1.
Hình như cô chưa bao giờ được thổ lộ với con nhà tử thần một cách trọn vẹn. Đôi lần khi đêm thật lắng và sâu, cô thấy mình mất ngủ đến rõ phiền. Cô trỗi dậy tung cửa ra ban-công, định vói đại một tên sao nhỏ đang nở môi cười ảo mỵ lấp lánh. Gái hôm đó nếu trời đầy sao mở hội vui vui thì mọi chuyện đã bổ nhào tới và cũng đã xong rồi. Cùng lắm cô chỉ rớt tỏm xuống đáy sâu của đêm hoặc cô rơi như tiếng đêm vỡ. Ồ mà không, cô sẽ vụn nát ra như những mảnh thủy tinh và điều này chắc cũng chẳng thể nào giống như những vì sao vỡ. Có điều cô sẽ biến nhanh thật nhanh hơn đời người, khi chưa kịp làm vội những gì mình bỗng ước muốn trong một phút giây nào đó.
Thật ra khuôn mặt của thần chết thì chẳng có gì quyến rũ, nhưng không hiểu điều gì đã làm cô thỉnh thoảng lại bị tiếng cười của hắn hắt ra trù ếm như từ một vùng tối quái lạ đến bí ẩn tò mò. À phải rồi, có cả mùi gì toát ra ở hắn man dại như mùi lửa, mùi thiêu đốt của hủy diệt và khi cô cũng đang muốn tự hủy.
Có lẽ đã đến lúc cô phải buông trật tay khỏi cuộc đời để đến tìm hắn hỏi cho ra lẽ: tại sao lại là cô, là cô mà không là một ai khác và khi cô cũng chỉ mới sống hơn nửa đời người.
Cô cũng muốn hỏi thêm rằng: Bộ hắn không thấy quả thật cô vẫn còn khá lắm những hệ lụy. Cô còn những viên thuốc mà cô và tên bác sĩ trị liệu tâm thần đã gây gổ vì cô nhất định không chịu uống và hết chồng rồi con thay phiên nhau muốn nhét vào mồm cô mỗi ngày, rồi thì những kỳ kèo mặc cả sự sống với hai vị lỡ sinh ra cô, thêm vào đó là những nhân danh đến mệt của thứ tên gọi mỹ miều nhà thờ nhà thánh… Mọi người đều muốn trói buộc và không cho cô tẩu thoát trái phép, khi chưa thể hết kỳ hạn với cuộc đời. Chỉ có hắn lúc nào cũng sẵn sàng nghe tiếng cô nói: Hãy chờ đó, coi như chỉ thêm một lần lữa nữa thôi, nhưng cuộc hẹn chắc cũng không còn lâu lắm đâu, cho dù cả hai chúng ta đều đồng ý mãi mãi đây là một cuộc hẹn không hề báo trước. Một cuộc hẹn hết sức bất ngờ và kỳ thú là ở chỗ đó phải không.
Lần nào tiếng cười của hắn cũng phả vào lòng cô những lạnh giá đến rợn người. Mùi lửa của hắn không làm cô ấm được, mà chỉ đổ vào người cô những hoang tàn phá phách đến thảm sầu. Hắn nói mơ mơ hồ hồ như thể đang chờ đợi cô.
Cô đứng dậy, có cảm giác một bàn tay lửa vừa được bao bọc bằng thứ diêm sinh kỳ lạ vồ chập lấy mình. Người cô nóng bừng nhưng lại run rẩy hất tung lọ thuốc "Abilixie" xuống một xó xỉnh nào đó trong phòng. Hình như sau đó cô bị mùi lửa xông vào người đến tối tăm mặt mũi, và cô cũng không rõ là mình đã lái xe đi hay tiếng vó ngựa dồn đuổi.
2.
Cô đi, ừ thì cô vẫn có thói quen ra khỏi nhà một cách tức tốc như thế, mỗi khi thấy khó chịu trong người vì một điều gì đó vừa làm cô cay mắt. Một điều gì đó đôi khi chỉ đơn giản như sự vắng mặt của chồng cô trong bữa ăn, hoặc cơn mưa chiều đến bất tử quá đẹp và quá buồn.
Bây giờ thì lại khác. Cô đi, như có sự rủ rê thúc đẩy của một tên cô hồn các đảng nào đó đứng chờ. Hắn đang ở đâu mà cô phải băng mình lao đi trong điên dại.
