- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GREENFIELDS

19 Tháng Năm 20219:14 CH(Xem: 10881)
GREENFIELDS


Truyện ngắn

Biển Cát

GREENFIELDS 

 

 

Dịch bệnh COVID-19 lan truyền rất nhanh . Bệnh nhân nhập viện liên tục khiến bệnh viện gần như quá tải. Trong tình trạng này, chúng tôi cần phải thắt chặt quy chế của bệnh viện, là cách ly người bệnh để tránh sự lây nhiễm.

Đó là một quyết định không dễ dàng chút nào, vì bệnh nhân phải đơn độc suốt quá trình điều trị đau đớn. Nhưng không có cách nào khác.

Tôi dừng chân bên ngoài phòng bệnh nhân cuối cùng của Khu chăm sóc đặc biệt, lặng lẽ nhìn vào. Bà Mary nằm trên giường với ống thông khí tiếp oxy  xuyên qua cổ. Chồng bà, ông Bob, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, đặt tay lên chân bà , cẩn trọng quan sát những diễn biến của biểu đồ theo dõi đặt trên đầu giường.

Tôi ngần ngại gõ cửa,  bước vào.

 Không biết lần này là lần thứ mấy trong buổi chiều nay, tôi lập lại những quy định mới của bệnh viện cho người nhà bệnh nhân . Đó là , từ lúc  này, ông sẽ không được phép vào phòng chăm sóc bà nữa , cũng không được vào Khu chăm sóc đặc biệt này . Trừ khi...

Trừ khi đó là lần thăm viếng cuối cùng.

Tôi đã kịp dừng lại , không muốn làm cho ông buồn và lo lắng thêm.

Nhịp thở của bà Mary bỗng trở nên gấp rút. Hệ thống  báo động trong máy tiếp khí vang lên những tiếng tít , tít....Ông Bob vội đặt tay lên vai bà, vỗ về nhè nhẹ. Rất dịu dàng, giọng hát ông cất lên những âm điệu du dương  của bài Greenfields :

Đồng xanh là chốn đây

Thiên đàng cỏ cây

Là nơi bầy thú hoang

Đang vui đùa trong nắng say... ( Đồng xanh - lời Việt Lê Hựu Hà )

Hơi thở của bà chợt dịu lại.  Ông luôn biết cách trấn an bà. Nhưng từ ngày mai...

Ông ngước nhìn tôi, ánh mắt cầu khẩn :

— Không có đặc cách nào sao , thưa bác sĩ ?

Tôi lắc đầu buồn bã. 

Ông cúi xuống , nói thì thầm vào tai bà những lời từ biệt, rồi đứng lên . 

Chúng tôi đi dọc suốt hành lang bệnh viện . Khung cảnh vắng hoe , lặng lẽ đến có thể nghe được tiếng những bước chân . 

Ông chào tôi, bước vào thang máy. Dáng ông lọm khọm và cô độc. Không dưng, tôi nghe mình buông tiếng thở dài.

 

 

Là các bác sĩ dạn dày kinh nghiệm, chưa bao giờ chúng tôi phải đối diện với nhiều khó khăn như lúc này. 

Chúng tôi phải trực tiếp đứng ở tuyến đầu, chiến đấu với nỗi sợ hãi để tìm c

ách chữa trị cho các bệnh nhân của mình. Cùng lúc đó, chúng tôi phải đảm nhận vai trò kết nối giữa người bệnh và thân nhân. Thật áp lực khi phải trả lời một số lượng cuộc gọi tăng vọt — tương ứng với số bệnh nhân nguy kịch cần phải điều trị khẩn cấp. 

Tôi có thể cảm nhận tầm quan trọng của các cuộc gọi này, qua sự khẩn trương, luống cuống của người chồng :

— Bác sĩ có thể nào cho tôi biết tình trạng hiện tại của vợ tôi không ?

Tôi trấn an ông :

— Hôm nay tôi đã kiểm tra các bệnh nhân của mình xong. Bà Mary nằm trong nhóm bệnh nhân tạm thời bình ổn, không có những biến chứng xấu phát sinh.

