- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

HỘI 3G VÀ THỞ

28 Tháng Ba 20206:12 CH(Xem: 16793)

tran thanh canh - chan dung
Stay home- Trần Thanh Cảnh

      Ông Nam rất chăm đi tập Gym.

      Trước kia còn đi làm, ông chỉ chơi Golf với bạn bè đồng liêu. Về hưu một thời gian, ông đi tập thêm môn này ngay tại phòng Gym giữa phố, cách vài chục số nhà. Cả đại gia đình ủng hộ. Ai cũng bảo thể dục thể thao có lợi cho sức khỏe, sống lâu sống có ích, già dẻo già dai, già mà như thế khác gì tiên. Phòng Gym họ tổ chức như một câu lạc bộ thể thao, phát hành thẻ thành viên, đóng lệ phí hàng năm. Là thành viên có nhiều cái lợi, có thể đến tập bất cứ lúc nào, môn nào và luôn được huấn luyện viên sẵn sàng giúp đỡ hướng dẫn.

Cùng tập Gym tại câu lạc bộ Thiên Nga Trắng này có cô nàng Hải Yến, cùng phố, ở đầu kia. Hải Yến năm nay mới mười chín, người mẫu hotgirl. Đẹp rực lửa, dĩ nhiên, thế nên nghe nói cực đắt show. Chỉ cần nói sơ vài từ thế là các bạn có thể hình dung ra cái vẻ mỹ miều của nàng. Nhưng ông Nam thì thấy Hải Yến còn hơn cả đẹp nữa kia. Vốn là một người làm việc trí óc, chuyên về chữ nghĩa nhưng ông cũng không thể tìm được từ ngữ để mô tả nàng người mẫu hotgirl phố mình, mỗi khi nàng tới phòng Gym tập luyện. Mà nàng cũng rất chăm tập, để giữ phom. Cái phom người, cái nước da, cái nụ cười, cái mắt lúng liếng... là tất cả tài sản của nàng. Vốn tự có. Cái nguồn vốn tự có vô giá ấy, được cha mẹ nàng đúc kết từ tinh túy máu mủ ruột rà trao lại. Nàng phải tận dụng nó để làm ra tiền. Và nàng cũng phải giữ gìn kéo dài tuổi xuân, để kiếm ra nhiều nhất có thể, trước khi nghỉ hưu ở tuổi 30... Điều này thì không phải cha mẹ dạy, mà do các đàn chị đi trước dạy. Các chị ấy bảo: “Bọn đàn ông lắm tiền nó thích eo thon, ngực nở, mông tròn. Và nhất là cái bọn già, nó mê cái trẻ trung tươi mát của mình. Thích thì chiều, cơ mà cứ phải nhiều xiền mới chiều. Thật nhiều xiền ấy. Còn không cứ trình diễn thật bạo, cho chúng rỏ rãi ra!”

Thật ông Nam cũng rỏ rãi ra, khi đang tập chạy bộ trên máy. Bởi ở phòng bên cạnh Hải Yến đang luyện bài thể dục uốn dẻo. Ôi trời. Người đâu đã xinh đẹp lại dẻo như cục bột mì thế kia! Mỗi khi cô nàng làm động tác ngửa mình uốn, bộ ngực nở nang như muốn bung ra khỏi lần áo thể thao mỏng manh. Cặp đùi dài vẽ một nét thon cong mê hồn, cùng với bộ mông căng tròn đẩy lên. Đẩy cao lên. Lên nữa... Ông Nam phải kín đáo nuốt nước bọt, giảm tốc độ máy về chế độ đi bộ để thưởng thức hết vẻ đẹp thân thể tràn trề nữ tính của Hải Yến, đang vô tư thoải mái phô phang. Cái tam giác thần bí của cô nàng được mông đùi đẩy lên vươn cao vun đầy ngạo nghễ. Ngắm thôi đã mê mẩn. Rõ cả hình thù lớp lông loăn xoăn bên trên và hai cái múi bưởi tiên bên dưới rướn căng mời mọc. Và cái khe suối thần tiên mờ ảo hiện lên... Ông Nam không nhịn được nữa. Tắt máy. Không tắm. Cứ mặc nguyên quần áo tập ra đường, vẫy taxi xuống thẳng Times city, về nhà của phòng nhì, em Thuận.

