- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TUYỂN DỤNG

14 Tháng Tư 20216:58 CH(Xem: 12309)


TRANH Dinh Truong Chinh

Từ trung tâm Luân Đôn, hãng tuyển dụng do tòa báo X thuê  gọi cho một nhà báo là tài năng của hãng BBS (Bờ bờ Sông) có trụ sở quốc gia đặt tại xứ Tô Cách Lan:

 

“Này, bọn keo đó trả cô cậu bao nhiêu một năm?”

 

“Dạ ngần này ạ”, tài năng đáp.

 

“Cái gì? Thật chó chết! À, chỉ định nói là chết tiệt thôi, gấp rưỡi nhé?”, nhà tư vấn tuyển dụng bảo.

 

“Ôi tuyệt vời ạ! Em đang trên mặt Trăng ư?,” tài năng đáp, ngất ngây.

 

***

 

Sáu tháng sau:

 

Từ quán vịt quay Thượng Hải, chi nhánh tuyển dụng cấp vùng của cơ quan tình báo Mờ Sờ Sem (MSS) gọi cho tài năng.

 

“Này, bọn keo quá tệ kia trả em bao nhiêu vậy?”

 

“Dạ, mức trên Mặt trăng ạ!”, nàng đáp.

 

***

 

Hai tuần sau, tại một tầng hầm bên dưới tòa nhà là trụ sở của hãng tuyển dụng, chuyên ‘tư vấn nhân lực’ cho Mờ Sờ Sem:

 

“Hảo, hảo, em cởi hết nội y ra đi,” nhà tuyển dụng nói với nữ nhà báo.

 

“Em tưởng chỉ là viết báo?,” nàng hơi e thẹn.

 

“Thế bồ nghĩ là vào Mờ Sờ Sem chỉ để viết báo à?”, nhà tuyển dụng thủng thẳng đáp, rồi bảo thêm: “Cởi hết ra, xoay 2 vòng.”

 

“Ôi, em chóng mặt quá!,” nàng hơi lâng lâng.

 

“Muốn hết chóng mặt, thì nhìn vào môt điểm, nó đây!”, tuyển dụng Mờ Sờ Sem bảo.

 

“Ối trời ơi, em có nhìn nhầm chăng?”, nàng thảng thốt, rồi như lặng đi, một tay che nơi cần che, một tay kia nhấc tờ giấy lên:

 

“Ôi, Chúa ơi, Tứ Nguyệt! Có tận bốn mặt Trăng cơ ạ?,” những lời như ngọc vãi ra trên cặp môi hường.

 

“Đúng, nhưng làm ơn mặc quần áo lại đi, đúng là đồ ăn của bọn xứ kia tệ quá, tí nữa thì làm hỏng hết phom của em rồi đấy, mất cả hứng!”, nhà tuyển dụng nói, vừa rít một hơi thuốc.

 

Khói thuốc nhả ra hơi quyện vào mái tóc đang rủ những lọn óng ả xuống nơi cổ, nơi gáy và bờ vai trần mộng mơ, thơm tho của nàng.

 

“Mặc lại đồ xong rồi thì ký vào đây,” gã nói hơi cụt lủn.

 

“Ký hai tay thì nó lại tụt xuống ạ,” nàng nói, má hơi ửng hồng.

 

“Cái đó tùy em, nhưng lật mặt sau lên xem trước khi ký nhé,” nhà tuyển dụng nhìn đồng hồ.

 

“Oh, My God, Chúa ơi! Em chết mất, nó còn như trên cả mặt Trăng, là mặt Trời ạ!”, nàng thấy hơi khó chọn từ để biểu lộ.

 

“Đúng rồi, không chỉ mức 4 mặt Trăng, em sẽ được huấn luyện để ăn xúc xích Trung Nam Hải trước, không phải là vịt quay cổ điển ngày xưa, nhưng lại đựợc quay với giá trên the Sun (Mặt trời),” gã đặt ly rượu xuống.

 

“Em hiểu rồi ạ,” nàng háo hức, phấn khởi.

 

“Chưa hiểu hết đâu, nhưng ký rồi là tốt, bây giờ em có 2 phút để ra xe theo bạn anh. À, có biết vì sao em phải cởi đồ hết ra và xoay hai vòng không?

