- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Lại Chuyện Không Thể Kể Cho Nghe.

17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 33707)

hoangchinh_0_300x190_1Chuyện ấy xưa rồi, em tính là không kể cho anh nghe. Nhưng bây giờ nghe rồi thì phải quên đi nhé. Hứa đi! Không hứa em không kể đâu. 

*** 

Phải công nhận hắn đẹp trai. Dáng cao tre, trúc. Tóc rừng lá mùa thu. Mười ngón tay học trò. Mắt biển xanh mùa hạ. Nếu phải nhìn vào đôi mắt ấy một lúc nhiều cô gái sẽ xây xẩm mặt mày như trúng gió. Biết rõ như thế nên nàng ngó đi chỗ khác khi hắn hỏi có phải cô là người Trung quốc không. 

Dạ không. 

Nàng e ấp trả lời cùng với cái lắc đầu. Vạt tóc xỏa xuống một bên vai. Con mắt chỉ dám nhìn thoáng qua khuôn mặt người đàn ông. Nàng sợ cái khung mầu biếc xanh của đôi mắt. Nàng sợ chết đuối. Ngày còn bé đã một lần hụt chân bên bờ sông. Dòng nước cuốn đi như giông gió. Đã thoát chết một lần, chẳng ai muốn lại thêm một lần chết hụt. Cho dù là chới với trong đôi mắt một người. 

Cô có nét dễ thương của một cô gái Á Đông. 

Giọng đàn ông trầm, ấm. Tim người con gái rối lên những nhịp rời. Như trống làng báo nguy bà ngoại kể ngày xưa lúc bờ đê sắp vỡ vì nước lụt. Nàng bối rối tìm lời đối đáp. Vài giây suy nghĩ, nàng tìm ra câu trả lời. 

Tôi là người Á Đông nhưng tôi chắc tôi không có nét dễ thương mà anh nói. 

Hắn cười. Lại thêm một vẩy bùa vung lên như vạch ra từ đầu mười ngón tay phù phép của mụ phù thủy gian manh. Hàm răng trắng và đều tăm tắp. Ơi cái xứ sở của những đứa trẻ được chăm sóc từ chiếc răng sữa trở đi. 

Thấy không. Cô còn có cái khiêm tốn của những người đàn bà đảm đang. 

Hắn tán tỉnh tự nhiên như đang nói về nắng mưa, thời tiết; về cơn gió sang mùa, về những vẩy tuyết tan đầu mùa xuân hai bên đường phố. Nàng lùi lại một bước. Hắn cao hơn nàng một cái đầu. Nói chuyện thế này đứng xa dù sao cũng đỡ vất vả cho nàng. Và cũng an toàn nữa.

Nhưng hắn đã tiến tới sát bên nàng. 

Tin tôi đi. Cô sẽ thích chỗ làm này. 

Tôi cũng mong như vậy. Nàng trả lời qua quéo. 

Thật mà. Sáu năm trước, tôi nhận việc ở công ty này, rồi mọc rễ ở đây luôn. 

Nàng lùi tới sát cạnh bàn. Cái áo sơ mi ban sáng cố tình bỏ hở một nút cổ bỗng dưng làm thân thể nàng trống trải. Hắn trên cao nhìn xuống. Biển dạt dào trong con mắt biếc. Biển nghiêng nghiêng. Biển vỗ sóng lên bờ cát nàng. Biển tràn nên con dốc thoai thoải bờ ngực con gái. Chiếc áo ngực ren đen đồng lõa với lũ sóng dịu dàng. 

Cô lạnh à. Hắn hỏi. 

Nàng lắc đầu. 

Sao cô rùng mình. 

Trong một thoáng, muốn đổ lỗi cho những con sóng trong hai vũng biển biếc xanh, nhưng rồi nàng cố kéo câu chuyện qua hướng khác. 

Anh làm ở đây sáu năm rồi à. 

