- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Ô CỬA HẸP

04 Tháng Năm 20181:31 CH(Xem: 23091)

Photo-Marvin
YK Đỗ - Photo by Marvin

 

 

Nàng đứng tựa bên cửa sổ. Đầu hơi chồm về phía trước. Bên ngoài tấm kính dày hai ly là những đám mây đang trôi nặng trịch trên bầu trời vần vũ cơn giông. Nàng không nói. Thỉnh thoảng húng hắng ho rồi khịt khịt cái mũi đang cảm cúm. Nàng cứ giữ yên tư thế đó hết phút này sang phút khác, giờ này sang giờ khác. Tôi cứ ngỡ chân nàng đã bị chôn cứng dưới sàn căn gác gỗ và đôi tay nàng không thể dịch chuyển khỏi khung cửa dù chỉ một ly. Hơi thở nàng có lúc đứt quảng. Hình như hai hàng mi dài khẽ động đậy. Mắt nàng vẫn đang nhìn và quan sát mặc dù trước mặt luôn là cây bàng trơ lá cùng với dòng kênh quanh năm tanh nồng mùi bùn non.

 

Tôi nằm trên giường, chính xác là trên tấm nệm dày một tấc rưỡi trải tấm ga màu xanh cốm ngọt lịm. Tôi chỉ khẽ liếc nàng mỗi bận tivi chuyển sang các mẫu quảng cáo nhăng nhít. Rõ ràng nàng sẽ cảm thấy nhồn nhột từ phía sau vì nàng vốn là người nhạy cảm. Nhưng hôm nay tuyệt nhiên nàng không động đậy hay nói đúng hơn mặc dù tôi cố gây ra sự chú ý nhưng nàng vẫn phớt lờ. Nàng đang bận đuổi theo những ý nghĩ về người đàn ông nằm trên tấm nệm dày một tấc rưỡi phủ tấm ga màu cốm xanh.

 

Nàng lại ho. Đôi bàn tay ôm lấy khuôn ngực. Tôi xót xa ngắm nàng run rẩy: “Em ngồi xuống đi”. Nàng không trả lời, chỉ lắc đầu. “Em đang ho đấy. Cửa sổ gió lạnh”. Nàng vẫn không hưởng ứng, ngay cả cái lắc đầu cũng tiết kiệm. Tivi chuyển sang phần tin thể thao, cái mà nàng và tôi đều đặc biệt quan tâm. Tôi thầm mong nàng sẽ quay đầu lại liếc lên màn hình nhưng nàng vẫn trơ như đá. Tai nàng lắng nghe, mắt nàng thì không mảy may ngó lại. Tôi thất vọng lên tiếng: “Này em, đứng đó làm gì. Ngồi xuống đây”. Lần này xem ra có chút tác dụng vì nàng đã chuyển trạng thái đứng tựa cửa sổ bằng việc ngồi xuống chiếc nệm và tất nhiên lưng vẫn quay về phía tôi, lạnh lùng.

 

Chiếc nệm này đã từng chứng kiến ít nhất năm lần tôi với nàng âu yếm nhau. Những lần như thế nó lại lún xuống rồi phát ra những âm thanh kì quặc. Không hiểu sao, càng nghe lại càng như nghiện. Thậm chí hôm nào không có nó, tôi lại trở mình liên tục vì nhớ mùi da thịt, mùi tóc ướt đầm mồ hôi và mùi ngăn ngắt không thể gọi thành tên. Nàng hay nhắc tôi giặt ga mỗi tuần vì nàng không thể chịu được cảm giác nằm cạnh người yêu trên một tấm ga nhăn nhúm. Thường thì sau những giờ stress ở sở làm, nàng hay vùi đầu vào vòng tay mở rộng của tôi kể lể đủ chuyện. Những lúc ấy trông nàng giống con mèo con mắc mưa, tội nghiệp. Nhưng khi nàng tiếp chuyện với mấy tay nhà báo, nàng bỗng biến thành con cáo sẵn sàng nuốt chửng những chùm nho ngon ngọt. Tôi thường tự nhắc nhở mình phải xem những chuyện đó thật bình thường vì đó là công việc của nàng nhưng thú thật là tôi khó chịu. Chuyện gì tôi cũng có thể tin nàng trừ chuyện nàng sẽ thay đổi cách nói chuyện với mấy gã nhà báo trẻ mê ngọt.

