- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Qué Xê Ra Xê Ra

07 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 29921)

backnude_0_300x232_1tôi sẽ yêu khi hết tuổi rồi
không sức vóc chỉ huyền hồ bóng dáng
vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
rọi u minh tỏa rạng ánh hồn sâu

Cho đến năm ba mươi bảy tuổi An vẫn còn đồng trinh. Đó chẳng phải là điều gì đáng để tự hào, nhưng cũng không là việc nàng lấy làm xấu hổ. Chẳng phải nàng cố tâm gìn vàng giữ ngọc, bảo vệ cái chữ trinh đáng giá ngàn vàng kia gì cho cam. Chuyện tình yêu chưa đến (hoặc không đến.) Đơn giản thế thôi.

Có người biết chuyện, bĩu môi, già kén kẹn hom. An cười bào chữa, tại duyên chưa đến chứ nàng có kén chọn gì đâu. Ngày An còn trẻ, ông thầy tử vi góa vợ xấp xỉ ngũ tuần bảo rằng, lá số tử vi của nàng tuyệt đẹp chỉ tiếc cái cung Phu hơi xấu. Cung Phu của An không những bị tuần mà còn thêm triệt án ngữ, khiến đường tình duyên của nàng trắc trở không xuôi. Thầy phán, nếu nàng lấy chồng sớm, không tình duyên tan vỡ thì cũng uyên ương gẫy gánh giữa đàng, hoặc có khi phải chịu kẻ trên dương thế người dưới âm ty. Trừ khi (thầy lập đi lập lại), nàng lập gia đình với người đã một lần dang dở hoặc góa vợ như... thầy thì mới được sắt cầm hòa hợp, loan phụng hòa minh, sống chung hết kiếp. An nghe xong lời thầy, nhìn hàm râu cánh én của thầy thẳng tắp một nét tới trời xanh, nàng... toát mồ hôi. Nàng (giả vờ) bùi ngùi, thưa thầy, số phần em cô quả, thôi thì... em xin phép được... chờ! Chẳng hiểu thầy có ám trù gì trên lá số của nàng không, mà đã qua ba mươi mấy mùa xuân, nàng vẫn đang chờ anh chờ đến bao giờ... Nếu còn ở Việt nam chắc An đã nghe không ít lời ong tiếng ve về việc nàng ế chảy ế chương lên mà chưa có ma nào rước đi cho hàng xóm nhờ. Bố mẹ nàng chắc phải lấy mo cau che mặt khi ra đường. Nhưng may cho An, nàng đang sống phây phây ở xứ Mỹ tự do, trong tiểu bang Cali nắng ấm, tại thung lũng hoa vàng mấy độ, nơi mà sự tự do cá nhân được tuyệt đối tôn trọng.

Nghĩ lại, An phải phục ông thầy tử vi nói trúng phong phóc. Đâu phải An ế ẩm gì, nàng cũng suýt được nâng khăn sửa túi cho... một người rồi đấy chứ, nhưng (muôn sự cũng tại chữ nhưng) người ta chê nàng học cao, người ta với không tới, vợ giỏi hơn chồng là điều tối kỵ trong hôn nhân Á đông! An nghe lời mẹ thuật lại, tự dưng muốn bullshit một câu cho hả, nhưng nàng kiềm cơn giận lại được. Nguy hiểm chứ chẳng chơi, đã mang tiếng học cao mà còn vang danh chửi thề nữa thì hỏng, bố bảo cũng không thằng nào dám rớ đến. An thôi không học lên, An nhịn không chửi thề, nhưng định mệnh cô đơn vẫn chưa chịu buông tha nàng. Hai sao Cô thần, Quả tú cứ đeo theo, cứ bám chặt nàng như hình với bóng. An chỉ biết thở dài cam chịu; tử vi đã bảo đường tình duyên của nàng ba chìm bảy nổi chín cái long đong cơ mà. Với vốn liếng dành dụm và khả năng trời cho, An có thể làm cho mình được nhiều thứ, từ tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, máy bay, đến nâng mũi cao, khoét lúm đồng tiền, cắt mắt hai mí, thậm chí đến việc có con mà không cần chồng, v.v... thế nhưng, An đành bó tay với ý định tự tạo cho mình một người đàn ông như ý muốn. Ngán ngẩm, An tiếp tục hát tình ca chờ anh chờ đến bao giờ...