Nàng hỏi cho có. Lòng rối bời vì cảm giác nhột nhạt nơi khuôn cổ trắng ngần. Chiếc cổ mà bạn bè vẫn khen là thuôn dài như cổ cô tài tử điện ảnh Hồng Kông nào đó. Chiếc cổ mà người đàn ông của nàng vẫn dè dặt những môi hôn cùng lời thì thầm. Thương là thương chiếc cổ thiên nga cánh trắng như bông tuyết. Nhưng giờ này người đàn ông của nàng không có mặt nơi đây. Giờ này chỉ có hắn với nàng trong căn phòng nhỏ như chiếc hộp.

Tôi sẽ chỉ cho cô cách làm. Cũng dễ thôi. Tôi tin cô làm được. Hắn nói.

Nàng hơi nao núng khi hình dung khoảng cách sẽ thu hẹp trong những ngày sắp tới. Cái khoảng cách mà những người làm thơ viết nhạc ở quê hương nàng vẫn thường đem loài chim sáo, loài chim đa đa ra để trách móc xa gần. 

Nàng đi vòng ra sau chiếc bàn, ngồi xuống ghế. Khoanh hai tay trước ngực như cô học trò ngoan trước mặt thầy giáo. Hắn bước theo, đứng cạnh lưng ghế của nàng. 

Bây giờ mở computer lên nhé. Hắn nói. 

Hắn cao và đang đứng nên đầu của hắn cách xa mái tóc nàng một khoảng dài nhưng sao nàng vẫn cảm thấy hơi thở hắn bò lan trên da cổ. Những gai ốc nổi đầy trên da. Nàng muốn đưa tay gài lại chiếc nút cổ nhưng hai bàn tay không làm theo nàng mà lại nghe lời của gã đàn ông xa lạ. 

Nút này chứ. 

Hắn nhón lấy những ngón tay nàng, đặt vào chiếc nút bấm mở máy điện toán. 

Mình sẽ là hai người đồng sự thật tương đắc. 

Hắn nói trong khi chờ những hình ảnh láo nháo trên màn hình sắp xếp lại cho có trật tự. Bạn đồng sự. Nàng hiểu như thế cho dù cái chữ partner hắn dùng còn nhiều cách sử dụng khác nhau. Partner trong công việc. Partner trong trò chơi. Partner trên giường. Người đàn ông của nàng chắc sẽ không vui. Nhưng mà không kể ra thì anh ấy dễ gì biết được. Cứ vậy cho thoải mái. Công việc là công việc. Dù đôi mắt hắn có xanh biếc như nước biển vịnh Hạ Long thì cũng chẳng hại gì đến ai. Không lội xuống thì lo gì chết đuối. Nàng nghĩ thế và yên lòng nhin đăm đăm vào những con số kế toán trên màn hình. Hơi thở người đàn ông da trắng phì phò bên tai. Trong thoáng chốc nàng bắt được cả cái mùi kem cạo râu mát dịu. Cái mùi làm nàng rùng mình. 

Tan buổi huấn luyện, cô gái chạy như bay vào nhà vệ sinh, nhìn mình đăm đắm trong gương. Cặp mắt to, tròn, đen lay láy. Vầng trán cao. Đôi môi ăm ắp. Đôi môi mà người đàn ông của nàng vẫn bảo là nơi ấp ủ tình yêu. Nàng mở bóp lấy ra cây son mầu cam mua cả tháng trời chưa dám xài. Nàng gỡ bỏ lớp giấy bóng kính bọc ngoài. Cây son mắc tiền. Dự tính chỉ dùng khi đi những lễ lạc hay tiệc cưới sang trọng nên chưa bóc ra. Nhưng bây giờ thì phải dùng tới. Không lúc này thì lúc nào đây. Nàng mỉm cười với bóng mình trong gương. Con mắt đen láy. Tên đồng nghiệp bảo nàng có đôi mắt đẹp. Và gì nữa nhỉ. Đôi môi như một cánh hoa hồng. 