 

Nàng nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Cái thời tôi học lớp một thì nàng chỉ vừa mới chào đời. Khi tôi vào đại học, bắt đầu biết yêu thì nàng chỉ mới là cô bé cấp hai, đi học vẫn phải có người đưa đón. Thời ấy, cái thời tôi yêu, nàng ở đâu đó trong cái đất nước nhỏ bé này. Nàng sẽ mặc váy xanh, áo trắng có thắt nơ, lưng mang ba lô hình thuỷ thủ mặt trăng. Tôi thì quanh năm bạc phếch quần bò, tóc tai dài thòng, lưng vác mấy cái giá vẽ từ góc chùa này đến góc nhà thờ khác. Sau lưng tôi là cô bạn học cùng khoá với nước da đặc trưng con gái Hà thành, sóng mũi cao, cặp chân dài sẵn sàng dũi ra cho tôi tựa đầu tìm cảm hứng hội họa. Chúng tôi yêu nhau suốt năm năm mài nhẵn ghế Đại học Mỹ thuật. Có nhiều lúc tôi cứ ngỡ cô ấy là cây bút sắt hiệu pentel hay hộp màu đắt tiền mà tôi đã may mắn sở hữu. Thế nên sẽ chẳng có thằng sinh viên nào đủ khả năng để mắt tới, huống chi là sử dụng. Tất nhiên, cô ấy luôn tự hào khi được trở thành người yêu của tôi. Dễ gì kiếm được một thằng đàn ông vừa vẽ ra những bức tranh tê người, vừa lạnh lùng, vừa mãnh liệt, vừa biết cách làm cho phụ nữ chạy theo một cách tự nguyện. Chúng tôi yêu nhau thật lòng. Tôi hay nói với cô ấy, tôi sẽ làm thật nhiều tiền, sắm thật nhiều xe hơi, xây thật nhiều nhà cao tầng và đẻ thật nhiều những đứa con cũng biết biến kiến thức thành tiền như bố mẹ chúng. Mỗi lần như thế, cô ấy lại cười, nụ cười tin tưởng tuyệt đối vào anh chàng người yêu 20 đang… trắng tay.

 

23, tôi tốt nghiệp loại trung bình. Mấy ông thầy được mệnh danh là hoạ sĩ già không thể nào cảm được tác phẩm đầy sáng tạo của thằng đàn ông 23 hừng hực sức sống. Tôi quyết định ôm tác phẩm của mình vào Sài Gòn sau hai năm lăn lóc ở năm cái công ty lớn nhỏ trên đất Hà. Trước ngày tôi đi, cô người yêu khóc ướt đẫm vai áo. Chúng tôi chẳng nói với nhau được gì ngoài lời hứa “Anh sẽ thường xuyên liên lạc với em”.

 

Khi tôi đặt chân vào Sài Gòn, nàng vừa tròn 17. Nàng đã bắt đầu biết làm điệu. Nàng hay ngồi thẫn thờ vì tiếng đàn của anh chàng chung lớp cho đến khi nàng phát hiện ra hình như người đàn ông của nàng thuộc một hình mẫu khác, đó là thời điểm nàng bước qua tuổi 19. Đó cũng là thời khắc gia đình hối thúc tôi trở về cưới vợ. Trong chuyến tàu ra lại Hà Nội chuẩn bị cho đám cưới, tôi cứ bị ám ảnh bởi mấy cái hợp đồng đang dang dở. Tôi nhớ tới chỗ ngồi mát lạnh mỗi sáng, khi cô thư kí bảo “tranh của anh vừa được ngã giá” thì trong tích tắc tôi có thể biết nó đáng giá bao nhiêu. Nhưng giờ tôi đang trên đường trở về để cưới vợ. Cưới vợ có nghĩa là chấm dứt cuộc sống bay nhảy, chấm dứt dự định mua nhà, mua xe và thành lập một công ty chuyên cung cấp những bức tranh tê người. Nhưng tôi không thể nhảy xuống máy bay để quay lại vì giờ đây trước mặt tôi là cô người yêu, mà không, là người tôi sắp cưới làm vợ. Cô ấy nở nụ cười thật tươi khi nhìn thấy tôi, còn tôi cũng cười nhưng nụ cười như bị dính chặt vô môi bởi loại keo màu đắt tiền nào đó.

