- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nàng Tên Là Níc

22 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 37062)

 

w-finalfinal3-hopluu103-250_0_101x300_1Mùa mưa ở Thái đến trước mùa Hè ở châu Âu và con đường dọc bãi biển Jomtien vắng lặng, vài chiếc song theo lúc lắc học sinh tan lớp trễ giấc chiều. Mỗi quán một trăm cái ghế dài và ô che nắng, vài ba khách nước ngoài, những nhân tình farang duỗi chân tay uể oải. Tôi ngồi ở lề bãi còn sẫm cơn mưa cuối, nhai nhóp nhép kẹo cao su nicotine.

Mặt trời xuống, nhá nhem con lộ đi ngược lên về hướng Jomtien Complex, mấy xe ăn quà lên ánh đèn trước bãi ra vào Family Mart, các beer bar bàn ghế kéo ra lề, một hai ông tây già dạng expat định cư địa phương quanh năm thất thểu, cùn chân cuối thủa đăng trình quẩn quanh. Các vị này thì cuối thủa thật, phục viên miền nắng ấm với đồng lương hưu trí của các nước phát triển, thay vì chống gậy thì chống một anh hay là một cô bồ nhí thổ dân. Cờ Thụy Sĩ, Na Uy phai màu đong đưa trước mấy cái chái, bảng quảng cáo « Dental Cafe » mới tinh có hình ông tây bà đầm cười nhăn răng, one stop laser cleaning, crown, veneer. Nghe đâu là vào tháng này, cả khu vực từ Pattaya đến Rayong chỉ có các gia đình Hàn quốc trong khách sạn Palm Beach, ông bố bà mẹ và các con ở trên phòng hát karaoke với nhau, các cặp mới cưới người Nga trăng mật trong Ambassador đóng kín cửa và độc thân Ả rập thì tụ tập tại V.C. Hotel trên phố, không bén mảng ra khỏi Walking Street đêm cũng như ngày. Nói tóm lại, đây là mùa vắng nhất của vịnh Xiêm, nhiều những cơn mưa và vắng khách bia ôm.

Trên hè, thì con gái cũng như ghế dài ở bờ biển, một trăm cô chổng chân ra héo úa nhìn trời. Coyote Disco, Gogo, Lucky Irish Pub nhợt nhạt, quán đồng phục nữ sinh đã đóng cửa hẳn, quán tiếp viên không mặc quần lót mỗi cô váy thun che đùi bằng một cái khăn tắm gác chân lên ghế mà ăn dế nướng xiên que. Ở bên kia là phố đồng tính, cũng buồn hiu không kém, Street without Joy. Anh khách lạ đi lên đi xuống, vòng qua vòng lại, đột nhiên trong những cái đầu lô nhô cửa quán, tôi bỗng thấy Trang, nhìn nghiêng và loáng thoáng, tôi sợ hãi quá đi thẳng.

Tôi đếm một, tôi đếm hai, tôi đếm ba năm bảy tiếng.

Đến đêm. Đêm thật, đêm đen, tôi trở lại. Dưới ánh đèn hắt ra nửa xanh nửa vàng, cặp môi dầy và cái mũi cong cớn tẹt, tôi thấy Trang vẫn ở Lucky Bar One. Tôi không hiểu làm sao, định mệnh đeo đuổi, một trăm con gái ngồi bar ấy của ông Nguyễn Bính, mà tôi lại thấy, lại thấy được, lại thấy ra và chỉ thấy có Trang. Trang ở Huế nhưng quê Quảng Bình mà lại má đầy và da ngăm, từ đâu ra mà trườn vào sông Hương. Trang bảo, em chắc có máu Hời. Đôi mắt Trang to buồn Tây Phương, đôi mắt người… Quảng Bình. Những cung phi bị đày ra bắc, những Huyền Trân Chân Lạp, Hận Đồ Bàn. Còn Trang này, Trang ở trong bar, phải là Isan, từ Udon Thani trôi dạt chân gầy (và dài).

Tôi ngồi ở quày bar, cho đủ xa chứ không phải là cho thật xa, cho thật xa thì tôi đã ở nhà. Tôi liếc lén, Trang chân dài và có một vết xẹo xe máy ở đầu gối, như là đa số thiếu nữ (hay là cả thiếu nam) của những tỉnh lẻ Thái Lan. Trang mặc váy ngắn, và áo ngắn, nghĩa là hở cả đùi lẫn rốn, tóc lúc lắc trên trán và nách cạo lông sạch. Trang gặp ánh mắt tôi thì cười hồn nhiên nhưng mà u uất một khóe mép. Tôi cười ngượng ngập và u uất cái gì thì tôi không biết. Tôi làm lơ. Tôi quay sang cô gái vừa đến bên bắc ghế. Mặt tròn và trắng, cũng dễ thương vào lúc đã nửa đêm.