Tuy tử vi của An hơi buồn về đường tình duyên gia đạo, nhưng bù lại, đường công danh sự nghiệp của nàng lại cực kỳ đẹp. An theo gia đình đi tìm miền đất tự do năm mười sáu tuổi. Ở cái tuổi trăng rằm, tuổi ươm mơ dệt mộng, tuổi đẹp nhất của đời người con gái, An bỗng nhiên bị dứt ra khỏi cái nôi thương yêu của bạn bè, vất ngay vào một cuộc sống mới hoàn toàn mới lạ. An phải bắt đầu lại từ con số không, phải ê a tập đọc, gẫy lưỡi uốn éo phát âm những chữ s, chữ x, chữ j, của một ngôn ngữ mới. Tưởng rằng An ngọng luôn từ đó, nhưng nhờ trời (hay nhờ ông thầy dạy ESL đẹp trai tận tụy?), cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo của nàng vẫn còn mềm, nên sau vài năm siêng năng luyện giọng, nàng sổ tiếng Anh (mà không anh nào thèm đáp lời nàng) tiếng Em cũng ra gì. Lên đại học, An gặp nhiều thuận lợi và may mắn chọn đúng ngành đúng nghề. Đường học vấn, đường công danh sự nghiệp của An từ đó cứ phất lên như con diều gặp gió.

*

Nói chung, An không có gì phàn nàn về cuộc sống độc thân hiện tại. An đã quen với lối sống độc lập tự do, tự túc tự... cương ở xứ này. Độc thân cũng có cái thú của người độc thân. Thú thứ nhất là sự tự do cá nhân. An muốn đi đâu thì đi, đi lúc nào, về lúc nào tùy hỉ, chẳng phải phép tắc thưa gửi ai cả. Một mình một cõi tha hồ tung hoành. Thú thứ hai của người độc thân là sự tự do về tài chánh. Tiền lương tháng, quỹ tiết kiệm, xì tóc xì tiếc gì cũng chỉ đứng tên một mình An. Nếu An có chồng, thì... ví dụ thế, mà chồng nàng hôm nào dở chứng đòi ly dị, thì tất cả tiền nong các thứ của nàng đều phải cưa đôi. Thế thì thâm thủng ngân sách quá, An không dại. Còn giả như An sắp sửa lấy chồng, thì... cũng ví dụ cho vui thế thôi, nàng lại phải lập bản ri-nấp-sồ liệt kê rõ ràng của chìm của nổi. Cũng vì những luật lệ rối ren đó mà lắm khi, suy đi nghĩ lại, tính xuôi tính ngược, An thấy mình cứ giữ tình trạng độc thân là tốt nhất!

An sống ngăn nắp như một công chức già, sáng xách xe đi chiều xách xe về. Ngày lại ngày, thời khóa biểu bất di bất dịch, trời nắng cũng như trời mưa, mùa đông cũng như mùa hạ. Buổi sáng, An thức dậy lúc chiếc đồng hồ báo thức trên bàn bật ra một giọng nói đàn ông ấm áp, liên tu bất tận tường trình tin tức thời sự, từ việc lính Hoa Kỳ bị bắt cóc ở Iraq đến tin hội đồng thành phố bỏ phiếu chống thuận một khu phố sầm uất của các thương vụ của người Việt được mang tên Vietnam Tao, thời tiết trong ngày, mưa nắng ấm lạnh, tình hình xa lộ, có xe nào cán chết chó không, có ai đó thất tình hăm dọa nhảy xuống freeway, v.v. Chui ra khỏi đống chăn mền êm ấm, đánh răng rửa mặt xong là An bước ngay vào phòng tắm. Đứng dưới vòi sen nước tuôn xối xả, An vuốt ve đôi cánh tay tròn lẳn trắng nuột, đôi chân thẳng băng, gò ngực mềm mại, mà thầm tiếc cho một người đàn ông đã hụt làm chồng nàng và nhiều người đàn ông đã bỏ quên nàng bên lề cuộc đời. Những giọt nước ấm áp đầu ngày xoa dịu cơn khát thèm An không rõ tên, dập tắt những giấc mơ tình nàng không biết mặt. Bước ra khỏi vòi sen, lau sơ người cho khô nước, An tồng ngồng nhởn nhơ đi tới đi lui trước tấm gương lớn để trang điểm, vui thích cái thú độc thân thứ ba: tự do thoát y.