 

Những ngày sau đó, chúng tôi bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới. Hầu như thời gian không có để tôi và cô ấy trò chuyện với nhau. Hình như, người ta sẽ chẳng cần nói gì khi tin rằng người trước mặt mình sẽ thuộc về mình và phải chăng đó là sai lầm chung của đàn bà, luôn tin tưởng một cách mù quáng đến phát rồ. Khi ngày cưới chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, tôi bắt đầu hoảng sợ. Sợ gặp cô vợ sắp cưới, sợ đối diện với hàng tá lời chúc mừng của bạn bè, dòng họ. Tôi vùi đầu vào rượu chè, be bét đến gần sáng và ngủ vùi cho hết trưa hôm sau. Bố tôi ngây thơ cho rằng con trai của ông đang rơi vào tâm trạng chuyển giai đoạn sang đàn ông nên cứ để cho nó tung hoành mấy ngày còn lại. Ông hoàn toàn không thể tưởng tượng tôi đang muốn bỏ chạy, chạy thật xa, trốn khỏi cái trách nhiệm trở thành chồng.

 

Cuối cùng thì tôi cũng thu hết can đảm để thú nhận với bố rằng tôi không thể cưới vợ trong lúc này. Bố tôi bất động trên ghế, liền sau đó tôi thấy mặt mình nóng bừng lên mới biết chính là cái tát của ông dành cho tôi sau 25 năm. Dù thế nào thì điều đó cũng nhẹ nhàng hơn việc tôi phải hứng chịu sự ghẻ lạnh của cả dòng họ. Những ngày tiếp theo gia đình tôi sống trong địa ngục. Cái địa ngục ấy bao trùm cả dòng họ cô vợ hụt. Hai bên gia đình hết mực khuyên tôi đừng huỷ hôn. Họ vạch ra cho tôi những lối đi, nào là hai vợ chồng sẽ vào SG sinh sống, sẽ góp vốn cho tôi mở công ty. Nhưng khi ấy, điều tôi khao khát duy nhất chỉ là hai chữ “tự do”.

 

Tôi trở lại SG vào một ngày sau Tết. Trên chuyến tàu hôm ấy, tôi gặp em. Tôi viết về em như thế xem ra không phù hợp vì em hay đùa em chính là số phận của tôi; mà nếu đã là số phận thì làm sao có thể nói một cách đơn giản là “tôi gặp em” được. Mặc! Em nhỏ hơn tôi 4 tuổi nhưng cách nói chuyện lại đang muốn thể hiện hơn tôi cái đầu. Em lý luận nhiều, thường hay thích đón đầu suy nghĩ người khác và luôn chứng tỏ sự tự tin của mình một cách kiêu ngạo. Chuyến bay từ HN vào SG đủ để tôi biết em đang làm gì? Ở đâu? Hoàn cảnh gia đình thế nào? Trước khi chia tay, em đầm ấm: “Khi nào cần thì gọi em nhé”.

 

Tôi đã không gọi em như những thằng đàn ông khác hay làm vì tôi thấy không cần và thời gian cứ thế trôi đi. Có thể một lúc nào đó, em sẽ trông thấy tôi với chiếc vespa cổ thấp thoáng bên nhà thờ Đức Bà hoặc thoảng chừng, em sẽ lướt qua tôi trong dòng người đông đúc một buổi thứ 7 đẹp trời nào đó. Thế nhưng như lời em nói, tôi chính là số phận của em nên em không dễ gì “bỏ qua”. Em chủ động gọi và mời cà phê, lí do là để xem anh chàng HN sống sao trong cái đất SG này.

 

Sau vài cuộc hẹn hò, vài chục tin nhắn, vài trăm cuộc gọi, bất ngờ có, sắp đặt có, tôi và em chính thức yêu nhau. Khi ấy, vết thương “huỷ hôn” trải qua cơn đau 13 tháng. Tôi chẳng có gì phải giấu em về việc tôi đã từ bỏ người phụ nữ yêu tôi suốt 5 năm trời. Giờ thì tôi đã tìm được câu trả lời cho “tình huống” này, về sau tôi nghiệm ra rằng, mình gặp khá nhiều “tình huống” trong cuộc đời mà trớ trêu thay mọi lời giải đều giống nhau, đó là “tôi yêu bản thân tôi nhiều hơn mọi thứ”.