      Em Thuận năm nay 34 tuổi, gái một con. Tuy không còn cái vẻ trẻ trung tươi mát mơn mởn như Hải Yến nhưng bù lại, Thuận có cái nồng nàn rực lửa của gái đương thì. Vẻ đẹp của một bông hồng mãn khai.

      Chuyện ông Nam có phòng nhì, nay thì nhiều người đã biết. Hình như cả vợ và hai con gái đều đã mong manh biết. Nhưng họ cứ giả vờ mắt nhắm mắt mở cho qua. Bởi sự đã rồi. Bới móc ra thì xấu chàng hổ ai. Và cũng bởi ông rất nhiều võ, trị gia êm đét. Thì một người từ chân trắng, leo lên được cái chức có hàm thượng thư, lại giáo sư tiến sĩ nữa mà không võ nghệ cao cường, đâu có cửa. Hồi đương chức, ông Nam không bao giờ qua đêm bên ngoài mà không có lý do chính đáng. Cơm nhà ngủ nhà, chiều dắt con sau này là cháu ngoại đi chơi. Thật là một quan chức trong sáng mẫu mực. Thuận vốn là một cô gái tỉnh xa, về học đại học ở Hà Nội. Khi làm khóa luận tốt nghiệp đại học, nàng chọn chuyên đề mà ông Nam có tham gia giảng, nhờ ông hướng dẫn. Chả hiểu thế nào mà xong khóa luận thì Thuận được ông Nam nhận luôn về cơ quan, tổ thư ký. Rồi bụng tự nhiên to ra. Thế là ông Nam phải âm thầm vượt trên ngăn chặn trước mọi dư luận của các thế lực thù địch phản động nhằm vào mình, chuyển Thuận sang một cơ quan khác, mua cho một căn hộ mãi đằng Times City, biệt tích yên ổn. Xong thì nàng mãn nhụy khai hoa, đẻ ra một thằng con trai giống ông như đúc. Ông Nam sướng điên, vì với bà vợ chính cung phòng nhất ở nhà, ông chỉ có hai cô con gái. Tuy ông vẫn lên đài báo ti vi rao giảng rằng, việc phân biệt trai gái, trọng nam khinh nữ là cái hủ tục ngàn đời cần xóa bỏ. Triệt để xóa bỏ. Thời đại mới là coi trọng con người. Mọi người mọi giới tính đều bình đẳng ai cũng như ai. Thế nhưng trong sâu xa bản chất thì ông Nam buồn. Buồn ngấm ngầm thấm thía. Xuất thân từ một làng quê lạc hậu cố đỉn, cái máu phong kiến hủ lậu hình như nó đã ăn vào xương tủy, thành căn cốt. Đi làm việc quyền cao chức trọng muôn người tung hô, ông phải diễn. Diễn hoành tráng như thật thì mới lên chức lên quyền được. Nhưng sau khi đạt được đỉnh cao danh vọng, tiền bạc rồi bỗng nhiên ông lại buồn. Một nỗi buồn khó nói thành lời mỗi khi tết nhất giỗ chạp dẫn vợ con về quê... Vốn là người tính toán nhanh, ông âm thầm nghĩ trong đầu các phương án hành động, cứu vãn tình thế. Đúng lúc đó, ông gặp cô sinh viên tỉnh lẻ đang hừng hực khát vọng đổi đời bằng mọi giá. Họ thành ngay một đôi như định mệnh từ ngàn năm trước. Ấy là lời ông Nam nói với Thuận khi lần đầu tiên họ giao tình ân ái...