Điểm tâm của An thường là ly café đậm, pha thêm một muỗng creamer có hương vị vanilla, nhâm nhi chung với khoanh bánh croissant nướng giòn trên đường lái xe đến sở làm. An ăn trưa ở cafeteria tại sở làm chung với đồng nghiệp. Chiều về, nàng ghé qua quầy bán thực phẩm ở chợ, chọn mua một phần thức ăn nấu sẵn. An ăn bữa tối trong lúc xem tivi, hưởng trọn cái thú độc thân thứ tư: tự do điều khiển (tivi). Ví dụ An có chồng, thì làm gì nàng được đụng tới tivi khi chồng nàng mê mẩn với các chương trình thể thao bóng đá, bóng tròn, bóng bầu dục, bóng rổ này nọ, nói chi đến được tự do cầm cái điều khiển từ xa bấm lên bấm xuống, đổi đài qua lại cho sướng tay. Tối đến nàng thường đọc sách hoặc xem vài trang tạp chí để dỗ dành giấc ngủ. Đêm xuống, nàng bình thản nhắm mắt, hài lòng với một ngày thong dong tự tại.

*

Nói riêng, An cũng có những giây phút cô đơn buồn nản và những ngày tủi thân rơi lệ. Những ngày lễ nghỉ là những ngày dài lê thê khó nuốt. Nhìn những cặp vợ chồng hạnh phúc, nhìn những đôi tình nhân âu yếm, An cũng buồn cho phận nàng cô lẻ. Ngày Valentine vừa rồi, không có hoa hồng của người yêu, không có tấm thiệp tình yêu gửi đến qua mạng, An cũng có chán nản một tí, một tí thôi, vì đâu chỉ mình nàng không được mũi tên của Thiên Thần Tình Yêu bắn trúng. Theo thống kê thì có đến cả triệu người Mỹ độc thân khổ sở vì ngày Valentine. Chẳng vậy, mà nhan nhản khắp nơi, trong báo in, trên báo mạng, các chuyên gia cố vấn tình yêu đã cất công viết hàng loạt bài về đề tài này, đại loại như Valentine Cho Người Độc Thân, Mười Cách Tìm Niềm Vui Trong Ngày Valentine, Làm Thế Nào Để Sống Còn Trong Ngày Valentine, v.v. Họ cứ làm như không có một người tình để ôm ấp hôn hít làm tình trong ngày Valentine là một nỗi bất hạnh khôn cùng. Xã hội luôn áp đặt lên con người những quan niệm về hạnh phúc thật lệch lạc. Cứ gì phải có một người yêu mới hạnh phúc sung sướng?

Không có niềm vui từ tình yêu đôi lứa thì An tự đi tìm niềm vui qua tình yêu sách vở. Tan sở làm, An ghé qua tiệm sách ở phố Việt nam, mua một tập truyện mới xuất bản của nhà văn NP. Nàng viết tay hàng chữ "Happy Valentine" và ký tên vào trang đầu của cuốn sách. Sau bữa ăn tối tay cầm gọn nhẹ, ít calorie ít mỡ, gồm một miếng bánh mì kẹp thịt nạc và nửa trái táo, An nằm dài ra giường đọc truyện. Đã lâu lắm, nàng quên mất cái thú độc thân thứ năm: tự do (đọc) báo chí. Dễ gì có cơ hội tự do đọc sách khi nàng lu bu với ông chồng và một lũ con. Con em gái ba con của An vẫn phàn nàn với nàng như thế.

Cuốn sách gồm mười hai câu chuyện tình say đắm lãng mạn khiến An chong đèn đọc hết đêm. Con tim nàng thổn thức, vui buồn theo nhân vật. Hôm sau, An đưa cuốn sách cho con bạn, ê, đọc đi, ông nhà văn này viết truyện tình dễ thương ghê lắm. Bạn nàng cũng thuộc loại mê tiểu thuyết nên xách về nhà ngấu nghiến đọc trọn một đêm. Gặp mặt An, nó dài giọng:

"Toàn là những chuyện tình kiểu trâu già ham gặm cỏ non!"

An rộng lượng:

"Ủa, vậy hả? Thì cũng có sao đâu. Tình yêu thì phải như thế mới dễ thương, mới lôi cuốn, chứ trai già mà tán gái già thì có gì hấp dẫn. Chẳng lẽ lại tán tỉnh em rằng thì là da em hơi nhăn, ngực em hơi xệ, mắt em hơi đục thì chán chết."

Con bạn sưng sỉa:

"Nói thế thì... thì... cái đám cỏ già như... mày để cho chó nó gặm à?"