Những ngón tay run run vạch cây son mầu cam lên môi. Cái sắc tươi rói nhập với mầu hồng của cánh môi làm dung nhan người con gái sáng lên như được thắp bởi vòng hào quang rực rỡ. Son đắt tiền có khác. Nàng trầm trồ một mình. 

Hai chúng ta sẽ là một good team. 

Gã đồng nghiệp nói với nàng sau buổi huấn luyện ban chiều, lúc đưa nàng xuống tận bãi đậu xe. Lòng nàng rối bời. Sẽ phải kể với người đàn ông của nàng như thế nào đây về ngày đầu tiên trong chỗ làm mới. Quá nhiều điều để kể, chẳng còn nhớ chuyện nào trước chuyện nào sau. Cuối cùng, nàng quyết định sẽ chỉ nói những điều trấn an. 

Chỗ làm mới được không em. Câu hỏi thoát ra từ khoảng cách hai nụ hôn. 

Một ngày như mọi ngày. Chẳng có gì đáng nói hết anh à. Công việc quen thuộc và nhàm chán. Nàng nói một tràng như sợ sẽ quên rồi vấp váp. 

Người đàn ông của nàng nhỏ nhẹ. Rồi sẽ quen, chịu khó lúc ban đầu. 

Lại môi hôn dỗ dành. 

Chờ em chút. Nàng khẽ đẩy chàng ra. Để nguôi bớt cái áy náy trong lòng, nàng quyết định thoa lên môi chút mầu cam từ cây son đắt tiền. 

Cho người đàn ông của nàng. 

Nhưng nàng tìm hoài không thấy cây son. Bóp lớn, bóp nhỏ. Túi trong, túi ngoài đều không thấy. Nàng không lấy nó ra khỏi túi xách trong giờ làm nên không thể để quên trong ngăn bàn chỗ làm việc. Cũng không thể rơi đâu đó trên đường về bởi nàng luôn giấu những đồ trang sức trong một ngăn có dây kéo và luôn kéo sợi dây khóa cẩn thận. Chỉ còn một chỗ. Nhà vệ sinh nữ, nơi nàng mở cây son ra dùng lần đầu tiên. Ơi, cây son mắc tiền. Đi chơi với người yêu còn không dám xài để làm duyên làm dáng với chàng. 

Đi ngủ sớm em nhé. Mai còn training mà, phải không. Cái giọng ân cần. Người đàn ông của nàng. 

Buổi sáng ngày thứ nhì người yêu hôn nàng ở cửa, nhỏ nhẹ dặn dò cố lên nhé, lúc đầu bao giờ cũng khó khăn. Nàng cười cho chàng yên lòng. 

Vừa tới sở, nàng đã chạy ngay vào nhà vệ sinh nữ. Bốn vách tường lót gương soi. Thiếu phụ Á Đông. Hai con mắt to, đen, tròn nhìn nàng ngơ ngác. Bàn rửa mặt trống trơn. Mùi thuốc sát trùng gây gây cánh mũi. Nàng ngắm mình trong gương như nhìn một dung nhan xa lạ. Một người đàn bà da trắng đẩy cửa bước vào, khẽ chào nàng. Nàng vui vẻ chào lại. Trong một giây, nàng suýt buột miệng hỏi bạn có thấy cây son môi mầu cam hôm qua tôi bỏ quên ở đây không. 

Nếu kể chuyện này cho người đàn ông của nàng nghe, chắc chắn anh sẽ bảo số phận không muốn em trang điểm cho người nào khác ngoài anh. Nàng ấm ức mở túi xách, lấy cuốn sổ tay, xé ra một trang, lấy bút viết vội lên vài chữ. Ai tìm thấy cây son mầu cam, vui lòng cho xin lại. Rồi viết tên và ghi số điện thoại của nàng ở góc mảnh giấy. Hy vọng người đàn bà quét dọn hay ai đó tình cờ bắt gặp sẽ trả lại cho nàng. Cây son bằng một ngày lương làm việc vất vả.

