- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

23-26

05 Tháng Chín 20189:38 CH(Xem: 21900)

YKDo-23-26
YK Đỗ 2018
 

- Bây giờ, em bắt đầu hỏi anh. Anh chỉ có nhiệm vụ trả lời tất cả những câu hỏi một cách chính xác và nghiêm túc.

- Ừ!

– Tốt. Chúng ta bắt đầu nhé! Năm nay anh bao nhiêu tuổi?

 - 23

- Còn em?

- Em 26. Tuổi em mà chẳng nhẽ em không nhớ à?

- Vậy anh nhỏ hơn em bao nhiêu? Chính xác là bao nhiêu?

- Anh không biết.

- Anh không trừ được từng tháng hả?

- Ừm... m...  hình như là ba mươi.

- Đúng. Ba mươi tháng. Vậy tức là, khi em vào lớp mầm, anh chỉ mới chào đời. Khi em vào lớp một, anh vẫn còn ôm bình sữa. Khi em bắt đầu dậy thì, anh chỉ là cậu bé chưa biết chạy xe đạp. Khi em vào đại học, bắt đầu biết yêu, nếu anh không bị ở lại lớp, anh sẽ là cậu học sinh cấp ba, râu lún phún...

- Và khi em tốt nghiệp đại học thì anh chỉ mới là thằng sinh viên năm nhất (nếu không ở lại lớp) và mặt mày ngơ ngáo chứ gì?

- Chính xác. Điều đó có nghĩa, khi em bắt đầu kiếm được tiền, chi tiêu thoải mái theo ý mình thì anh vẫn còn xòe tay xin tiền bố mẹ. Anh vẫn phải đi thưa về trình, thậm chí chẳng thể khao bạn gái một bữa ngon lành bằng tiền của chính mình.

- Thế thì sao?

- Thì vậy đó! Tiếp tục, anh đã yêu bao nhiêu lần, tính đến thời điểm gặp em?

- Đấy có phải là thành tích đâu mà báo với cáo...

- Tất nhiên, em có bảo anh báo cáo đâu. Em chỉ kêu anh nhẩm tính thôi mà...

- Ừ, nhiều hơn một.

- Thôi nào, anh. Nghiêm túc và chính xác hơn. Không nhớ à?

- Ừ, ba.

- Tính luôn cả em?

- Em nữa là bốn.

- Ừm... em nghĩ phải nhiều hơn chứ !

-...

- Còn em, tính đến thời điểm gặp anh, em đếm được hai, kể cả anh!

- Em lại định nhắc đến người kia à?

- Không, em chỉ đang tính. Anh yêu nhiều hơn em dù anh nhỏ hơn em ba mươi tháng nhưng có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu một người lớn tuổi hơn mình không?

- Chưa nghĩ chứ không phải là không bao giờ... À, mà có đấy. Anh yêu cô giáo hồi lớp một. Cô ấy rất xinh, dịu dàng!

- Anh thôi đi. Nghe đây, nếu chưa nghĩ đến sao lúc gặp em và biết em lớn hơn ba tuổi, anh vẫn cứ yêu, hả?

- Ơ, em hỏi kỳ cục! Anh biết đấy, biết hết đấy. Rồi sao nào? Ai cấm anh yêu?

- Không ai cấm nhưng anh đã nói dối em, nói dối một cách trắng trợn và như thật.

- Anh xin lỗi rồi. Rắc rối. Biết thế anh đã không nói với em.

- Nè, anh quên là sự thành thật bao giờ cũng đáng quý hơn à?

- Anh chẳng biết, chỉ thấy trong trường hợp này, tác dụng ngược lại.

