- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIAO THỪA

28 Tháng Giêng 202211:34 CH(Xem: 9776)

 

xuan-photo-ul
Xuân - photo UL

 

Biển Cát

GIAO THỪA

 

 

Thả chiếc bánh tét cuối cùng vào nồi , mợ Hai phủi tay đứng dậy.

— Phần mợ xong rồi đó. Tụi bây chia nhau thức canh nồi bánh nghe .

Nhi dạ một tiếng đáp lời mợ .

Quang tranh thủ chớp ngay thời cơ :

—  Có gì ăn để khỏi buồn ngủ không mợ ?

Mợ hai cười dễ dãi :

— Cái thằng này chỉ ăn là giỏi . Nhi vào lấy đậu , đường trong bếp ra nấu chè  cho tụi bạn ăn đi con.

Thà từ ngoài vườn bước vào , quăng mạnh bó tàu lá dừa xuống đất .

Thấy Nhi đang lúi húi nạo dừa, Thà đi đến giành lấy bàn nạo :

— Để tui làm cho. Nhi nghỉ tay đi .

Có tiếng Lài “e hèm “ liền sau câu nói của Thà.

Đang cúi xuống thổi lửa nấu chè, Linh cũng ngước lên :

— Nè, sao không ai giúp đỡ tui với Lài hết vậy ?

Thà lúng túng giải thích :

— Tại tui thấy từ sáng tới giờ Nhi làm việc không ngơi tay, nên muốn làm giùm chút thôi.

Quang tỏ vẻ ga lăng :

— Mấy bà cần gì nói tui giúp cho .

Linh xua tay :

—  Thôi , nhờ ông nấu chè chắc tụi tui nhịn ăn luôn.

Mọi người cùng phì cười . Quang quê độ, cũng toét miệng cười theo.

Nồi chè chẳng mấy chốc đã chín , tỏa mùi thơm lừng. Mỗi người múc một chén , ngồi trên thềm nhà nhâm nhi .

— Năm nay nghe nói hội chợ lớn lắm.  Mồng hai tụi mình đi chơi nghe.

Câu chuyện sôi nổi hẳn sau câu nói của Lài. Ai cũng háo hức bàn tính về cuộc du xuân sắp đến mà không để ý đến sự vắng mặt của Quang , cho đến khi hắn ta trở về , khệ nệ ôm một đống bắp.

Nhi hốt hoảng la khe khẽ:

— Mợ hai mà biết thì chết cả bọn đó.

Quang cười hì :

— Tết nhất mợ hai không chửi đâu .

Thà lắc đầu :

— Cái thằng này ... Hết biết mày luôn.

Linh thực tế nhất:

— Thôi lỡ rồi. Mình nướng luôn đi.

Được lời như cởi tấm lòng, Quang xăng xái lấy que cời lửa, vùi bắp vào nướng.

Đêm ba mươi trời thật tối. Thấp thoáng bên hàng rào quây bằng những bụi cây kim quất , lung linh hàng trăm con đom đóm . Nhi vờn bàn tay theo một đốm sáng và khẽ khàng khép lại.  He hé qua kẽ tay Nhi, có vầng ánh sáng nho nhỏ lấp lánh.

Thà bước đến cạnh Nhi. Gió thổi những sợi tóc Nhi bay bay , vương trên vai áo, vương trên mặt Thà. Thoang thoảng hương hoa, không biết là từ mái tóc Nhi hay từ những hoa  bưởi nở trắng trong vườn.

— Hè này tui sẽ tốt nghiệp. Ba má hứa sẽ cho tui hai vuông tôm , để ứng dụng kiến thức vào thực tế.  Tiếng Thà cất nhẹ bên tai Nhi.

— Nếu thành công, tui sẽ đầu tư thêm hai, ba vuông tôm nữa...

— Nhiều việc lắm đó, Thà có kham nổi không ?

Thà ngập ngừng :

— Lúc đó Nhi... có bằng lòng phụ tui không ?

Nhi bối rối im lặng.  Mái tóc đong đưa theo cái gật đầu rất khẽ.