Cô đi với môi cười nhệch nhạt buồn như mếu, không phấn son trang điểm. Cô lẩn vào dòng xe cộ, như một người bơi dở bị trôi vào một vùng biển xám ngoét mịt mùng. Hình như cô đang mắc kẹt trong những ngây ngất của kiếm tìm và trốn chạy. Cô nghe tiếng hắn thì thầm bên tai như tiếng gió mơ hồ bay trên những lắt lay của bờ cây xa tít. Điều kỳ lạ là giọng hắn ấm áp như chưa bao giờ và gọi mời như từ một đời sống bí mật cách trở nào: "Bay đi bay đi với tôi nào. Cuộc đời mà cô đang sống nghĩ cho cùng cũng đâu có gì thú vị. Bổn phận và những bổn phận. Không phải ai cũng muốn đè cô xuống và đổ lỗi cho cô là cứ một mình bệnh hoạn cả sao." Cô nghe rõ ở hắn một sự cảm thông và khi cô chưa kịp có một phản ứng gì thì hắn lại ngoắc tay cô đi về một hướng khác. Cánh tay hắn nhấc cao, nhấc cao như cùng nhấc bổng cô lên bất ngờ. Và cô quên thứ trật tự của mỗi ngày là vào giờ này đáng ra cô phải đón con gái cô ở lớp học dương cầm ra.
Cô quay tay lái theo phản xạ tự nhiên, khi một chú sóc hồn nhiên đến tội lỗi cứ nằm vạ ra giữa đường, ngấu nghiến một thứ thức ăn nào đó không rõ. Những ngày mùa hè thật dài nắng. Bóng chiều cứ chậm chạp lững thững như chưa muốn bỏ đi cùng cây cỏ. Cô nhìn những cánh tay nắng lung linh sau vạt áo chiều, mà ngỡ như chút linh hồn của nắng đang vật vờ vương vấn trần gian. Còn cô, sao cô thấy mình cô độc như sắp bị xô ngã vào một góc trời riêng lẽ nào đó. Cô hỏi hắn lùng bùng trong trí óc: "Có phải ai cũng nói tôi giống như vì sao hôm cô độc ở cuối chân trời kia không. Có phải chỉ có mùi của lửa mới bốc cháy được tôi, và bắt tôi phải sống cho đúng với ý nghĩa sống, sống cho đúng với thời gian ngắn ngủi khi mùi của lửa cận kề, sống với bản chất thật của mình…"
Lại có tiếng của hắn ném vào không gian như trêu chọc:
Cô lại tự mâu thuẫn rồi. Cô vừa muốn chạy trốn cuộc đời, vừa muốn đi tìm tôi nhưng rồi lại thấy có lẽ mình cũng cần phải hưởng thụ ngay. Cô vừa chán đời vừa yêu đời, vậy thì cô đến với tôi để làm gì. Tôi không giải quyết được đâu.
À thì ra vậy, cô lại lảm nhảm lái xe quờ quạng trong những thống khổ của lòng mình. Cô muốn đầu hàng những chiếc lưỡi của lửa. Chiếc lưỡi thổi bay những tàn tro, chiếc lưỡi của những mơn trớn tán tỉnh như mùi của lửa, mùi của đàn ông.
Chẳng hiểu sao cô vừa nghĩ đến hắn: con nhà tử thần, mà lại cũng vừa nghĩ đến đàn ông thật hết sức lộn xộn, kiểu tạp-pí-lù lúc này. Đầu óc và những ý nghĩ trong cô đúng là một thứ hổ lốn trộn đủ mùi vị của giấc mơ và ác mộng. Ở cuối đầu ý nghĩ này, cô thấy nhớ nhớ quen quen một vài khuôn mặt cô đã gặp và đã yêu thương. Ở cuối đầu ý nghĩ kia, cô thấy dường như mình đã quên quên lạ lạ như những hình ảnh của kiếp trước.
Bao lâu rồi cô không còn ngửi thấy mùi đàn ông, hệt như nỗi lạnh lùng cố ý của người đàn ông đi bên cạnh đời cô và cuộc hãm mình thân xác bất đắc dĩ này là một rẻ rúng hành hạ không rõ mặt của dĩ vãng. Gia cảnh người đàn bà như cô có hai con với một người đàn ông giỏi kiếm tiền, khuôn mặt của cộng đồng, mặt mày bảnh bao kháu khỉnh thì cô không thể cứ thừ ra tiu nghỉu, không cố cười lên cho đẹp mái nhà một triệu đô mà họ đang chung sống.
Cô giấu tiệt căn bệnh trầm kha trầm cảm của mình trong những lủi thủi ở một xó bếp, cho đến lúc mấy cái máy dọ khói không còn ai chú ý, người nhà mới khám phá ra cô suốt ngày tuồng như chỉ thích ngồi cười vu vơ với nắng, hay độc thoại một mình với mưa rơi và thế giới của riêng cô.
Cái thế giới không hình dạng của riêng cô lắm lúc làm chồng con cô vẫn có thói quen ôm lấy đầu nhức nhối, hoặc lắc mạnh đầu như xua đuổi sự trấn áp của một cơn say.
