- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHỊ ƠIII…

14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10389)

thieu nu - NguyenVanLuu
Tranh Nguyễn Văn Lưu
                                 

Truyện ngắn

Trần Thanh Cảnh

Chị ơiii…

 

 

     A Giắng, mười sáu tuổi, ở trên núi mới xuống làm thuê.

     Giắng đi làm công nhật ở công ty nhựa Đài Loan trong khu công nghiệp. Khuân vác. Hết ngày tính tiền. Mỗi ngày 200K và một bữa cơm trưa, cũng ổn. Thuê nhà trong xóm trọ, bốn thằng một phòng hết 900K mỗi người, điện nước tính riêng. Sáng ăn hai bánh mì tôm khỏa thân, nêm chút bột canh. Tối nấu cơm ăn chung no kềnh cũng chỉ hết 20K một người. Giắng nhẩm trong bụng, công việc cứ đều, hết tháng cũng có một món gửi về cho bố đong gạo nuôi em. Bố Giắng ở nhà còn hai em nhỏ, một lên 9 một 13. Mế Giắng bỏ nhà đi đâu từ lúc em bé chập chững biết đi. Đi đâu không rõ. Một sáng thức dậy, thấy bố ngồi góc bếp uống rượu xuông, bảo, mế mày đi mất rồi…

     Lúa, ngô, khoai, sắn đắp đổi, rồi Giắng cũng lớn. Chỉ mỗi tội nghèo. Không quần áo mới, không xe máy, điện thoại như lũ trai trong bản. Bọn ấy bảo: “Về xuôi đi làm thuê ở khu công nghiệp, dễ tiền mà!”. Thế là Giắng theo lũ bạn về xuôi.

      Giắng không biết chữ nào, cái chữ của người xuôi ấy. Nếu biết chữ, Giắng đã xin vào được làm công nhân chính thức, có đồng phục, oách hơn. Và quan trong là nhiều lương hơn. Khu công nghiệp ven đô nơi Giắng làm thuê thiếu công nhân lắm, nên Giắng cũng chả nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ đi làm thôi. Nay chỗ này hết việc thì sang chỗ khác, thiếu gì đâu. Giắng khỏe, làm việc gì chả được, phụ hồ, bốc xếp, đẩy xe cút kít dọn phế liệu, làm tất. Có tiền là làm mà. Ngày đi làm, tối về xóm trọ ăn no rồi lăn ra ngủ. Từ hôm xuống đây Giắng chưa ra khỏi dãy phòng trọ lúc nào ngoài những khi đi làm. Chị chủ nhà trọ bảo: “Chúng mày chú ý xem nó có bị làm sao không, thằng ấy chẳng nói cũng chẳng đi chơi đâu, thanh niên gì mà lạ vậy?”

***

      Chị chủ nhà trọ năm nay ba mươi tám tuổi. Hai con, một gái mười hai, một trai chưa đầy hai tuổi. Mẹ đơn thân. Là Giắng nghe bọn cùng phòng nói thế chứ không hiểu đơn thân là gì. Nhẽ cũng như bố Giắng trên núi, một mình nuôi ba anh em chắc cũng là đơn thân. Hôm đầu tiên theo mấy anh xuống trọ, lên nhà đưa cho chị ấy cái bản phô tô chứng minh nhân dân, chị nhìn Giắng mãi. Khen Giắng khỏe mạnh. Bảo, xuống đây ít lâu uống nước máy ngủ quạt điện sẽ kẻng trai ra ngay. Giắng cũng chả hiểu kẻng trai là thế nào. Nhưng chị ấy vừa nói, vừa cười tít mắt, cái bộ ngực đang cho con bú sau mỗi lần vải áo phông mỏng tang cứ rung rinh dập dềnh. Sữa thấm ướt áo, hằn rõ cả hai cái đầu ti nâu nâu. Giắng thấy trong người như có kiến đốt, vội lủi nhanh về phòng.

      Nhà chị chủ ngoài rìa cuối làng đất rộng. Xưa chả ai thèm để ý đến mảnh đất toàn thùng vũng ấy. Thế nhưng đến khi nhà nước về lấy ráo cả cánh đồng làm khu công nghiệp, đất nhà chị chủ bỗng thành ra mặt tiền, được giá. Chị bán bớt một nửa, lấy tiền xây cái nhà tầng mấy mẹ con ở cho mát, còn lại xây quây ít phòng trọ cho công nhân thuê, lại mở thêm cái quán bán hàng tạp hóa ở cổng nữa, cũng tốt tiền.