Thà nói tiếp những ước mơ mình ấp ủ :

— Rồi tui .... Rồi Thà sẽ dành dụm mua một mảnh vườn nhỏ , nhỏ thôi... Thà sẽ trồng một hàng rào kim quất như thế này , để Nhi có thể ngắm đom đóm mỗi đêm.

Nhi mở bàn tay ra , thả cho đom đóm bay lên. Chung quanh Thà và Nhi bây giờ là những tia sáng chấp chới lượn bay , ngỡ chừng như muôn vàn vì sao rơi lấp lánh.

Khói trầm hương quyện trong không gian ngào ngạt. Hình như đã sang giao thừa , thời khắc chuyển giao thiêng liêng của đất trời.

 

 

Mùng hai tết.

Mọi việc không như dự định , Nhi phải ở nhà để đón khách .

Tâm trạng không vui, Nhi chẳng buồn hỏi khách là ai, chỉ lẳng lặng giúp mợ hai chuẩn bị ấm nước, trà mứt bày ra bàn.

 

Chợt có tiếng con Mực sủa inh ỏi trước sân.

Mợ hai đon đả bước ra :

— Suỵt, im nè Mực.

— Dạ mời mọi người vào nhà . Con Mực coi vậy chứ khôn lắm. Nó không cắn bậy đâu.

Khách gồm hai người , một bà lớn tuổi và một ông trung niên.  Họ chưa vội vào nhà , vì còn bận ngắm khoảng sân đầy mai vàng . Những cành cây khẳng khiu vươn lên từ các cội mai như những cánh tay xoè ra đơm đầy hoa vàng rực rỡ. Nắng ban mai trải đều lên khoảng vườn một màu vàng óng ánh . Thỉnh thoảng ,ngọn gió xuân vờn qua làm rung khẽ những cánh mai.

Khách tấm tắc khen :

— Chà , mai nở đẹp quá. Điềm tốt lắm đó nghe.

— Dạ, cũng mong là như vậy.

— Chắc chắn rồi chứ còn gì nữa. Mai nở rực là điềm đại hỉ rồi.

Khách khẳng định lại một lần nữa , trước khi theo mợ hai bước vào.

Mọi người vừa ngồi xuống, thì ông khách liền nhanh nhảu bày quà ra đầy bàn :

— Dạ con có chút quà phương xa biếu gia đình. Hộp sâm này dành cho bà. Chai rượu phần cậu. Dầu thơm là phần mợ. Và khăn choàng là của em gái .

— Con chu đáo quá. Mà bày vẽ làm chi cho tốn kém.

— Đâu đáng gì đâu mợ. Con chỉ mua ước chừng thôi. Mai mốt quen rồi , con sẽ mua nhiều thứ khác nữa, đúng ý nhà mình hơn. Bên Mỹ hàng hoá thiếu gì.

Mợ cười hài lòng và quay vào gọi Nhi:

— Nhi đâu ra chào khách nè con.

Nhi rón rén bước ra , cúi đầu :

— Con chào bà . Con chào chú.

Người đàn ông cười ngượng nghịu :

— Em cứ kêu anh là anh Thanh cho thân tình.

Bà khách nói đỡ vào :

— Thằng Thanh cháu tôi lành lắm. Từ trước tới giờ chỉ biết học rồi làm việc miết . Lần này ,gia đình bàn vô lắm mới chịu về tìm một chỗ ưng ý để gầy dựng đó.

Mợ hai cười bãi buôi :

— Anh đã nói vậy thì con gọi anh đi .

Nhi lí nhí :

— Dạ, chú lớn vậy, con gọi bằng anh thấy kỳ kỳ...

— Em cứ gọi riết rồi quen. Bên Mỹ người ta dễ xưng hô hơn bên mình . Cứ you me là gọn bâng. Người đàn ông tiếp lời Nhi.

Mợ hai giục Nhi rót trà thêm cho khách.