Con bạn trời đánh! Cái miệng ăn hăm-bơ-gơ, ăn pi-già mà lại phun ra những lời chứa nọc độc của rắn. Nó nỡ nào chơi nàng một cú sát ván như thế! Thẳng thì cũng thẳng vừa vừa thôi chứ. Ở đời cũng phải biết ở cong thì... tròn, ở thẳng thì... dài. An nhăn mặt, ngực đau nhói như bị mũi tên đâm thấu tim đen. Ừ nhỉ, nó nói cũng đúng. Khi đất nước yêu dấu của nàng mở cửa toang hoang, chào đón những khúc ruột dư ngàn dặm trở về, thì đàn ông ta, từ cụ ông tóc xanh sợi vắng sợi còn đến chàng kỹ sư không bằng kỹ... giữ, cứ rừng rực bay về xử lý chùm khế ngọt quê hương. Cứ thế, khế to, khế bé, khế mẹ, khế con, khế non, khế mới nhú trên cành... các ông hồ hởi vô tư chén tất! Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn. Thế là các cụm cỏ già ở bên này bờ đại dương tha hồ mà phơi sương hứng gió, đến chó cũng không thèm gặm.

Thú thật là An có ngậm ngùi một thời gian. Thấy An rầu rĩ, con em nàng an ủi, thôi bà ơi, cần gì phải về tắm ao ta, ao người có khi còn sạch sẽ thơm tho hơn, cứ thử tắm ao người một lần xem có bị ghẻ ngứa lở lác gì không, hay là bà... dớt một ông Mỹ đi bà. An cười ỉu xìu. Mày tào lao.

Con em nàng triết lý:

"Bà ơi, mình là công dân Mỹ, đã nhận nước Mỹ là quê hương thứ hai rồi thì lấy Mỹ cũng danh giá chứ bộ. Chỗ làm của bà không có ông Mỹ nào coi được hả?"

Thì để tao xem... mà, ủa, thời này làm gì mà còn Mỹ trắng làm kỹ sư điện toán! Toàn là Ấn độ hôi rình cà ri à mày ơi! Con em An rú lên cười văng mạng. Thôi bà ơi, cho tôi xin. Chớ dính vào các trự Ấn độ, giỏi thì có giỏi nhưng mà ngửi không vô. Mà thật, An cũng không thể chịu nổi cái mùi đặc biệt nặng nề toát ra từ hơi thở, từ kẽ tay, từ lỗ chân lông của trự, cứ như thể cả người trự đã được ướp trong hương vị quốc hồn quốc túy ấy từ ngày mới ra đời. Cái mùi kinh khủng đã tra tấn khứu giác nàng hàng ngày ở sở làm. Chẳng lẽ đêm về vừa ôm chồng vừa nín thở? Chịu! An bỏ giấc mơ làm dâu Tân Đề Li.

Con em An nói khơi khơi vậy mà ngẫm nghĩ kỹ thì cũng có lý. Đâu xa, thành phố thung lũng hoa vàng mấy độ nàng ở cũng đầy dẫy những cặp vợ Việt chồng Mỹ hạnh phúc. Cứ quá bộ xuống khu chợ Sư Tử Ngồi mà xem, các ông chồng Mỹ ăn phở sành điệu hơn cả dân Việt chính hiệu. Tương đỏ tương đen giá trụng ngò ôm húng quế chanh ớt không thiếu thứ gì. Ngày tư ngày tết, các ông chồng Mỹ cũng áo dài khăn đóng tháp tùng vợ đi hội chợ, cũng nhào vô xóc bầu cua cá cọp như ai, cũng réo vợ, Em, I need more money... Mười ông chồng Mỹ có vợ Việt thì hết chín ông hiền như cục đất. Tới thăm gia đình nhà vợ, bảo ngồi đâu là ngồi dính ở đó, mời ăn gì là cắm cúi ăn mà không dám chê, nghe ông già vợ hỏi, anh chị sui bên đó ra sao, thì cứ nhe răng cười, rồi hiền từ gật đầu. Thử hỏi một ông chồng như vậy làm sao mà không hạnh phúc? Nhưng có điều, không hiểu tại sao, khi An thấy các cô duyên dáng, tiếng Việt líu lo mà sánh đôi cùng một người đàn ông ngoại quốc, không biết một chữ Việt, nàng thấy tiêng tiếc sao đó. Trời ơi, rồi làm sao chồng biết thương câu nói âu yếm ngọt ngào Mình ơi; làm sao chồng hiểu được lòng mình xôn xao khi nghe Hương Lan ca vọng cổ mùi mẫn thấu trời; làm sao chồng thông cảm được nỗi nhớ quê day dứt khi trời bất chợt đổ mưa… Những lúc ấy, An bỗng muốn rên rỉ, ta tiếc cho em, ta tiếc cho em, nhìn em trong vòng tay lạ biết chừng nào!