Phòng nhì yên trí dưới Times city rồi, thỉnh thoảng buổi trưa, những hôm công tác về sớm được, ông Nam âm thầm bắt taxi tới, tuyệt không đi xe công. Kín bưng. Cho đến khi về hưu cả cơ quan vẫn một mực tin rằng ông thật là một người kiên định vững vàng với đường lối một vợ hai con, không màng nếp tẻ. Nghỉ rồi, ông Nam có nhiều thời gian qua lại hơn. Ngủ qua đêm luôn. Nhưng ngủ qua đêm cả vài buổi liền dưới Times city, ông chợt nhận ra mình đang sắp già, sắp đuối. Mà nàng Thuận- phòng nhì, vẫn cứ rừng rực như núi lửa thế kia, khéo không giữ được mất. Căng.

      Đi đánh Golf, ông Nam than thở với mấy ông bạn cùng cảnh ngộ.

      Nước Việt ta, từ phong kiến lạc hậu định nhảy phắt phát lên văn minh hiện đại ngay, nhưng hình như không đạt. Vì nội lực. Vì con người. Vì cái gỉ cái gi cái gì không biết nữa. Thế nhưng một điều rõ ràng là xã hội nước ta nay hình như đang vòng xoáy trôn ốc về lại cái chỗ ngày xưa của các cụ, tuy biểu hiện nó có cao cấp hơn xíu. Nhất là ở tầng lớp quan chức các kiểu. Thời phong kiến, không có con trai nối dõi tông đường, làm tuyệt tự dòng họ bị coi là đại bất hiếu. Thế nên từ hạng bố cu mẹ đĩ cho đến nhà địa chủ quý tộc quan lại vua chúa, đều cố sức đẻ cho được thằng cu, để sau này chết đi có đứa nó chống gậy sau quan tài và có thằng lầm rầm khấn vái trước ban thờ. Nay sau mấy chục năm cách mạng thay mới đổi cũ, thay giời đổi đất, mọi sự lại nguyễn y vân. Các quan chức càng cao cấp giàu có lắm tiền, chẳng may phòng nhất chỉ sinh hai con gái, càng khát khao kiếm thằng chống gậy. Nhưng rất kín đáo. Để còn giữ ghế kiếm ăn. Cơ mà khổ nỗi xưa đàn ông thoải mái thê thiếp phòng nhì phòng ba chả pháp luật nào cấm. Nay chế độ một vợ hai con, nhiều lúc khó khăn gay go phết. Gay thì phải tính. Khó thì phải tìm đường vượt khó, mới xứng đáng là người tiên phong. Luôn tiên phong đi đầu. Các bậc tiền bối đã dạy thế rồi, cứ thế mà theo. Các quan ta nay lại có điều kiện, nghĩ ngay ra kế lập phòng nhì, tại thành phố, khỏi đi đâu xa cho mệt. Bởi thực ra thành phố giờ phát triển mở rộng mênh mông với hàng chục triệu dân, nhà cửa san sát như rừng, ngoài đường xe pháo như nêm cối. Ra ngoài phút mốt là mất hút con mẹ hàng lươn, giời tìm. Nên cứ ngay trong thành phố cho tiện. Chỉ là cách xa nhau ra, lập đủ khoảng cách an toàn giữa phòng nhất với phòng nhì ấy. Cứ luật đăng đối Đông- Tây, Nam- Bắc mà duyệt. Đấy là nghị quyết truyền miệng của các quan, nhưng được thực thi rất nghiêm túc và triệt để. Nghị quyết này có nhiều mục hay, kinh nghiệm xương máu rút ra, nên sự đúng đắn là tuyệt đối: ví như việc ngay khi phòng nhì sinh quý tử là phải cầm ngay cuống rốn đến trung tâm xét nghiệm ADN! Vì bài học nuôi con cho thằng hàng xóm, thằng lái xe, thậm chí thằng bạn mình nhiều rồi, không nói nữa.