Gài miếng giấy lên góc tấm gương xong, nàng đẩy cửa bước ra hành lang, đi về phía phòng làm việc. 

Hắn chờ nàng ở cửa. Tên đồng nghiệp đẹp trai. Hắn đứng nép qua một bên cho nàng bước vào. Cái đầu hơi cúi từ chiếc lưng cao lênh khênh với câu chào buổi sáng. 

Không có môi son mầu cam đỏ, nàng hơi mất tự tin khi nghĩ những đóa hồng mà hắn khen ngợi hôm qua, sáng nay sẽ phai mầu. 

Tôi có cái này cho cô. Hắn nói với một nụ cười. 

Cái gì vậy. Nàng hỏi và nín thở lách qua cái khoảng trống giữa thân hình hắn và khung cửa gỗ. 

Hắn chộp lấy cánh tay thon thon con gái. Trời ơi, cái tên bạo dạn. Nàng nghĩ. Mới ngày thứ nhì mà đã níu kéo người ta thế này, không biết ngày thứ ba sẽ còn tiến tới đâu. 

Nàng. Dùng dằng nửa muốn gỡ những ngón tay hắn ra, nửa ngại hắn sẽ chê mình nhà quê, lỗi thời. Mặt nóng bừng. Tim nhẩy múa lăng quăng trong lồng ngực. 

Hắn móc trong túi áo sơ mi của hắn ra một vật gì nhỏ như cây bút. Trời ơi, chưa gì đã quà cáp. Trong thoáng giây, nàng thấy người yêu nói đúng. Bọn đàn ông bao giờ cũng vậy, sẽ tìm mọi cách để chinh phục người đàn bà. Nếu đi đường tắt được thì càng tốt. Tên đồng nghiệp này đang chọn con đường ngắn nhất. Hai đầu gối nàng run rẩy. Bây giờ mà hắn ôm hôn nàng thì sao nhỉ. Chắc chắn không thể kể cho anh nghe được rồi. Và cũng chẳng dám đẩy đôi môi mỏng ấy ra bởi vũng biển xanh sóng sánh kia đang làm nàng chóng mặt. 

Và nhất là tìm việc làm thời kỳ kinh tế tắt kinh này đôi khi như chuyện mò kim đáy biển. 

Cái vật nhỏ xíu nằm trong lòng bàn tay hắn. Bàn tay nắm lại. Hắn đưa bàn tay ấy vào sát mặt nàng. Rồi những ngón tay thuôn mở ra. Cây son nở nụ cười mầu đỏ cam trong lòng bàn tay hắn. 

A. Nàng reo lên mừng rỡ. Anh tìm thấy ở đâu vậy. 

Trong lúc nàng hối hả vồ lấy cây son trong lòng bàn tay người đàn ông, hắn cúi xuống thật thấp, nghiêng đầu, chạm nhẹ môi hắn lên cánh môi nàng. Mùi đàn ông. Mùi kẹo bạc hà. Mùi thuốc cạo râu. Mùi của lục địa xanh thơm cây trái mịt mù không gian. 

Hôm qua cô bỏ quên trong nhà vệ sinh, nhớ không. Hắn thì thầm. Thôi bắt đầu làm việc nhé. Mình sẽ là một good team. 

*** 

Ngày đầu tiên trong chỗ làm mới của em như thế đấy. Ngày đầu hồi hộp mới đáng nói, mấy ngày sau thì cũng lại một ngày như mọi ngày thôi anh à. Không được thắc mắc nữa nhé. Em kể hết rồi đấy!