Vài dăm ba câu chuyện giới hạn bởi từ vựng, tôi cầm chừng nghe Trang qua lại nhột nhạt phía sau lưng. Thì nước cam, bia Sỉng. Singha, your country my beer, tôi nói một câu đùa nhàm chán với cô gái ngồi cạnh. Trang ngồi trên ghế cao ở đầu kia quày nhìn. Thì nhìn tôi, trong quán không có đến một khách khác. Một bạn tiếp viên đi ngang kéo cái váy của Trang xuống nhưng tôi nào thấy gì đâu, tôi nhìn Trang bằng một đuôi mắt ra vẻ hờ hững. Trang nghiêng người qua quày, với cho cô bạn một chai nước, lộ hẳn đáy lưng có hình xâm và một bờ mông không có hình gì hết. Tôi nghẹn ở cổ họng, Trang ơi tôi nói thầm. Tôi nói ra tiếng với cái cô ngồi cạnh, giờ mình đi về chưa, Noi bảo, tùy anh.

Tôi hỏi bao nhiêu. Noi nói, 300 tiền chuộc bar và 1.000 qua đêm.

*

Tôi khen kiểu lịch sự:

Em đẹp quá!

Thì là sự thật. Phụ nữ thì ai cũng đẹp hết, đó là chuyện phải biết nhìn thôi. Noi đẹp ở nụ cười, ở mi mắt và ở hai đầu vú nhọn. Nhìn một lát nữa biết đâu lại kiếm ra khối cái đẹp tẩn mẩn khác. Vả lại, hai đầu vú tròn hay dẹt, hai đầu vú lồi hay lõm thì cũng đẹp vậy. Mông to và đùi lớn thì có người lại cho là xấu, nhưng Vệ nữ Willendorf thì cũng là vệ nữ. Noi nói:

Em không đẹp. Khách Tây không thích.

Tây mà biết gì!

Khách Á đông cũng không thích.

Á đông mà biết gì. Tôi thích.

Up to you.

Phòng tôi có hai giường đơn. Noi cởi cái khăn tắm ra.

Em nằm giường nào?

Tùy anh.

Có sáng quá không, để tôi vặn nhỏ bớt đèn.

Tùy anh.

Tôi vặn nhỏ bớt đèn. Tôi bề Noi cho có, đi vô đi ra, không hổn hển thì rồi cũng tới. Xong rồi, thì là một cô gái nằm trong phòng của tôi, trông như là một bức tranh tối om trường phái cổ điển Hà Lan. Noi lại nằm trên cái giường tôi vẫn ngủ. Giờ tôi lên nằm giường kia thì hơi kỳ, đâm ra ngăn cách. Nhưng tôi không muốn chung giường ôm Noi qua đêm chật chội, một cái tranh thế kỷ thứ 17 bảo tàng, tuy là khung mềm 1m50 co quắp.

Mai tôi phải dậy sớm, em muốn ở đây hay là đi về thì được ngủ đến trưa, chứ không lại lỡ giấc.

Tùy anh.

Tôi đưa Noi ra đến thang máy.

*

Tôi choàng dậy, thôi bỏ mẹ. Đầu óc đâu đâu toàn là những Trang, thảo nào, tôi móc túi ra đếm lại tiền. Tôi đếm đi đếm lại, thôi đúng rồi. Hồi nãy mới lấy một tập tiền ra từ trong cóp sắt, tòan giấy chẵn, một ly bia khách 60 baht, một ly nước tiếp viên 90. Tôi mặc quần, xuống đường hối hả, Lucky Bar cách phòng tôi có một con đường. Hai giờ sáng thì vẫn thế, Trang vẫn ở đó, và nếu quay lưng lại ưỡn người thì vẫn lộ hình xâm ở đáy lưng, nếu cúi xuống thì vẫn lòi mông váy ngắn. Tôi hỏi:

Noi còn đây không?

Mọi người nhìn nhau. Anh quản lý đồng tính nheo một mắt dọ hỏi coi rất là dễ mến, kiểu chỉ có nam đồng tính mới nheo được như vậy chứ ngay cả phụ nữ mà bắt chước làm thì cũng chỉ có thể thấy vô duyên.

Có chuyện gì vậy?