       Có điều, nhà chỉ có đàn bà trẻ nhỏ mà đồ đạc lại rất hay bị hỏng. Toàn hỏng vào ban đêm. Mà chị chẳng biết sửa chữa là gì. Nên chị gọi alo cho ba tay công nhân cùng phòng với Giắng lên chữa hộ. Hôm thì: “Mìn ơi, lên hộ cái bóng đèn”. Lúc lại: “Lù ơi lên hộ cái van nước”. Hôm khác: “Phủ ơi, lên chữa cho cái công tắc”.

      Ba tay trai trẻ khỏe như ngựa núi, mà cứ lên trên nhà chị chủ “chữa đồ” một thôi là về ngủ lăn như chết, xều bọt mép, ngáy như sấm.

      Giắng lấy làm lạ, hỏi:  “Các anh toàn có tay nghề, sửa chữa gì mà vất vả hơn cả đi làm ca về, lăn lóc như đá trên nương vậy?”

      Ba tay ấy cười sằng sặc, bảo: “Thế A Giắng chưa biết sửa đồ “điện nước” cho phụ nữ à? Có muốn không bọn tao bảo chị chủ gọi. Sửa đồ “điện nước” này mệt lắm vớ! Cái bọn người Kinh nó bảo mệt hơn xúc mười tấn than vớ! Giắng có muốn đi xúc than không?”

     “Nhà chị chủ có đun than đâu mà xúc?”

       Ba tên ấy lăn ra sàn nhà cười. Cười chán rồi bảo nhau: “Thằng này nó còn trai trinh chúng mày ạ.” Rồi hỏi Giắng:

     “Ở núi, phiên chợ mày đã biết đi vỗ mông con gái chưa?”

      Ô. Cái này thì Giắng biết. Năm mười ba tuổi, bọn bạn cùng lứa trong bản rủ Giắng xuống chợ phiên, vỗ mông gái. Chả là cái tục “bắt vợ” trên quê Giắng vẫn còn. Mùa xuân phiên chợ trai gái xuống gặp nhau, uống rượu múa khèn. Con trai nhìn con gái. Con gái liếc con trai. Thích mắt cô nào bèn vỗ vào mông một cái, nàng kia tỏ vẻ đồng tình là kéo nhau vào rừng rồi bắt về làm vợ thôi. Định đến vỗ mông nó gạt tay ra, nguẩy đít đi chỗ khác là không được rồi…

      Giắng đi loăng quăng xem bọn bạn rình vỗ mông gái bản một buổi, chưa dám vỗ mông cô nào. Về nhà bố bảo: “Nhà ta không có gì ăn, chẳng đứa con gái nào nó cho vỗ mông đâu. Mế mày tao cướp về đây đẻ ba đứa rồi cũng lại chìa mông cho thằng khác vỗ, bỏ theo nó luôn đấy. Đợi lớn lên đi làm có tiền rồi muốn vỗ mông đứa nào cũng được mà.”

     Thế là Giắng chẳng đi theo bọn bạn rình vỗ mông gái bản nữa. Ở trên núi làm mải mê cả ngày. Nhưng cứ làm từ ngày này sang tháng khác cũng chẳng có tiền. Chỉ được tí lúa ngô khoai sắn tạm no bụng với rau rừng.

     Giắng về xuôi đi làm kiếm tiền. Thấy nhiều cái lạ. Trai gái đi “vỗ mông” nhau lại bảo là đi “xúc than”, “đóng gạch”. Mà một mình chị chủ lại cho cả mấy thằng “vỗ mông” là sao”? Trên núi chỉ cho một người thôi. Gái nào đã cho trai nào vỗ mông là không cho trai khác vỗ vào đâu. Cố vỗ có khi ăn nhát dao quắm đấy. Ba thằng trai cùng phòng bảo, chúng tao đi “xúc than đóng gạch” hộ chị chủ thôi. Chị ấy buồn, kêu ngứa. Mà bọn tao cũng cần xả ra. Bọn người Kinh nó bảo thế là hai bên cùng vui ấy mà, chả bên nào mất gì, giúp đỡ nhau thôi. Thỉnh thoảng có rau quả tươi, đồ ăn ngon chị chủ còn cho thêm phòng, Giắng cũng được ăn ngon. Thấy chị chủ tốt tốt là. Cơ mà Giắng không thích “xúc than đóng gạch” như ba tay kia, kệ thôi.

     Giắng chỉ muốn được đi làm công nhân công ty như Mìn, Lù, Phủ để có nhiều tiền hơn gửi về cho bố đong gạo nuôi em.

