- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM MAI ANH ĐẾN NHÉ

25 Tháng Giêng 201912:03 SA(Xem: 23610)
NGUYEN TRI 2- 2018
Chân dung Nguyễn Trí 2018

                                    

 

-                     rừng về - Lâm nói – đương nhiên bọn tao phải ăn nhậu cho đã đời sương gió. Vài tháng lăn lộn trên non cao đủ thứ khát thèm chứ bây tưởng chơi sao? Sau ngà ngà hơi men thì cái khoản kia dứt khoát phải tới luôn bác tài…

    Khoản kia tức cái bản năng cơ bản đang bị ức chế. Đã là con người, đói phải ăn, khát phải uống, thiếu thốn phải khát thèm ấy lẽ tự nhiên. Yêu ư? Đó là điều càng không thể thiếu khi đã là động vật. Tiền trong túi, Lâm lang thang ra đầu bờ cuối bãi – nơi mà – ma nữ đa tình hoặc đứng hoặc ngồi hoặc tản bộ. Trên môi các cô luôn lập loè đốm lửa ma trơi, một dấu hiệu để mời khách mua tình: “ tay em đây mời khách ngã đầu say…”

       Lâm để ý đến một ma nữ đang tản bộ. Vắng lắm. Thuở mà đường phố, ban ngày xe cộ còn không có thì khuya đêm lặng như tờ. Một cô đứng ở cột đèn mời gọi – đi không anh? Lâm lướt qua. Thêm một cô khác vẫn câu mời ấy. Ngắn gọn và súc tích. Nhưng Lâm đang quan tâm đến cô gái đang bước. Cô ta đi, rồi dừng lại, chừng như băn khăn, như bồn chồn, như đang có cái gì đó bấn loạn. Và – quan trọng nhất – trên môi cô không có đốm lửa ma trơi. Lâm không thích đàn bà hút thuốc lá, bởi Lâm không bao giờ cầm vào điếu thuốc. Và khi đụng vào môi một kẻ hút thuốc thì kẻ không hút sẽ mất sạch thú yêu đương. Lâm bảo vậy.

Lâm theo cô gái đã nói và nhận ra cô không bán tình. Vì Sao? Vì mặt cô được phong kín bởi một chiếc khăn. Chả cô gái bán tình nào lại che mặt cả. Nhưng cái dáng mảnh khảnh và mái tóc dài quá vai của cô làm Lâm nhớ đến tình đầu tan vỡ. Tình ôm cầm theo thuyền khác vì Lâm rách quá. Lâm không trách chi tình nhưng vẫn còn yêu. Lý do là sau khi tình đầu tan tành, Lâm chưa được ai yêu lại lần nữa cũng vì… rách. Thời buổi hạt gạo là hạt ngọc Lâm không có gạo thì lấy đâu ra ngọc để dâng tình? Lâm băng rừng lội suối tìm trầm mong một ngày được ngọc, nhưng ngọc không có trên rừng. Thực là vậy.

Có rượu nên chả ai không bạo dạn:

-                     Sao một mình buồn thế em?

-                     Tôi… tôi… tôi … - cô lắp bắp - tôi chỉ muốn đi dạo một chút…

-                     Anh đi với em nhé?

-                     Không… mà… vâng… cám ơn anh…

   Cả hai đi dọc theo con đường vắng. Xa xa vẫn còn ánh sáng từ những ngọn đèn Măng-sông của những quán ăn chờ khách muộn như Lâm:

-                     Chúng ta ăn khuya một tí gì nhé? - Lâm mời.

-                     Không… cám ơn anh… tôi không quen ăn khuya.

    Cũng lạ. Thời cơm cao gạo kém. Nếu bán tình thì chả cô nào từ chối một lời mời:

-                     Hay uống một chút gì vậy?-

    Lâm nài nỉ. Anh rất muốn xem mặt cô gái. Cô nói dịu dàng và âm thanh dễ thương ắt phải là một gương mặt đẹp. Nhưng cô lại lắc đầu. Cả hai song song bên nhau đi vòng lại. Đến lần thứ ba cô gái lên tiếng:

-                     Em phải về. Cám ơn anh đã đi dạo cùng em. Hôm nay bổng nhiên em buồn quá.