- Anh nghe đây, em năm nay hai sáu. Em vừa trải qua mối tình đầy thương tích. Em bị người ta bỏ rơi... Người ta chẳng quan tâm đến tình yêu mà em chắt chiu cho họ. Họ đạp bỏ hết. Họ không cần biết em sống ra sao sau khi vứt em qua một bên. Anh có biết, em đã phải vất vả, phải sống những ngày thế nào không? Em tan nát và bi lụy. Họ chạy theo một con bé bằng tuổi anh. Em cũng từng trẻ trung như con bé ấy nhưng bây giờ em khác rồi, em đã là phụ nữ. Một phụ nữ thành đạt. Anh hiểu không? Em đủ điều kiện để mơ ước một người chồng giàu có, giỏi giang. Một người chồng chứ không phải một thằng chồng. Em cần một người chồng để yêu thương, để dạy em, để làm thay đổi hàng đống khuyết điểm trong con người em chứ không phải một cậu bé chỉ biết yêu và tận hưởng. Anh hiểu không?!

- Anh vẫn đang nghe dù chưa hiểu hết... Nhưng em cứ nói...

- Em nói rồi. Hai năm nữa em sẽ lấy chồng. Trễ lắm cũng chỉ ba năm. Em sẽ lấy chồng. Em không phải đóng vai phụ nữ thành đạt. Em không cần chiếc ghế giám đốc. Em muốn làm vợ, làm mẹ. Em sẽ sinh con, ít nhất là ba đứa. Em sẽ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa đợi chồng về. Thời gian rảnh rỗi em sẽ viết văn. Anh biết không? Em sẽ viết loại tác phẩm best seller ấy. Người ta sẽ nhắc đến em như một phụ nữ mẫu mực, đảm đang và trầm lắng.

- Em có nhầm không? Trầm lắng gì khi em cứ muốn tác phẩm của mình sẽ best seller? Mà này, em không định đi làm à? Thế mục tiêu mua nhà đẹp đâu rồi?

- Ừ, em sẽ mua nhà trong hai năm nữa. Sau đó, em chẳng việc gì phải lao vào kiếm tiền.

- Nghe hay nhỉ? Nếu thế, ngay từ bây giờ em làm ơn đừng đi spa mỗi tuần, đừng làm đẹp bằng mặt nạ đắt tiền, cũng đừng shopping tùy hứng, đừng tiệc tùng bù khú, đừng biếu tặng, đừng đi nhà hàng sang..., may ra hai năm nữa em sẽ mua được một phần tư căn nhà trong một con hẻm ở quận ngoại thành nào đó...

- Anh nói hay ghê!

- Chứ không phải như vậy sao? Này, em đừng nhắc những chuyện như thế được không?

- Anh không thích nghe chứ gì! Vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu một bà chị lớn hơn ba tuổi. Anh chưa chuẩn bị tâm lý để đối phó với việc này. Cho nên, nếu bố mẹ anh ngăn cản, anh sẽ ba chân bốn cẳng chạy mất.

- Em nghĩ vậy thật sao? Đúng, rõ ràng anh chưa chuẩn bị nhưng đâu có nghĩa anh không biết cách giải quyết.

- Vậy anh trả lời đi. Nếu hai năm nữa em lấy chồng, mà chắc chắn ông chồng ấy không phải anh, vậy em còn yêu anh để làm gì?

- Em hỏi hay thật. Anh chịu, không biết trả lời thế nào.

- Anh đừng khen em bằng giọng đó. Bây giờ em cho anh một số lựa chọn, anh chọn nhé.

- Lại còn vậy nữa. Sao em nhiều trò thế?

- Anh nghe này. Một là chúng ta chia tay. Hai, tiếp tục yêu và cưới nhau trong hai năm nữa.  Ba, cứ yêu nhau nhưng hai năm nữa em sẽ lấy chồng, còn anh thế nào mặc kệ. Tùy anh chọn.

- Ôi trời, em nghĩ hay thật. Vậy em chọn cái nào?

- Em chọn cái thứ nhất.

- Trả lời nhanh quá. Em chuẩn bị từ khi nào vậy?

- Chẳng chuẩn bị gì hết, tự nhiên thôi. Còn anh?

- Anh chọn phương án hai phẩy năm. Em chọn một, cộng lại là ba phẩy năm, không có trường hợp đó, nên thôi vậy.

- Anh thật buồn cười! Ở đâu ra cái kiểu đó hả?

- Nếu em tự nghĩ ra được thì anh cũng làm được. Đơn giản mà!