Noi từ trong trở ra, nàng chưa lên phòng, theo luật lao động khách trả về còn phải ở hết ca trong quán cho đến năm giờ sáng, mặc dù vắng hoe vẫn chỉ bằng ấy tiếp viên.

Không có chuyện gì đâu. Tôi quên.

Anh quên gì? Mọi người xúm lại xem sự cố thế nào.

Tôi xin lỗi, tôi quên. Tôi quên không trả tiền, tôi trở lại đây thanh toán.

Lúc nãy, khi đưa Noi ra cửa, tôi đãng trí chỉ đưa có 500 tiền quà thêm, hẳn như là trong bài hát:

Đi vô đi ra là mất năm trăm

Vậy mà Noi cũng vái cám ơn rụt rè khi ra về, chắc nàng nghĩ là vì short time và về sớm nên tôi trả chỉ có một nửa. Đây là Thái Lan, tôi trộm nghĩ về bản sắc dân tộc, phải ở Việt Nam mà lơ mơ trả tiền gái thế này đã bị cào mù mắt, bo thêm bao nhiêu cũng vẫn còn thiếu phần anh cho em tiền về xe. Nhưng nói thế cũng không phải với lại nòi giống tiên. Đây là Noi, không ai thích, có chăng là tôi, và cái gì cũng tùy được hết.

Tôi bẽn lẽn, và có lẽ là Noi cũng ngạc nhiên.

Anh quên..

Thì tùy anh.

Tôi đưa tiền nhanh, hơi xấu hổ nhưng lại được nhìn trộm Trang một lần nữa mà thổn thức từ xa ở trong lòng.

*

Thật ra, tôi lắm chuyện, chứ chỉ cần vẫy tay thì mông Trang tôi cũng úp mặt vào được ngay, đã muốn thổn thức thì sao không thổn thức ngay tại chỗ cho tiện, từ xa để làm gì. Nhưng tình cảm con người không có đơn giản như vậy, cho tôi diêm dúa một chút chứ. Người ta thích chó thích mèo, vì tình cảm nó đơn giản. Người ta thích đàn ông đàn bà, vì tình cảm nó phức tạp. Jomtien lại nhớ Tràng Tiền, ngày hôm sau, vì ở gần, rất gần, nên Lucky Bar tôi phải tránh đi ngang và đánh một đường vòng vào lúc phố sắp sửa lên đèn và các chị em lục đục ra ngồi ngoài hiên quán. Đợi đến về khuya, sau khi lấy được thanh thản trong tâm hồn, tôi mới dám lần mò đến. Nhờ nghĩa cử đêm qua, cao lâu không ăn quịt / thổ đĩ phải trả tiền (và trả liền), lần thứ nhì tôi đã trở thành khách quen có giá. Nói thế để tự đề cao, chứ trong lúc vắng lặng ế ẩm này như đã kể, thì khách nào mà chẳng có giá.

Và đến Lucky Bar đúng là lắm chuyện, vì nhu cầu xác thịt tôi đã để quên ở chỗ Khip, trong PiPi Masage trên một cái nệm bơm hơi có sà bông trơn tuột. Hay ở phòng cho thuê giờ với Rut dưới ánh đèn nê ông đỏ của cái bàn phấn. Để quên chỗ nào tôi không biết, trên ghế quay quay của một quán nước, quay quay đến chóng mặt với Leila người Tajik quê ở Dushanbe.

Tôi mới để quên đây, Khip quê ở Chieng Mai trắng bóc và đầy đặn (điều kiện cần thiết để hành nghề cọ sát body body), Rut "Sao tụi em năm đứa đứng đây mà anh lại chọn em, em rất gầy", và Leila đồng chủng với cố Mãnh sư vùng Panshir là lãnh tụ Masssoud, Leila farsi vành mi Ba Tư tím ngắt những phương trời. Nhu cầu sinh lý tôi cần gì.

Tôi trở lại Lucky Bar là để nhìn Trang.