-                     Nhà em ở đâu? Anh đưa về được không?

-                     Vâng… cám ơn anh. Cũng gần đây thôi.

   Lâm nghe vui trong lòng. Trong óc nghĩ cô gái sẽ mời mình vào nhà uống ly nước chả hạn. Cô ta ở với ai? Chồng cô đâu? Con? Cha mẹ? Có người thân nào không mà cô phải trên đường vắng một mình? Ái chà… Mãi nghĩ suy nên Lâm không biết mình bên cạnh cô gái đã bao nhiêu thời gian và đi bao nhiêu mét đường:

-                     Nhà em đây anh.

   Lâm đứng lại và… cầu được ước thấy:

-                     Anh vào uống ly nước nhé. Em mời.

      Cô mở cổng. Qua một khoảng sân là một căn nhà xây tô tương đối bề thế bởi có lầu. Ngay lập tức Lâm nhận ra sự hèn kém của mình với cô gái. Cả một đời cho đến lúc nầy Lâm vẫn đang nhà tranh vách đất. Lâm thấy mình lỡ bộ nhưng không thể rút lui bởi cô gái mở cửa nhà. Bên trong là ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Măng-sông. Thời đèn hột vịt làm chủ mà sử dụng loại đèn nầy là dạng quý nhân. Đập vào mắt Lâm là một phòng khách cực kỳ lịch sự. Có sa-lon và tủ rượu. Trên tường là những bức tranh hình thù méo mó của Lập thể xen lẫn Thuỷ mặc của Trung hoa. Lâm ngây ra ngắm nhìn:

-                     Anh ngồi đi.

   Lâm ngồi xuống sa-lon nhận từ tay cô gái ly rượu. Loại ly thuỷ tinh có đế mà ngữ rừng rú như Lâm chưa bao giờ được nhúng môi qua. Và chất lỏng trong ly cực kỳ tuyệt diệu. Hơi men xông lên ngây ngất. Anh uống một hơi theo cái kiểu trăm phần trăm của giới chức dưới đáy cuộc đời. Cô gái rót vào ly của Lâm một lần nữa rồi ngồi xuống cạnh anh. Lúc này cô tháo khăn che mặt. Lâm ngây ngất với nhan sắc tức thì. Đôi mắt trữ tình và rượu của trận nhậu với bạn rừng chưa vơi bây giờ lại tiếp tục làm Lâm ngộ nhận. Anh tưởng đang bên mình là kỷ nữ nên choàng tay qua vai cô.

    Lâm hôn lên môi cô và cô gái cũng cuồng nhiệt đáp trả. Một lúc lâu cô ngã đầu ra và nói:

-                     Em tắm đã nhé

                                                              ***

        Lâm sửng ra như trời trồng.

   Tuy Phú Xuân chưa trải Đồng nai chưa từng nhưng suốt một giãi Trường sơn với biết bao trăm đắng nghìn cay, cơm chan nước mắt và nước mắt trộn máu với Lâm là không ít. Nhưng sự kiện hôm nay thật kỳ lạ. Một người đẹp trong căn phòng sang trọng cứ như đang trong một bộ phim nào đó chứ không hề thật. Lâm phải tự vỗ vào mặt mình xem thử thực hay mơ. Là thực. Đúng vậy. Bằng chứng là có tiếng hát và tiếng nước chảy trong buồng tắm vọng ra. Tiếng hát cô gái mơ hồ như gió thoảng. Cô hát bài “Nước mắt mùa thu” của Phạm Duy: “ Nước mắt mùa thu khóc cho cuộc đời, một đời ca sĩ hát trong buồn tênh. Người xây ngục tối, tình yêu lừa dối…” Lâm nâng chai rót vào ly, tự do uống như đang ở nhà mình. Rượu ngon quá, thơm quá, nồng nàn quá… ai mà cưỡng được cái sự sướng cơ chứ? Con thú tật nguyền trong Lâm thức giấc. Nó nghĩ, giường chiếu mà có tí men sẽ dễ dàng cùng nhau nhập lên tận đỉnh của Vu sơn.