 

“Dạ, em ngu quá, không biết ạ!,” nàng chân thành.

 

“Là để chắc chắn rằng em không có con rệp, hay chíp nào cài gắn quanh người thôi mà, kể cả... ở chỗ kia nữa!,” nhà tuyển dụng nói, trước khi khép cánh cửa đằng sau lưng nàng và người bạn của y.

 

NGÔ QUỐC PHƯƠNG

(Kent, Anh quốc, 14/4/2021)

 

Chú thích của một tòa soạn ở xứ Y-gờ-rếch cho bạn đọc: the Sun là báo lá cải của xứ nọ mà mặt trời xứ ấy từng mọc tứ tán khắp nơi, tại báo đó hình như người ta không chỉ trả công bằng lương tháng, một tấm hình chụp một công chúa ở trần hay công nương đang có mang trên bãi biển ngày trước có thể có giá ít nhất là 500 nghìn bảng, ai dựng bài hay biên tập cũng có phần thưởng không tồi.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Mười Một 20196:47 CH(Xem: 17011)
Hắn nhìn chăm chú bức tranh treo trên tường, đôi mắt hắn lóe lên một tia nhìn đầy cảm xúc. Có lẽ hắn đang liên tưởng hình ảnh người thiếu nữ trong tranh là một người có thật ngoài đời. Người thiếu nữ có đôi mắt rất buồn, một nỗi buồn tận cùng của sự đau khổ, tuyệt vọng.
10 Tháng Mười Một 20199:16 CH(Xem: 22318)
“Thưa bố, mẹ Con đắn đo nhiều lắm, và phải tập trung rất nhiều lòng dũng cảm để có thể viết bức thư này… Khi bố mẹ đọc được những dòng này, con đã ở một phương trời xa, phương trời mơ ước mà con từng ấp ủ trong những năm túng quẫn đến cạn đường sống của nhà ta…
02 Tháng Mười Một 20193:22 CH(Xem: 18232)
Tôi trở về. Hai mươi năm sau tôi mới trở về. Chợ Bến Thành, thời trẻ chưa lần nào ghé qua. Lẩn thẩn thế nào mà lại lạc vào đây. Chắc tại nắng gắt, đôi giầy mòn gót đưa tôi trốn vào đây chăng. Ngoài kia trời trong nhưng oi. Và nắng bong da. Trong này, những chiếc quạt vắt vẻo trên trần ném chút gió ong óng vào khoảng hành lang hẹp. “Trời nóng, chú mua dùm con cây quạt đi chú.”
31 Tháng Mười 20199:08 CH(Xem: 17730)
Năm được thả từ Côn Lôn về, tú Tràng tròn hai mươi tư tuổi. Ấy là năm ba mươi bảy thế kỷ trước. Người Làng Ngọc nghe nói là Mặt trận Bình dân bên Pháp quốc nắm quyền, ép thả, chứ tú Tràng án chung thân khổ sai, những tưởng là không còn đem được nắm xương tàn về quê cha. Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
24 Tháng Mười 20198:54 CH(Xem: 17241)
Cơn lạnh cuối cùng, gió mặc sức thổi. Làng Hiên yên ắng. Mưa rớt thấm bụi, kể cả con đường đầy lá vàng cũng nhơn nhớt. Đất bám vào bánh xe rồi tuồn từ rừng ra đường cái. Quết mưa, nhão, đường nhựa mà cứ như đường đất. Thún đi trước, Ton cắm cúi đi sau, đi không biết mỏi. Chốc chốc Thún nhìn lại, không biết Ton nghĩ gì. Làm con đực đã hơn ba năm, đi lang bạt khắp nơi con của Ton giờ chắc đã thành ngàn, thành vạn. Thún chợt chùng mình, trong hành trình đi phối giống, có khi nào Ton gặp những đứa con của mình? Lấy ý nghĩ của người đặt vào Ton thì cũng hơi quá đáng. Nhưng Thún đã không thể làm khác được, vì Thún là người, Thún sẽ suy nghĩ theo kiểu người. Ton là lợn, Ton hành động theo kiểu lợn. Cho nên lỡ có gặp đứa con nào của mình cũng là chuyện thường tình. Thún dừng lại vỗ lên bờm Ton, thôi kệ nó đi.
17 Tháng Mười 201912:10 SA(Xem: 19411)
