- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CĂN PHÒNG 5 GIỜ 46 PHÚT

28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 16792)
DEM JAPAN-anh InternetĐêm Japan - ảnh Internet

 

Người ta đặt tên căn phòng đó là căn phòng 5 giờ 46 phút.

Chiếc đồng hồ cổ to màu trắng, rách bươm, chiếm hết 1 mặt tường được giữ chết đứng ở con số 5.46'.

Khi đi vào cửa chính của căn phòng, không ai để ý đến Sanae. Không phải vì bộ đầm đồng phục.

Màu xám.

Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong.

Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.

 Căn phòng có 2 cửa. Khách tham quan đi vào bằng cửa trước và ra về bằng cửa sau.

 Sanae đứng ở cửa trước. Người ta , bao giờ cũng thế, mãi nhìn chiếc đồng hồ, rách bươm đứng ở con số 5.46'.

 

Không ai để ý đến Sanae.

 

Mà cô cũng không có gì đặc biệt đáng để chú ý, gầy gò, da trắng xanh, mỏng như giấy lụa, đến thấy cả gân xanh li ti, đôi môi hồng nhạt, là những khi cô không mím lại. Tất cả đều nhợt nhạt, ở cô, tất cả đều nhợt nhạt. Chỉ có đôi mắt luôn cúi xuống, hàng mi dài, khác thường so với 1 cô gái vùng Osaka, khẽ rung rinh, in một nét tối mềm mại xuống gò má trắng nhợt.

 

Cô bị mù.

Không ai để ý đến một cô gái mù, trước căn phòng 5.46'.

 

Khi cửa phòng khép lại. Đèn tắt hết. Căn phòng chìm trong màu tối đen. Khoảng 5 phút.

Và máy chiếu bắt đầu xè xè.

 

Hắt ánh sáng loang lổ màu cam, hắt ánh sáng màu cam lên vách tường, khuếch tán hình ảnh cũng màu cam lên vách tường. Vách tường lắp ghép bằng những mặt kính hình tam giác, như tổ ong. Hình ảnh bị cắt ra những mảnh vụn, hình tam giác, như trong một tổ ong.

Và âm thanh bắt đầu dội ra từ dàn loa công suất cực đại sau lưng người tham quan, lan ra khắp các vách tường, dội lại, như sấm rền, trên núi.

 

Bắt đầu là tiếng còi hụ, lạnh tanh, át đi âm thanh bình thường của ngày thường, trên màn ảnh, trong 5 giây tiếp theo, những bức tường và căn nhà rùng rùng đổ xuống, tiếng kiếng vỡ loảng xoảng, đồ đạc trôi đi, bị bẽ gảy cong, và bước chân người hoảng loạn... Âm thanh dội vào tường, ép vào ngực.

  

 

Lửa đỏ loang ra, màu đỏ cam, vàng cam, loang hết tất cả 3 mặt tường bằng kiếng tổ ong. Lửa lem lém, lục xục. khói từng cột bốc lên cao, cao nữa, cao hơn những tòa nhà đang vặn vẹo và sụp đổ.

 

Rồi người ta nghe tiếng rúc của xe lửa, ồ, những năm đó, Shinkansen, những năm đó đã có Shinkanshen. Trong vòng 5 giây kế tiếp, tàu lửa lướt êm ru trên đệm từ qua đường cao tốc. Trong vòng 5 giây, những chiếc cột to là móng của đường cao tốc, như những cẳng chân người khổng lồ, chằn chặn cắm vào đất, bắt đầu ngã nghiêng, vẹo qua một bên rất chậm, như người khổng lồ bằng đất sét, vỡ vụn và ngơ ngác. Chỉ trong 5 giây. Con đường cong căng phồng như con trăn to vặn vẹo và lật úp.

 

Khi đó, Sanae bắt đầu khóc. Cô cong gập người lại, và khóc.  Rúc mặt vào hai tay, và khóc. Nước mắt nhỏ xuống, lặng lẽ, không một tiếng rên rĩ, chỉ có nước mắt, từng giọt to nhỏ xuống, ướt sũng, đọng thành vũng, trong hai bàn tay.

 

Khi người ta tìm ra cô, giữa mảnh vụn và khói của tro tàn từ toa tàu thứ 7 của chuyến Shinkanshen từ Osaka đi Kyoto, cô cong quắp người như thế. 10 tuổi, cong quắp người, khuôn mặt đóng một màn bụi màu xám, chèn dưới khuôn ngực ướt đẫm của cha cô. Trên cùng là mẹ cô, cũng ướt đẫm. Cô đã sống sót, giữa 4,600 người chết và 200 hành khác khô cong, phủ khói mụi, bị đứt gãy, đè bẹp dưới những thanh sắt nóng đỏ của tàu Shinkansen, như thế đó.

 

Cô sống sót, nhờ nằm dưới lồng ngực ướt đẫm nước của cha cô. Người ta không tìm ra nguyên nhân vì sao 2 xác người lại đẫm nước, nằm che chở cho 1 cô bé gái 10 tuổi, giữa những cái xác gẫy gập và khô cong.