Ông Bob gần như van xin tôi nói về thể trạng của bà cụ thể hơn nữa. Nhưng tôi không có thời gian. Tiếng bíp bíp...vang liên tục trong điện thoại, như thúc giục chúng tôi ngừng cuộc gọi. Còn bao nhiêu thân nhân khác đang chờ được biết tin người thân của họ. 

— Xin lỗi, tôi sẽ gọi lại cho ông sau.

Tôi vội vã nói với ông. Và mong rằng lời hứa hẹn đó sẽ là sự thật.

 

 

Ông khui hộp soup , trút vào tô rồi cho vào microwave hâm nóng lại. Gần hai tuần nay, bữa ăn của ông chỉ qua quýt như thế. Lòng ông như có lửa đốt. Cứ nghĩ đến bà nằm một mình trong bệnh viện, là ông lại thẩn thờ. Cầu xin Chúa cho bà đủ sức chống chọi để qua cơn bệnh hiểm nghèo này.

Tô soup nguội ngắt ngơ từ lúc nào. Ông đặt muỗng xuống, nhìn ra ngoài sân.

Mùa đông ở đây thật buồn. Cây trút lá xác xơ. Trời chưa tối mà đã âm u. Cả khu vườn như chìm trong màn đêm . Gió thổi xào xạc. Hơi lạnh thốc vào nhà. Ông rùng mình, đứng lên, bước đến khép cửa lại. Rồi uể oải ngồi vào bàn. Cử chỉ ông thật chậm chạp. Ừ thì ông đã già lắm rồi. Cả bà nữa. Thời gian trôi nhanh quá.

Nhớ ngày nào, cả hai người còn trẻ lắm. Họ lớn lên cùng nhau ở nông trại. Và yêu nhau như là một định luật rất tự nhiên.

Rồi ông lên thành phố học . Mỗi kỳ nghỉ đông, ông lại trở về . Bà đón ông từ đầu làng. Bà ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt xanh như mặt hồ thu , ánh lên tia sáng ấm áp khi nhìn thấy ông. Mái tóc bà dày và vàng óng ánh, thả bay trong gió. Họ cùng cưỡi con Tuấn mã- biệt danh của con ngựa trắng khỏe nhất vùng. Con ngựa hí vang vui mừng, phi nước đại xuyên qua những cánh đồng cỏ xanh bát ngát. Cả ông và bà đều hát vang bài Greenfields .Tiếng hát họ hoà quyện vào nhau, rộn rã khắp con đường về nhà.

Đám cưới của họ lớn nhất từ trước đến nay, vì ông là niềm hãnh diện của cả làng. Bức ảnh ông mặc áo mũ tốt nghiệp cùng bằng tiến sĩ được cha ông cẩn thận lộng kính, treo trang trọng giữa phòng khách. 

Khách khứa đến đều trầm trồ :

— Nhà mình thật phúc đức có được cậu quý tử như vậy.

Cha ông làm ra vẻ khiêm nhường, nhưng không dấu được niềm tự hào rực trên khuôn mặt :

— Dạ ông bà quá khen. Cháu Bob nhà tôi còn phải cố gắng nhiều nữa ạ.

Mẹ ông thì xăng xái chạy tới chạy lui, cười nói luôn miệng.

— Cảm ơn mọi người đã đến chung vui với gia đình. Xin mời, xin mời vào ạ.

Tất cả bình rượu vang đã ủ nhiều năm dưới hầm, được cha ông đem hết ra đãi . Mẹ ông hối gia nhân đốt lửa nướng thịt. Những con dê, cừu,bò vàng ươm , tỏa mùi thơm phưng phức,

Người làng thời ấy cũng rất thân tình, họ xem ngày vui của nhà ông như là của họ. Người nào tới cũng mang rượu, bánh, đặc sản lẫn hoa tươi.... Đầy nhà ngập tràn rượu thịt và tiếng nói cười.

Ông còn nhớ rõ, dạo ấy là mùa Xuân. 

Những cây dogwoods nở hoa rực rỡ . Cô dâu là bà. Chú rể là ông. Cùng những phù dâu phù rể ngồi thành đôi trên lưng ngựa, phóng qua những sườn đồi , xuyên qua khu rừng nhỏ cuối làng . Dưới chân họ là cỏ non xanh mướt. Chung quanh họ là những vòm hoa trắng, hồng, đỏ .....đẹp như cổ tích. Bài Green Feilds vang lên trong không gian hoang dã. Những ca từ nối tiếp nhau miên man như dòng suối.