Cô có thể quỳ hàng giờ như có bức chân dung của Chúa trước mặt, nhưng lối nói của cô thì hệt như đang nói với một người tình vô ảnh nào đó. Không phải Chúa mà là một người đàn ông nào đó đã rất xa xôi mà cô đã rất thần phục.
Cuối cùng mọi người biết cô không còn tin gì ở Chúa. Sự tuyệt vọng làm con người vừa tìm đến ẩn nấp vừa phủ nhận chối từ Chúa. Chúa cũng không muốn đếm xỉa đến những người tự ý đi tìm cái chết. Và chừng như Chúa ở quá xa để nghe cô hét la điên rồ về một sự vĩnh viễn tuyệt đối. Cô không có ai thực sự có ý nghĩa trong cuộc đời, ngoài những trách nhiệm liên lụy. Mọi sự phải được cái chết làm chuyển động để thay đổi. Không ai có thể hiểu rõ tại sao người ta cần phải biết hủy diệt chỉ vì muốn được bắt đầu lại một điều mới mẻ hơn. Cô bảo sống lưng cô lạnh đến đóng băng. Tuyết đổ từ tóc xuống màng tang, xuống mắt xuống mũi, xuống cổ xuống triền bụng, xuống huyệt kín, và người đàn ông cũng đã đổ vào dưới đó những ngụm tuyết buốt xương.
Người đàn ông là ai, khi cô không còn một người đàn ông nào đúng nghĩa đúng điệu bên cạnh. Cô chỉ còn gió thổi vào gáy thổi xuống những đốt xương mảnh dẻ.
Dạo này mùa hè hay có những con nắng rồi hứng tình mưa bất tử. Một cuộc phiêu lưu hoán chuyển từ nắng sang mưa làm bầu trời vừa sáng đó đã trở nên xám gắt tức thì. Mưa như tuôn xối xả; mây như vần vũ cuộn làm cô có cảm tưởng như muốn thổi bay cả dòng sông, khi xe cô vừa trườn ngang tới chân cầu như những lềnh bềnh tung tóe nước.
Thật tình cô cũng không biết mình đang phiêu du đi đâu, hệt như cơn mưa dạt cô đi đâu thì cô đi đó. Cô cũng không cần biết là mình đi đâu. Mọi sự chẳng qua là một cuộc hẹn không hề báo trước. Kỳ thực lúc này cô cũng bắt đầu nghi ngờ về cái hẹn khá kỳ thú này. Cô ngửi thấy gì ở mùi của lửa để mù lòa một tự hủy rụi tàn. Không, cô không có cái mũi tinh nhuệ của một loài chó săn để biết được cái đuôi áo của tử thần đang bén gót đâu đây. Cô không muốn phải bất ngờ ra đi như đã bất ngờ khi đến.
Cô lại mơ màng trò chuyện cùng hắn: Tôi có rủng rỉnh khá nhiều tiền, có hai cục máu mủ khá sống động của chính mình, có một người đàn ông không phải để vuốt ve nhưng vẫn có sự an toàn, vậy thì tôi còn muốn một điều gì khác nữa. Không, tôi không muốn một điều gì hết và điều này làm tôi thấy điều mình đang loay hoay thắc mắc khá hấp dẫn.
Hình như hắn lại cười rú lên như tiếng trả treo, tru réo của cuộc đời lâu lâu vẫn bám sát cô. Cô thấy trên mặt đường lờ mờ những bọt nước mưa nằm lổn ngổn, như hàng trăm, hàng ngàn, vô số những giọt lệ đá xanh trong những giấc mơ làm ướt gối. Chiếc xe của cô đang lái khi không cũng khục khặc cười. Coi như nó không còn hoàn toàn thuộc về cô nữa để tuân phục người cầm lái và hành xử như một con ngựa què.
Cô buộc lòng phải ngừng xe lại, mở nhạc ầm ầm như muốn át cả tiếng gầm của những chiếc xe vụt ngang vô tình.
Giờ này, ở giữa những nhì nhằng của mưa và những bất định, cô đang đứng đó để đóng thử nhiều vai tuồng, từ con đàn bà lạc loài không nhà, cho đến cô hippie hỏng xe đứng chờ quá giang…
3.
Rồi thì ông ta đến, như bước ra từ một cơn mưa khá bất ngờ và một chiếc xe khá tàng tàng. Vậy thôi, cũng chẳng có gì trông ly kỳ cả.
Cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn, nhưng đã không còn dũng mãnh như trút nước. Câu hỏi đầu tiên của người đàn ông khá ấm ớ:
Hình như cô đang chờ một người đàn ông nào đó đến cứu giúp thì phải?