“Tình hình là rất gay các ông ạ! Về hưu rồi tự dưng tôi thấy tinh thần thể lực, sức khỏe toàn diện của mình bỗng kém hẳn đi. Xuống ở với mẹ thằng cu vài hôm, ớn sống lưng lạnh xương sườn, phải chuồn về với bà cả. Nhưng cứ thế lại không ổn tí nào, con mụ hai nó đương thì muốn truy lĩnh, vắng một tối là gào như cháy đồi! Tính sao đây các ông?”

Nghe lời than của ông Nam như cởi tấm lòng, thổ lộ ra, thành ông nào cũng thế cả. Cùng cảnh:

 
“xưa kia vác pháo băng đồi

 nay không vác nổi qua đùi chị em”(*)

 

 Thời trẻ hăng hái, nào phục vụ bà cả cho đủ chỉ tiêu, phòng nhì cho yên ấm. Lâu lâu lại còn đổi món cá tươi, đánh bắt xa bờ. Nay hưu trí, quyết định chung thủy với mẹ thằng cu thì lại gặp phải cảnh này. Đắng lòng. Mà các mợ nhị nó hầu hết đang sung, ăn chơi nhảy múa hát lượn là chính làm là phụ nên trẻ lâu, nhu cầu nhiều. Mỗi khi lâm trận, các mợ ấy gào lên như cổ động viên thế vận hội, nhanh lên... mạnh nữa... sâu vào ào...! Hiệp đầu thì cũng khoái. Sau đuối hơi rồi ớn, toát mồ hôi lạnh mà chạy không được, chối không xong. Nhục như con lục đục!

     Họ họp, bàn. Bàn kỹ. Và như thông lệ, ra ngay nghị quyết.

     Nghị quyết rằng, chỉ Golf là chưa đủ. Cần phải tập Gym, môn này mới nâng cao được toàn diện thể lực sức khỏe. Khỏe để phục vụ các Gái! Đấy là slogan của hội vừa thành lập. Gọi là Hội 3G.

Từ ngày đi tập Gym ông Nam thấy mình khỏe ra trông thấy. Em Thuận phòng nhì vô cùng mãn nguyện, miệng lúc nào cũng mủm mỉm he hé muốn nuốt tươi.

Ông Nam vẫn kín đáo ngắm em Hải Yến và có lúc, ông thấy hình như em cũng kín đáo liếc mình, đầy ý tứ. Bâng khuâng. Thở dài. Thôi nhà em cùng phố với mợ cả, dây vào rắc rối lắm. Mợ nó đã chấp nhận coi như không biết gì để mình đi lại thoải mái dưới Times là ơn mợ lắm rồi. Dây thêm em này nữa gần quá, lộ ra đến mệt. Lại còn con cháu đề huề xung quanh đây cả, biết nói sao... Nhưng em Hải Yến vẫn tập bài uốn dẻo ở phòng Gym bên cạnh máy chạy của ông Nam. Bưởi bòng ngày càng to ra, lồ lộ. Mà hình như cái bộ đồ tập tối màu của cô nàng thì ngày càng mỏng đi nên bờ bãi suối khe rõ hết cả, sốt ruột.

      Dịp này cơ quan cũ của ông Nam triển khai một dự án mới.

      Họ đến mời ông tham gia, vì là người có nhiều kinh nghiệm và mối quan hệ trong phạm vi này. Ông vui vẻ nhận lời ngay. Bổ nhiệm chức danh cố vấn khoa học đàng hoàng. Có việc thêm vui lại thêm thu nhập. Hàng ngày ông lại có xe đón đến cơ quan làm việc. Thỉnh thoảng đi công tác xa, để nghiên cứu kinh nghiệm thực tế các nước. Ví như chuyến đi Tây Âu này...

“Ôi anh! Anh cũng về chuyến này à?” Gặp ông Nam trên khoang VIP của máy bay, em Hải Yến reo lên có vẻ mừng rỡ lắm. Ông Nam cũng ngỡ ngàng mất mấy giây. Thật là ông giời xanh vốn cứ hay đùa, bày những cái sự hữu tình oái oăm. Nhà cùng phố. Cùng tập Gym một câu lạc bộ. Họ chỉ nhìn nhau chứ thực ra chưa từng nói chuyện. Nhưng họ biết rõ về nhau. Rất rõ là đằng khác.