Tôi nhìn lộ liễu, nhưng vẫn từ một khoảng cách. Tôi cụng ly với Nóc đẫy đà, 30 tuổi và ở đây đàn chị. Nóc có bồ Pháp, nói được mấy câu ngôn ngữ của Voltaire và Anh văn lưu loát. Hè tới, anh Tây này có hẹn sang đây để dẫn Nóc đi chơi Việt Nam. Nóc tíu tít, đã làm sổ thông hành mất 1090 baht, điều nghiên du lịch ở trên Internet, Hà nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Nha Trang. Ngày trước lúc còn làm kế toán trong một công ty xây dựng, Nóc từng có bạn đồng nghiệp theo một phái đoàn chính phủ sang thăm Hội An mang về cho nàng một cái nón lá rất xinh làm quà. Nóc bảo, ngay ở đây cũng có một tiệm ăn Việt Nam cao cấp, trên Pattaya Hills Resort tầng 23 và nhìn thấy được cả hai vịnh. Bảng quảng cáo vẽ một cô nón lá, thì ra, nhưng tôi ậm ừ không dám hứa sẽ mang nàng đến đó ăn trưa. Bàn tôi có Nóc làm thông dịch, các cô còn lại quây quần nghe buôn chuyện hương xa. Chỉ có Trang là vẫn đỏng đảnh, vờn quanh với cái vẻ của phụ nữ bất cần.

Mỗi một cái liếc thăm dò, tôi uống thêm một chai Singha.

Chai thứ tư thì Trang trở về da diết, đây là Trang Vỹ Dạ, còn Trang trước mặt thì đang trong tay của một anh Tây tương đối trẻ và đang cười nắc nẻ, "trong tay" là một cách diễn tả vì tay kia chàng cầm bia còn tay này thì chàng để lên mông nàng nắn bóp. Tôi không dằn được nữa, mới kể với cả bàn là cái cô đứng đó, tuy trẻ hơn 15 tuổi và cao hơn 15 phân, cùng với Trang của tôi một cái nhìn cho đến vóc dáng, từ sống mũi, làn môi đến cách cái áo đầm rơi nhẹ ở bờ hông. Tuy mới nhìn qua nhưng đã có thể, xin gọi nhau là cố nhân.

Cả bàn gật gù chia sẻ, vì chị em lao động ái tình ai cũng nhiều tâm sự, họ đều là những người từng trải qua những dằn vặt tình cảm, những khúc mắc thương đau. Cô nào mà ngồi đây chờ khách, thật ra thì cũng vì một lần dại trai. Nhại một chi tiết trong truyện ngắn Phan thị Vàng Anh thì ai cũng có thể trương bảng "Ở đây nhận làm tình giả, làm mổi ngày". Khách thường thì thuộc loại nhởn nhơ, mấy ai lộ giữa những trận cười thâu đêm này niềm đau dỉ vảng. Nhưng tôi quỳ xuống tôi đầu hàng, tôi lạy mọi người và tôi tâm sự, đến đoạn chị em rơm rớm mắt (Trang về nhà chồng, gửi lại cho tôi một lọn tóc kẹp ở trong thiệp hồng), tôi quay người lại, thì cô Trang của quán đã biến mất, theo anh khách Tây kia mà về nhà trọ của chàng, chỉ để lại trên quày hóa đơn đã thanh toán bar fine 300.

Tôi gục đầu xuống chai thứ sáu. Đến khi ngửng đầu lên thì trăng khuya đã tàn trên hè phố. Quán vắng lặng và cả con đường cũng vắng lặng, bàn ghế các quán bên đã kéo vào, tôi lại uống bia chai cầm cổ nên chẳng có đến một cái cốc để Trang của tôi thơ thẩn những bước chân Thành Nội mà hiện về trong đáy. Bên tôi chỉ còn Nóc ân cần:

Are you OK?

I am OK, tôi đứng dậy cầm tay Nóc kéo. Trước mặt tôi còn có Khuẩn, tay vân vê váy trên hai đùi đầy. Tôi nhìn chung quanh, mọi người đã biến đâu hết. Tôi nhìn Khuẩn. Khuẩn đầy tàn nhang, vai tròn và mặt ngang, đôi răng đều và trắng như là người mẫu cho hãng kem hay là cho quảng cáo của nha sĩ thẩm mỹ. Tôi nói với anh quản lý ở quày, tôi trả bar fine cho cả hai.

*

Một chàng, một nàng, thì em có rồi. Một chàng mà hai nàng thì chưa bao giờ, Khuẩn đỏ bừng hai má.

Còn một nàng và hai chàng thì sao?

Chưa hề, Khuẩn lắc đầu.

Cái gì cũng có một lần đầu, tôi nói.

Khuẩn khư khư cái khăn trên ngực bằng cả hai tay. Lúc nãy giờ, Khuẩn nấp trong phòng tắm, cửa đóng kín chứ không ra mà học hỏi thính thị những ngón nghề vành trong vành ngoài (và cả vành trên vành dưới, vành trước vành sau) của chị Nóc. Khuẩn xúc động đến độ run lập cập. Nóc đã đẩy hai cái giường đơn lại gần, thấy không xong, bèn đề nghị đến lượt mình vào trong phòng tắm ẩn thân tạm. Tôi giải quyết gọn hơn:

Có sao đâu, tại thấy em ngồi lại một mình nên mới rủ theo thôi cho em đỡ buồn. Em mặc lại quần áo đi.