Nằm nhà thương vài tháng, Phin lại khoẻ mạnh bình thường. Chỉ có điều, mất chim, Phin không còn là một người đàn ông hào hoa mã thượng đầy sức mạnh nữa, mà tự dưng biến thành một con quỷ. Từ một tay chơi thành thần, từng làm cho con giải cái lừng danh của làng phải lép một bề thì nay, Phin tối đến nhìn vợ hừng hực sức xuân mà đành chịu chết. Đàn ông xứ Phú Lang Sa của Phin rất coi trọng cái sự phục vụ quý bà, coi đấy là hạnh ngộ lớn lao. Nhưng hoàn cảnh này thật khốn khổ cho Phin, trong lòng vẫn tràn trề ham muốn, người vợ bản xứ đêm đêm vẫn rực lên vì đợi chờ, mà Phin, khốn nạn cho Phin, cái gậy thần của Phin đã bị mũi lao quái ác của đám hội kín miền rừng xén phăng, không còn chút nào. Phin cay đắng và điên khùng. Đêm đến, nhìn thân hình vẫn ngồn ngộn của Hàn Xuân, Phin đâm ra tức tối. Phin gầm gào, cắn xé như muốn xả nỗi bức bối không lối thoát trong lòng. Hai hòn cà sót lại chỉ càng thêm căng nhức đau đớn. Phin như một kẻ điên, nhảy chồm chồm trên tấm thân đàn bà mỡ màng của Hàn..
03 Tháng Mười 20199:24 CH(Xem: 16993)
Hàng ngàn mét vuông đất, ao hồ di sản có được từ thời cụ cố, nói là ông hiến tặng cho Hợp Tác Xã, nhưng thực tế họ cho rằng đất đai này do bọn địa chủ bóc lột mà có, đó là xương máu của nhân dân, là sở hữu của toàn dân, ông không hiến thì họ cũng trưng dụng. Ông hiến tặng cho HTX, mong muốn một mô hình mới trên quê hương. Nhưng sự đời chưa dến độ chín nên không suôn sẻ, HTX từng bước đi lên sự phá sản, đất đai được chuyền từ tay người này sang kẻ khác, bọn trọc phú phất lên từ quỹ đất.
02 Tháng Mười 20195:13 CH(Xem: 17048)
Thời còn học trung học, có một lần tôi theo bạn cùng đi đến bệnh viện Tâm thần ở cầu Sông Ngang, bạn tôi có một đứa em trai mới vừa chuyển đến đây điều trị. Trong lúc bạn tôi dở cà mèn cơm và thức ăn cho em ăn. Tôi ngồi cái ghế chờ ở phía trước lơ đễnh quan sát chung quanh bệnh viện. Chợt có một bàn tay ai đó nắm chặt tay tôi "Em!", tôi ngẩng lên trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, khá đẹp trai, đôi mắt như si dại, ông đang mặc bộ đồ bệnh viện. Thôi chết rồi!...mình gặp "ông điên" rồi. Ui chao hồn vía tôi lên mây. Tôi rút bàn tay mình ra khỏi tay ông í nhưng không được. Một bàn tay còn lại ông ta chồm lên như muốn kéo lấy tôi về phía ông. Các chị y tá chạy tới, trừng mắt hét lên " Thả người ta ra, thả ra chớ không là bị đòn đó". Ông ta cương quyết không thả: - Bắt được em rồi anh không bỏ em đâu.
30 Tháng Chín 201910:45 CH(Xem: 17944)
Cái tin thằng Bình hiếp dâm con bé Liên Hương, con ông lý Lưu, lan truyền ầm ĩ khắp cả làng Ngọc. Thằng Bình hiện không có nhà, nó vốn ở với ông bác họ làm nghề chữa xe đạp ngoài Hà Nội, vừa đi sáng sớm nay. Mấy hôm trước, thằng Bình được bố gọi về để nhận suất ruộng cải cách theo diện bần cố nông. Ngày mai, theo lệnh của ủy ban, ông Ba Be phải ra Hà Nội để điệu thằng Bình về đối chất với đơn tố cáo của bố con nhà ông lý Lưu về tội hiếp dâm.
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 17146)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”