“Anh đi công tác Tây Âu về. Em đi nước nào vậy?”

“Em đi dự tuần lễ thời trang Paris và chơi thăm mấy người bạn.”

Họ ngồi cạnh nhau trong suốt chuyến bay. Chuyện trò vui vẻ như những người hàng xóm thân gần gặp nhau ở nơi xa. Ông Nam không biết Hải Yến vô tình hay cố ý, ngay từ đầu đã xưng “anh, em” luôn, chợt thấy hứng khởi lạ thường. Như được trẻ ra vài chục tuổi. Còn Hải Yến thì biết rõ, nằm lòng, cái này nó thuộc về nguyên tắc nghề nghiệp rồi. Ngay từ khi mới vào nghề người mẫu hotgirl, bài học đầu tiên của các ông bầu dạy cho là, với đàn ông, mà nhất là đàn ông nhiều tiền chức cao thì mọi danh xưng ông, bác, chú... đều không đúng. Họ luôn là anh. Chỉ ANH thôi. Túi tiền to làm đàn ông trẻ mãi không già. Tiền làm cho họ mãi mãi ở tuổi thơ, chỉ thích bú mớm, nhất là bú mớm bưởi bòng của hotgirl... 

Chuyến bay dài, cả đoàn công tác trên khoang hầu hết đã ngủ gà gật nhưng ông Nam và Hải Yến vẫn rì rầm trò chuyện. Ông rút trong túi áo vét ra cái lắc tay bằng vàng đính đá quý được chế tác rất tinh xảo, mua định làm quà bất ngờ cho phòng nhì sắp sinh nhật. Ông khoe khi Hải Yến hỏi đi qua Paris có mua được gì không. Nàng xuýt xoa khen đẹp. Mắt long lanh lên. Ông Nam cầm tay: “Tay em đẹp thế này mà đeo mới xứng đáng.” “Em chạ có phúc này đâu...” “Chỉ cần em muốn... thì sẽ là của em. Ngay bây giờ.” “Ngay bây giờ?” “Qua chỗ nào kín đáo anh sẽ tự tay đeo cho em!” “ Ở đâu được?” Liếc mắt rất nhanh quanh khoang. Mọi người đều đã ngủ yên. Máy bay đang trên tầng bình lưu rất êm. Ông ghé sát vào tai Hải Yến thì thầm: “Em vào restroom trước, đừng chốt cửa để anh vào sau. Trong đó rất ổn.”

Ba mươi phút sau, kẻ trước người sau họ lại nhón chân nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi. Trên tay Hải Yến là chiếc vòng vàng nạm đá quý lấp lánh lấp lánh. Còn ông Nam rạng rỡ hứng khởi, ánh mắt cũng lấp lánh lấp lánh...

Họ đã phá tan được cái vách ngăn kính chia cách máy chạy bộ và thảm tập uốn dẻo ở câu lạc bộ Gym Thiên Nga Trắng, sau ba mươi phút thể dục thể thao tay đôi kịch liệt trong restroom của khoang VIP! Thật ra restroom có hơi chật tí, nhưng vẫn phê, lên đỉnh vòn vọt. Ông Nam và Hải Yến vừa mặc lại quần áo vừa thì thầm vào tai nhau, anh em mình vừa làm được chuyện hiếm có của dân An Nam, đ.. nhau trên đỉnh trời! Thế mới thú! Và từ nay họ sẽ làm một đôi. Một đôi âm thầm. Lúc nào cần, chỉ alo địa chỉ hẹn hò là tới, không nói nhiều. Xong.

Cả hai cùng thỏa mãn, chìm ngay vào trong giấc ngủ sâu. Đến lúc tổ bay thông báo sắp hạ cánh xuống Nội Bài họ mới choàng dậy. Kín đáo nhìn nhau âu yếm. Xuống sân bay, giơ tay vẫy chào tạm biệt. Ông Nam cùng đoàn lên xe ra đón về cơ quan. Rồi từ đây ông bắt taxi về thẳng Times city, em Thuận và thằng quý tử, cục vàng cục bạc cục kim cương đang chờ ông...