    Và rồi cửa phòng tắm bật ra. Cô gái – lạy thánh A la đến bây giờ Lâm vẫn chưa biết tên – bước ra. Cô vận một chiếc váy ngủ dài đến chân. Váy mõng như tơ và bên trong hoàn toàn không nội y. Nàng bước nhẹ như sương như gió, hay là rượu hơi quá nên Lâm đã nhìn ra vậy? Tất cả ngồn ngộn, ngồn ngộn từ tóc tai môi má đến ngực đến cả bàn chân. Gã thợ rừng ngớ người nhưng không có thời gian để ngắm nhìn tuyệt hảo vì nàng đã đến trước mặt với nụ cười Mona-Lisa. Lâm nắm tay nàng đứng lên và bước theo. Nàng kéo Lâm đến chiếc cầu thang bằng gỗ. Mắt thợ rừng biết ngay gỗ quý. Lâm đi sau và chả hiểu làm sao vào lúc ấy, cái đầu của gã thợ rừng đếm từng bước uyển chuyển của mèo đêm. Anh đếm được mười ba bậc là ngoặc về tay phải, thêm mười ba bậc nữa, cả hai đi theo một hành lang rồi dừng lại trước một căn phòng và cô gái đưa tay xô nhẹ cửa.

      Trong phòng là một ngọn nến to bằng cổ tay đang toả sáng. Ánh sáng cho Lâm thấy rõ phòng ngủ rất sang trọng. Một chiếc giường với đầy đủ chăn đệm và gối. Nàng đưa Lâm đến và tự ngã xuống. Lâm ngã theo lực kéo của bàn tay cô. Cô gái kéo tấm màn che giường ngủ. Thợ rừng ôm lấy tiên nương và như một con hổ đói mồi – mấy tháng trên núi thì quá đói chứ đói thường sao được - con thú xuất đủ mọi chiêu thức của thằng người độc thân vui tính đang ngưỡng ba mươi xuân.

     Biển động một lần. Động thêm lần nữa. Và lần nữa.

      Đã đời rồi Lâm nhắm mắt. Giờ nầy mà đánh một giấc là ngon nhất trần ai khoai củ. Nhưng đầu cô gái rời cái gối là cánh tay của Lâm và, tuy mắt nhắm nhưng Lâm cũng thấy cô sẽ sàng ngồi dậy. Nhìn Lâm một lúc lâu rồi đứng lên, khoác hờ chiếc váy ngủ mõng như sương và bước. Nàng đến một cánh cửa đối diện với chỗ nơi Lâm nằm, kéo cánh cửa ra rồi nhìn vào bên trong một lúc lâu. Rất lâu.

    Sau đó – khép hờ cánh cửa - nàng bước về phía trái của phòng ngủ. Một cảnh cửa khác bật ra và nàng biến mất.  Lâm nằm yên lắng tai nghe. Có tiếng nước chảy. Tắm. Nàng đang tắm. Bất giác Lâm nhìn về cánh cửa đang khép hờ - nơi mà – nàng đã nhìn vào rất lâu. Cái gì trong đó mà nàng nhìn lâu thế nhỉ? Chả biết nghĩ làm sao mà Lâm bật dậy. Nhẹ nhàng như một con mèo hoang gã trai đi về phía cánh cửa và đưa mắt nhìn vào. Bên trong vẫn lập loè ánh sáng của đèn sáp.

Lâm ngây người sửng sốt.

      Bên trong là một xác người đang lủng lẳng, sợi dây thòng lọng được cột vào cây xà nhà. Mặt của xác chết quay về phía Lâm. Hai con mắt như lòi ra và cái lưỡi thè lè nhưng bị hai hàm răng cắn chặt lại. Lâm thấy rõ cái lưỡi. Thợ rừng ớn lạnh toàn thân. Trời ơi! Cái gì thế nầy? Não bộ Lâm chừng như tê liệt. Một cơn gió mạnh thổi đến làm bật cánh cửa sổ. Cái xác lủng lẳng bị gió làm xoay tròn. Lâm thấy cái tai, cái ót rồi lại lỗ tai rồi cái mặt đang lè lưỡi. Cái xác từ từ xoay… trời ơi.! Thật khủng khiếp. Lâm như bị ngạt thở.