Hoàng Chính

 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 107140)
Ngày cúng thành hoàng làng Nghi An năm đó (1890), tiên chỉ, lão làng đang dâng hương cầu xin quốc thái dân an, nghi lễ cúng bái trang trọng và thành tâm, thì có một thằng bé đứng bên ngoài nói lớn: -“Quốc thái dân an” là do mình tranh đấu mới có. Cớ sao lại xin xỏ tầm phào như vậy? Nói xong thằng bé đó bỏ chạy.
13 Tháng Hai 201012:00 SA(Xem: 114172)
Tên anh là gì tôi không biết, nhưng tôi quen anh qua một trang tìm bạn bốn phương với cái tên đẹp đẽ Vũ Quang.
10 Tháng Hai 201012:00 SA(Xem: 95756)
Nhiều tiếng nổ ầm ì vẳng lại từ xa. Tiếp theo những loạt phản pháo chấn dội phát ra từ khu rừng trước mặt. Một đoàn xe nhà binh mở đèn từ phía Tân Cảng Sài Gòn rầm rộ tiến trên xa lộ Bình Dương, kéo lê theo sau những thùng sắt khổng lồ chứa đựng quân lương và đạn dược.
28 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 108526)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng tạp chí Hợp Lưu.Thạc sĩ, nhà văn Vũ Đảm hiện là Phó tổng biên tập Tạp Chí Nhà Văn tại Hà Nội Việt Nam, chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn "Chín Tháng Mười Ngày" của Vũ Đảm đến quí độc giả và văn hữu Hợp Lưu. TCHL
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 31316)
- Anh yêu em, chúng mình sẽ có con, một đứa bé gái giống em như hai giọt nước. Ký ức thoáng hiện về như nửa tỉnh, nửa mê. Nằm một mình trên chiếc giường một bằng sắt được sơn bằng một thứ sơn màu xanh đậm, bên cạnh là một con búp bê bằng vải xinh xắn có mái tóc tết xam buông thõng.
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 35624)
LTS: Vũ Thị Huyền Trang là một người viết trẻ sống và làm việc tại Hà nội. Trong số báo nầy chị gởi đến quí độc giả Hợp Lưu sáng tác "Lỗ hút", văn của chị trầm tĩnh, lôi cuốn, đưa câu chuyện đi từ góc riêng tư của một gia đình đến không gian bàng bạc của đời sống mà bi kịch và nỗi buồn như "một hố sâu hút gió". TẠP CHÍ HỢP LƯU
17 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 36272)
Ta là con của trời. Ta là chúa của đất. Ta còn đủ tỉnh táo để nhận ra những ý đồ đen tối của bọn chó má. chúng vô lại. Chúng mưu mô xảo quyệt. Ta căm hận chúng.
22 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 30639)
Trên Phật đài, một vị sư trẻ nện chày trên một cái mõ lớn để giữ nhịp. Giọng sư rền rền rất tốt (tưởng có thể hát opéra được). Tóc sư mọc lún phún một lớp dày, không nhẵn thín như các nhà sư tôi thấy ở chùa hồi nhỏ. A di rị đa... dà dà na...
04 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 109089)
Khách phong lưu vẫn ngồi ở quán cà phê bên hồ vắng. Không thấy mẹ nàng đâu. Có lẽ mẹ nàng đi kiếm củi trên dãy núi bên hồ chưa kịp về. Nàng cũng không còn ngồi xoã tóc. Nàng lúi húi bên tách cà phê đang pha dở cho khách. Mùi cà phê ủ trọn cái lạnh giá đầu mùa đông, quyện chặt lại, nén hương rồi dậy lên trong mê muội.
04 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 36381)
LTS: Nguyễn Thị Hoa Xuân hiện là sinh viên Khoa Sáng tác- Lý luận phê bình văn học tại Hà Nội. Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, chúng tôi hân hạnh giới thiệu đến quí độc giả người viết trẻ đầy tiềm năng này qua truyện ngắn Hương nhãn.