*

Nói cho ngay, ao nhà cũng không đến nỗi đục nước như An tưởng. Qua vài chat room, vượt mấy diễn đàn, An cũng đang "nối dây" với một người đàn ông Việt... liều mạng (thì liều lắm mới dám yêu gái già như nàng qua mạng). An nhớ cái instant message đầu tiên của anh gửi cho nàng:

"Chao ban, xin duoc lam quen voi ban. Xin duoc biet ten cua ban."

An hí hửng trả lời:

"Chao ban. Ten toi la An."

"Ban la man?"

An cau mày:

"Khong phai muong man, toi la nguoi Viet!"

Bên kia ngập ngừng vài giây:

"Ban la man hay la woman?"

Trời! Ý người ta muốn biết mình là đàn ông hay đàn bà. Chơi chữ kiểu này An sức mấy mà chịu thua. Nàng đập lại:

"I am dda`n ba`."(*)

"Vay ban la An khong dau."

"Ha? Gion hoai. Khong dau lam sao song?"

Bên kia im lặng, chắc là đang cười, hoặc đang suy nghĩ xem An viết gì. Một lúc, lại thấy anh gửi qua:

"A`, to^i muo^’n no’ i te^n ba.n la` An, kho^ng da^’u."

An cười rũ ra. À, không dấu chứ không phải là không đầu. Chắc An phải kiếm software tiếng Việt để chat với anh, chứ cứ chơi trò đoán chữ thế này thật là tổn thọ.

"Te^n dde^.m cu?a ba.n la` gi`?"

"thi... khong co, ten An, An Nguyen, ngan gon vay thoi."

An vẫn thường cự nự bố về cái tên đầy nữ tính ông đặt cho. Bố mẹ sinh con ra ngang tàng như một thằng con trai, nam tính nhiều hơn nữ tính, xông xáo ngang nhiên hơn là ủy mị nhu mì, lại đặt là Thùy An. Thiên địa ơi, đã bắt "an" rồi còn phải "thùy" nữa thì bảo nàng phải sống thế nào cho hợp với cái tên cúng cơm hiền thục ấy. Ngoại trừ đường tình duyên quá ư... an bình, An chưa thấy mình "an" bao giờ, loi choi lóc chóc, đứng ngồi không yên, và trái tim chỉ chờ cơ hội nổi loạn.

Buổi sáng, mở mắt, tắm xong, thay vì tồng ngồng đi tới đi lui trang điểm thì An ngồi vào chat với anh. Qua nhiều ngày chít chát online, email qua lại, trái tim còn trinh của An bắt đầu đập hụt nhiều nhịp. Tiếng sét ái tình chém trúng tim làm An ngắc ngứ. Yêu nhiều thì ốm, ôm nhiều thì yếu. An chỉ mới yêu... ảo, chưa được ôm anh lần nào mà đã lừ đừ như người phải bả. An đâu ngờ sức khoẻ cũng là một điều thiết yếu trong tình yêu. Người ta có vợ có chồng, đau bệnh nằm một chỗ còn có người thăm, chứ nàng, thân cô thế cô, lấy ai chăm sóc khi trái gió trở trời. Sức khỏe bỗng nhiên trở nên quan trọng đối với An. Thế nhưng, cơn lốc tình yêu cuốn hút tâm trí, An bỏ mặc sức khỏe, chỉ điều chỉnh lại nhịp tim tí xíu cho dễ thở.

Quen thân hơn một tí, anh khoe với An anh là nhà văn. An chới với. Tìm một người đàn ông Việt để yêu đã khó; tìm một người đàn-ông-nhà-văn Việt để yêu và được yêu (điều này thì An chỉ cảm thấy mang máng vậy thôi) thì còn khó hơn là mò kim đáy biển. Chao ơi, thật đúng là thánh nhân đãi kẻ... chờ đợi! Có công chờ đợi có ngày... gặp anh. Chắc chắn, anh là người đàn ông duyên số của nàng. Cung Phu Thê của An năm nay không chừng có tới cả chùm sao Đào hoa nổ lốp đốp, nhấp nháy liên hồi như pháo bông Mỹ tưng bừng ngày Độc Lập. An vừa mừng vừa lo. Mừng vì từ nay nàng không phải mỏi miệng nghêu ngao, chờ anh chờ đến bao giờ... . Lo vì có duyên mà không biết nắm giữ cơ duyên thì lại thành... kỳ duyên mất. An nhất định phải thay đổi lập trường. Ăn hăm-bơ-gơ hoài chán ngấy, An bỗng thèm cơm với thịt kho mặn. An thèm có anh. An thèm thịt kho mặn với cơm, dẫu là cơm nguội chắc cũng lạ miệng. An muốn được hưởng cái thú không độc thân một lần cho biết nó ngọt ngào cay đắng ra sao mà thiên hạ cứ sấn sả vào yêu nhau.