Nếu không có tiếng hát vang lên trong buồng tắm đảm bảo Lâm chết thiệt. Vẫn bài Nước mắt mùa thu: “ Người xây ngục tối, tình yêu lừa dối, giọt mưa tìm tới, để chia làm lỗi, với người…. hoài … trinh…nước mắt mùa thu… khóc thân phận người…

    Sơn lui về và ngã ra giường. Mồ hôi trán toát ra lạnh buốt. Một mắt Lâm nhìn về buồng tắm, mắt còn lại nhìn căn phòng có cái xác đang treo. Gã chả biết phải làm chi trong hoàn cảnh này. Và… từ buồng tắm nàng bước ra, vẫn đẹp và thơm lừng lựng. Mùi nước hoa tràn ngập căn phòng. Nàng đến bên chiếc bàn, tay cầm một quả cam và lưỡi dao gọt trái cây đi về giường ngủ. Lâm bật dậy:

-                     Anh ngủ đi. – nàng nói.

-                     Anh về em ạ.

-                     Khuya rồi. Mai hẵng về.

-                     Không – Lâm đứng dậy trên tay là chiếc quần dài – anh phải về.

-                     Vâng… mai anh đến nhé. Em đợi ngay chỗ cũ nhé.

-                     Ừ. Mai anh đến.

   Nàng ôm lấy Lâm và hôn một nụ. Tay vẫn lăm lăm mũi dao.

   Lâm mặc vội áo quần rồi phóng xuống thang gác như bị ma đuổi. Ra cửa, ra sân, mở cổng. Lâm làm như một cái máy rồi cứ thế mà phóng. Vận động viên nước rút bây giờ cũng không nhanh bằng. Chạy. Chạy. Chạy.

                                                         ***

    Cả bàn nhậu trố mắt lắng tai nghe:

-                     Rồi sao nữa – một bợm nhậu hỏi.

-                     Hết rồi.

-                     Hết gì ngang phè vậy cha?

-                     Thì tao hạ sơn ngang đường. Hôm sau lại thăng nên có sao tao kể vậy.

-                     Sao mày không ráng ở lại một bữa coi thử ra sao?

  Một gã khác:

-                     Xạo… tao đếch tin. Con nhỏ đó hoặc là ma hoặc bị điên nên mới lôi mày về nhà… mà cũng không thể điên được. Chỉ có ma… mày ngu quá. Gặp tao hôm sau tao lại đến.

-                     Vô lý quá – một gã khác tiếp tục – nhà có người chết vì treo cổ mà ra đường rước trai về để giết luôn thì tao tin chứ chỉ để làm tình là vô lý. Mà nó giết để làm chi? Ông là ông đếch tin.

-                     Không tin thì thôi tao đâu có buộc.

   Tôi cũng là một thành viên trong bữa nhậu. Tôi cũng từng ngậm ngãi tìm trầm. Cái nơi Lâm hạ sơn tôi cũng đã đến. Con đường vắng nơi tình đến bởi mua bán trao đổi tôi cũng đã qua rồi. Cô gái mà Lâm nói đến tôi cũng có gặp. Nhưng công nhận thằng tên Lâm nầy xạo quá. Đường phố ấy có một cô gái điên vẫn đi lên đi xuống và khi đứng lại thì cô hát bài: “Nước mắt mùa thu”.  Cô xinh xắn và có giọng hát hay. Thương cảm quá tôi đi theo về nơi cô cư ngụ.

         Đó là một ngôi miếu bị bỏ hoang.