*

Giờ thì tôi đã dạn. Năm giờ chiều bar vừa mở là tôi đã xà vào. Tôi đưa ảnh của Trang in ra từ máy tính để cho mọi người xem làm chứng, Trang này có giống Trang kia thật chứ không phải là tôi vô cớ đặt điều. Nhiều khi giữa người Phi người Âu hay người Á còn có những kẻ giống bất ngờ, nói gì giữa Quảng Bình và Udon Thani. Mọi người gật gù đồng ý, Trang cũng cầm lên xem không nói gì. Hôm nay, Trang đeo chéo ngực một cái ví nhỏ xíu lại càng giống tợn, tuy cái túi này China chứ chẳng được Kipling. So sánh mãi, tôi hơi ngượng, sợ thế là xúc phạm nên cũng phải nói một câu:

Giống thì thì gợi nhớ. Nhưng ai thì cũng duy nhất thôi, và em cũng vậy.

Trang cầm mấy tấm ảnh nhìn lần nữa, bảo "Vợ anh rất đẹp" và mời tôi chung với nàng tô hủ tíu đang ăn dở.

Nhưng nào có phải vợ tôi.

Trang ngồi cạnh chồng nàng, ánh đèn mờ của hộp đêm, bên ngoài là trăng sáng Phú Văn Lâu, chợ Đông Ba, cửa Thượng Tứ hay Đêm tàn Bến Ngự gì không biết, Trang nghiêng người ra phía sau vai chồng, đốt điếu thuốc và nhả khói lên. Bên ngoài là Jomtien, líu ríu gái những bar bên cạnh, phía bên kia bùng binh là bảng hiệu Seven-Eleven mở suốt đêm. Trang ngồi giữa hai cô đồng nghiệp, một chân xếp trên ghế đằng sau mông, Trang nghiêng người ra phía sau vai cô bạn gái, đốt điếu thuốc và nhả khói lên, khói thuốc xanh giòng khơi lối xưa, môi dầy cong và mũi tẹt cớn, sống mũi từ trán đổ xuống như một đường trượt tuyết cấp nguy hiểm chết người, tôi thấy cờ đen ở những trạm núi Alps phất phới.

Và nhói ở trong tim.

Uy ngay bên cạnh không nói gì. Tôi nói với Uy, em có cái sống mũi đẹp thật. Uy bảo:

Đây mới xong có phần giải phẫu đầu, bác sĩ hẹn năm tháng trở lại mới làm được nốt phần sau.

*

Trưa ngày hôm sau là tôi phải lên đường, tôi không có ở Pattaya mãi mà ngắm xem Trang này Trang kia khác nhau ở đâu những bảy điểm. Đồng hồ thì cứ chạy, tôi đi ăn đồ biển ở Bangsarai với mấy người bạn mà nhìn ra biển vắng không yên. Vừa thả tôi về đến khách sạn là cũng điểm xế nửa đêm. Tôi sà thẳng vào bar, trên bàn là năm bảy chai bia lớn, dưới đất là vỏ lỏng chỏng nằm trong bịch. Đây là cuộc nhậu của chị em, trong quán không có bia chai lớn, họ đi ra tiệm mua về để uống riêng. Trang nói nhưng không nói thì tôi cũng biết:

Em uống bị nhiều.

Trang mời tôi ăn mực xào. Mấy năm về trước, tôi ở Chieng Mai một mình đêm ăn mực nướng, chẳng có bằng ấy gái vây quanh, tôi ăn rau muống và nhớ về một người khác, đời tôi cô đơn nhưng mà lắm chuyện. Miếng mực làm tôi quên cả Trang này lẫn Trang kia trong giây lát mà thả hồn mịt mùng phố núi chiều mưa. Chieng Mai phố núi chiều mưa.

Đột nhiên Trang nắm lấy tay tôi.

Em thích anh. Em uống bị nhiều, nên em nói thật đấy.

Tôi được Trang nắm tay tôi muốn ngất.

Tôi đụ Trang thì dễ thôi, ở đây ai tôi cũng có thể đụ hết, cả cái quán này lần lượt rồi sang cả cái quán bên cạnh, và dự tính này cũng hay đấy. Nhưng tôi bất ngờ khi được Trang cầm tay. Trang đã bắt đầu say, Trang cầm tay tôi mà lắc lắc.