An chủ động làm first move. Nàng gửi ngay qua cho anh một bản kê khai lý lịch ba đời nhà nàng, hồ sơ sức khoẻ, không rượu chè chích choác không ết éc. An gửi kèm theo một tấm ảnh bán thân mà nàng đã cẩn thận dùng Photoshop xóa bớt đi vài nếp nhăn ở đuôi mắt, kẻ thêm một đường chỉ đen cho đôi mắt thêm tình tứ, tô thêm màu cho đôi môi mọng đỏ, chấm thêm một nốt ruồi duyên bên khoé môi. Nhận được hình, anh có vẻ cảm động:

"Em đẹp quá! Mấy đêm nay, anh cứ phải ôm lấy hình ảnh của em thì mới đánh một giấc tới sáng được. Em tin không?"

An trề môi, xì, dóc tổ! Anh tưởng nàng là con gái mười tám dễ tin dễ dụ chắc. Mấy anh nhà văn nhà thơ có óc tưởng tượng phong phú hơn người thường, nên có khi nói chuyện với nàng mà cứ nghĩ là đang viết tiểu thuyết không chừng. Ai mà dám tin. Tuy biết anh dóc tổ mà thấy tim mình đập loạn xạ, nên An gõ lọc cọc trên bàn phím:

"Lâu lắm mới có người khen em đẹp. Anh làm em cảm động muốn khóc."

"Nếu em ở gần, anh sẽ tới gặp em."

"Anh ở đâu?"

"Thành phố M."

An giật mình. Anh ở ngay thành phố kế bên mà sao nàng chẳng hay. Thừa lúc An đang bối rối, anh tấn công tới tấp:

"Cho anh số phone của em đi. Gọi cho em khi nào thì tiện? Hay thôi, chúng ta gặp nhau nhé?"

An không có lý do gì để từ chối lời đề nghị dễ thương này. Nàng không còn ở tuổi đôi mươi, không đốt giai đoạn thì có nước ở giá cho khỏi mệt tim. An lại gõ lọc cọc trên bàn phím, ra vẻ ta đây hơi bị miễn cưỡng (thì cũng phải làm cao một tí chứ):

"Ừ, thì gặp."

*

Chiều thứ bảy, anh hẹn gặp An tại quán café Starbucks, cái tiệm café mà nàng thấy tràn lan khắp phố, ngóc ngách nào cũng chễm chệ một tiệm. An thầm khen anh là người tế nhị. Quán café là điểm hẹn lý tưởng nhất cho những đôi tình nhân mới hẹn hò lần đầu. Quán ấm cúng êm đềm, bàn ghế nằm ngoan ngoãn trong một không gian mờ ảo lãng mạn. Nếu có quá... sốc vì ngoại hình của anh, An cũng có thể che dấu sự ngượng ngập dưới ánh đèn lờ mờ. Nếu anh không kham nổi cái lối nói chuyện thẳng băng của nàng, anh cũng có thể uống nhanh ly café rồi xin... chuồn về. Thử tưởng tượng nếu An (hay anh) phải ngồi cù cưa, ăn một bữa tối với một người không hợp nhãn mà còn khắc khẩu thì thật là khó chịu, vừa mất thời giờ lại vừa hại thẻ tín dụng.

An tốn hết mấy ngày lựa chọn áo quần, dù sao nàng cũng muốn tạo cho anh ấn tượng đẹp về mình trong lần gặp gỡ đầu tiên. Chiếc áo lụa màu vàng chanh mềm mại ôm sát khuôn ngực đầy và vòng eo thon. Đôi guốc cao gót làm tăng thêm chiều dài của đôi chân trường túc bó gọn trong chiếc quần jeans bạc màu. An mất hơn một giờ để trang điểm. Nàng vật lộn với mớ mỹ phẩm, cố tạo cho làn da mềm mướt, đôi môi mọng gợi cảm, và đôi mắt long lanh quyến rũ. An chấm lên khóe môi bên phải nốt ruồi duyên nhưng nàng cứ ngờ ngợ, không nhớ tấm ảnh nàng gửi anh, cái nốt ruồi nằm ở bên nào. Báo hại An phải chấm đi chấm lại, cuối cùng nàng đành chạy vào computer xem lại tấm ảnh cho chắc ăn. An đi qua đi lại trước tấm gương lớn trong phòng tắm nhiều lần và hài lòng về dáng cách tươi mát trẻ trung của mình. Kể ra, thì An hãy còn xuân chán. Mấy ai có được dung nhan mùa thu quyến rũ và thân hình thon gọn ở tuổi băm như nàng.