 

Những ngày tháng đầu khi chúng tôi yêu nhau, cả hai hoàn toàn hài lòng với những gì mình có: tình yêu, công việc… mọi thứ đều đang chạy tốt về phía trước. Tôi dự định, (những dự định như thế thường ập đến trong lúc tôi hưng phấn), sẽ cưới em khi chúng tôi tích trữ được một số tiền kha khá. Mặc dù em thuộc tuýp người phụ nữ không thích ràng buột nhưng em đã đồng ý chọn tôi là người đàn ông cuối cùng. Nhiều lúc tôi cũng tự cười vào mũi mình vì tin vào mình nhiều quá. Tôi tin là em sẽ vì tôi mà chui vào bếp, vì tôi mà đụng tay đụng chân vô những chuyện vặt của gia đình, vì tôi mà sinh con v..v.. Sau này khi có nhiều “tình huống” (lại là tình huống) xảy ra, tôi mới nhận ra mỗi người đều thương bản thân mình hơn cả, đó là cái thuyết sẽ đúng trên mọi phương diện và mọi thời gian.

 

Khoảng thời gian tiếp theo, tôi hùn vốn mở công ty với thằng bạn. Em nhảy vèo từ cô thư ký chạy việc lên trợ lí giám đốc và bận bịu với những cuộc quảng bá sản phẩm mới, những chuyến công tác xa. Thằng đàn ông của tôi cứ gặp công việc là lao đầu vào, thậm chí mãnh liệt hơn cả lao đầu vào em mỗi lần cao hứng. Hình như em chưa bao giờ hiểu được điều đó. Hay nói đúng hơn em không thể tượng tượng một người hoạ sĩ khi tập trung vào công việc thì sẽ như thế nào. Phụ nữ đối với họ khi ấy vô nghĩa ra sao. Em bắt đầu phàn nàn về những tối tôi ở lại công ty đến gần 11 giờ đêm, những bữa tối em phải la cà với bạn bè thay vì được người yêu đèo đi dạo phố. Tôi thuộc dạng không có thói quen chiều chuộng phụ nữ, việc gửi hoa, tặng quà hay một tin nhắn khiến các cô bủn rủn tay chân không thuộc trường phái của tôi. Bù lại những điều đó, em cũng có nhiều việc phải quan tâm, những cuộc hẹn với khách hàng, đối tác, những gã chỉ có thể uống Hennessy và ăn nhà hàng chuẩn. Có nhiều đêm, tôi đón em với đôi vai nặng trịch, ngà say và thoảng mùi rượu mạnh. Em uống rất khá. Thường thì không bao giờ say trước mặt đàn ông. Thế cho nên, tôi không quá lo lắng em sẽ bị thế này thế kia vì em tự tin những thứ đó đều là chuyện nhỏ, em có thể kiểm soát được.

 