— Cũng thưa qua với dì Tư và cháu Thanh. Vợ chồng tôi hiếm muộn , thương con Nhi mồ côi mồ cút , nên nuôi như con. Bận cháu nó hết cấp ba, thì ngoại bệnh nặng , nên cháu phải ở nhà lo cho ngoại. Vì vậy việc học lỡ dở.

Thanh bắt chuyện với Nhi :

— Lúc đó em định thi vào đâu ?

— Dạ ...trường y. Nhi lúng túng trả lời trống không.

— Tưởng gì khó. Bên Mỹ ngành Nurse rất dễ kiếm việc. Em mà qua đó, anh sẽ lo cho em đi học lại mấy hồi.

Bà khách , dì Tư của Thanh hỉ hả :

— Hai đứa mà kết hợp thì cuộc sống ổn định luôn đó. Có nhà cửa , xe hơi, lại sống ở xứ Mỹ nè. Chồng là kỹ sư  ...

Chợt quên ,  bà quay sang hỏi Thanh :

— Kỹ sư gì vậy con ?

—  Dạ, Kỹ sư nông nghiệp .

— Ừ, thằng chồng là kỹ sư nông nghiệp. Con vợ làm y tá. Đố ai mà hơn tụi bây được.

— Dạ... Thanh nhìn Nhi rồi nhìn sang mợ hai :

— Dạ, hôm nay gia đình con qua đây chúc tết và tiện thể xin nhà mình cho ra mồng làm đám hỏi luôn. Xong con về Mỹ lo thủ tục bảo lãnh em Nhi liền.

Ngoại ngồi bên vạc bên kia thảng thốt :

— Cái gì cũng từ từ... Chuyện lớn mà hấp tấp quá vậy bây.

Dì Tư nói như phân bua :

— Gia đình con biết là cận ngày lắm. Nhưng cháu Thanh nó ở xa xôi . Xin nhà mình châm chước . Vả lại, làm sớm thì vợ chồng đoàn tụ sớm.

Mợ hai cũng góp vào với ngoại :

— Thôi thì gia đình bên đó có lòng thương con Nhi thì mình cũng vui. Với lại ông bà mình vẫn nói Cưới vợ thì cưới liền tay mà Má.

 

 

Cuộc sống mới đầy ngỡ ngàng, khác xa những gì Thanh đã nói với gia đình Nhi.

Nơi vợ chồng Nhi sống là một basement , thuê lại của cô chú Linh , chủ nhà. Họ cho thuê với giá bốn trăm đô một tháng.

Thanh dành buổi sáng đầu tiên chở Nhi đi chợ.

Ngày hôm sau Thanh dậy sớm đi làm. Anh kêu Nhi lấy cái áo kaki và quần jean cũ.

Nhi ngạc nhiên nhìn chồng , thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Thanh mở tủ lấy cuốc , xẻng, máy móc lỉnh kỉnh ... cho vào cốp xe rồi dặn vợ :

— Anh đi làm , chiều mới về. Em tự ăn trưa một mình nghe.

Nhi gật đầu với chồng :

— Dạ, anh đi làm.

Nhi thờ thẩn trước sân , cho đến lúc xe chồng khuất sau ngã rẽ . Vừa định quay vào, thì cô chủ nhà đã vẫy tay gọi Nhi :

— Cháu mới qua hả , vào nhà chơi với cô một lát.

Nhi chào cô :

— Dạ , con tên Nhi. Còn cô là cô Linh phải không ?

— Ừ. Ai ngờ thằng làm vườn như thằng Thanh mà có vợ trẻ đẹp thiệt.

Nhi ngạc nhiên hỏi lại cô :

— Ủa, anh Thanh làm vườn hả cô ?

—Thì hồi nào tới giờ Cô biết nó làm vườn làm cỏ cho nhà người ta. Mà nó không nói với con sao ?

Nhi bối rối cúi xuống nhìn những ngón chân của mình :

— Dạ, ảnh nói với nhà con ảnh là kỹ sư nông nghiệp.

— Kỹ sư cái gì thằng đó. Vậy là con bị nó gạt rồi.