Giờ hẹn hò sắp đến. An đã mơ mộng, hồi hộp, nôn nao suốt cả buổi sáng. Nàng không ngừng tưởng tượng về anh. Không biết anh là người thế nào? Mập ốm cao thấp? Miệng có hô răng có vổ? Dáng có lù khù lủ khủ như các nhà văn An thường thấy? An có nên mang đôi guốc thấp hơn? Thay cái áo tối màu hơn? Thoa màu son nhạt hơn? Hàng ngàn câu hỏi rối tung trong đầu khiến An cứ lúng túng, luống cuống cả buổi như gà nuốt dây thun.

Cuối cùng thì họ cũng ngồi cạnh nhau bên hai ly café thơm nồng, thân thuộc như một đôi tình nhân lâu năm. Nắng vàng óng phớt vào không gian êm ả bình yên. Anh tặng An tập truyện cũ với chữ ký của anh ở trang đầu. Thật là một ngày hạnh phúc! Anh tỉ mỉ và dịu dàng hơn sự mong đợi của An. Nàng nhìn anh, dò hỏi:

"Sao anh nhìn em hoài vậy? Có phải... em không đẹp bằng trong hình và không dịu dàng bằng trong email?"

Anh hấp tấp đính chính:

"Không, không, em rất giống trong ảnh. Em đẹp và trẻ trung quá làm anh xúc động!"

An cười toe toét, trái tim rung lên nốt nhạc tình thánh thót. Nếu biết tình yêu tuyệt vời thế này, An đã từ bỏ chủ nghĩa độc thân từ năm mười sáu! An sung sướng nghĩ đến lúc anh ngỏ lời yêu nàng. Trời ơi, An đã chờ ba mươi bảy năm để được nghe lời tỏ tình của anh, lời tỏ tình ngọt ngào như ướp mật của người tình nhà văn. Chắc nàng sẽ khóc. Chắc nàng sẽ ngả vào lòng anh, để nghe thương yêu về ngập hồn, để bồi hồi với nhịp tim rung động, và thì thầm, cám ơn anh đã yêu em...

Chiều nhẹ còn vương chút nắng. Tan cữ café, anh mời An về nhà anh để biết không gian riêng tư, nơi anh hằng đêm tâm tình cùng nàng. An đã để tâm trí mình đi lang thang suốt quãng đường. Nàng tưởng tượng đến căn phòng ấm cúng của anh. Chắc hẳn sẽ có chiếc bàn phủ khăn trắng muốt, một bó hồng nhung đỏ thắm, một chai rượu vang thơm ngọt, một lời tỏ tình nồng nàn, và một nụ hôn say đắm. Nơi đó, An sẽ trao thân cho anh, sẽ dâng hiến trọn vẹn ba mươi bảy năm con gái trinh nguyên. Anh sẽ hãnh diện đến rơi nước mắt khi biết anh là người đầu tiên khơi suối nguồn tình yêu lai láng trong nàng. Anh sẽ biến An thành đàn bà, một người đàn bà hạnh phúc nhất trong thế giới ảo...