Thế nhưng những cái em tự tin kiểm soát được đều có thể đúng, và em sai duy nhất một trường hợp rất nặng nề, cả cuộc đời, đó là tôi - Người đàn ông của em. Sau những cuộc cãi vã, tranh luận về quan điểm, tôi không thể nào tiếp tục yêu em, hay nói đúng hơn là tôi sợ lặp lại chuyện huỷ hôn một lần nữa vì lần này tôi không đủ tự tin sẽ giải quyết mọi chuyện một cách ít gây ảnh hưởng nhất. Em bị sốc. Lẽ dĩ nhiên vì trước đó không lâu tôi còn ủng hộ em số tiền khá lớn mua một miếng đất ngoài quận 9. Tôi tránh gặp em suốt những ngày sau đó, không bắt điện thoại, không trả lời tin nhắn, không đọc email… Với tính cách của em, em không thể nào để yên mọi chuyện. Em tìm mọi cách để gặp tôi. Tôi chuyển nhà trong tận cùng ngõ hẻm em cũng tìm ra. Em khóc lóc, van xin rồi chuyển sang hăm dọa, nhắn những tin khiến tôi phải thót tim vì sợ. Tình yêu mà tôi dành cho em (tất nhiên là có thứ tình yêu đó) đã chuyển sang nỗi ray rứt, sợ hãi vô hình. Em càng chao đảo thì tôi càng không yên. Không ngày nào tôi trở về nhà trước 12 giờ vì sợ sẽ nhìn thấy em đứng chờ ngay con hẻm. Tất cả bắt đầu xáo trộn. Tôi hầu như không kiểm soát được mọi thứ, kể cả những cú điện thoại của gia đình gặn hỏi về vấn đề của tôi và em. Tôi trốn những cú điện thoại như trốn nợ và làm cuộc tháo chạy tương tự 1 năm về trước. Nhưng lần này chẳng còn ai ủng hộ tôi, ngay cả thằng bạn thân nhất cũng đứng về phía em và gia đình tôi kiên quyết khướt từ thằng con đã bỏ rơi 2 người phụ nữ chỉ vì “yêu bản thân mình trên cả”.

 

Trong khi bi kịch cuộc đời thằng đàn ông 28 đang lên đến đỉnh điểm thì nàng cũng chông chênh không kém. Nàng vừa chia tay anh người yêu chưa đầy hai tháng, cái gã mà có lúc nàng tưởng chính là người sẽ cùng nàng đi đến hết cuộc đời. Nàng bắt đầu làm lại “bộ mặt mới” sau một ngày tự an ủi, tự phán xét và tự cho ra quyết định về tình yêu của mình. Sáng ra, nàng vẫn tung tăng váy ngắn đến sở làm, lao đầu vào việc từ sáng đến tối. Các hợp đồng của công ty cứ thế chạy đều đều như thể người chịu trách nhiệm về nó đang tận cùng hạnh phúc. Tôi biết nàng bất ổn, vì thi thoảng sau cánh cửa màu xanh lơ, tôi vẫn có thể trông thấy mi mắt nàng sụp xuống. Nó nặng trĩu những toan tính, biến cố và khao khát điều gì đó rất rõ ràng mà cũng không rõ ràng. Cứ thế, nàng hay cười, thậm chí cười lớn hơn mọi khi, có lúc còn cao hứng kể chuyện tiếu lâm mặn cho đám nhân viên thực tập. Tôi chỉ quan sát nàng theo cái kiểu cấp trên quan sát cấp dưới. Mỗi ngày nàng sẽ vận một bộ váy mới, một sợi dây đeo cổ mới và một màu son mới. Những sắc màu bao quanh nàng khiến tôi không thể tập trung vào bản vẽ, nó làm xáo trộn những ý tưởng trong đầu tôi và vô tình thôi, tôi lại vẽ ra gương mặt nàng thay vì vẽ một thiếu nữ bên hoa hồng, hoa huệ… như đơn đặt hàng.

 

Đến bây giờ, tôi hoàn toàn không nhớ nàng đã bước vào cuộc đời tôi như thế nào. Nguyên do nào khiến nàng xuất hiện nhiều trong tranh vẽ của tôi và vì đâu mỗi lần nhìn ra cửa sổ tôi lại thấy dáng nàng thấp thoáng. Tôi càng không thể lý giải vì sao tôi có thể nhắn một cái tin sướt mướt đến độ khi đọc lại tôi cứ tưởng của một thằng nhãi ranh mới chập chững yêu nào đó. Nhưng tôi yêu nàng (lại là yêu). Chắc chắn nàng sẽ không tài nào biết được tôi yêu nàng như thế nào vì làm sao nàng có thể tưởng tượng một thằng đàn ông yêu bản thân mình trên cả thì khi nói tiếng yêu sẽ khác với những thằng đàn ông tôn thờ phụ nữ như thế nào.