 

Cô sống sót giữa 4,600 người chết vì trận động đất 7.3 độ richter ở Kobe lúc 5 giờ 46 phút ngày 17 tháng 1 năm 1995.

 

Nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy được màu đỏ cam của ánh mặt trời Kobe, cũng như màu đỏ cam của lửa. Cô bị mù, từ sau 5.46' ngày 17/1/1995.

 

Mù vĩnh viễn.

 

Chỉ có âm thanh, âm thanh dội vào bức tường 3 mặt kiếng, đè nặng lên ngực cô, ép dẹp cô mỗi ngày chừng đấy lần. Và cô khóc.

 

Cho đến khi đoạn phim kết thúc, những người khách tham quan, lặng lẽ, thẫn thờ và rõ ràng, bị chấn động ùa ra bằng cửa sau, vội vã ra khỏi phòng chiếu, chạy xa khỏi hiệu ứng chòng chành, rung lắc dưới chân và trên đầu, không ai nhìn thấy 1 cô gái, mặc đồng phục màu xám, cong gập người, úp mặt trong tay. Và khóc.

 

- Cô cứ khóc đi. Có tôi ở đây rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi.

 

 Một bàn tay, dày và chắc, nâng khuôn mặt cô lên, úp vào ngực.

Ngay lập tức mùi ẫm ướt trên áo T-shirt đàn ông ùa vào cô. Mùi của cha cô. Mùi của nước. Mùi của 20 năm về trước. Của khói và của nước. Là mùi cuối cùng, cô còn lưu lại được, từ lồng ngực đàn ông của cha cô. Và cũng như thế, trong vòng 5 giây, trước khi toa tàu sụp xuống, cha cô ép khuôn mặt trắng xanh của cô vào ngực:

 

- Sanae, đừng sợ. Mọi việc sẽ ổn thôi.

 

Cô rùng mình. Trên ngực anh. Liên tục rùng mình.

 

- Mọi việc sẽ ổn thôi.- người đàn ông ấy nói, bằng thứ tiếng Nhật của người mới học. Nhưng rắn chắc. Trầm tĩnh.

 

Một tháng sau, khi ngồi trong lòng anh, úp mặt vào lồng ngực ướt đẫm ấy. Cô vẫn nghe anh nói, rắn chắc và trầm tĩnh.

 

- Sanae, Có anh ở đây rồi. Mọi việc sẽ ổn thôi.

 

Là khi ngón tay cô sờ vào mặt anh. Rờ rẫm, khám phá từng đường nét người đàn ông , duy nhất, dừng lại bên cô 1 tháng trước trong căn phòng 5.46'.

 

Rờ rẫm. Khám phá. Hơn là vuốt ve, hơn là âu yếm.

 

Cô muốn chắc chắn, bàn tay cô lưu lại hình ảnh của anh. Không như 20 năm trước, cô không lưu lại được, hình ảnh của cha mình.

 

Bắt đầu từ vầng trán. Sau món tóc quăn, có lẽ màu nâu sáng, đầu ngón tay của cô, với hơn 10,000 noron thần kinh xúc giác, và thay thế cho 5,000 nơ ron thị giác nữa, Cảm nhận được sắc nâu sáng trên tóc anh, một màu nâu nhẹ bỗng trên tay cô.

 

Đến cặp lông mày rậm, hẵn màu thẫm hơn.

Và đôi mắt. Kiểu mắt dài, nhưng hẹp, của 1 người Châu Á. Một người Việt..

Sóng mũi, cao và gồ ở chính giữa.

Bờ môi, dày dặn, đầy nhục cảm.

Và hàm răng, khi tay cô tách môi anh ra, tay cô len vào hàm răng, đều và chắc chắn.

Đến cái cằm, vuông vắn, góc canh về hai bên, nhẵn nhụi, thoảng mùi của nước.

 

Nước. trong trẻo. chỉ là nước.

 

Mỗi một ngày sau đó, cô đều ngồi chờ trước cửa cho đến khi anh đi làm về. Trong mùi nước tràn ngập không gian, anh nói:

 

- Sanae, anh về nhà rồi! Mọi việc sẽ ổn thôi!