Anh mở khóa cửa vào nhà. An bước theo anh, hơi phân vân. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng có nên thân mật đến mức này chưa nhỉ? An không muốn anh hiểu lầm nàng là người dễ dãi. Đầu nhập nhằng với ý nghĩ ấy nhưng chân An vẫn bước sâu vào bên trong. Trước khi lý trí có cơ hội đánh gục lý lẽ của trái tim, thì An đã yên vị trên chiếc sofa êm ái của anh. An nhìn quanh, căn studio một phòng của anh thật gọn gàng ngăn nắp, nhưng tuyệt nhiên, không thấy chiếc bàn phủ khăn trắng, không có hoa, cũng không cả rượu vang. Nỗi thất vọng tan đi rất nhanh khi An bắt gặp ánh nhìn mê đắm của anh. Có vẻ như anh muốn hôn nàng. Tim đập thình thịch, An hé đôi môi, run run chờ đợi. Anh đặt lên môi An một nụ hôn thật mềm. Người nàng chợt nóng bừng, đôi bầu vú săn lại, căng cứng, phần dưới bụng râm ran. Anh bất ngờ đẩy An ngã xuống trên chiếc sofa dài, nằm đè lên nàng. An ú ớ không nói được gì vì môi anh gắn chặt lên môi nàng, tay anh luồn vào áo nàng sục sạo thám hiểm. An giữ tay anh lại, cố chú tâm vào nụ hôn. Khi môi họ rời nhau, nàng nhìn anh, im lặng, đôi mi cong lên như hai dấu hỏi. Anh (tưởng) nàng còn đang đê mê vì nụ hôn, nên lẹ làng tiến nhanh xuống vùng cấm địa bên dưới. Tay anh luống cuống mở nút quần nàng, kéo nhanh sợi dây phéc mơ tuya, rồi lột phăng chiếc quần jeans. Anh phải dùng sức để kéo vì chiếc quần jeans chật cứng dính như keo vào hai đùi nàng. Khi anh kéo được quần ngoài, chiếc quần lót nhỏ xíu viền ren đen của An cũng theo đà tụt xuống đến nửa đùi. An hốt hoảng. Ánh mắt tối tăm. Ừ, thì nàng không cần hoa hồng, không thèm rượu vang, nhưng còn lời tỏ tình muộn màng của anh? An giữ tay anh lại, đôi mắt buồn, đôi môi mềm lắp bắp:

"Anh, anh… chưa nói yêu em, sao anh đã... tụt quần em ra?"

Câu hỏi của An rơi vào vùng không khí đặc quánh giữa hai người. Câu hỏi treo lơ lửng trên ngực nàng, câu hỏi nằm nghiêng ngả trên mặt anh. Anh khựng lại, xìu xuống như chiếc bóng xì hơi. Mắt sụp, mặt cúi xuống như một tội đồ, anh ngượng ngùng trườn khỏi người nàng. An ngồi bật dậy, kéo quần lên, cài lại phẹt mơ tuya, sửa lại mái tóc. Tai lùng bùng, mắt nhạt nhòa, ngực nhoi nhói một nỗi thất vọng, An cầm ví bước ra cửa, thề một đi không trở lại. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí An là anh thiểu não ngồi trên sàn nhà, bên cạnh cái laptop mở rộng với tấm ảnh bán thân của nàng xoay tròn xoay tròn...

An đóng vĩnh viễn hộp thư trên mạng. Nàng mua một bó hồng vàng, khui chai rượu XO, uống mừng ba mươi bảy năm trong trắng trinh nguyên. Nhấp vào môi ngụm rượu cay xè, An lẩm bẩm... qué xê ra xê ra... mà thôi, đừng xê ra... phải chi... ừ, phải chi người đàn-ông-nhà-văn của nàng bị điếc thì đỡ biết mấy!

Nguyễn Xuân Tường Vy
San Jose, tháng bảy 2007

-----------------------------
* "I am đàn bà", truyện ngắn của Y Ban.

(thơ Xuân Diệu)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 11561)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 11614)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 10783)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10393)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12147)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 12451)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10126)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 9866)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.
26 Tháng Bảy 20219:22 CH(Xem: 9818)
Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng: "Thần nghe dịch bệnh từ Tây dương sang", nghĩa là triều đình đã có nhiều người biết dịch bệnh truyền qua các thuyền buôn đến từ Ấn Độ, và dịch tràn lan do khí độc (lệ khí) phát tán. “Thực lục” còn viết: "Vua lấy bạch đậu khấu trong kho và phương thuốc chữa dịch sai người ban cấp", cho ta biết đây là một trận dịch tả.
14 Tháng Bảy 20215:45 CH(Xem: 10407)
Cái loa phường treo trên trụ điện đọc tin ra rả, ngày ba buổi. Sáng, trưa, chiều. Tin tức luôn sốt dẻo có từ trung ương tới địa phương, nhưng mấy ngày rày, thời lượng tin dành phần lớn nói về tình hình bệnh dịch cúm cô vi – Vũ Hán. Sau một năm, tình hình bệnh dịch tạm thời lắng xuống, theo lời từ cái loa phường phát ra trên trụ điện, đó là chiến công hiển hách của các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương, chống dịch như chống giặc. Những thành quả gặt hái được năm qua như mặt trời luôn tỏa sáng ở xứ ta, như cái trụ điện ở Mỹ nếu nó biết đi, nó cũng cố lết về. Câu ví von của cấp lãnh đạo làm nức lòng mọi người.