 

“Em sao thế? Lại đây” … “Không muốn nằm cạnh anh nữa à?” … “Em thật là khó hiểu. Càng ở bên em, anh càng thấy mình như đi trong bóng tối, không thể nào nắm bắt em đang nghĩ gì, muốn gì?”… “Nói gì đi chứ? Im lặng như thế em dễ chịu lắm à?”. Nàng khẽ động đậy. Hình như tấm ga đã hơn hai tuần chưa giặt nên khiến nàng khó chịu. Nàng đưa tay vuốt tóc, đó là cách nàng hay làm mỗi khi lúng túng. Lâu thật lâu, nàng khó nhọc lên tiếng “Anh này…”. Cuối cùng thì nàng cũng đã chịu mở miệng “Sao? Em nói đi” “Nếu bây giờ mình có con, anh sẽ…?” Tôi ngồi phắt dậy, chưa đợi câu hỏi của nàng kết thúc “Em nói sao? Chúng mình có con ư?”. Nàng đáp nhẹ như gió “Ừ!”. Tôi luống cuống chồm tới bên nàng, ép nhẹ khuôn mặt thất thần của nàng vào lồng ngực “Em đừng lo, chúng mình cưới nhe…”. Tôi vừa dứt câu, nàng đã quay phắt mặt lên ngạc nhiên “Anh nói sao? Cưới ư? Làm sao mà cưới được. Gia đình hai bên chưa biết chúng ta đang yêu nhau. Thậm chí bạn bè cũng không biết. Làm thế nào có thể đột nhiên mà cưới hả anh?”. Xem ra cách đặt câu hỏi của nàng vô cùng bình tĩnh. Nó khiến tôi có cảm giác nàng đã chuẩn bị sẵn cách giải quyết cho tình huống này. “Thế bây giờ em tính sao? Mà chuyện đó đã chắc…” “Em không biết nhưng em trễ gần ba tuần nay rồi…” “Hay là do mình uống thuốc hoặc có thể em căng thẳng trong công việc nên…” “Em rối lắm. Anh đừng hỏi em gì nữa…” “Anh xin lỗi, anh… anh sẽ… em đợi anh ở nhà nhé. Anh chạy ra nhà thuốc…” “Để làm gì?” “Chúng ta cần phải biết chính xác để tính tiếp em à”.

 

Nàng không tiễn tôi ra cổng mà ngồi lì trên nệm. Ngoài đường, trời bắt đầu chuyển mưa. Tôi chạy một mạch qua hai ngã tư và dừng lại trước hiệu thuốc. Khi ấy, nàng cũng mỏi mệt, buông mình xuống tấm nệm màu xanh cốm, trên vai vẫn còn mang chiếc túi xách màu rêu xám ngoét. Nàng đang hình dung về ngày mai vì nàng không dám hình dung về một khoảng thời gian nào xa hơn thế. À mà không, chẳng cần gì đến ngày mai. Chỉ cần một chút thôi, khi tôi trở về, mọi câu hỏi sẽ được giải đáp. Nàng sẽ biết ngày mai mình làm gì? Có mặt ở đâu?

 