     Ba tay ấy lại bảo: “Thôi mày cứ chịu khó làm công nhật, thỉnh thoảng bọn tao dạy cho cách đứng máy, lúc nào thành thạo thì xin quản lý cho vào làm chính thức vậy”.

***

     Đang như thế thì bỗng có lệnh phong tỏa. Vì Covid. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Ba tay cùng phòng phải mang quần áo chăn màn sang công ty “3 tại chỗ”, vừa sản xuất vừa đề phòng dịch bệnh lây lan. Phòng còn mỗi mình Giắng nằm co. Không được phép đi đâu. Nhà cách ly với nhà. Phòng cách ly với phòng. Người cách ly với người. Cái con Covid này kinh lắm, hơn cả ma xó ma gà ma rừng. Nó bóp cổ mổ hầu rạch họng người ta chết đấy. Sợ lắm. Loa oang oang suốt ngày ở đầu xóm chĩa vào: “Cách ly tuyệt đối. Tuân thủ 5K. Không đi ra ngoài khi không cần thiết”. Một tuần, hai tuần rồi cả tháng cách ly chưa biết đến khi nào xong. Giắng cứ nằm bẹp trong phòng thôi. Không có điện thoại nên cũng chẳng gọi về cho bố được. Ít gạo mắm, mì tôm mua chung ăn hết. Có ít tiền để dành định gửi về nhà ra hàng chị chủ mua gạo mắm, ăn cũng hết rồi. Không được đi làm, không có tiền chẳng mua được gì ăn. Mấy ngày nay đứt bữa, uống nước lã nằm dán bụng xuống chiếu sôi òng ọc, đau quặn vì đói. Giắng nằm chập chờn, chợt thấy như có mùi mùi sắn luộc tỏa hơi nóng thơm nức đâu đây. Mở mắt ra nhìn, hình như góc nhà có nồi sắn đang tỏa khói. Cố vùng dậy đi ra chỗ nồi sắn đang bồng bềnh trước mắt mà không dựng người lên nổi. Không cả đưa tay ra với được nữa kia. Giắng yếu quá rồi. Giắng chìm vào cõi mù mờ…

      Tiếng loa oang oang đầu xóm chĩa vào: “Mời các công nhân mất việc, không lương ra trụ sở lĩnh quà cứu trợ của các nhà từ thiện…”

      Loa chói vào tận phòng, nhưng Giắng chẳng dậy nổi nữa. Giắng thiếp đi mê man chới với bay theo nồi sắn luộc đang tỏa khói mịt mờ. Trong giấc mơ, Giắng cứ với tay, với mãi, với mãi mà không vớ được củ sắn nào cho vào cái miệng đang đắng khô vì đói khát. Giắng bật lên tiếng khóc gọi, “Mế ơi…”

***

      Chị chủ nhà đứng ở trên tầng hai gào to tướng: “Còn đứa nào ở nhà thì mau ra trụ sở lĩnh gạo, mắm về ăn kìa!”

      Các phòng có người lục tục khẩu trang rồi kéo nhau đi. Hân hoan vác gạo mắm, bột ngọt, đồ khô về. Thế này cũng chống chọi được cả tháng nữa. Vãn dịch có việc đi làm là lại ổn ngay.

      Cửa phòng Giắng vẫn cứ đóng im ỉm.

Chị chủ dóng dả: “Quái cái thằng này không biết dậy mà đi nhận đồ cứu trợ. Mà đã lâu không thấy mặt nó đâu. Hay là làm sao rồi?”

Chị tong tả chạy xuống phòng Giắng. Gõ. Không thấy động tĩnh gì. Đẩy cửa xông vào. A Giắng nằm thiêm thiếp trên chiếc giường cá nhân, mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh. Chị chủ cúi xuống ôm đầu lay gọi: “Giắng ơi, Giắng ơi…”

     Ú ớ…

     Mế mế ê ê…

Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện…

      Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”

      ***

       Sau đận ấy, chị chủ tuyên bố với cả xóm trọ nhận Giắng làm em nuôi.

Chị xếp cho Giắng một phòng riêng trên gác. Ăn ở cùng mẹ con chị. Chị bảo Giắng: “Đi làm được bao nhiêu tiền, cứ gửi hết về trên núi cho bố. Còn ăn ở dưới này chị nuôi.”

Xóm trọ cũng chẳng ai nói gì, vì ai cũng bận tối mắt, đi làm, tăng ca… về phòng ăn uống tắm giặt rồi lăn ra ngủ vùi lấy sức mai lại đi làm tăng ca, hơi đâu mà để ý chuyện xung quanh.