      Một tuần sau chuyến công tác Tây Âu, ông Nam bị ốm.

      Ban đầu, ông thấy người gai gai, sốt, chán ăn. Bụng bảo dạ, nhẽ mình lao động hơi quá sức. Chả là vừa tập Gym hồi đêm về sáng trên máy bay với Hải Yến xong, thì tối hôm đó lại về sân hàng chiếu ở Times city thi đấu cả đêm. Bắt buộc phải cả đêm, bởi nếu không thì khó mà sống với phòng nhì đang kỳ lửa nồng được. Dù ông biết thân trước khi lâm trận, đã viện đến bao nhiêu sự trợ giúp, ngay cả từ lúc mới xuống sân bay kia. Thế nên đêm đầu về nhà cũng làm cho em Thuận mãn nguyện. Những đêm sau thì phải cố, cũng qua bài. Gặp mặt Hội 3G, tay bắt mặt mừng ôm hôn thắm thiết, mừng công trình rực rỡ để đời đã hoàn thành. Mừng cú tuyệt tác one in hole trên chín tầng mây, thật là độc nhất vô nhị! Nhưng mấy hôm tiếp theo đi họp hành, tiệc tùng chiêu đãi nhiều thấy mệt mỏi. Càng ngày càng thấy người ốm tệ. Sốt, ho, khó thở... Hay là nhiễm cúm virus corona? Em Thuận hoảng hốt vội gọi xe đưa vào viện khám. Xe đưa ông Nam vừa đi thì cũng có xe khác đến đưa ngay cả hai mẹ con đi cách ly chống dịch. Hội 3G cũng lần lượt được xe nhà nước đón đi. Lần này không xe biển xanh như thường lệ, mà là xe hồng thập tự hú còi ầm ĩ, đưa ráo các thành viên lên khu cách ly.

Ông Nam trở bệnh ngày càng nặng, phải vào phòng cách ly âm, có máy thở trợ giúp. Ông không ngờ là ngay phòng bên cạnh, em Hải Yến bị bệnh phải vào viện trước ông một ngày, cũng cách ly âm và máy thở. Họ nằm cách nhau có một bức vách kính cường lực như ở câu lạc bộ Gym Thiên Nga Trắng. Nhưng lần này họ không nhìn trộm, không liếc nhau. Tuyệt không đánh mắt đưa tình. Họ nằm ngay ngắn thẳng đơ trên giường bệnh. Mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thở và thở. Thở và thở...

TRẦN THANH CẢNH
(3/2020)

(*) thơ Nguyễn Bảo Sinh.  