“Gió lạnh lắm, bên ngoài mưa rất to. Anh khép cửa lại nhé!” “Không, anh đừng khép. Cứ để đó cho em, em muốn hưởng chút gió trời” “Ừ, nhưng em ngồi xích lại đây, áo xống mỏng manh thế kia…”. Tôi dìu nàng vào trong. Trông nàng như vừa trải qua một cơn sốt cao độ. “Em vào toi-let đi, cách thử này rất đơn giản… ngoan nhe em”. Nàng ép sát đầu vào ngực tôi, tựa như sợ tôi bắt nàng làm một việc gì đó thật kinh khủng. “Kìa em, đơn giản thôi mà. Nhanh đi, anh đợi ở đây”. Nàng lí nhí “Anh ơi, lỡ như…” “Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, em đừng lo, tin anh đi mà”. Nàng đã dịch chuyển. Đầu tiên nàng nhỏm dậy, bỏ cái túi xách lên sàn, chỉnh lại váy áo và đi về hướng toi-let. Nàng đã vào trong đó được ba phút. Tôi nhìn trân trân vào đồng hồ vì không biết nên nhìn vào cái gì trong lúc này. Năm phút, sáu phút, bảy phút rồi mười phút trôi qua. Cánh cửa rục rịch, nàng bước ra, trên tay là cái lọ nhỏ. Tôi nhoẻn miệng cười để trấn an nàng - một nụ cười rất khó coi “Xong rồi hả em? Ngồi xuống đây. Chúng ta cùng chứng kiến giờ phút này nhé”. Nàng lặng lẽ nép sát vào tôi. Hai bàn tay nàng lạnh ngắt, môi nàng mấp máy điều gì đó rồi chìm vào khoảng không lẫn chung với dung dịch màu vàng nhợt nhạt trước mặt chúng tôi. Tay tôi bắt đầu run khi nhúng cây que thử. Tôi khẽ đặt lên má nàng một nụ hôn, khó mà có thể định nghĩa nụ hôn đó mang ý nghĩa gì trong tình huống này. “Ít phút sau là chúng ta sẽ biết kết quả, cái này chính xác 90% đấy em…”. Nàng không nói gì, mắt chăm chăm theo dõi cây kim phút trên cái đồng hồ đeo tay bé tẹo. “Xong rồi em! Như thế này thì… thì.. không có em ơi”. Tôi bất giác reo lên như một đứa trẻ mà không biết hành động đó tàn nhẫn như thế nào trong hoàn cảnh này. Cơ mặt của nàng cũng dần giãn ra. Hai mắt nàng chớp nhẹ “Có chắc không anh?”. Tôi vuốt nhẹ tóc nàng “Chắc chứ! Mà thôi để anh thử lại thêm lần nữa nhé”. Lần này, nàng có vẻ thoải mái hơn trong việc tính phút cho tôi. Và khi đã biết đích xác không có đứa con nào trong bụng của nàng, tôi đã nhấc bổng nàng lên, ném xuống chiếc nệm dày một tấc rưỡi màu xanh cốm, đúng với động tác quen thuộc tôi vẫn thường làm.

 

Buổi sáng, nắng chiếu qua ô cửa tối qua nàng không chịu khép. Nắng bò lên mặt, nhởn nhơ trên tấm chăn cuộn tròn thằng đàn ông vừa bước qua cơn ác mộng. Trong tin nhắn đầu ngày của nàng là hình một đứa bé đang cười toe toét “Anh ơi, chẳng lẽ chúng ta lại thế này mãi sao? Đêm qua em mơ thấy mình làm mẹ, làm mẹ của những đứa con không rõ hình hài”. Tôi kéo chăn chùm kín mặt. Nóng bức quá, khó chịu quá, tù túng quá. Tôi muốn tung chăn để chạy ra ngoài, chạy đi đâu đấy khỏi cái căn phòng có màu cốm xanh này. Nhưng nàng đang đứng ngay cửa sổ. Mắt nàng rũ xuống đôi hàng mi dài và vòm ngực thấp thỏm những hơi thở đứt quãng, day dứt. Tôi thấy nàng pha màu cho tôi. Nàng đề nghị tôi vẽ một bức khoả thân người thiếu nữ đang mang bầu. Nàng nói, khi ấy người phụ nữ sẽ đẹp nhất trong cuộc đời mình. Tôi nhất mực từ chối. Nàng hất tung giá vẽ rồi ném bảng màu lên bức tường, loang lỗ. Bên cánh cửa sổ, phía trước là cây bàng và dòng kênh đen quanh năm tanh mùi bùn non, tôi thấy dáng nàng trôi, trôi đi, trôi đi và rơi tỏm vào khoảng không của thứ nước màu vàng quảnh đặc đêm qua…

 

