhân dân, đất nước, dân tộc, thì ra đối diện công lý, sẽ có xét xử, nhưng chắc sẽ có ân xá, khoan dung...

 

À, thôi, tôi nói thế nhiều rồi, đã đến giờ X, tôi phải đi nhé, tôi đã sắp sẵn áo quần để ra viện về nhà rồi, bác ở lại mạnh khỏe, chóng bình phục nhé, tôi đi.

 

À, tôi bật màn hình TV cho bác coi nhé, nhưng tôi để tiếng bé, cho bác nghỉ ngơi, đỡ bị ồn.

 

Nói đoạn, ông bạn bệnh nhân bấm cái điều khiển, vẫy tay chào tôi và khẽ khép cửa phòng, rút nhẹ...

 

Ngô Quốc Phương

London, ngày 15/7/2022

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 30408)
LTS: Khác Tây phương, thân thể của một thiếu nữ Việt Nam là một bí ẩn. Một giá trị của nếp nhà. Đặt chân đến lục địa Hoa Kỳ, các thiếu nữ Việt đi giữa khám phá và gìn giữ. Khám phá chính mình hay gìn giữ danh dự cho gia đình? Bằng giọng văn chừng mực mà sinh động, tác giả khảo sát những băn khoăn này. Vượt biên đến Mã Lai năm 1979 rồi tốt nghiệp cử nhân điện toán tại California, Vân Cát là sáng tác thứ nhì của Trầm Hương. Tạp Chí Hợp Lưu
16 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 116063)
Chàng hôn tôi. Bỗng tôi cảm thấy đau nhói lên ở phía sau lưng vì chiếc móc soutien bị cấn vào vách ván. Tôi dướn người về phía trước làm như đáp trả lại nụ hôn vội vàng của Vị nhưng thật ra là để tránh cho phiến lưng bị chàng ép mãi vào vách. ...Chúng tôi vẫn im lặng hôn nhau. Tôi nhắm khít mắt khi Vị yêu tôi. Nắng rực rỡ đổ xuống, vách ván nóng cùng với hơi thở hâm hấp nóng của Vị không ngớt phả vào cổ vào mặt. Tôi cắn chặt răng để ngăn một tiếng khóc tội nghiệp. Quả thật chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng chúng tôi lại có lúc trở nên khốn đốn như lúc này.
10 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 28918)
Vừa đến ngưỡng cửa nhìn vào trong phòng khách đợi, chị Thìn hơi giật mình khi thấy một thân hình cao lớn lực lưỡng, cao hơn chị cả một cái đầu, một mái tóc quăn tít cắt ngắn sát da đầu, một khuôn mặt da đen bóng nhẩy. Chùn chân, chị đã vào trong không thể quay lưng bỏ đi. Một người khách da đen đúa đang đứng sừng sững giữa phòng một tay cầm lon bia tay kia thọc túi quần.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 114643)
Ba tháng trời, thằng nhỏ đã bớt lầm lì hơn nhưng Sa ngày càng ghét nó. Nó có đôi mắt sâu bí hiểm. Đôi mắt đựng những mảng trời xanh tan tác. Đôi mắt hay nhìn ra biển chiều.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 30895)
Mươi năm trước khi chưa có công trình thuỷ điện Hoà Bình, ở Mường Lưm có một trạm thủy văn nhỏ nằm bên sông Đà, cách bến phà phía tả ngạn sang huyện lỵ Phổ Yên độ vài trăm mét. Trạm thủy văn này chuyên ghi mực nước lên xuống của con sông Đà. Giữ trạm thủy văn này là ông Trụ vốn là một nhân viên kế toán của Ty thuỷ lợi đang chờ thủ tục nghỉ hưu.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 37588)
Người đàn bà ngồi bên tôi, tóc xoã dài chạm đất khi đôi ba giọt nắng tách khỏi đám lá xiên xuống cái ao khô khốc hơi cạn nước, làm loé lên vài tia nhìn khác lạ trong đáy mắt. Đột nhiên tôi liên tưởng chị tới một quả khế chua vàng ươm, ngồn ngộn cái hương thơm ngậy của loài hoa cánh tím be bé.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 36174)
Nàng vừa giặt áo vừa đuổi muỗi. Ngọn đèn dầu hắt chiếc bóng lẻ loi lên vách lá hông nhà. Trong bóng tối, chiếc áo đen thẫm trên tay nàng
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 33972)
Đêm vắng, tiếng mèo kêu não nề, chết chóc ma quái. Tôi sợ tiếng kêu trong những mùa động đực. Không dám nhìn ra ngoài, tôi đắp chăn kín mít không dám thở. Những con mèo đực cấu xé nhau để giành lấy con cái có tiếng kêu ngoa ngoắt át đi tất cả. Chúng gầm ghì ngoeo ngoeo, những tiếng kêu khi thất thanh khi rú lên như ăn thịt nhau.
11 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 33284)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Vương Kh. sống và làm việc tại Sài Gòn. Tác phẩm "Tắm" viết theo thể đối thoại đã tạo không khí lạ và sắc như một đoạn phim ngắn. Hợp Lưu trân trọng gới thiệu đến quí độc giả
11 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 31010)
LTS: Thu Hương sống và viết tại Hà nội, lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Tạp Chí Hợp Luu Tòa nhà có thiết kế rất giống một chiếc hộp khổng lồ, bốn bề nhôm kính, tường đã được quét sơn lại hai, ba lần vẫn không giấu nổi nhôm nhoam...Ngày ngày, mấy chục con người bước vào đây để tỏa đi các tầng, cặm cụi và tận tụy, một vòng quay đã được lập trình sẵn, cực kỳ đơn điệu và tẻ nhạt.