Nhiều năm sau này, ông vẫn còn nghe hương hoa ngày ấy thoang thoảng , mơ hồ nửa hư nửa thực.

Giấc ngủ đến với ông thật khó khăn. Vậy mà lúc chuông đồng hồ đổ ba tiếng, ông đã bật dậy.

Ông lọ mọ ra phòng khách, pha một tách cà phê nóng. Ông có thói quen uống cà phê với một chút sữa tươi  không đường. Nhưng lúc mở tủ lạnh lấy sữa, ông chợt nhớ ra , sữa đã hết mấy hôm nay.

Ngoài trời đang mưa. Ông nghe tiếng cành cây đập vào cửa kính từng hồi.  Cả tiếng gió rít nữa.

—Không khéo lại có bão.

Ông chép miệng nói vu vơ và nghe tiếng mình lọt thỏm vào khoảng không. Với tay lấy cái điều khiển từ xa, ông bật ti vi lên . Tự nhiên ông cần nghe tiếng người nói. Căn nhà im ắng quá.

Không biết ông đã ngồi như thế bao lâu. Và có thể ông sẽ còn ngồi như thế nữa, nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên. 

Màn hình hiện lên chữ Bác sĩ. Ông mừng rỡ, quýnh quýu cầm lấy điện thoại.

— Ông đến bệnh viện ngay. Tình trạng bà rất xấu.

Chưa kịp nghe bác sĩ thông báo hết câu, ông đã run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. 

 

 

Bác sĩ đón ông ở cổng Khu chăm sóc đặc biệt và đưa ông đến phòng bà. 

Theo quy định, ông chỉ có thể đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào. Bác sĩ nói với ông, bệnh viện trang bị cho mỗi bệnh nhân một iPad để liên hệ với thân nhân. Nhưng trường hợp của bà quá nặng, không thể sử dụng được iPad. Để chuẩn bị cho cuộc nói chuyện lần cuối cùng này, phòng bà đã có một cái loa không dây. Bằng một thao tác rất chuyên nghiệp, bác sĩ kết nối điện thoại của ông với loa trong phòng.

Ông nhìn đăm đắm vào phòng. Bà vẫn nằm đó, với ống tiếp khí thông qua cổ. Hình như bà yếu lắm . Tấm chăn đắp trên người bà không hề thấy di động theo nhịp thở.

Nhẹ nhàng với tất cả yêu thương, ông âu yếm nói:

— Tôi đang ở đây, rất gần với mình. Mình đừng sợ gì nhé. Suốt cuộc đời này, mình vẫn mãi là người vợ yêu quý của tôi. 

Hình như bà có nhận ra giọng ông. Đầu bà hơi nghiêng về bên trái, phía chiếc ghế ông đã từng ngồi lúc trước.

— Mình ngủ đi. Ngủ và không còn đau đớn gì nữa. Để tôi hát ru mình bằng bài hát của chúng mình nhé. Ông thủ thỉ với riêng bà.

“....Ta yêu đồng xanh

Như đã yêu thương con người 

Ta thương đôi tình nhân kia

Như gió yêu thương mây trời 

Nhưng sao giờ đây

Chẳng thấy ai chung quanh ta

Đất trời như bãi tha ma

Trên đồng hoang cỏ cháy ...”

 

Đầu bà ngoẹo xuống, bất động. Chắc hẳn  bà đã chờ ông đến. Và ông đã kịp đến.

Bác sĩ đặt tay lên vai ông, như một lời chia buồn. Nhưng ông không hay biết gì. Trước mắt ông bây giờ là cánh đồng xanh mướt. Trên lưng con Tuấn mã, ông và bà mải miết lướt đi. Họ cùng hát vang bài Green Feild. Hình như mùa Xuân đang về. Những cây Dogwoods đang nở hoa rực rỡ.