Bộ điệu của ông ta xem chừng cũng có vẻ nghiêm túc lắm, nên cô không nghĩ là ông ấy đùa cợt. Cô chỉ hơi thắc mắc là bị người đàn ông dán một cái nhìn lấm lét và vội vã.
Không lẽ ông nghĩ tự nhiên tôi bỗng cao hứng đứng giữa đường này mà chơi và lại chơi một mình?
Hai câu hỏi phi lý đụng đầu nhau lại trở thành hợp lý và làm gã toét miệng cười:
Dĩ nhiên là không dễ để có một cuộc ngẫu hứng như thế đâu. Xe cô bị hư làm sao vậy?
Tự nhiên cô thấy một vài giọt nước mưa rớt tình cờ trên mí mắt sũng tối của gã vô duyên tệ:
Làm sao tôi biết nó hư cái gì kia chứ. Ông không thấy nếu tôi biết được, thì tôi cũng đâu phải đứng đây để đợi ông đến hỏi một câu kỳ cục như thế.
Gã hơi chột dạ nhưng lại nhún vai. Nhìn kỹ gã mang dáng vẻ căng căng sức sống trần thế, trong chiếc áo thun và chiếc quần bó bụi bụi. Gã huýt một điệu sáo miệng bài gì cô nghe quen quen, rồi xuống giọng:
Thôi được rồi. Nếu cô không biết thì tôi phải mò mẫm lâu hơn. Thường thường chủ nhân dễ quen bệnh với chiếc xe của mình hơn.
Cơn mưa đã bỏ đi và có thể từ đây đến cuối ngày cũng sẽ không trở lại một lần nào nữa. Cô mặc nhiên đứng ngu ngơ hết nhìn trời rồi nhìn đất, khi người đàn ông vừa mở bung mui xe của cô ra trong những khám phá tìm tòi nào đó.
Đây là lần đầu xe tôi bị hư giữa đường. Không hiểu sao hôm nay nó lại dở chứng theo tôi.
Lời nói cô đã thoát đi và cô đã không bụm lại được. Có điều ông ta xem chừng cũng chẳng có gì kinh ngạc. Ông ta chỉ hơi đường đột ngó cô một chặp và phả nhẹ từng lời:
Ồ, đáng ra lúc mưa nặng hạt như vừa rồi thì xe của chúng ta không nên hư. Xe cô lại trông bảnh bao thế này thì cũng chẳng có lý do gì để dở chứng. Còn dở chứng như cô, thì cũng phải thôi. Đàn bà và chiếc xe coi vậy mà giống nhau nhỉ.
Cô vụt im lặng. Tự nhiên rồi không buồn trả lời nữa. Thái độ chùng xuống khi nắng khi mưa của cô làm người đối diện cụt hứng. Dù sao cô cũng không thể đứng trân và câm như hến, trong lúc cái đầu của cô càng lúc càng muốn ngọ nguậy chưa yên. Trông gã từ đầu đã không có vẻ gì là một người muốn dở trò. Mà nếu gã là một người không tốt thì cô cũng chẳng có gì đáng lo. Một người đang muốn tung hê tất cả để bỏ đi, một người đang tự gây tai họa cho chính mình, một người không biết mình đang làm gì để còn gây thương tâm cho những người ở lại, một người mắc bệnh "bipolar" với một cái đầu đã rớt hết đinh vít như cô… thì còn điều gì để mà sợ hãi.
Có thể gã vừa hỏi thêm cô một câu gì đó. Có thể cô vẫn chưa muốn trả lời. Có thể gã vừa cho biết chiếc xe cô đói xăng và gã vừa biến đi trong chốc lát rồi cũng vừa trở lại. Có thể cuống họng cô đang rã khô nhưng gã chỉ lo đổ vào mồm xe cô mà thôi.
Trong thâm tâm trước tiên chắc gã chỉ muốn cư xử hết sức lịch sự với một người đàn bà lâm nạn. Có điều gã và nhất là cô cũng không ngờ bốn con mắt của họ đã có lúc giao thoa. Dòng điện nào đó đã xẹt ngang hồn vía gã tung tóe và cô với cơn điên vụt trở mình.
Hóa ra xe cô chỉ trục trặc một tí thôi. Một chút xăng vậy mà đôi khi cũng làm phiền mình dữ. Trời mưa đàn bà con gái đi đâu mà không để ý xăng nhớt gì cả vậy. Gã hỏi nhẹ.
Cô thấy gã có vẻ tha thiết, nhưng cô đã bắt đầu mệt mỏi muốn kết thúc một cơn điên. Biết đâu với lít xăng cầm chừng này, cô lại lẩn thẩn leo lên xe tiếp tục lái đi và cứ thế chỉ muốn lái đi mãi. Nhưng rồi chắc chắn cô sẽ phải dừng lại ở đâu đó vì xe cô đã bị vắt cạn, mà không chừng lúc ấy cô sẽ không còn gặp được một người đàn ông biết huýt gió, tốt bụng và lại như bị chạm điện vào cơn điên của cô.