Em thích anh. Hôm nay em có chuyện buồn với bạn trai. Thì là một người em không phải là yêu nhưng em thích mak mak. Một người em thích nhiều. Em buồn nên uống rượu, nhưng em thích anh, Trang bóp chặt tay tôi lại.

OK, tôi nói. Bôcu thích thì Dinkcaidau, hóa ra chẳng phải chỉ có mình tôi là phức tạp, cuộc sống ai thì tôi không biết nhưng cuộc sống tôi và cuộc sống gái bar thì muôn màu. Nóc kể công:

Mấy đứa đây coi em như chị. Em với con này nằm chung một giường mỗi ngày, Nóc chỉ vào Trang, em biết anh là người tốt và thành thật, em kể cho nó nghe.

Mấy hôm đầu, anh nhìn em chằm chằm, em không hiểu là vì anh ghét em hay là vì anh thích, Trang nói.

Em giống một người, được thể tôi ra chiều đau khổ thêm một tí.

Phụ nữ nào cũng vậy, chẳng riêng gì phụ nữ bán bar, tình thương rất là quảng đại và đàn ông được họ mến phải là những người có vết thương lòng chứ học giỏi con nhà giàu đầu trơn như váy lĩnh cũng không ăn cái giải gì hết. Tôi đâu có giả dối, tôi cũng đau khổ thật vậy. Trang bóp tay tôi thật mạnh. Tôi vừa đau khổ vừa đau tay.

Tôi bối rối, quay sang Uy mà hỏi, còn em thì có vấn đề gì với bạn trai không mà cũng uống rượu nữa.

Bạn trai hả ? No have, Uy nói.

Tại không có nên em mới buồn ngồi uống rượu?

Nhưng Uy không biết đùa hay đây không phải là chuyện để đùa. Uy bảo:

Em đi làm đã chín tháng rồi, chỉ mong kiếm ra một ông farang chăm lo cho cuộc sống mà nào có thấy.

*

Vậy là cũng đủ cho tôi hả hê, một thắng lợi tinh thần an ủi, tôi được Trang cầm tay. Tới đây thì cũng có thể kết thúc một cách nếu không đẹp thì cũng là giáo khoa. Nhưng khoan, chưa hết, vì cuộc đời đâu có dễ thế và tôi vẫn còn bồn chồn, đọc gỉa thì cũng chưa thấy Trang động đậy cái quần cộc ngắn bằng vải trắng và mỏng hôm nay nàng mặc để làm nhân vật chính cho màn Tạ từ trong đêm.Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi, lúc tình mới thành lời
Trông nhau lần cuối, nước mắt tuôn mặn môi, nước mắt chia đôi đời.

Cái quần cộc trắng này vẫn nằm yên trên mông, chỉ để lộ hai bờ mềm bán nguyệt chia đôi đời ở phía dưới, lúc Trang đứng dậy thì đôi đời này nhúc nhích chút xíu rung rinh. Trang đứng dậy vì Trang có khách gọi, một khách quen nhưng Trang còn giải thích, không phải là người "bạn" mà Trang đã nói tới.

Nhưng bạn gì, thì ông Tây này cũng lại đứng vuốt cái đôi đời của Trang. Tôi giận tôi, cười mếu máo chắc trông thảm hại. Khốc như thiếu nữ vu quy lệ, tiếu tự nam nhân bị phỗng gái.

Are you ok? Nóc lại phải hỏi. Đã là công việc thì phải vậy, Nóc nhìn về phía Trang đang lơi lả. Bán bar thì phải tiếp khách, anh hiểu chứ, Nóc ái ngại.

Tôi hiểu nhưng mà tôi ngu, tôi tự trách mình, chợt nhớ lại cảnh chứng kiến một lần nào đó tại Soi Nana, ở Bangkok trên Sukhumvit. Nana Plaza vài ba trăm cô mặc váy ngắn nữ sinh, mặc áo tắm, mặc đồ ngủ dạ hội và đồ lót dạ lạc tràn ra đến bên ngoài của các bar ồn ào, một thanh niên Mỹ đứng ngoài hớt hải trên di động hét to có điều gì như là tuyệt vọng "Nó đã đi rồi! Mấy thằng nào mới đến ẵm con bé đó đi rồi!" Ai bảo ở đó mà chần chừ suy nghĩ, giờ thì un seul être vous manque et tout est dépeuplé, chỉ thiếu một người mà vắng cả thế giới, hay chí ít cũng là vắng cả một Soi.