NGUYỄN TRÍ

    

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Bảy 20225:29 CH(Xem: 8001)
Ông Đình ngồi bên lan can tầng một, với be rượu đế Gò Đen, một đĩa đậu phộng. Dưới chân là con đường Đào Duy Anh, quận Phú Nhuận, có hàng cây sao thấp thoáng mấy con sóc nhí nhảnh chuyền cành, thỉnh thoảng xòe đuôi dài đú đởn với nhau. Chúng không quan tâm đến xe cộ như dòng thác lũ cuồn cuộn chảy. Thói quen uống rượu một mình với đậu phộng rang, có từ hồi tham gia kháng chiến chống Pháp trên đất Bắc. Quê ông, một tỉnh cực Nam Trung bộ, nắng gió nên ít người nhâm nhi ly rượu với lạc rang như ở Thủ đô. Năm nay ông đã 82 tuổi, có năm mươi năm làm nghề, ông đã tham gia khai quật hàng trăm ngôi mộ cổ. Về hưu đã lâu, nhưng nhờ vốn kiến thức, ông vẫn được mời tham gia vào những đợt khảo cổ. Ông thông thạo chữ Pháp, chữ Hán, ngôn ngữ rất cần cho việc khám phá thư tịch cổ.
21 Tháng Bảy 202211:05 CH(Xem: 8020)
Ngày X, tôi tỉnh dậy trên giường, bác sỹ, y tá và cả hộ lý nhìn tôi, cái nhìn từ trên xuống, còn tôi thấy họ chụm đầu, vài đôi mắt kính của họ lấp loáng những tia sáng, những ngọn đèn trên trần cũng hắt xuống một thứ ánh sáng dịu.
07 Tháng Bảy 20222:40 CH(Xem: 8348)
Sau gần mười năm “gió bụi”, Nguyễn Du mới trở về quê hương, với sông Lam, núi Hồng. Hai anh em đều ngỡ ngàng vì làng Tiên Điền trở nên tiêu điều xơ xác. Những ngôi nhà xinh xắn, những vườn cây sum suê trái ngọt đã bị đốt phá, ngổn ngang nền nhà gạch đá nham nhở, những cây cổ thụ trơ gốc cháy xém. Đó là quang cảnh sau cuộc khởi nghĩa của Nguyễn Quýnh- anh cùng cha khác mẹ của Nguyễn Du năm Tân Hợi 1791.
03 Tháng Bảy 202211:33 SA(Xem: 7806)
Ở nhà thường gọi là chị Xíu. Tên của chị là Lan Vy - chị họ của tôi. Chị em tôi chơi thân với nhau như chị em ruột. Tôi không có chị gái nên hình mẫu của tôi chính là chị để mà học hỏi. Chị nổi tiếng xinh đẹp và hiền thục ngay từ lúc còn là nữ sinh đệ nhất cấp. Khi vào lớp đệ thất (lớp 6 bây giờ) bác tôi có mời một anh sinh viên tên là Vinh về kèm cho chị học. Anh ấy nhiệt tình, kiến thức vững và tính cách cũng đàng hoàng. Năm tháng trôi đi học xong đệ nhất cấp, chị thi đỗ vào trường Nữ trung học Thành Nội. Mẹ chị là một người phụ nữ đẹp, phúc hậu và đặc biệt là có giọng hát ru và những làn điệu dân ca xứ Huế rất hay. Ngoài giờ học chị được mẹ kèm cặp, nữ công gia chánh như đan lát, thêu thùa, làm các loại bánh trái, nấu được những món ăn đặc trưng xứ Huế rất ngon.
29 Tháng Sáu 20226:22 CH(Xem: 8449)
...lần nầy bà quyết tâm bỏ nhà ra đi. Mà đi đâu? Tới nhà con trai thì ngại với dâu. Tới nhà con gái thì ngại với rể! Suy đi tính lại, bà quyết định sẽ đi share một căn phòng, ở một mình cho sướng cái thân. / Thôi thì ráng chịu đựng đêm nay. Chỉ một đêm nay thôi. Rồi sáng mai bà sẽ đi mua mấy tờ báo kiếm phòng thuê. Bà sẽ kiếm cái nhà nào gần chợ Việt Nam cho tiện. Người bạn thân của bà, có lão chồng tòng teng bồ bịch ở Việt Nam, tức mình bỏ ra ngoài share phòng ở, đã hùng hồn phát biểu rằng sướng như tiên. Người ta làm được, mắc gì bà không làm được. Sáng bà sẽ đi bộ với mấy người bạn, rồi tiện ghé chợ. Chiều coi ti vi. Tối đọc sách. Tự do thoải mái, không bị vướng bận gì hết. Khỏe ru rù rù.