Điều này chín mươi chín phần trăm là đúng. Thế giới không dễ gì có những người hễ gặp là tuồng như thấy đúng là muốn gặp nhau, và tự cho phép mình cần gặp lần nữa. Gã đã giúp cô thật lòng, và điều này có phải đã làm cô khó lòng kết thúc một cơn điên không.
Cô cũng không biết chính sự ân cần hiện ra trên đôi mắt của người đàn ông đã làm cô lùi bước hay cuối cùng cô chỉ muốn quay xe về, để ngày mai thức dậy rồi lại muốn lái xe đi tiếp như thế. Có lẽ cô là một người phụ nữ không mấy bình thường. Cô là một chiếc xe bị trục trặc, nhưng nếu là chiếc xe thì gã cũng chỉ có thể giúp tống vào mồm xe một chút xăng là xong. Cô cười với những khuấy động không đâu:
Có lẽ tôi bị đi lạc. Hình như tôi cũng đã đi lạc trong cuộc đời quá lâu. Buồn buồn lái xe chạy vòng vòng và tôi cũng đang định kiếm một lối nào để ra đó chứ. À không, ông không hiểu đâu. Tôi lái là lái thế thôi. Thật tình có lúc tôi cũng không nhớ là mình đang sử dụng trên tay một thứ đồ vật khá nguy hiểm, mà nếu tơ-lơ-mơ-phất-phơ một giây không may là tệ lắm cũng đâm đầu xuống ruộng hay lủi đại vô mấy lũ hàng rào gỗ. Bộ ông không có những phút bốc đồng như thế sao chứ. Thôi tôi cám ơn ông nha. Tôi đi và hỏi chỉ để mà hỏi. Ông không cần phải trả lời.
Gã nấn ná muốn giữ cô lại là cái chắc. Đã bảo mấy thuở gã mới bắt gặp được cơn mưa chiều dầm dề ướt sũng, người đàn bà nhỏ nhắn đứng nép mình chơ vơ bên một góc xa lộ và chiếc xe đời mới đang làm khó dễ cô chủ nhân xinh đẹp:
Không có chi cô à, nhưng mà khoan đã. Cô không biết chứ tôi cũng vừa từ bỏ mọi thứ để đến đây. Có một ngày tôi bỗng đâm chán tất cả. Thật ra tôi đã làm mọi điều trong cuộc đời để có mọi thứ mà con người muốn. Cách đây không lâu tôi đã bỏ tuốt để về một ngôi làng nhỏ gần đây sống. Nhà lầu, xe hơi, áo quần đẹp, những cuộc nghỉ hè đắt giá, ngủ với gái… toàn là những nô lệ của vật chất. Đến một lúc nào đó, tôi không còn cung phụng được nữa vì bất cứ một lý do gì, người ta cũng chán tôi và tôi thì cũng chẳng thiết tha gì nữa.
Nhìn gã đứng thọc hai tay vào túi quần và nói như trong một cơn đồng thiếp nào đó, cô lại thấy gã cũng không đến nỗi tệ. "Có gì đâu, để thử coi trái tim mình còn muốn làm việc không thôi," cô chợt nghĩ lan man. Trong thực tế, cô cũng đã quá vô vọng và khổ sở với những phút đi hoang của cái đầu mình. Cô nói bâng quơ, khi chiều chạng vạng đang có những con gió ve vuốt:
Với cuộc đời có lẽ chúng ta chỉ nên đơn giản hóa.
Người đàn ông khá trẻ nhưng cũng đủ già, đủ từng trải để mỗi lời nói là mỗi vướng mắc, mỗi tơ vương:
Cái đơn giản hóa tận cùng và cuối cùng là được bay như mây phải không cô. Đùa thôi, ai mà chẳng bị cuộc đời níu lại. Níu lại và có giữ được mây không là một chuyện.
Cô cười vang vang trong buổi chiều đã không còn cô lẻ, nói như đang độc thoại với chính mình:
Vâng, cố níu lại mà không giữ được mây là một chuyện khác. Ừ thì cứ lái xe đi bất định, nhưng lần sau tôi phải ráng nhớ ráng tỉnh táo để đổ xăng chứ. Kể ra những tảng mây đang lang thang trên đầu chúng ta thật đẹp, nhưng chẳng biết nó bay đi đâu ông nhỉ. Bay đi, bay đi những buổi chiều, nghe thơ thật nhưng tôi phải biết lái xe về nhà nữa chứ. Không thì mang tội chết.