Thúy đã đi rồi và Trang còn đứng đó tuy là trong vòng tay lông lá của ngoại nhân. Lỗi ở tại tôi, ngay ngày hôm đầu, hay ngày hôm sau, tôi đã có thể bao Trang trọn gói. Đến ngày hôm nay, tìm hiểu từ xa và dặt dè e thẹn hai hôm thế cũng đã đủ, tôi đã có thể rủ nàng đi theo tôi đi ăn tối ở Bangsarai với các bạn. Ghẹ bờ cát trắng đêm khuya, ngêu sò ốc hến lê thê, trời cao níu bước tôm he. Tôi đã không phải ở một trạng thái bồn chồn như lúc nãy khi ngồi nhìn những chiếc ghe đánh cá bập bềnh trong vịnh dưới ánh đèn le lét của nhà sàn trên biển và nghĩ đến, ngày mai tôi đi.

*

Tôi dìu Trang qua thị trấn,

Nghiêng bóng dài đèn soi bước chân

Dìu em qua thị trấn, sau những ngày đánh trận…

Thật ra chỉ một hai con hẻm dọc ngang Jomtien Complex, vào giờ nắng vắng hoe, một con chó hoang mắc bịnh khó ngủ đứng vẫy đuôi giữa lộ. Trận mạc gì vào đây. Trang bước ngả nghiêng lại càng có duyên, nhắc đi nhắc lại

Em uống bị nhiều…

May sao cho tôi, anh Tây lúc nãy không giữ nàng qua đêm, chỉ đi short time và tuy lông lá như vậy anh chắc là thuộc dạng xuất tinh sớm nên chỉ độ nửa tiếng sau tôi đã thấy Trang trở về ngồi vật ra trên ghế và úp mặt xuống mặt bàn. Đây là cơ hội chót, tôi nói, thôi để tôi đưa Trang về đi ngủ. Trang bảo

Em đợi mãi, em tưởng là anh không muốn mang em về …

Tôi biết giải thích sao, tôi nói, Trang say rồi, Trang về phòng tôi mà ngủ.

Trang nằm trên giường, Trang không say, đây là Trang kia, không phải Trang này, và Trang chỉ mệt sau chuyến bay. Trang nằm vật ra ngủ, tất nhiên là khuôn mặt của một người nằm rất khác với cũng khuôn mặt đó lúc đứng ngồi, lúc nói lúc cười, tóc Trang đổ về phía sau tai, Trang ngủ lặng yên phải tìm mãi mới nghe ra hơi thở.

Giờ em không có boum boum được, Trang nói như xin lỗi, để sáng ra.

Trang kéo chăn lên không cởi quần, cái quần cộc trắng và mỏng đã nói, tôi không kịp giúp nàng tụt ra. Nàng vỗ tay lên gối, anh nằm đây với em, và thiếp ngay đi.

Tôi ngồi nhìn Trang. Tôi ngồi nhìn mặt nàng. Tôi cầm cổ tay. Trang cũng ngủ lặng yên, và phải tìm mãi mới nghe mạch đập. Trước giờ tôi chưa từng làm tình với ai vô thức, tôi làm tình với ai tôi cũng xin phép trước, đệ đơn. Tôi chưa từng đụ người nào đang say, nhưng nghĩ đến thì cũng thấy hay hay, cái gì cũng phải có lần đầu.

Anh quản lý đồng tính nhíu mắt khi thấy tôi vừa mới đi khỏi đã trở lại quán.

Có vấn đề gì?

Chả có vấn đề gì. Nàng đang ngủ, tôi ra đây uống chai bia nữa.

Anh đang tính sổ sách của một ngày làm việc, quán không còn ai, Uy ngồi trong một góc giơ cao cái sống mũi chỉ mới hoàn thành giải phẫu có giai đoạn đầu.

"Để sáng ra".

Giờ thì cũng gần sáng rồi nhưng chưa sáng hẳn và Trang thì ngủ như chết. Tôi có về phòng tụt quần nàng ra để nhìn cái hình xâm trên đáy lưng và úp mặt vào giữa mông thì Trang cũng không biết trời đất.

Nhưng Uy thì còn ngồi đây, hay là tôi rủ Uy về trong khi chờ đợi trời sáng vậy.

*

Nàng đâu có tên Trang. Nàng tên là Níc.

Giờ nếu nhớ Trang nhiều, thì tôi nhớ thêm Níc một chút xíu.