23 Tháng Sáu 20224:49 CH(Xem: 8451)
Dù sao em vẫn cảm ơn anh. Nếu quay lại từ đầu, em vẫn làm như vậy. Em đã sung sướng đến nhường nào khi được cùng anh bay lên miền hạnh phúc. Anh biết không, giờ đây, trong từng hơi thở, trong mỗi giấc mơ, em vẫn đang bay lên, bay lên cùng anh khi em sống lại những giây phút đó.
15 Tháng Sáu 20221:33 SA(Xem: 8698)
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống: - Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây. - Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ. - Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra. - Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó? Em chậm rãi: - Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây! - Hả?
02 Tháng Sáu 202210:20 CH(Xem: 7655)
Mãi rồi cũng về đến núi. Chính xác là về đến chân núi, đèo Ngao. Vượt qua con đèo dài 32 cây số cả lên lẫn xuống này, mới đến bản Tồng, quê Mìn. Nhảy xuống khỏi thùng cái xe tải chở hàng cứu trợ, nằm vật xuống bãi cỏ bên một búi tre chân đèo. Thở dốc. Mệt mỏi. Mìn ngửa mặt nhìn trời. Trời đầu thu xanh thẳm không một gợn mây, nắng vàng rười rượi ấm áp tỏa khắp nhân gian. Vậy mà sao Mìn thấy lạnh lẽo quá. Lạnh từ trong tâm can ruột rà sâu thẳm lạnh ra. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng gà kêu chó sủa. Con đường quốc lộ chạy qua chân đèo, con đường đèo nối mấy huyện vùng cao thường ngày tấp nập người xe, vậy mà nay vắng lạnh. Mà mới chỉ đầu giờ chiều. Mọi thứ như có một cái phép thần của mụ phù thủy, vung lên một cái, biến sạch. Khi dời bản bỏ núi xuống phố làm thuê, ba tay Mìn, Lù, Phủ đã uống rượu thề sống chết có nhau. Thế mà bây giờ, về tới chân núi chỉ còn có một mình…
20 Tháng Tư 202210:00 CH(Xem: 9046)
Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết. Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt, những tiếng thở dài và những giọt nước mắt âm thầm của mẹ trong đêm. Chín tuổi, tôi đã biết mình là người nam độc nhất trong gia đình, đã biết ẵm bồng đút cơm cho em và vỗ về em mỗi khi em khóc. Chín tuổi, tôi đã biết tắm rửa, thay áo thay quần cho em, cõng em đi chơi và dỗ cho em ngủ.
19 Tháng Ba 202211:54 CH(Xem: 8561)
Sau một đợt công tác phía Nam, hắn bị, đúng hơn là tự nhốt mình trên tầng ba để bảo vệ gia đình hắn: vợ trẻ, hai đứa con gái chưa trưởng thành và bà mẹ đang gần đất xa trời… Trước đợt hắn đi xa, cả Hà Nội đã nháo nhác lên vì F0, ở đâu cũng thấy F0, bạn bè hắn liên tục báo tin bị F0! Cho nên, lúc trở về, hắn tình nguyện cách ly với mọi người, kiểu “i-zô-lê” (isolé) mà hắn sực nhớ ra khái niệm được biết từ hồi làm phim về một người tù số vuông bị lao ở ngục đá Sơn La. Sau 4 hôm bình thường, người bỗng mệt mỏi, họng đau rát. “Thế là ông bị rồi! Đi như ngựa vía mà không bị mới tài!” - vợ hắn kêu lên như cha chết.