Gã lại rùng vai, ra điều cũng chẳng sao cả. Lại trổ thêm một điệu sáo miệng rất Bô-hê-miêng:
Kể ra chúng ta cũng có vẻ giống nhau thật. Lâu lâu tôi cũng nẩy ra những ý tưởng bụi đời, leo vội lên con ngựa già hết sái này và cứ lao thẳng một mạch về phía trước. Lái và đôi khi dừng lại ở một bờ sông, hờ hững vớt lên những con cá lòng tong, giỡn giỡn đùa đùa rồi thả xuống cho chúng chạy đi kiếm sống là lẽ đương nhiên.
Tự nhiên cô thấy gã cũng có vẻ hay hay. Ờ mà tại sao cô lại gọi người đàn ông khá trẻ này bằng gã. Còn nếu đột nhiên gã ôm choàng cô, giả vờ nói vài câu tỏ tình chớp nhoáng và tỏa nồng mùi của một con đực tìm mồi trong một buổi chiều chạng vạng khá đồng lõa này thì cô có chịu đổi tên gã thành mật ngọt, kiểu anh anh em em không. Tên gã là "honey" nghe quê mùa làm sao. Không được, gã vẫn là gã và có thể gọi thêm là gã nai tơ, vì hai mắt của gã có chút gì nai nai khờ khạo hơn là ngầu ngầu mãnh hổ của thứ vua thú rừng. Nhưng rõ ràng gã đang muốn làm vua của một chút không gian này, chút giang sơn nhỏ bé chỉ có gã và người đàn bà ngu ngơ nửa mê nửa tỉnh.
Kỳ thực cô vừa đáp lại gã-nai-tơ như đang mơ ngủ:
Vâng, sao không thả hết những con cá ở trong những cái chậu. Sao cứ túm lại và bắt chúng phải lờ đờ làm kiểng. Cá lớn, cá nhỏ gì cũng cứ thả tuốt cho nó ra biển ra sông phải không. À, mà mọi sự đâu có gì quan trọng. Chỉ cái đầu chúng ta là có vấn đề, hình như vẫn còn có vấn đề thì phải và đang làm khổ chúng ta. Không phải sao?
Nếu cô nói mọi điều không có gì quan trọng thì quả như thế thật, cô cứ theo sau xe tôi và đi tới đó… Không trễ đâu. Chúng ta đi nhé. Thử vui với cuộc đời một tí xem sao.
Gã vừa nói vừa nhìn xoáy vào mắt cô. Những cơn gió trong mắt gã, trong từng lời, trong cử điệu khi không bỗng vi vu, vi vu như vuốt ve mời gọi. Hình như cô biết có một cơn gió lạ cũng vừa thoáng qua, lướt bay trên cái bóng cô và cô bắt đầu lắc lư chao chọng đi.
Đi thì đi, tôi cũng sẽ lên xe và đi như đã đi thôi. Nhưng mà bây giờ mấy giờ rồi nhỉ. Thật bậy quá, giờ giấc gì của tôi lúc nào cũng trật lất hết. Hệt như Thượng Đế đã nhúng tay vào lấy hết những chiếc kim giây đồng hồ của tôi hay sao đấy.
Gã cười rung rinh cả cái đầu, như mấy đốm ma chơi vẫn vờn lên vờn xuống trong những nghĩa trang đâu đó mà cô đã từng thấy. Thứ nghĩa trang trong ký ức của một người đang bị nhận chìm xuống những cơn mơ bị đứt quãng.
4.
Cô đuổi theo xe gã như đuổi theo một hình bóng nào đó trong giấc mơ. Không lẽ vì gã lỡ giấu nỗi buồn trong mắt, nên cô bỗng loay hoay muốn theo sau đễ nhặt nhạnh?
Xe gã có vẻ an toàn ở phía trước. Còn xe cô tuồng như đang ngã nhào theo. Xe lăn và lăn qua cả những phủ dụ không tên của cô. Nhiều lúc cô lái chậm quá khiến gã phải lùi lại phía sau rồi tức tốc qua mặt cô bằng tiếng còi dài nghe loang loãng như tiếng chó tru trăng. Gã ngoái đầu ra khỏi cửa kính và vẫy vẫy cô như cánh tay gió vừa rớt xuống mặt đêm. Cô tự nhủ mình phải định thần lại, không thèm nhìn gã để yên lành với những cú lạng bất tử của chính mình.
Cho đến khi cô đụng lại gã thật gần đến độ cô có thể bị đôi mắt ấy nuốt chửng bất cứ lúc nào. Thật ra bãi đậu xe vẫn còn khá rộng và cô tha hồ chui tuột vào một ổ trống khá khít khao dường như đã dành sẵn.