 

  

Biển Cát

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Sáu 20235:32 CH(Xem: 5827)
“Lễ tang của cậu qua đi đã lâu nhưng không khí trong nhà tôi vẫn chùng xuống. Không ai biết phải làm gì để tiếp tục sống, ngoài số tiền ít ỏi của cậu dành dụm được khi trước. Sau cuộc chiến “Bão sa mạc” với Mỹ cùng các nước đồng minh, Iraq thất thủ, bị cấm vận. Bao phủ Baghdad là một bầu không khí ngột ngạt, không có bất cứ việc gì để làm. Dù không quá sung túc, nhưng chẳng bao giờ chúng tôi để thức ăn thừa từ bữa trưa sang bữa tối, mà đều phải vứt đi. Các chủ gia đình sẽ lấy làm xấu hổ nếu họ mua dưới 50 cân gạo một lần, thường đặt hàng cả con cừu, thịt tại nhà và ăn tươi. Tiết kiệm là tính từ không khi nào xuất hiện trong tiêu dùng của người Baghdad. Và bây giờ thì chúng tôi ăn khoai tây, chà là, bánh mỳ làm từ bột mỳ đen vốn chỉ dành cho gia súc. Thế nhưng vẫn có những gia đình còn tệ hơn. Thuốc men hạn chế, đồ ăn không có. Đói. ..."
18 Tháng Sáu 20235:12 CH(Xem: 5899)
Tiết học đầu tiên ở trường Võ Tánh, tôi gặp thầy Đỗ Đức Trí. Hôm ấy thầy trông đạo mạo, mẫu mực, áo quần chỉn chu, thẳng nép chứ không luộm thuộm, nhếch nhác như những lần gặp ở trường Kim Yến. Gặp lại tôi, thầy có vẻ đồng tình là tôi theo nghiệp văn chương, cố nỗ lực để được vào học ở trường công lập. Đối với ông Sáu, thành tích của tôi được vào trường công lập, không kinh qua lớp đệ tam, điều đó ông không quan tâm chút nào. Điều quan tâm của ông là thân xác tôi ngày càng phát lớn, trổ mã trông thấy, cái giọng ồ ề, sức vóc phổng phao như con gà trống đã gây phiền toái cho ông Sáu . Nhà có hai gã đàn ông đang vào tuổi lính tráng là đầu mối cho mọi sự dòm ngó của những con mắt cú vọ, đôi tai thính của những “con chó săn” . Đó là những kẻ mà ông ám chỉ cho những tên cạo giấy, bọn ngồi mát ăn bát vàng, bọn tham nhũng đầy rẫy ở phố phường hoa lệ này.
09 Tháng Sáu 20234:17 CH(Xem: 6340)
Thằng anh ngồi trên bậc thềm ngó mông lung về ngọn núi phía bên kia cánh đồng. Mặt trời dần sụp xuống, những ngọn cỏ chuyển sang màu tím thẩm, gió nồm Nam thổi về lồng lộng. Thằng em khe khẽ ngồi xuống bên cạnh, cả hai cùng lắng nghe tiếng bò hụ từng hồi trên con đường trở về chuồng. Ba, mẹ nó đã từng ngồi như thế…
19 Tháng Năm 20234:11 CH(Xem: 5600)
Ngày chị Tư gặp tôi ở San Jose, chị mừng ứa nước mắt hai hàng. Vừa lấy tay quẹt ngang mắt, cái điệu quen thuộc i như ngày xưa, chị vừa cười: - Gặp cô ba tui mừng quá à. Lâu lắm rồi tui mới khóc được. Vừa khóc mà vừa cười. Tôi nhìn chị trân trân. Chị Tư Trợn da đen nhẻm ẳm tôi ngang hông ngày xưa bây giờ trắng da dài tóc, không hẹn nhau trước chắc tôi không thể nhận ra. Lúc chia tay chị, tôi hỏi: - Em kể chuyện của chị được không? - Chuyện đời tui có chi đâu mà kể, dị òm. - Em kể chuyện mộ gió nha. - Ờ, cô ba còn nhớ chuyện mộ gió hả- mắt chị chợt buồn xa xăm- tui thì quên lâu rồi. Sao mà tôi quên chuyện mộ gió được.
30 Tháng Tư 20233:45 SA(Xem: 6310)