- Chuyện này không đơn giản đâu. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người nhỏ hơn mình ba tuổi.

- Yêu một người nhỏ hơn ba tuổi? Anh nghĩ em chưa hề tưởng tượng sẽ ngủ chung với một thằng nhỏ hơn ba tuổi chứ?

- Anh dám ăn nói vậy hả?

-Thôi nào... Anh đùa. Thế không phải chúng ta đã cùng làm điều đó? Một mình anh sao làm được?

- Ừ, đúng. Cả hai đã cùng làm. Thì sao? Anh quên nó đi. Em chẳng nhớ gì dù nó vừa xảy ra hôm qua. Và anh cũng quên luôn khái niệm tình yêu chiếm năm phần, tình dục chiếm bốn phần rưỡi, nửa phần còn lại dùng để dự trữ...

- Được thôi. Thế em cho là phải yêu mấy phần? Còn tình dục, em bỏ đi đâu? Nếu thiếu nó em sẽ vẫn sống vui vẻ, vẫn sinh ra những đứa con khỏe mạnh?

- Con của em có khỏe mạnh hay không chẳng liên quan gì đến tình dục của bố mẹ nó.

- Thôi đi. Cái tình yêu mà em nói, chỉ có trong sách vở. À, như quyển sách “Điều kỳ diệu của tình yêu” em tặng anh, anh đọc cả rồi. Chưa bao giờ anh kiên nhẫn đọc sách nhưng vì của em tặng nên anh cố đọc. Em có biết tình yêu trong cuốn sách này thế nào không? Nó đẹp dã man, anh nói thật đấy! Đẹp đến nỗi anh tìm mãi mà chẳng thấy mình trong đó. Thế còn em? Em nhìn thấy tình yêu của em trong đó à?

- Không! Em không thấy. Vì không thấy nên em mới mơ ước sẽ có một tình yêu như vậy...

- Vậy có phải cái thứ tình yêu thực tế chẳng hề giống tí gì với cuốn sách này, đúng không?

- Nếu không có, người ta lấy đâu ra để viết cho anh đọc... Mà cũng có thể anh nói đúng. Thứ tình yêu em có chỉ là sự phụ rẫy, gian dối, manh mún và tệ hại.

- Thôi, em đừng nhắc điều đó nữa. Em có biết, con bạn gái đầu tiên của anh đã trù anh thế nào không? Nó trù anh sẽ không có con trai. Nó bảo, nếu anh không lấy nó thì cả đời anh chẳng có đến một thằng cu để bưng nhang đèn...

- Vậy có nghĩa, nếu em lấy anh, em cũng không thể có con trai à?

- Ừ. Nếu lời trù rủa linh nghiệm.

- Sao như vậy được? Chẳng lẽ dù em và anh có hợp nhau thế nào thì cũng không thể có con trai? Phi lý quá!

- Ai biết được. Nhưng ý anh là, tình yêu trên thực tế rất trần trụi, chẳng có nguyên tắc nào, luật lệ nào. Vậy em cứ săm soi tình yêu của chúng ta để làm gì? So sánh tuổi tác của em và anh để làm gì, nếu chúng ta yêu?

- Vậy có nghĩa là, anh khẳng định chúng ta yêu nhau?

- Vậy theo em, gọi là gì nếu không gọi là yêu nhau?

- Em thì lại nghĩ, chúng ta đang tận hưởng nhau. Anh không thấy vậy sao?

- Thế nào là tận hưởng nhau?

- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Em tự tìm ra cách giải quyết rồi. Em out đây.

- Khoan đã. Anh hỏi em điều này!

- Thì anh hỏi đi!

- Tháng này... em ổn chứ?

- Thôi em mệt rồi, em out đây. Cứ để mọi chuyện xảy ra đúng như những gì cần xảy ra.

***

- Anh, em vừa đi ngang một tiệm bán áo bầu, đẹp thật!

- Này, em ổn đấy chứ? Không thể nói chuyện một cách bình thường được à?

***


- Anh, em vừa đi ngang trung tâm siêu âm phụ sản, vắng hoe...

- Ôi, em...