Gã làm cô suýt nữa đã kêu lên, chỉ vì bộ sừng ác quỷ vừa mọc nhanh trên hai màng tang của gã. Có điều gã không nhe ra những cái răng nanh trắng dã ngập ngụa máu và cô vẫn còn thấy được he hé những lóng lánh trong veo từ hai con ngươi của gã:
Đừng sợ, tôi không có ý hút máu cô đâu. Có lẽ ông thị trưởng đã bắt đầu khai mạc cuộc vui rồi.
Ồ tôi không hiểu gì cả. Tại sao lại có một buổi tối như thế này ở một thành phố quá vắng vẻ không có cả tiếng mèo kêu hay chó sủa? Cô hỏi vô hồn và cô cũng đang bước những bước hết sức vô hồn.
Phải rồi, bây giờ đâu đã tháng mười mà có lễ cô hồn phải không. Chả bù dạo ở Boston, tôi và lũ bạn nhát ma vẫn hay đón tàu lửa Amtrak ở North Station để tìm đến Salem đúng vào ngày lễ Halloween. Trời lạnh tê người chứ đâu có man man như Michigan vào tháng sáu trời vừa mưa vừa tạnh thế này. Gã vừa say sưa nói vừa cố tìm những song hành với mỗi nhịp bước của chân cô. Còn tim cô thì nghĩa lý gì với những lỗi nhịp. Ô hay, cô vừa nghe đâu đó có tiếng hót của loài chim đêm từ một lùm cây. Tiếng hót càng lúc càng lạ lùng như muốn bắt nhịp với những hỗn loạn trong cô:
Rồi sao nữa. Bộ ma quỷ ở Salem những đêm ấy hiền lắm sao, mà những người nhát ma như bọn ông coi bộ chẳng sợ mà còn thích trở lại?
Gã hắt lên người cô một đốm sáng nho nhỏ từ những đường răng rung rinh môi cười:
Thành phố Salem vào đêm lễ Cô Hồn trông cổ quái bí hiểm hơn đêm nay nhiều. Đi đâu cũng gặp phù thủy riết hồi tôi có cảm tưởng thành phố không thể sinh động nếu không có bóng dáng của những mụ phù thủy phi thân trên chiếc chổi bay. Du khách kéo về thăm mấy mụ "dữ tợn" này ở cái viện bảo tàng Salem’s Witch Museum, hệt như một đoàn âm binh. Còn bây giờ thì mình hãy vào đó kẻo trễ lắm rồi.
Bàn tay lành lạnh của gã đẩy nhanh bờ lưng cô không kịp phản ứng. Nhạc vẳng tới dồn dập như những tiếng xập xỏa trong đầu cô. Cô hơi sửng người và phút giây này cô mơ màng nhận ra mình chẳng biết gì về gã cũng như tiếng nhạc. Kể cả cái tên của gã, cô cũng chưa biết và đã không cần biết. Mọi điều khác: gia cảnh độc thân hay nhiều vợ, tình trạng tâm thần hơi hâm hấp, hoặc có IQ cỡ thiên tài, sung mãn hay bán liệt dương hoặc liệt dương toàn phần, thất nghiệp không nơi cư trú hay vừa mới cướp ngân hàng và đang kiếm người tiêu bớt… thì cũng thế thôi, vì gã đâu phải là hệ lụy của cô. Xong chuyện gặp gỡ hôm nay, chắc gì cô và gã còn có dịp đụng đầu, đâm đầu vào nhau như hai con kiến cái kiến đực thích chí vì được đi ngược chiều nhau.
Gã cũng đâu biết gì về cô. Một cái tên gã đã quên không thèm hỏi, mà cô cũng không rõ là mình thật sự có mang theo trong người một cái tên chăng. Một cái tên cúng cơm cho chính mình khi mới sinh ra và một cái tên cho một người vừa thay tên đổi họ, hoặc tên của kể còn cư trú trong cuộc đời; hoặc một cái tên của một nơi chốn mà cô đang tạm dung thì cái nào quan trọng hơn để cần điểm mặt?
Cái đơn giản của gã là chỉ cần kiếm cho ra căn nhà của ông thị trưởng chịu chơi để mà… chơi chịu một phen vậy thôi. Còn cô phức tạp hơn gã là cái chắc. Trong đầu, cô vừa muốn thấy lại căn nhà có tiếng cười của những đứa con cô, vừa muốn đi tìm cái cổng mà gã mới nhắc lúc nãy gọi là Gates of Hell. Cổng Địa Ngục được đặt trước lối vào của căn nhà đang nhả nhạc từ thứ bóng tối yêu ma mà gã nhất định bước vào:
Đêm nay những cư dân ở trong làng này đều có mặt ở đây. Tin tôi đi, thể nào tôi cũng vác về cho cô giải nhất về cuộc hóa trang thành quỷ dữ của mình.