Cô Linh chép miệng :

— Thôi, con qua đây ,  thì liệu kiếm gì mà làm. Chứ trông nhờ đồng lương ba cọc ba đồng của thằng chồng con thì mùa đông có mà húp cháo.

Nhi lí nhí nói cảm ơn cô , rồi vào nhà.

Cả ngày, Nhi không thiết ăn uống gì . Cảm giác lẻ loi và xa lạ làm Nhi nhớ nhà quá đỗi.

Buổi chiều Thanh về.

Vừa bước vào nhà, nhìn Nhi ngồi ủ rũ, Thanh lớn giọng :

— Thấy chồng về mà không mừng , cái mặt như đưa đám.

Nhi lẳng lặng đứng dậy, hâm nóng lại đồ ăn, bày ra bàn.

Thanh lùa một loáng hết chén cơm . Thấy Nhi vẫn còn chống đũa , anh hất hàm :

— Ăn đi chứ.

Nhi đem thắc mắc hỏi chồng :

— Sao anh nói dối em ?

— Chuyện gì ?

— Anh làm cỏ cho người ta mà ...

Thanh khó chịu , ngắt ngang :

— Ừ, tôi là thằng cắt cỏ đó. Xấu hổ cho cô lắm hả ?

Nhi nhỏ nhẹ :

— Em không có ý như vậy. Nhưng vợ chồng mình nên thành thật với nhau.

— Nếu tôi không nói vậy sao nhà cô chịu gã cô cho tôi . Mà nè, tôi đi làm thì đóng cửa ở trong nhà. Đừng lê la tám chuyện với người này người nọ. Mấy người nhiều chuyện là biết tay tôi .

Câu sau anh cố tình hét lớn cho trên nhà nghe. Nhi co người lại trước thái độ hung hãn của chồng. Miếng cơm nghẹn trong miệng Nhi cùng nước mắt.

Dọn dẹp xong , thấy Thanh ngồi xem ti vi, Nhi rón rén lại gần .

— Anh cho em mượn điện thoại gọi về nhà .

Thanh quắc mắt nhìn vợ :

— Vừa mới qua mà đã đòi gọi về . Cô muốn gọi cho thằng nào đó thì nói thẳng ra đi.

Nhi rơm rớm nước mắt :

— Ngoại với mợ có dặn là đến nơi thì gọi về cho nhà yên tâm.

Thanh dằn giọng :

— Để đó bữa nào tôi nạp thẻ vào phone cho. Mà nhớ, hai ba tháng mới được gọi về một lần đó. Gọi về là phải có mặt tôi nghe chưa.

Nhi thảng thốt nhìn Thanh. Đây là người chồng Nhi sao, người mà Nhi sẽ gắn bó suốt cuộc đời là như thế này sao. Còn cả quãng đường dài trước mắt...

 

 

.

Trong hoàn cảnh này, không cần chồng nói, Nhi cũng biết việc đi học lại là một điều xa vời lắm. Cho dù năm lần bảy lượt Thanh đã hứa với mợ hai ở quê nhà.

Nhờ cô Linh giúp đỡ, Nhi xin được chỗ làm ở tiệm Nails của cháu cô. Cuộc sống cũng tạm ổn , chỉ có nỗi buồn là mênh mang theo ngày tháng.

 

 

Chờ vắng khách, Nhi lân la đến bên chị Ngọc bắt chuyện :

— Hôm nay là 30 tết mà sao cũng giống như mọi ngày hả chị.

Chị Ngọc vừa cho cơm vào microwave hâm nóng lại , vừa trả lời :

— Ừ, bên này là vậy đó. Có tết nhất gì đâu.

Thấy Nhi ngồi buồn hiu, chị giục :

— Sao mày không ăn cơm đi , để chút có khách còn làm nữa.

Nhi rụt rè :

— Em chưa đói . Hay là chị cho em mượn phone gọi về nhà đi . Rồi em trả tiền cước phí lại cho chị.

Chị Ngọc cằn nhằn :

— Tiền bạc gì, mậy. Chị em mà tính toán gì chút đỉnh đó.