Cơ mà ba tay Mìn, Lù, Phủ có hơi hậm hực. Nói vụng trong phòng với nhau: “Nuôi để thịt chứ gì?”. Chả là từ lúc nhận Giắng làm em nuôi, chị chủ không thấy gọi điện ban đêm lên sửa điện nước hộ nữa. Ba tay ấy ấm ách. Chị chủ biết. Nhưng cứ lờ đi coi như không có chuyện gì. Còn Giắng cũng bị bọn Mìn, Lù, Phủ thỉnh thoảng vẫn nói kháy, cơ mà Giắng chả hiểu mấy đâu. Mà Giắng đang vui, người đẹp đẽ nở nang hẳn ra, lớn bổng lên. Quần áo cũ mang từ trên núi xuống phải bỏ đi hết. Chị mua về cho toàn đồ xịn, quần bò áo phông Adidas, mặc vào trông như diễn viên điện ảnh. Bọn Mìn, Lù, Phủ lại bảo, mùa xuân này về núi đi vỗ mông được gái cả bản đấy vớ…

      Nhưng Giắng chẳng muốn về núi nữa.

Giắng ở xuôi làm ra tiền gửi về cho bố mua gạo nuôi em thôi. Còn chị nuôi chăm Giắng lắm. Kể từ hôm được chị cứu sống bằng hai bầu sữa, Giắng đâm ra nghiện cái món đó. Đêm đầu tiên lên ở nhà trên, Giắng hơi khó ngủ. Vật vã mãi. Bỗng cửa mở, chị đi vào. Hỏi:

    “Giắng chưa ngủ à?”

Giắng mở mắt thao láo nhìn chị. Mỗi cái váy ngủ mỏng tang, bộ ngực căng sữa cứ rung rinh, rung rinh. Giắng lại thấy cổ họng khát khô, miệng đắng ngắt. Thốt nhiên thấy thèm sữa. Giắng lào phào:

     “Chị ơi…”

Chị chủ với tay tắt nốt bóng đèn ngủ. Vén màn luồn vào.

     “Em bé bú không hết sữa, Giắng hộ chị…”

Chị tuột luôn cái váy ngủ qua đầu. Trần truồng. Thỗn thện. Sáng lóa trong đêm. Chị kéo đầu Giắng vục vào ngực mình. Mút. Nắn. Bóp. Những tia sữa ngọt ngào thơm nức ngấm vào từng thớ thịt Giắng. Nó như dòng nước thần tức khắc làm Giắng lớn lên. Thành đàn ông. Da thịt nở nang căng nhức. Trong đêm, không biết tại sao cái quần đùi Giắng mặc đi ngủ tuột ra tự lúc nào. Tự tuột hay chị lột, không biết. Chỉ thấy thốt nhiên trần truồng nóng hổi. Bộ ngực đàn bà đang nuôi con nhỏ nồng nàn, căng nức, thơm phức. Sữa nhễ nhại tràn trề mồm miệng mặt Giắng. Giắng mê đi. Chị cũng mê đi. Rồi bỗng chị hức lên một tiếng ôm ghì, vật người Giắng lên trên. Quặp chặt. Hổn hển nói bú đi, bóp đi, vò đi, mạnh vào…

Giắng mút chùn chụt. Thân hình trai trẻ của Giắng trùm lên chị. Cặp vú to thơm nức hương sữa bồng bềnh bên dưới. Cặp đùi mịn màng nóng hổi của chị cong lên lựa thế. Có một cái gì lạ lẫm êm êm, ấm áp, mơn trớn, dịu dàng vuốt ve. Cái phần đàn ông của Giắng thốt nhiên bị cái đàn bà của chị hút trôi tuột vào trong. Giắng vô thức dấn theo. Chị rên lên khe khẽ: “Ôi sướng quá Giắng ơi…”

Giắng ôm chặt siết mạnh, sữa từ hai bầu vú phun thành tia chan hòa trắng lóa ngực, mặt cả hai. Thơm nồng. Giắng mê man trong cảm giác của thằng trai lần đầu tiên vào đời. Bất thần nổ tung. Giắng gào lên trong hoang dại: “Chị ơiiii…”


TRẦN THANH CẢNH   
8/2021  
 

 

 

 

 

 

  