- Anh, em không thể yêu kiểu này. Vài tháng nữa, kết thúc dự án, em sẽ về Sài Gòn, cuộc sống của em sẽ tiếp tục. Anh vẫn là con của bố mẹ anh, vẫn là loại con trai Hà thành. Anh vẫn cứ kiêu ngạo, chải chuốt, hào hoa, ngông cuồng và lại yêu như chưa từng có em trong đời. Em sẽ về nơi chốn của em và tìm một công việc ít tổn hại đến tinh thần. Em sẽ sống cuộc sống bình thường, tìm một người chồng bình thường...

- Em nhắn tin dài quá, anh đọc rất mệt. Ngắn gọn thôi. Đợi gặp nhau, mình sẽ nói nhiều. Em đừng vội quyết định điều gì.

- Anh, em muốn đi ngoại thành bằng Vespa, chiếc Vespa vàng anh đã chở em hai mươi mốt lần kể từ ngày chúng ta gặp và yêu ngay sau đó. Em sẽ mặc váy trắng, áo dây trắng, áo khoác trắng, mũ rộng vành trắng. Còn anh, sẽ mặc ka ki màu bò, sơ mi trắng mềm rũ cùng với giày tây trắng. Mình sẽ nằm trên cỏ. Em sẽ hát anh nghe và mình sẽ nói đủ thứ chuyện trên đời, về tương lai và những đứa con. Anh sẽ hôn em chứ? Hôn thật sâu, thật dài như nụ hôn đầu tiên anh đã hôn. Khi ấy chúng ta ngồi trên Vespa và anh đã quay người ra sau hôn em nụ hôn rất kêu mặc cho đường phố Hà Nội đông kịt. Nụ hôn đó hẳn anh đã tích góp sau bao mối tình, còn em, em sẽ hôn anh bằng nụ hôn thần thánh, biến anh thành người đàn ông thực thụ, không phải cậu bé hai mươi ba với một quá khứ yêu đương rách mướp. Anh có tin sẽ làm tâm hồn em lành lặn như trước khi em yêu người đó không? Anh có thể chữa lành vết thương mà người đó đã khắc sâu vào tâm trí em không? Đồ tồi, bỉ ổi...

***


Cuối cùng, cô cũng về. Đầu tiên, cô trở về căn phòng của mình. Căn phòng vỏn vẹn hai mươi mét vuông đủ kê một cái tủ, một tấm nệm và một giá sách. Buổi sáng đó, sau khi kết thúc chuyến công tác dài ngày, cô nhớ mình đã mang đi khá nhiều thứ từ nơi mình đến. Cô mang theo tấm bùa An đã xin trong một lần ghé thăm chùa Hương, một bức ảnh chụp nghiêng gương mặt cô đang nhìn ra hồ một sáng chủ nhật hanh gió. Đó là bức ảnh An chụp bằng điện thoại và dùng phần mềm biến cô thành thiếu nữ thời xưa với gam màu trắng đen gợi cảm. Còn một thứ nữa, cô buộc phải mang theo, đó là An. Người đàn ông nhỏ hơn cô ba mươi tháng với màu mắt nâu, tóc thẳng, sóng mũi ngang và cái miệng luôn tươi cười.

Hình như, trí nhớ cô không đủ để ghi nhận nhiều hơn thế. Nó không thể nhớ nhiều hơn một buổi tối, An đã cho cô cảm giác trở thành đàn bà lần thứ hai trong đời. Cô nhớ mồn một hình ảnh Huy dù người nằm lên người cô là An với vóc dáng và những rung cảm hoàn toàn khác. Cô không hiểu vì sao hình ảnh người đàn ông đầu đời vẫn cứ nằm trong trí nhớ mình dù có nhiều thứ thay thế, giành chỗ.