 

 

UYÊN LÊ

(Aug 18-2019)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30932)
Sau các chương tiểu thuyết Khi Phong Linh Vỡ đã công bố trên Hợp Lưu, Đặng Thơ Thơ trở lại với thể loại tự truyện và bút pháp cực cảm của mình. Mở Tương Lai ghi lại cái chết của vợ nhà văn Hoàng Đạo, bà ngoại của tác giả, và ghi lại câu chuyện của chính tác giả thuộc thế hệ thứ 3 của Tự Lực Văn Đoàn. "Ba mươi năm đủ để một đứa bé lớn lên, thành người, rồi chết đi mà không cần đến chiến tranh bom đạn..."
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 37799)
Tàu lắc lư chạy trong đêm. Hành khách ba miền của bao nhiêu âm ngữ đã đồng tiếng ngáy. Ngay sát mặt tôi, dưới gầm ghế là hai bàn chân giao chỉ với ngón cái xòe ra, dính đầy bùn đất của anh nông dân vừa lên tắt hai bao sắn qua cửa sổ. Trên ghế đối diện, thuộc về giai cấp khác, mấy ông cán bộ đi công tác với cặp táp, điếu cày đang ép nhau ngồi.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 128303)
Thạnh móc trong túi ra một miếng vải được buộc túm chặt bằng lạt tre, cẩn thận gỡ sợi lạt. Một dúm muối hột đen bẩn hiện ra. Thạnh trân trọng, nâng niu múc, vừa chẵn được hai thìa, đổ vào bát của Tường.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 41489)
Ban đầu chúng tôi nằm cạnh nhau. Tôi tựa đầu lên chiếc gối lam nhìn ra bầu trời phía Tây Bắc ngang vòm cửa sổ. Bầu trời đục mây, những đám mây xám di chuyển nhanh và gần qua chóp những cao ốc; những cao ốc dựng ngược, đâm thẳng lên trời, án ngữ gần hết diện tích cửa sổ phòng. Lấm tấm trên mặt diện tích ấy là những vệt sáng vừa thắp. Những chấm sáng hòa với một thứ màu dị hợm của hoàng hôn úa đọng lung linh lên màu hồng máu trên cánh cửa kính.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 38686)
LTS: Tên thật Trần Ngọc Thao, sinh năm 1938 tại Quảng Nam, Cung Tích Biền thuộc thế hệ nhà văn hứng chịu và tham dự trực tiếp nội chiến. Theo học Văn Khoa Huế, Luật Khoa Sàigòn trước khi bị động viên rồi trải qua nhiều đơn vị pháo binh, thiết giáp của quân lực VNCH cho đến ngày giải ngũ vì thương tích năm 1973, nhà văn khởi đăng truyện ngắn đầu tiên trên tuần báo Nghệ Thuật vào năm 1966.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 111479)
Dực đã đi rất đỗi nhẹ nhàng. Dực đang chỉ chạm khẽ mũi giầy vào bậc thang gỗ. Cảm giác Dực đang bay. Bậc cầu thang nâu bóng mầu thời gian, nâu bóng rêu phong những kiếp người hình trôn ốc. Có người đang nhìn Dực, nhiều người đang nhìn Dực. Họ kinh ngạc trân trối ngóc đầu lên những bậc cầu thang gỗ.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 29528)
Tôi có bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại hiếm thấy. Bàn tay không thay đổi theo mùa hay béo gầy cơ thể. Thụ bảo bàn tay tôi không tuổi tác trọng lượng. Hồi hai mươi tuổi, mới ra trường nằm nhà ba tháng, chỉ ăn và ngủ, cơ thể trồi lên những múi thịt, nhưng bàn tay tôi vẫn mảnh dẻ.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32026)
Em chết rồi. Vậy là em đã chết rồi. Em không biết mình có đau đớn trước khi chết hay không. Vì em chẳng biết gì khi sắp chết. Một gói thuốc chuột Trung Quốc em mua của những người nhà quê ra phố bán dạo. Họ mở vài bản nhạc xưa cũ thật buồn và thật cười. Ngày trước em nghe họ rao những câu vần vè có cả chuột ta chuột tây trong ấy, bây giờ cấm rồi, chỉ nghe những lời hát rề rà, cọt kẹt, nhừa nhựa.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 33170)
Cuối tháng Ba, tôi về thăm quê. Quê tôi ở tỉnh Đông, nhưng gia đình đã chuyển vào vùng kinh tế mới ở Bảo Lộc, Lâm Đồng từ sau gày miền Nam giải phóng. Tình cờ lúc qua đò Vạn tôi lại gặp bá Vần. Bá hỏi: “Anh về một mình?” Tôi đáp: “Vâng”. Bá hỏi tiếp: “Anh về lâu không?” Tôi nói: “Thưa bá, cháu về được một tuần”. Bá Vần nghĩ một lúc rồi bảo: “Thế thì ngày mai anh nên thu xếp đến thăm cái Hà. Nó đang nằm ở bệnh viện huyện. Bệnh nặng lắm, có lẽ không qua được”
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 98766)
Chồng tôi hành nghề kỳ quặc: Kiểm tra trí nhớ của con người. Lấy anh tôi mới khám phá, anh thường xuyên theo dõi những giấc mơ của mình. "Em có thai phải không?" Sau tháng đầu tiên Công đã dọ hỏi. Tôi lắc đầu tươi tỉnh. Giấc mơ đêm khuya còn sáng hồng bụ bẫm bắp chân hài nhi. Tôi biết chắc tôi chưa có mang, nhưng làm sao Công biết tôi đã nằm mơ thấy đứa trẻ? Sáu tháng hạnh phúc trôi qua như gió hắt mặt hồ.