YK Đỗ

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 17126)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 18599)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 18203)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...
21 Tháng Chín 201912:15 SA(Xem: 19282)
Hắn bị đụng xe vào buổi chiều và đưa vào phòng cấp cứu của một bệnh viện huyện.Hắn hôn mê từ đó cho đến sáng hôm sau mới hồi sức nhưng vẫn ở trong trạng thái mê tĩnh. Đôi mắt khẻ lay động, cơ thân muốn rướn lên nhưng có một sức mạnh vô hình trì níu lại, đôi môi khô khốc, hắn khao khát được một vài giọt nước , tôi bón cho hắn từng giọt từng giọt và tay luôn nắm bóp trên vầng trán, vùng ngực gây cho hắn cảm giác êm dịu, ru vào giấc ngủ chập chờn.
11 Tháng Chín 201910:25 CH(Xem: 18487)
Đầu tiên là triệu chứng khó thở kéo dài nhiều giờ. Đó là điều khó hiểu với một người không phải là cuờng tráng song sức khỏe có thể được gọi là sung mãn như ông. Bác sĩ riêng đã loại trừ ngay cái bệnh buộc phải lập tức i-zô-lê( biệt lập), hoành hành bởi con vi trùng mang tên một nhà bác học Đức. Nơi ông ở cũng chưa đến nỗi phải suốt ngày đeo mõm chó cả khi ra đường lẫn ở trong nhà như thành phố Bác - Ki nọ mù mịt bụi khói gần đây mà ông thường thấy trên phim, ảnh.
08 Tháng Chín 201911:54 CH(Xem: 18860)
“Ối... giời đất ôi!” Tiếng rú hoảng kinh của người đàn bà dưới khoang thuyền vọng lên, tiếng được tiếng mất trong gió lộng khi con sóng hung hãn đập mạnh vào lớp vỏ kim loại bên mạn thuyền. Chiếc du thuyền chao chọng, lắc lư như món đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch. Nước văng tung tóe lên cả mặt sàn gỗ đầy vân. Người đàn ông một tay bám chặt lấy cột buồm, một tay rà lại những nút buộc chiếc áo phao mà gió gắn chặt vào người. “Không sao đâu,” người đàn bà dán mình vào chỗ ngồi ởđuôi con tàu, chiếc áo phao màu cam sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của một ngày vừa chớm. Chị nghểnh cổ nói vọng xuống khoang. “Du thuyền chứ có phải ghe đánh cá của ngư dân đâu.” Rồi chị lẩm bẩm,“Đến siêu bão cũng chả sao.” “Cứu mẹ con cháu với!” Tiếng gào khan của một người đàn bà văng vẳng trong tiếng hú của gió. Người đàn ông nghểnh cổ, nhìn xuyên qua màn hơi nước mờ đục. “Hình như có người kêu cứu.” Anh ta nói lớn. Trái tim quýnh quáng trong lồng ngực. Người đàn bà trong áo phao màu cam hỏi
06 Tháng Chín 20193:37 CH(Xem: 18661)
Camie là người nữ đồng nghiệp duy nhất trong số các đồng nghiệp nam làm chung một group gồm chỉ có ba người : hắn , Dick và Dan, cả ba đều là người Việt Nam. Camie là người Philippines , nước da trắng, mắt to, tóc dài, thân hình thon gọn, eo nhỏ mông to. Nhiều lần lão Dick thèm thuồng nói với hắn - Camie sống cô đơn độc thân một mình đang khao khát một tình yêu.
28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 16704)
Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong. Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.
19 Tháng Tám 20193:54 CH(Xem: 18792)
Tôi đứng một mình bên cửa sổ. Đêm lặng. Ngọn đèn hành lang rọi xuống chậu cây chi mai đang nở hoa trắng, tạo thành một quầng sáng đơn độc. Tôi vốn có thói quen đọc sách khuya. Những lúc đêm khuya thanh vắng, khi người đời đã chìm trong mộng mị, là lúc tôi thả hồn mình lang thang với những con chữ. Đọc đến một lúc nào đấy, cảm thấy đầu mình u mê, tôi hay tới bên cửa sổ, đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên. Tôi thường hay nhìn một cách vô định vào bóng cây sấu già đang chập chờn cô đơn khua lá. Như là một phép dưỡng sinh cho mắt. Từ hôm có chậu chi mai thì hồn tôi trút cả vào chậu cây nhỏ xinh đang nở hoa trắng xoá. Tôi say mê ngắm. Tôi đang mê đắm vẻ đẹp của một loài hoa đã từng được bao thi nhân từ cổ chí kim ca tụng…
16 Tháng Tám 201910:07 CH(Xem: 20404)
Gần 5 năm mới nhận được tác phẩm thứ hai của Nguyễn Trung. Truyện của ông rất đặc biệt, với lối hành văn cuốn hút, mạch truyện chuyển đổi gọn nhanh như những đoạn phim ngắn. Không khí truyện huyền ảo nhưng rất gần với xã hội chúng ta đang sống. Mời quý độc giả và văn hữu cùng vào không gian truyện “Rắn xanh chấm đỏ” của nhà văn Nguyễn Trung. Tạp Chí Hợp Lưu