Rút cái phone ra đưa cho Nhi, chị lắc đầu thở dài :

— Thiệt , thằng chồng mày hết biết. Tao chưa thấy ai vừa ghen vừa khó khăn như nó.

Nhi cúi đầu chớp chớp mắt. Đưa tay cầm lấy phone mà mặt Nhi vẫn cúi gằm. Chỉ cần chị Ngọc nói thêm một câu nữa là Nhi sẽ bật khóc. May mà chị biết tính Nhi mau nước mắt, nên chỉ dừng ở đó thôi.

Nhi bấm vào số phone card , rồi bấm vào số phone của mợ hai , như được hướng dẫn.

Tiếng chuông vang lên ba bốn lần. Tim Nhi như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực.

— A lô, ai đó ?

— Dạ, con đây. Nhi đây , mợ hai.

— Chèn ơi, Nhi đó hả con. Lâu nay cả nhà trông mày gọi về mà không thấy . Ngoại  cứ nhắc mày từ sáng tới tối , sốt cả ruột.

Mà lóng rày vợ chồng mày sao rồi ? Tụi bây có khỏe không sao không thấy gọi về ?

Mợ hai nói một hơi dài . Nhi chưa kịp trả lời thì mợ lại nói tiếp :

— Để mợ đưa điện thoại cho ngoại nói chuyện với bây nè.

Bên này , Nhi nghe tiếng mợ đặt phone xuống cái cụp . Dù mợ không trực tiếp nói trong phone, nhưng Nhi vẫn nghe tiếng mợ oang oang :

— Để con đỡ má ngồi dậy nghe. Con Nhi nó gọi về đó.

— Nè, má kê miệng vô chỗ này rồi nói lớn lên cho con Nhi nó nghe.

Hơi thở của ngoại phều phào qua máy :

— Nhi ơi ngoại nhớ con lắm...

Chỉ kịp nói câu đó , rồi ngoại nghẹn lời. Cả ngoại và Nhi cùng khóc nức lên.

Nhi nghe tiếng ngoại ho khúc khắc từng hồi. Lòng Nhi quặn đau .

Mợ hai càu nhàu :

— Thôi má nằm xuống đi. Cứ khóc vầy làm sao mà nói chuyện. Rồi lại bắt ho thêm.

Đặt ngoại nằm xuống xong, mợ hai mới cầm lại phone , nối tiếp cuộc gọi :

—  Ngoại mày kỳ cục vậy đó. Không thấy mày gọi thì ngóng , thì chờ. Mà đến lúc mày gọi lại không nói gì. Cứ khóc lóc đến rầu thúi ruột.

Nhi sụt sùi :

— Con cũng nhớ ngoại và nhà mình lắm. Nhất là những ngày tết nhất như thế này.

Mợ hai thở dài :

— Tết nhất gì con ơi ! Ngoại thì bệnh rề rề. Lại thiếu bây, nhà thêm ảm đạm. Giao thừa năm nay mợ đâu có lòng dạ nào mà gói bánh chưng bánh tét nữa.

— À, mà thằng Thà nó sớ rớ đây nè . Bây nói chuyện với nó một tiếng đi.Cũng nhờ nó chạy qua lại với ngoại...

Nhi ngại ngùng, định nói thôi, mợ ơi. Nhưng mợ hai đã chuyển phone cho Thà rồi.

— Nhi à, tui Thà đây.

— Cảm ơn Thà nghe. Cảm ơn Thà đã phụ chăm sóc ngoại giùm Nhi.

— Có gì mà ơn với nghĩa . Tui coi ngoại Nhi cũng như ngoại tui mà.

Nhi nghèn nghẹn :

— Biết vậy. Nhưng Thà là người ngoài mà còn lo được cho ngoại. Còn con cháu như Nhi thì tệ quá chừng.

— Cũng là do số phận thôi. Chứ Nhi nào muốn vậy đâu.

Câu an ủi của Thà sao nghe xót xa vô cùng.

