- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

HOA TRÊN PHỐ

17 Tháng Năm 201812:16 SA(Xem: 30599)



mua xuan dau tien - photo UL
Mùa Xuân Đầu Tiên - ảnh UL

Cuối cùng thì nắng ấm cũng về, mùa đông và những cơn gió lạnh đại dương cũng lui dần…

Thấm thoắt mà đã mười mấy mùa xuân ở xứ người, lũ trẻ ngày nào đứa ngơ ngác, đứa ẵm ngửa, nay cũng đã lớn, đi trường nọ lớp kia, và chúng cũng lại làm anh làm chị của đứa bé hơn…

Những ngày được đưa chúng đến trường anh chọn đường đi bên trong, tuy xa hơn nhưng yên ả, để dẫn lũ trẻ đi và được yên tĩnh hơn lặng ngắm xuân về. Từ ngày biết được căn bệnh của mình, anh nhẹ nhàng hơn, kín đáo hơn.

Cuộc sống là thế đấy, lúc trẻ thì chưa biết gì, lúc lớn lên thì vào đời, chuyển số, đạp ga, tăng tốc, rẽ chỗ này, phanh chỗ kia, vụt chỗ nọ… Qua hết chặng này thì lại đến chặng khác, dường như chẳng có lúc nào dừng lại như các Thiền sư dạy, để mà nhìn lại cuộc đời…

Nhưng nay thì anh có thể dừng lại. Thời gian không còn nhiều… Nhưng thời gian là gì nhỉ?

Kết quả xét nghiệm lần cuối cùng cho thấy các thể bệnh đã phát triển khá nặng, nhưng anh không muốn tất cả trở thành một bộ phim, như loại phim Hàn quốc xem nát một thời bên nhà bởi các bà hàng xóm của mẹ anh và bọn trẻ cấp hai, cấp ba…

Anh cũng không bắt chước những bệnh nhân bên Phi châu gồng mình lo toan cho con cái, trồng luống rau cạnh lỗ huyệt mộ tự đào, để lo trước cho các con sau khi họ ra đi… 

Anh không nghĩ gì hết, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn trời mây và lũ trẻ…

Anh không giấu chị gì hết, hai vợ chồng hiểu mọi sự, chị cũng chăm sóc, động viên anh nhiều. Trừ đứa lớn ra, bọn nhỏ chưa biết gì nhiều, đứa nhỡ chỉ hơi biết bố dạo này mệt nhiều và phải đi bệnh viện thường xuyên hơn…

Anh sợ nhất là bạn bè… Anh ít bạn lắm, vì anh cũng quen sống khép kín lâu nay rồi.

Cuộc sống bây giờ là networking, nhưng với anh thì anh vẫn mong được ẩn mình. Anh vừa ngại phiền mọi người, và cũng ngại phải xử lý quá nhiều mối quan hệ mà anh thường nói là mình ốc không kham nổi hết.  

Đã bao lâu rồi hai vợ chồng không gần nhau. Không phải hoàn toàn do thể lực và bệnh tật, nhưng từ lâu anh thấy cũng chẳng còn nhu cầu ấy.

Anh cũng thẳng thắn với vợ, thương chị, nhưng không muốn xúc phạm chị và anh cũng không muốn ai thương hại ai…

Anh vẫn động viên chị khi nào rảnh rỗi thì nên đi chơi, gặp gỡ bạn bè, cà phê, píc-níc, hay barbecue… Những khi ấy anh lo chăm con và tổ chức cho chúng các chương trình riêng…

Có những đêm lũ trẻ đi ngủ rồi, cửa nhà khẽ mở và khép lại. Anh biết chị về…

Anh đã để phần một bữa tối nho nhỏ với mảnh giấy để trên bàn, dặn chị có thể làm gì với lò vi sóng và lũ thức ăn…

Anh nấu ăn cũng không tồi, và luôn đoán được khẩu vị của vợ… 

Cũng có khi anh ngửi thấy một vài mùi lạ từ khăn tóc của chị, dù chị dùng nước hoa khá đậm như là để át đi mùi thuốc lá, rượu hay là cả mùi nước hoa đàn ông…

Anh cũng thương vợ lắm, có với nhau mấy mặt con, đến lúc công việc tương đối ổn định hơn thì bệnh tật không thể giúp anh hoàn thành những bổn phận của một người chồng…

Thuốc thang làm cho anh thay đổi sinh hoạt và tâm tính, dù anh cố gắng làm nhẹ các tác dụng phụ của chúng, như việc chúng làm anh mệt hơn, ít muốn hoạt động, hay buổi tối thì nặng mi mắt, buồn ngủ hơn…

Chị là người quảng giao, chị ưa gặp người này, làm quen người kia…

Lắm lúc anh nghĩ là mình chẳng nên nghĩ gì cả, cái gì đến sẽ đến…

Bảo hiểm sức khỏe và nhân thọ mà anh mua từ nhiều năm trước khi phát hiện bệnh chắc sẽ là một món quà bất ngờ cho chị và các con, cả bây giờ và sau này, nhưng nghĩ tới mấy thứ đó làm gì cho cuộc đời thêm mất nghĩa sống…