Cô chỉ là đàn bà, như sương sớm. Cô ngưng tụ và bốc hơi. Có thể An lại nói cô ngông dù cô đã sống nhiều hơn An ba mươi tháng. Đã bao lần cô nghĩ, An chỉ là một cậu bé mới lớn, sẽ chẳng bao giờ An hiểu được những ngóc ngách trong con người cô, và rồi mọi thứ gút mắc mà cô thường dồn nén sẽ vẫn đâu vào đấy. Cả An cũng thế. Rồi An sẽ chẳng còn nhớ gì đến cô, người đã bám An để cố tạo những xúc cảm thay thế sự phụ rẫy, ruồng bỏ mà cô đang gánh chịu.

Hóa ra, cô phung phí bản thân, hào sảng ban phát cho An những rung động chai mòn, với những tiếng kêu phấn khích, chỉ vì cô vẫn khao khát Huy, người đàn ông đã biến cô thành đàn bà ở tuổi hai mươi ba trong trẻo, và sau đó bỏ rơi cô giữa đường.

Rồi cô sẽ quên, Huy đã quên và An cũng quên. Tất cả họ sẽ chẳng ai còn giữ lại điều gì sau khi gột rửa tấm thân nhầy nhụa thời tuổi trẻ. Cô cũng sẽ làm vợ, làm mẹ như mong muốn. Cả Huy và An sẽ trở thành chồng một thiếu nữ giản dị trắng trong nào đó, không phải người đàn bà với bao xúc cảm phiền toái luôn làm cho mọi thứ phức tạp lên...

***

Nếu An du học và tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, khi cô thành mẹ, có lẽ An cũng lấy được bằng MBA.

Còn Huy... Huy đã tan theo gió, tan theo gió... ngay từ khoảnh khắc cô biết mình không còn yêu...

 