Đỗ Kh.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 36549)
Thì có những ngày như vậy, và tất nhiên thôi, lâu lâu mới được một lần. Tôi phải đợi đến năm tôi ngòai 50 tuổi, đi xuống hầm tàu điện mua bánh nhân sôcôla và được một cô gái 15 hay 17 liếc mắt cười. Đó là vào buổi trưa nhưng tôi ăn sáng trễ, mới chạy ba công việc trên khu đại lộ Champs Elysées và còn ba công việc khác ở khu Auteuil.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 30795)
Đúng ra thì Toro không có trong danh sách những điều cần biết trước khi chết. Tôi cũng không có danh sách đó. Dun rủi sao mà gặp một nhà tài trợ lãng mạn, tuy làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, rất có lòng với văn học nghệ thuật, đặc biệt thường ra tay cứu giúp những kẻ sĩ cơ nhỡ.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 97882)
Tôi là kẻ lọc lừa. Từ bé, tôi đã lừa những đứa trẻ khác để lấy đồ chơi của chúng. Đến tuổi đi học, tôi lừa thầy, phản bạn. Tôi gạt gẫm cả cha mẹ, anh em. Đi đâu tôi cũng được ưu đãi vì cái bề ngoài hào nhoáng của mình.
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 46250)
Tôi dắt tay một người nào đó chạy, chạy mãi. Đằng sau tôi có tiếng léo nhéo. Ai đuổi? Tôi không biết. Chạy cùng ai? Tôi không biết. ý trời đấy, ý trời. Mi đã làm lộ thiên c ơ. Sầm lại. Tối quá. Này, đâu là đường? chạy đâu bây giờ? Tôi không thấy mệt, người bên cạnh tôi cũng không thấy mệt. 
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 46883)
Trong ký ức tôi, miền quê đẹp nhất trong đời có lẽ ở một nơi nào đó thuộc làng Thanh Quít ( Quảng Nam ). Tôi gọi có lẽ, vì thực tình, nếu giờ đây trở lại, tôi khó biết được bằng cách nào định hướng cho chính xác; chỉ nhớ rằng, vào thời điểm ấy, Quỳnh bảo tôi : " Qua khỏi Vĩnh Điện một khúc, gọi xe dừng lại, tụi mình đi bộ một chặp là đến làng ".
26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 93440)
Nhìn những mảnh gương vỡ và cái khung mạ vàng nằm dưới đáy thùng rác trong góc phòng tắm, Thúy không cảm thấy một mảy may tiếc nuối. Cái gương nhỏ này là món quà đầu tiên Dave tặng khi mới quen.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32002)
Hôm đó khí trời ấm áp, gió thổi hây hây, lá vàng rụng đầy vườn. Nhưng khi chiều về, se se lạnh, sương mù lan xuống từ trên núi, trong sương đã nghe có ít nhiều cái rét mướt của những vùng băng tuyết xa xôi. Tôi vừa đặt bút xuống bàn, bỗng nghe tiếng gọi rộn rã từ nhà dưới.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 102933)
Sáng hôm nay ông Năm nhấp nhỏm ngồi đứng không yên. Hết ngồi xuống lại đứng lên. Ông bước chầm chậm lại gần cửa kiếng lớn phía sau nhà, nghiêng mình nhìn xéo qua cái hàn thử biểu để ngoài trời. Ông nhướng mắt rán nhìn cái màu đỏ của thuỷ ngân, coi nó lên xuống tới mức nào. Có thấy gì đâu, cái lằn đỏ nhỏ xíu, lờ mờ.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32058)
Sau các chương tiểu thuyết Khi Phong Linh Vỡ đã công bố trên Hợp Lưu, Đặng Thơ Thơ trở lại với thể loại tự truyện và bút pháp cực cảm của mình. Mở Tương Lai ghi lại cái chết của vợ nhà văn Hoàng Đạo, bà ngoại của tác giả, và ghi lại câu chuyện của chính tác giả thuộc thế hệ thứ 3 của Tự Lực Văn Đoàn. "Ba mươi năm đủ để một đứa bé lớn lên, thành người, rồi chết đi mà không cần đến chiến tranh bom đạn..."
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 39118)
Tàu lắc lư chạy trong đêm. Hành khách ba miền của bao nhiêu âm ngữ đã đồng tiếng ngáy. Ngay sát mặt tôi, dưới gầm ghế là hai bàn chân giao chỉ với ngón cái xòe ra, dính đầy bùn đất của anh nông dân vừa lên tắt hai bao sắn qua cửa sổ. Trên ghế đối diện, thuộc về giai cấp khác, mấy ông cán bộ đi công tác với cặp táp, điếu cày đang ép nhau ngồi.