Đêm nay, anh sẽ nói với chị một điều, điều mà anh chưa thể nói với chị tự bao giờ…

Anh phải nói thôi, thời gian không còn nhiều…

Và chị, chị dường như cũng có điều gì đó cần phải nói với anh, bởi nếu không, những lọ nước hoa, mỹ phẩm ngày một đầy sọt rác kia càng thêm vô nghĩa…

Đêm hôm ấy dài lắm, và chị đã nói:

-Em biết chứ, anh có một người phụ nữ mà anh lâu nay vẫn chưa dứt bỏ quan hệ. Em biết tính anh, anh là người cả nể, sợ họ đau đớn.

-Em đã giải quyết xong xuôi hết rồi, em đã nói chuyện với họ, để họ biết mà liệu cách ứng xử.

-Còn em, anh cũng biết rồi, Simon rất thương em, nhưng em không thể… Không phải là vì em vẫn còn chồng còn lũ con, mà vì em thực sự yêu anh.

-Em không dối anh là giữa chúng em có thể có gì, nhưng anh đừng nghĩ em như những người đàn bà khác. Tất cả với em chỉ là công việc thôi. Công việc, gia đình với lũ con và anh!

Anh lặng yên nghe vợ.

Anh không nói gì thêm, mà biết nói gì bây giờ.

Anh chỉ biết rằng, ngoài kia, ngày mai sẽ là một ngày khác. Anh sẽ còn có thể đưa lũ con đi học… Và hoa xuân đang nở khắp con đường, đợi các con anh…

Kent, Anh quốc, 20/4/2015
NGÔ QUỐC PHƯƠNG
(truyện đăng lần đầu ở Văn Việt

http://vanviet.info/van/hoa-trn-pho/)





Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Tư 201911:03 CH(Xem: 25917)
Vân ra toà ly dị vợ. Thì chuyện đôi lứa nay hợp mai tan, thường mà. Ở thành phố bây giờ, ít ai quan tâm đến những cái phiên toà như vậy. Mà thực ra ly dị giờ êm lắm, mấy khi ồn ào toà tiếc lôi thôi đâu. Thuận tình ly hôn, đến toà hai anh chị đương kim vợ chồng, ký rẹt rẹt trước mặt thẩm phán là xong. Thành ra luôn cựu vợ cựu chồng.
28 Tháng Ba 201911:32 CH(Xem: 27339)
Phải như thế không? Tình yêu là gì mà ray rứt tâm hồn người ta như thế? Sao người ta không biết nâng niu quý trọng một người cả cuộc đời sống bên cạnh mình, bỏ cả năm tháng tuổi trẻ, thanh xuân, dành cho riêng mình, dâng cho mình đam mê tận tụy, âu yếm và chờ đợi không bao giờ mong đền đáp lại? Có phải con người chỉ mãi tiếc nuối những gì không có được trong tay, mà không nhận thấy một con tim đau đớn phập phồng thon thót nhịp đập vì mình ngày này qua tháng khác? Có phải tình yêu chỉ là thứ vô thường, đỏng đảnh, chua chát vậy không?
27 Tháng Ba 201912:04 SA(Xem: 26239)
Kha lên phố chợ ban ngày, tìm mãi chẳng gặp cánh cửa mở, chẳng một bóng người qua. Cậu lái xe hàng thuê cho nhà anh bị tử nạn lúc nửa đêm, cảnh sát đã làm xong hiện trường. Kha tức tốc lên đường bằng xe riêng, ý định tìm khoảnh đất trống nào đó lo hậu sự cho kẻ xấu số theo nghi thức của người chết dọc đường. Loanh quanh mãi lại về nơi đỗ xe. Từ gốc thông già nhìn lên, Kha nhận ra bóng người ngồi bên khung cửa sổ. Anh vẫy liên hồi, gọi khản tiếng, cô gái vẫn im như tượng.
08 Tháng Ba 20194:00 CH(Xem: 26497)
Hùng lấy rừng làm nghiệp chính để phụ giúp gia đình. Nói tiếng phụ nhưng anh là nhân vật không thể thiếu trong cái nhà gồm mười một con người. Sự sụp đổ của một chính thể - mà - cha và anh của Hùng là những thành viên đã kéo gia đình rơi tự do. Bao nhiêu của nả sau hai mươi năm lính đã trôi tuột vào hư vô. Cha và anh đi cải tạo nên Hùng phải chủ trì chuyện kiếm sống và thăm nuôi. Một mình không xuể vì thế những đứa em buộc phải nghỉ học. Đứa đi bán cà rem đứa chạy chợ. Má và chị Hùng bê mỗi người một thúng bánh ít trần đi rao khắp làng trên xóm dưới.
26 Tháng Hai 20199:58 CH(Xem: 27104)
Anh từ bên trong nhà bước ra khỏi cánh cửa , anh trở thành “ Một người khác ”. Khoảng cách rằn ranh giữa bên trong và bên ngoài là hai mặt tương phản trắng đen được thêu dệt chằng chịt bằng những đường ngang dọc, dọc ngang rối rấm như một đống bùi nhùi. Chỉ có tôi mới có đủ kiên nhẫn gở từng sợi nhỏ đan chen chi chít để tìm ra một cái gì đó ẩn giấu bên trong cái đầu của anh, nhưng đôi khi tôi cũng mù mờ và không đoán được anh đang nghĩ gì sau khi anh đã trải qua quá nhiều vết thương từ sâu thẳm trong tâm hồn và thể xác.
25 Tháng Hai 201911:55 SA(Xem: 28245)
Quê tôi làng Ngọc, không xa Hà Nội. Tôi cũng hay về nhưng chỉ một lát lại đi. Bố tôi mất đã lâu, mẹ tôi già, bà đã hơn tám mươi, sống cùng gia đình anh cả. Tôi có về những dịp giỗ chạp thì cũng chỉ hỏi thăm mẹ được dăm ba câu. Đưa biếu mẹ ít tiền, hỏi xem mẹ có cần gì, có thiếu thốn gì không…Mẹ tôi những lúc đó thường bảo tôi là chả thiếu gì, ở nhà đã có anh cả lo đầy đủ. Mẹ thường tranh thủ nói với tôi vài điều với cái giọng đầy lo lắng, y như cái giọng ngày xưa, hôm người ôm vai tôi ở bến sông quê. Mà tôi thì lớn khôn rồi đâu có còn như xưa. Mẹ tôi quy y tại gia từ đận bố tôi mất.
25 Tháng Giêng 201912:03 SA(Xem: 29092)
Bên trong là một xác người đang lủng lẳng, sợi dây thòng lọng được cột vào cây xà nhà. Mặt của xác chết quay về phía Lâm. Hai con mắt như lòi ra và cái lưỡi thè lè nhưng bị hai hàm răng cắn chặt lại. Lâm thấy rõ cái lưỡi. Thợ rừng ớn lạnh toàn thân. Trời ơi! Cái gì thế nầy? Não bộ Lâm chừng như tê liệt. Một cơn gió mạnh thổi đến làm bật cánh cửa sổ.
14 Tháng Giêng 201911:34 CH(Xem: 28136)
Mẹ Thúy Diễm là dược sĩ. Cha cô làm chi đó trên huyện. Lâu lâu ông có lên tỉnh để họp. Bà Thúy Thanh – mẹ của ba đứa con hai trai một gái, trong đó có Thúy Diễm - là chủ một Pharmacy rất bề thế của thị trấn Y. Diễm đến trường bằng xe hơi có tài xế đưa đi đón về. Hai anh trai của cô không đỗ đại học vì thế họ vào trung cấp dược. Ra trường thì nơi thi thố tài năng là cửa hiệu của gia đình. Bán thuốc theo toa bác sĩ hay khách hàng yêu cầu :“Cho tôi ba ngày thuốc cảm ho” thì Thúy còn bán được nói chi hai ông trung cấp.
07 Tháng Giêng 20194:17 CH(Xem: 26942)
Dịp gần đây tại nước Nam, có tay nhà văn trong một cơn hứng khởi rồ dại, bỗng nảy ra ý định viết lại những câu chuyện cổ tích bi thảm của nước hắn. Những câu chuyện hắn đã được nghe, kể, giảng giải từ bé. Nay lớn lên. Già đi. Hắn chợt thấy những câu chuyện kia không đâu vào đâu. Hơi ngớ ngẩn. Thậm chí là phi nhân. Truyện trò gì mà lại đi ca ngợi một con mụ ác như hổ, đem em gái mình- dù là cùng bố khác mẹ thì vẫn là ruột thịt, chặt từng khúc, ngâm thành mắm gửi cho mẹ nó ăn. Khiếp hãi. Thế mà thời nay có ông nhạc sĩ còn cho vào bài hát, cả nước véo von. Rồi nữa, chuyện một ông vua có mỗi cô con gái. Yêu thương nhất mực. Mất nước phải chạy trốn cũng mang theo. Thế mà chỉ nghe lời xúc xiểm của con rùa mà chém bay đầu con, để thành ra mối hận thiên thu không tan...
02 Tháng Giêng 201910:03 CH(Xem: 25552)
Cô ra khỏi tòa án và bước xuống những bậc thang trong vô thức. Trời vần vũ mây đen. Mưa bắt đầu nặng hạt. Cảm giác lạnh buốt chợt đổ ập đến làm cô run rẩy. Tiếng khóc bị kìm nén lại bây giờ như oà vỡ . Nước mắt cô lẫn với nước mưa. Không còn sợ bị ai nhìn thấy nữa. Cô khóc cho bảy năm hôn nhân và cho những ngày chênh chao sắp đến.