Con gái hắn, ở tuổi 17 đã hỏi sau một giờ học môn lịch sử: “Bố ơi, thế điều gì có tính quyết định khiến ông Nguyễn Thái Học đứng ra thành lập tổ chức Việt Nam Quốc dân Đảng ạ? Sao còn trẻ thế mà ông ấy lôi cuốn được nhiều người vậy? Bí mật gì, hở bố?”.
12 Tháng Tư 20239:53 CH(Xem: 5898)
Có lẽ, phải vào lúc sống một mình giữa không gian tối tăm, sau hai ngày cả mấy cha con bị xích tay vào trại tạm giam, ông mới sực láng máng nhớ đến cái khái niệm “Tư tưởng của Ruồi” mà một nhà báo nhà văn có số má từng nói với ông gần 10 năm trước. Nó được thốt ra, đúng hơn là được nhắc lại, giữa men rượu Tây hảo hạng do ông chiêu đãi tại một restaurant sang trọng bậc nhất Sài Thành, giữa các nhà văn nhà báo ông sưu tập được qua mấy năm kinh doanh vào quy mô khủng, mà trung tâm là tay nhà văn cộm cán từng kiếm nhiều tiền nhất của gia tộc ông và các doanh nghiệp nổi như cồn, có biệt danh “Ruồi Trâu” do anh ta tự đặt.
20 Tháng Ba 20235:55 CH(Xem: 5807)
Lần đầu tiên anh đến, Mẹ chỉ nhìn anh một lần, từ góc nhà rồi im lặng.Trong khi cô quấn lấy anh, mắt môi ngơ ngơ chìm đắm. Đêm đó, nằm cạnh cô, mẹ khẽ khàng nói; - Khí chất nồng nàn, nhưng tính cách rất lạnh. Mắt rất lạnh nhưng tia nhìn lại giấu kín. Tia nhìn giấu kín, nhưng sắc bén như dao, xuyên thấu tâm can người khác. Con mắc nợ tiền khiên với người này.
08 Tháng Ba 20235:31 CH(Xem: 6128)
Nhân ngày Tết trung thu, trùng với thứ bảy, chủ nhật, Trung phóng xe máy về Cần Giờ. Con đường từ phà Bình Khánh về thị trấn Cần Thạnh được mở rộng, đường vắng, xe cứ phóng thả ga. Hai bên đường, suốt hơn bốn chục cây số chỉ thấy rừng là rừng. Những cây đước vươn thẳng tắp, cành lá xòe ô che kín bầu trời, xe chạy trong màu xanh ngút ngàn của rừng cây như trôi trong không gian huyền thoại.
26 Tháng Hai 202310:19 CH(Xem: 6495)
Tôi yêu em. Thật là lố bịch khi một kẻ như tôi nói ra câu ấy, nhưng tôi yêu em. Cồn cào trong tôi nỗi nhớ được nhìn thấy em vào khoảnh khắc ngắn ngủi trống trải khi chiều tàn. Tình yêu của tôi đến muộn và mặn mòi. Nhỏ giọt như những tin nhắn tôi gửi cho em. “Hôm nay em muốn gặp ở đâu?” Tôi ẩn dấu tình yêu của mình trong những điều nhỏ nhặt, và cần mẫn góp nhặt từng hạt cát. Thứ tình yêu tội lỗi. Mẹ đã từng rì rầm hàng đêm vào tai tôi thứ bà gọi là tội lỗi này. Và giờ, tôi vướng vào nó như một lời nguyền không phép màu hoá giải. Độc dược làm tôi yếu đi mỗi ngày. Còn em, thứ thuốc giải duy nhất vẫn cứ thơm ngát đầy quyến rũ trước mắt mà không thể chạm vào.
13 Tháng Hai 20232:10 SA(Xem: 6403)
Dắt xe vào cổng, đập ngay vào mắt tôi là một bộ nâu sồng trong phòng khách. Không lẽ là vị Đại đức yêu văn chương - điện ảnh kết nối FB với tôi mấy tháng trước đã tìm đến, sau khi tôi cho địa chỉ nhà riêng? “Bố! Mẹ Thơm đã về!” Con gái lớn của tôi reo lên hồ hởi khi thấy tôi bước vào. “Mẹ đừng nói, xem bố có nhớ mẹ Thơm của con không?”. Tôi thoáng ngỡ ngàng trước vị ni cô vẻ tiều tụy, rồi nhận ra ngay cô hàng xóm của mình gần 10 năm trước…