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 17558)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 18964)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 18465)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...
21 Tháng Chín 201912:15 SA(Xem: 19762)
Hắn bị đụng xe vào buổi chiều và đưa vào phòng cấp cứu của một bệnh viện huyện.Hắn hôn mê từ đó cho đến sáng hôm sau mới hồi sức nhưng vẫn ở trong trạng thái mê tĩnh. Đôi mắt khẻ lay động, cơ thân muốn rướn lên nhưng có một sức mạnh vô hình trì níu lại, đôi môi khô khốc, hắn khao khát được một vài giọt nước , tôi bón cho hắn từng giọt từng giọt và tay luôn nắm bóp trên vầng trán, vùng ngực gây cho hắn cảm giác êm dịu, ru vào giấc ngủ chập chờn.
11 Tháng Chín 201910:25 CH(Xem: 18835)
Đầu tiên là triệu chứng khó thở kéo dài nhiều giờ. Đó là điều khó hiểu với một người không phải là cuờng tráng song sức khỏe có thể được gọi là sung mãn như ông. Bác sĩ riêng đã loại trừ ngay cái bệnh buộc phải lập tức i-zô-lê( biệt lập), hoành hành bởi con vi trùng mang tên một nhà bác học Đức. Nơi ông ở cũng chưa đến nỗi phải suốt ngày đeo mõm chó cả khi ra đường lẫn ở trong nhà như thành phố Bác - Ki nọ mù mịt bụi khói gần đây mà ông thường thấy trên phim, ảnh.
08 Tháng Chín 201911:54 CH(Xem: 19328)
“Ối... giời đất ôi!” Tiếng rú hoảng kinh của người đàn bà dưới khoang thuyền vọng lên, tiếng được tiếng mất trong gió lộng khi con sóng hung hãn đập mạnh vào lớp vỏ kim loại bên mạn thuyền. Chiếc du thuyền chao chọng, lắc lư như món đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch. Nước văng tung tóe lên cả mặt sàn gỗ đầy vân. Người đàn ông một tay bám chặt lấy cột buồm, một tay rà lại những nút buộc chiếc áo phao mà gió gắn chặt vào người. “Không sao đâu,” người đàn bà dán mình vào chỗ ngồi ởđuôi con tàu, chiếc áo phao màu cam sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của một ngày vừa chớm. Chị nghểnh cổ nói vọng xuống khoang. “Du thuyền chứ có phải ghe đánh cá của ngư dân đâu.” Rồi chị lẩm bẩm,“Đến siêu bão cũng chả sao.” “Cứu mẹ con cháu với!” Tiếng gào khan của một người đàn bà văng vẳng trong tiếng hú của gió. Người đàn ông nghểnh cổ, nhìn xuyên qua màn hơi nước mờ đục. “Hình như có người kêu cứu.” Anh ta nói lớn. Trái tim quýnh quáng trong lồng ngực. Người đàn bà trong áo phao màu cam hỏi
06 Tháng Chín 20193:37 CH(Xem: 19105)
Camie là người nữ đồng nghiệp duy nhất trong số các đồng nghiệp nam làm chung một group gồm chỉ có ba người : hắn , Dick và Dan, cả ba đều là người Việt Nam. Camie là người Philippines , nước da trắng, mắt to, tóc dài, thân hình thon gọn, eo nhỏ mông to. Nhiều lần lão Dick thèm thuồng nói với hắn - Camie sống cô đơn độc thân một mình đang khao khát một tình yêu.
28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 17151)
Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong. Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.
19 Tháng Tám 20193:54 CH(Xem: 19143)
Tôi đứng một mình bên cửa sổ. Đêm lặng. Ngọn đèn hành lang rọi xuống chậu cây chi mai đang nở hoa trắng, tạo thành một quầng sáng đơn độc. Tôi vốn có thói quen đọc sách khuya. Những lúc đêm khuya thanh vắng, khi người đời đã chìm trong mộng mị, là lúc tôi thả hồn mình lang thang với những con chữ. Đọc đến một lúc nào đấy, cảm thấy đầu mình u mê, tôi hay tới bên cửa sổ, đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên. Tôi thường hay nhìn một cách vô định vào bóng cây sấu già đang chập chờn cô đơn khua lá. Như là một phép dưỡng sinh cho mắt. Từ hôm có chậu chi mai thì hồn tôi trút cả vào chậu cây nhỏ xinh đang nở hoa trắng xoá. Tôi say mê ngắm. Tôi đang mê đắm vẻ đẹp của một loài hoa đã từng được bao thi nhân từ cổ chí kim ca tụng…
16 Tháng Tám 201910:07 CH(Xem: 20692)
Gần 5 năm mới nhận được tác phẩm thứ hai của Nguyễn Trung. Truyện của ông rất đặc biệt, với lối hành văn cuốn hút, mạch truyện chuyển đổi gọn nhanh như những đoạn phim ngắn. Không khí truyện huyền ảo nhưng rất gần với xã hội chúng ta đang sống. Mời quý độc giả và văn hữu cùng vào không gian truyện “Rắn xanh chấm đỏ” của nhà văn Nguyễn Trung. Tạp Chí Hợp Lưu