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 30403)
LTS: Khác Tây phương, thân thể của một thiếu nữ Việt Nam là một bí ẩn. Một giá trị của nếp nhà. Đặt chân đến lục địa Hoa Kỳ, các thiếu nữ Việt đi giữa khám phá và gìn giữ. Khám phá chính mình hay gìn giữ danh dự cho gia đình? Bằng giọng văn chừng mực mà sinh động, tác giả khảo sát những băn khoăn này. Vượt biên đến Mã Lai năm 1979 rồi tốt nghiệp cử nhân điện toán tại California, Vân Cát là sáng tác thứ nhì của Trầm Hương. Tạp Chí Hợp Lưu
16 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 116042)
Chàng hôn tôi. Bỗng tôi cảm thấy đau nhói lên ở phía sau lưng vì chiếc móc soutien bị cấn vào vách ván. Tôi dướn người về phía trước làm như đáp trả lại nụ hôn vội vàng của Vị nhưng thật ra là để tránh cho phiến lưng bị chàng ép mãi vào vách. ...Chúng tôi vẫn im lặng hôn nhau. Tôi nhắm khít mắt khi Vị yêu tôi. Nắng rực rỡ đổ xuống, vách ván nóng cùng với hơi thở hâm hấp nóng của Vị không ngớt phả vào cổ vào mặt. Tôi cắn chặt răng để ngăn một tiếng khóc tội nghiệp. Quả thật chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng chúng tôi lại có lúc trở nên khốn đốn như lúc này.
10 Tháng Tám 200912:00 SA(Xem: 28915)
Vừa đến ngưỡng cửa nhìn vào trong phòng khách đợi, chị Thìn hơi giật mình khi thấy một thân hình cao lớn lực lưỡng, cao hơn chị cả một cái đầu, một mái tóc quăn tít cắt ngắn sát da đầu, một khuôn mặt da đen bóng nhẩy. Chùn chân, chị đã vào trong không thể quay lưng bỏ đi. Một người khách da đen đúa đang đứng sừng sững giữa phòng một tay cầm lon bia tay kia thọc túi quần.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 114627)
Ba tháng trời, thằng nhỏ đã bớt lầm lì hơn nhưng Sa ngày càng ghét nó. Nó có đôi mắt sâu bí hiểm. Đôi mắt đựng những mảng trời xanh tan tác. Đôi mắt hay nhìn ra biển chiều.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 30889)
Mươi năm trước khi chưa có công trình thuỷ điện Hoà Bình, ở Mường Lưm có một trạm thủy văn nhỏ nằm bên sông Đà, cách bến phà phía tả ngạn sang huyện lỵ Phổ Yên độ vài trăm mét. Trạm thủy văn này chuyên ghi mực nước lên xuống của con sông Đà. Giữ trạm thủy văn này là ông Trụ vốn là một nhân viên kế toán của Ty thuỷ lợi đang chờ thủ tục nghỉ hưu.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 37580)
Người đàn bà ngồi bên tôi, tóc xoã dài chạm đất khi đôi ba giọt nắng tách khỏi đám lá xiên xuống cái ao khô khốc hơi cạn nước, làm loé lên vài tia nhìn khác lạ trong đáy mắt. Đột nhiên tôi liên tưởng chị tới một quả khế chua vàng ươm, ngồn ngộn cái hương thơm ngậy của loài hoa cánh tím be bé.
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 36166)
Nàng vừa giặt áo vừa đuổi muỗi. Ngọn đèn dầu hắt chiếc bóng lẻ loi lên vách lá hông nhà. Trong bóng tối, chiếc áo đen thẫm trên tay nàng
05 Tháng Bảy 200912:00 SA(Xem: 33968)
Đêm vắng, tiếng mèo kêu não nề, chết chóc ma quái. Tôi sợ tiếng kêu trong những mùa động đực. Không dám nhìn ra ngoài, tôi đắp chăn kín mít không dám thở. Những con mèo đực cấu xé nhau để giành lấy con cái có tiếng kêu ngoa ngoắt át đi tất cả. Chúng gầm ghì ngoeo ngoeo, những tiếng kêu khi thất thanh khi rú lên như ăn thịt nhau.
11 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 33282)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Vương Kh. sống và làm việc tại Sài Gòn. Tác phẩm "Tắm" viết theo thể đối thoại đã tạo không khí lạ và sắc như một đoạn phim ngắn. Hợp Lưu trân trọng gới thiệu đến quí độc giả
11 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 31007)
LTS: Thu Hương sống và viết tại Hà nội, lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Tạp Chí Hợp Luu Tòa nhà có thiết kế rất giống một chiếc hộp khổng lồ, bốn bề nhôm kính, tường đã được quét sơn lại hai, ba lần vẫn không giấu nổi nhôm nhoam...Ngày ngày, mấy chục con người bước vào đây để tỏa đi các tầng, cặm cụi và tận tụy, một vòng quay đã được lập trình sẵn, cực kỳ đơn điệu và tẻ nhạt.