YK Đỗ

08/2007

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười Một 20193:22 CH(Xem: 17515)
Tôi trở về. Hai mươi năm sau tôi mới trở về. Chợ Bến Thành, thời trẻ chưa lần nào ghé qua. Lẩn thẩn thế nào mà lại lạc vào đây. Chắc tại nắng gắt, đôi giầy mòn gót đưa tôi trốn vào đây chăng. Ngoài kia trời trong nhưng oi. Và nắng bong da. Trong này, những chiếc quạt vắt vẻo trên trần ném chút gió ong óng vào khoảng hành lang hẹp. “Trời nóng, chú mua dùm con cây quạt đi chú.”
31 Tháng Mười 20199:08 CH(Xem: 16995)
Năm được thả từ Côn Lôn về, tú Tràng tròn hai mươi tư tuổi. Ấy là năm ba mươi bảy thế kỷ trước. Người Làng Ngọc nghe nói là Mặt trận Bình dân bên Pháp quốc nắm quyền, ép thả, chứ tú Tràng án chung thân khổ sai, những tưởng là không còn đem được nắm xương tàn về quê cha. Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
24 Tháng Mười 20198:54 CH(Xem: 16484)
Cơn lạnh cuối cùng, gió mặc sức thổi. Làng Hiên yên ắng. Mưa rớt thấm bụi, kể cả con đường đầy lá vàng cũng nhơn nhớt. Đất bám vào bánh xe rồi tuồn từ rừng ra đường cái. Quết mưa, nhão, đường nhựa mà cứ như đường đất. Thún đi trước, Ton cắm cúi đi sau, đi không biết mỏi. Chốc chốc Thún nhìn lại, không biết Ton nghĩ gì. Làm con đực đã hơn ba năm, đi lang bạt khắp nơi con của Ton giờ chắc đã thành ngàn, thành vạn. Thún chợt chùng mình, trong hành trình đi phối giống, có khi nào Ton gặp những đứa con của mình? Lấy ý nghĩ của người đặt vào Ton thì cũng hơi quá đáng. Nhưng Thún đã không thể làm khác được, vì Thún là người, Thún sẽ suy nghĩ theo kiểu người. Ton là lợn, Ton hành động theo kiểu lợn. Cho nên lỡ có gặp đứa con nào của mình cũng là chuyện thường tình. Thún dừng lại vỗ lên bờm Ton, thôi kệ nó đi.
17 Tháng Mười 201912:10 SA(Xem: 18989)
Nằm nhà thương vài tháng, Phin lại khoẻ mạnh bình thường. Chỉ có điều, mất chim, Phin không còn là một người đàn ông hào hoa mã thượng đầy sức mạnh nữa, mà tự dưng biến thành một con quỷ. Từ một tay chơi thành thần, từng làm cho con giải cái lừng danh của làng phải lép một bề thì nay, Phin tối đến nhìn vợ hừng hực sức xuân mà đành chịu chết. Đàn ông xứ Phú Lang Sa của Phin rất coi trọng cái sự phục vụ quý bà, coi đấy là hạnh ngộ lớn lao. Nhưng hoàn cảnh này thật khốn khổ cho Phin, trong lòng vẫn tràn trề ham muốn, người vợ bản xứ đêm đêm vẫn rực lên vì đợi chờ, mà Phin, khốn nạn cho Phin, cái gậy thần của Phin đã bị mũi lao quái ác của đám hội kín miền rừng xén phăng, không còn chút nào. Phin cay đắng và điên khùng. Đêm đến, nhìn thân hình vẫn ngồn ngộn của Hàn Xuân, Phin đâm ra tức tối. Phin gầm gào, cắn xé như muốn xả nỗi bức bối không lối thoát trong lòng. Hai hòn cà sót lại chỉ càng thêm căng nhức đau đớn. Phin như một kẻ điên, nhảy chồm chồm trên tấm thân đàn bà mỡ màng của Hàn..
03 Tháng Mười 20199:24 CH(Xem: 16220)
Hàng ngàn mét vuông đất, ao hồ di sản có được từ thời cụ cố, nói là ông hiến tặng cho Hợp Tác Xã, nhưng thực tế họ cho rằng đất đai này do bọn địa chủ bóc lột mà có, đó là xương máu của nhân dân, là sở hữu của toàn dân, ông không hiến thì họ cũng trưng dụng. Ông hiến tặng cho HTX, mong muốn một mô hình mới trên quê hương. Nhưng sự đời chưa dến độ chín nên không suôn sẻ, HTX từng bước đi lên sự phá sản, đất đai được chuyền từ tay người này sang kẻ khác, bọn trọc phú phất lên từ quỹ đất.
02 Tháng Mười 20195:13 CH(Xem: 16352)
Thời còn học trung học, có một lần tôi theo bạn cùng đi đến bệnh viện Tâm thần ở cầu Sông Ngang, bạn tôi có một đứa em trai mới vừa chuyển đến đây điều trị. Trong lúc bạn tôi dở cà mèn cơm và thức ăn cho em ăn. Tôi ngồi cái ghế chờ ở phía trước lơ đễnh quan sát chung quanh bệnh viện. Chợt có một bàn tay ai đó nắm chặt tay tôi "Em!", tôi ngẩng lên trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, khá đẹp trai, đôi mắt như si dại, ông đang mặc bộ đồ bệnh viện. Thôi chết rồi!...mình gặp "ông điên" rồi. Ui chao hồn vía tôi lên mây. Tôi rút bàn tay mình ra khỏi tay ông í nhưng không được. Một bàn tay còn lại ông ta chồm lên như muốn kéo lấy tôi về phía ông. Các chị y tá chạy tới, trừng mắt hét lên " Thả người ta ra, thả ra chớ không là bị đòn đó". Ông ta cương quyết không thả: - Bắt được em rồi anh không bỏ em đâu.
30 Tháng Chín 201910:45 CH(Xem: 17196)
Cái tin thằng Bình hiếp dâm con bé Liên Hương, con ông lý Lưu, lan truyền ầm ĩ khắp cả làng Ngọc. Thằng Bình hiện không có nhà, nó vốn ở với ông bác họ làm nghề chữa xe đạp ngoài Hà Nội, vừa đi sáng sớm nay. Mấy hôm trước, thằng Bình được bố gọi về để nhận suất ruộng cải cách theo diện bần cố nông. Ngày mai, theo lệnh của ủy ban, ông Ba Be phải ra Hà Nội để điệu thằng Bình về đối chất với đơn tố cáo của bố con nhà ông lý Lưu về tội hiếp dâm.
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 16523)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 17899)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 17548)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...