Nhi lãng sang chuyện khác :

— Ở nhà mọi người thế nào ? Có chuyện gì vui không Thà ?

Tiếng Thà ngập ngừng như đứt từng quãng.

— Thì cũng vậy thôi. Mà có lẽ buồn hơn hồi đó...

Không khí như chùng lại . Hai chữ hồi đó làm cả Thà và Nhi cùng nghĩ đến giao thừa năm nào.

Nhi cố gượng cười  :

— Thôi, tết nhất đừng nói chuyện cũ nữa. Nói chuyện Thà đi.

— .....

— Chừng nào Thà định cho mọi người uống rượu đây ?

— Chắc là lâu lắm Nhi à. Đợi chừng nào tui quên được người ta thì mới tính .

Giọng Thà buồn thỉu buồn thiu. Bên đầu dây này, Nhi phải cắn môi giữ cho mình không bật lên tiếng khóc.

— Thôi Nhi cúp máy  đây. Thà mạnh giỏi nghe.

— Ừ, Nhi cố thu xếp công chuyện rồi về đây một lần đi. Ngoại yếu lắm rồi .

Nước mắt Nhi chảy xuống từng giòng mặn đắng trên môi. Bập bềnh, tiếng Thà lẫn trong tiếng sóng vỗ vào bờ rạch sau nhà. Gió thổi lao xao trên những rặng dừa nước , buốt trên vai Nhi lạnh ngắt. Ngọn gió lùa từ những ngóc ngách của ký ức Nhi về một đêm giao thừa năm cũ với tiếng củi cháy lép bép ấm nồng mùi bánh chín. Và cơ mang nào là những con đom đóm nhấp nháy sáng lung linh , chập chờn trong mắt Nhi nỗi nhớ.

Chỉ còn nỗi nhớ chảy tràn . Nỗi nhớ vượt qua thời gian và không gian, cho dù cuộc đời không thể nào thay đổi.

 

 

Biển Cát.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 11636)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 10816)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10411)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12175)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 12472)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10149)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 9885)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.
26 Tháng Bảy 20219:22 CH(Xem: 10022)
Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng: "Thần nghe dịch bệnh từ Tây dương sang", nghĩa là triều đình đã có nhiều người biết dịch bệnh truyền qua các thuyền buôn đến từ Ấn Độ, và dịch tràn lan do khí độc (lệ khí) phát tán. “Thực lục” còn viết: "Vua lấy bạch đậu khấu trong kho và phương thuốc chữa dịch sai người ban cấp", cho ta biết đây là một trận dịch tả.
14 Tháng Bảy 20215:45 CH(Xem: 10443)
Cái loa phường treo trên trụ điện đọc tin ra rả, ngày ba buổi. Sáng, trưa, chiều. Tin tức luôn sốt dẻo có từ trung ương tới địa phương, nhưng mấy ngày rày, thời lượng tin dành phần lớn nói về tình hình bệnh dịch cúm cô vi – Vũ Hán. Sau một năm, tình hình bệnh dịch tạm thời lắng xuống, theo lời từ cái loa phường phát ra trên trụ điện, đó là chiến công hiển hách của các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương, chống dịch như chống giặc. Những thành quả gặt hái được năm qua như mặt trời luôn tỏa sáng ở xứ ta, như cái trụ điện ở Mỹ nếu nó biết đi, nó cũng cố lết về. Câu ví von của cấp lãnh đạo làm nức lòng mọi người.
15 Tháng Sáu 20211:10 SA(Xem: 11722)
Tin tay lái xe của văn phòng Bộ dương tính covid, đưa về cơ quan lúc cuối giờ chiều. Choáng váng. Chưa ai kịp định thần xem nên làm gì thì xe cấp cứu 115 đã hú còi inh ỏi, lao đến trụ sở Bộ nhấc ngay đi điều trị tập trung. Công an, dân phòng rầm rập đến theo sau, kéo dây thép gai, dựng hàng rào phong tỏa cách ly luôn tòa nhà trụ sở Bộ nằm trên một con phố sầm uất nhất thủ đô.