Chưa hết. Gã còn hứng chí rút trong túi quần khẩu súng lục đen ngòm và kê sát màng tang. Trông gã như đang bị bà phù thủy tinh ma nào ếm xì bùa sai khiến. Gã gằn từng tiếng thật man rợ, nhưng cô có cảm giác như gã không thể gục xuống sau câu nói phù phép ấy:
Nếu một tên đã thành quỷ sứ rồi mà bị bắn chết thì hắn sẽ biến thành gì nhỉ? Những giọt máu của hắn chắc sẽ tung tóe ra và biên thành hai, thành ba… thành vô số những tên quỉ sứ khác phải không cô. Ồ, cô cũng biết rất tiếc đây chỉ là khẩu súng giả. Tôi không có ý nhát cô đâu. Thật ra ma quỷ chỉ thích nhát những người gan dạ.
Cô nhìn mấy chữ chập choạng ở "Cổng Địa Ngục" rồi lại nhìn gã với ý nghĩ khá buồn cười là gã đang kéo tay cô đi vào một cõi nào không phải ở trần gian:
Chúng ta đang đi đâu đây, mà sao ai cũng hóa trang cả và chỉ có tôi là không giống ai cả thế này.
Người đàn ông mở chiếc mặt nạ ra và đưa cho cô với giọng giễu cợt:
Thì đây, cô muốn làm quỷ làm ma thì làm đi. Cô làm ma nữ chắc hợp hơn tôi. Còn nếu cô thích làm thiên thần trong thoáng chốc thì để tôi đi kiếm cho cô đôi cánh trắng. Đùa thôi, tụi mình cứ vào bên trong xem tình hình ra sao. Nếu không có gì vui, chúng ta lại lái xe đi tiếp nữa phải không. Cũng chẳng uổng phí mất mát gì.
Cô hơi chới với khi căn phòng trước mặt đang nhảy múa liêu trai trong những vệt nến mờ nhạt đến âm u. Hình như không còn ai để ý đến cô, kể cả gã cũng như muốn tự ý chìm đắm trong những nhập cuộc với bóng đêm tội lỗi.
Tự nhiên lúc này cô lại nhớ đến hắn. Có phải hắn đang núp trốn ở đâu đó quanh đây. Cô nghĩ đến những giọt nến sắp lan ra thành những giọt lửa và rồi có thể hắn lại xuất hiện với tiếng cười man dại quyến dụ cô. Hắn là bóng ma của thần trí cô,l và không lý do gì để hắn buông tha cô trong lúc này. Cô bước dọc theo từng ngọn nến, như bước theo những xiêu đổ của cái bóng hắn lắc lư trong đầu. Chưa bao giờ cô thấy con nhà tử thần gần gũi với thứ không khi vây phủ xung quanh cô như bây giờ. Cô nói thầm với hắn: "Tôi chưa chuẩn bị cho mình một đôi cánh để bay nhưng tôi biết đây là một cuộc hẹn không hề nên có một sự sửa soạn dù là phải bay bằng một đôi cánh gãy."
Đang loay hoay với "hắn" ở trong đầu thì gã mang đến cho cô một ly rượu như màu máu bầm:
Cô đi đâu nãy giờ mà tôi kiếm quá trời. Cô phải coi chừng. Hôm nay có một số cư dân sùng đạo đang chống đối và tìm cách trả đũa ông thị trưởng và chúng ta còn dám tham dự cuộc tổ chức Ngày Của Quỷ này.
Tại sao ông lại gọi đây là một cuộc tiệc Âm Phủ, và tại sao ông thị trưởng dám coi thường những cư dân kia? Cô thắc mắc.
Cô đừng lo. Đây chỉ là một làng nhỏ và cả vùng chưa tới 100 người cơ mà. Ông thị trưởng vốn trẻ trung và có đầu óc khôi hài thế thôi. Ông ta chọn tháng 6 ngày 6 năm 2006, được kết lại thành 3 con số 6, như vậy đúng là dấu hiệu của quỷ mà người ta vẫn tin dị đoan: 666 đấy cô. Thành phố nhỏ này cô không biết nó mang tên là Hell, là địa ngục sao chứ. Địa ngục ở đây thì cũng chỉ là tên gọi, địa ngục ở trong cô mới nguy hiểm.
Cô thoáng rùng mình. Hóa ra cô vừa đang có mặt ở một thành phố cách xa Detroit khoảng 60 dặm. Cô đã đi quá xa để có thể trở về nhà an toàn thật sao?
Dù sao cô vẫn ao ước mình sẽ được biến mất giữa những đám cháy của lửa. Trong những tro tàn ấy biết đâu cô lại tìm thấy mình. Hay nói cách khác nỗi chết nối tiếp nỗi sống và nỗi sống cũng để ấp ủ nỗi chết…
Nguyễn Thị Thanh Bình