- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TIN NHẮN

13 Tháng Năm 20154:18 SA(Xem: 31583)
tinnhan1-BW

 

          Nga có ba bạn trai.

          Không phải Nga lăng nhăng như mọi người hay nghĩ. Nói không ai tin, nhưng đến giờ Nga vẫn là gái trinh. Một ca rất lạ ở cái thành phố mà bọn trẻ thành thạo dắt nhau vào nhà nghỉ từ khi mới nứt mắt.

         Mấy tay bạn trai của Nga nhiều lúc cũng âm mưu, đưa Nga vào những chỗ nhạy cảm, rồi đòi hỏi này nọ, nhưng Nga cương quyết từ chối. Không phải là Nga không thèm muốn. Thì thịt da ai chả là người. Nhiều lúc ở bên các chàng chuyện trò tâm sự. Rồi chân tay đụng chạm, ôm ấp hôn hít, cũng rực hết người lên. Những muốn mặc kệ cái sự đời… Nhưng mà những lúc như thế, Nga hay thấy hiện lên đôi mắt đanh thép của bố, một ông giáo nghiêm khắc, thủ cựu. Ông dạy Nga từ bé là chuyện nam nữ nay không còn như xưa, thụ thụ bất thân. Nhưng cũng không thể có cái lối, sáng ra phòng cưới, tối vào phòng đẻ được. Loại con gái như vậy vẫn phải như các cụ ngày xưa, đóng bè đem trôi sông.

        Nga rất sợ bố. Bình thường thì ông rất cưng chiều cô gái út. Nhưng hễ có vấn đề gì mảy may liên quan đến chuyện tình ái của Nga là ông soi xét kỹ. Nào là tư thế tác phong. Nào là trình độ học vấn. Nào là xuất thân gia đình…vân vân và vân vân. Nhiều tay trai định đến mon men, ngồi uống nước chè một buổi, nói chuyện với ông một thôi là một đi không trở lại. Bố bảo Nga, những cái thằng thanh niên ba lăng nhăng, đừng có mời về nhà làm gì cho tốn thời gian và mất giá trị của mình đi. Khổ, Nga đâu có mời. Mấy tay trai ấy là bạn học phổ thông, bạn đại học, bạn cao học, bạn đồng nghiệp, bạn xã hội…thấy Nga xinh thì cứ lao tới thôi. Cần gì ai mời. Xưa nay đi tán gái thì ai mà lại đợi mời mới tới bao giờ.

        Chuyện tình duyên của Nga đâm ra khá lan man.

Người mà Nga thích thì bố không đồng ý. Người mà bố chọn, thì Nga lại không ưng. Cứ nhùng nhằng mâý năm. Dịp gần đây, xuất hiện nhân vật nữa, có vẻ như là hội tụ được cả yêu cầu của cả nhà. Bố vừa lòng mà Nga cũng thấy xiêu xiêu. Chàng này cao to đẹp trai, học Thạc sĩ quản trị kinh doanh ở Pháp quốc về. Nhà trên Kim Mã. Hiện đang làm ở ngân hàng ngoại thương. Chàng theo đúng phong cách Tây, sau một tháng làm quen, tỏ tình với Nga bằng bó hồng to, một trăm linh một bông đỏ thắm.

       Thỉnh thoảng Nga vẫn đi uống nước, giao lưu chuyện gẫu với một chàng. Nga tự cho mình cái quyền như vậy. Vì chưa “chung kết” anh nào.

        Cũng may cho Nga ba chàng ấy ở ba quận khác nhau, nên cũng chưa có dịp va chạm. Hà Nội bây giờ quá đông, vẩn lên những người là người. Ra ngoài đường, chỉ mươi mét là ai nấy cứ như tàng hình vào dòng sông phố cuồn cuộn, lúc nhúc, gầm gào, rú rít của xe máy, ô tô vậy.

        Chàng mối tình đầu của Nga, nhà bên Long Biên quận. Hiện chàng là giảng viên Trường Dược. Chàng đang nghiên cứu một đề tài, về cái cây thuốc có rất nhiều tiềm năng, có thể trị bách bệnh như chàng nói. Chàng dong dỏng, hào hoa phong nhã, kiểu như Kim Lang (trong Kiều) nên Nga thích từ lâu. Nga là giáo viên văn ở trường phổ thông trong Bách Khoa. Ngặt một nỗi, ông bố Nga biết một chút tử vi tướng số lại bảo là thằng này tướng mạo thế, không làm nên tích sự gì. Đàn ông con trai gì mà ẻo lả xanh mướt. Đã thế lại còn nói giỏi. Nói như đài. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thao thao bất tuyệt. Lấy nó thì chỉ có làm con ở không công, khổ suốt đời. Bố Nga nói chắc như thánh phán. Ông còn đem âm dương ngũ hành, kim mộc thuỷ hoả thổ, tương sinh tương khắc ra dẫn giải. Làm cho Nga hết sức rối trí, không quyết được.

         Chàng thứ ba thì do gia đình giới thiệu.

         Nhưng thành ngay fan của Nga. Có thể gọi là fan cuồng. Chàng làm ở công ty bên cạnh trường Nga dạy. Đồng hương với ông anh rể. Từ hôm quen cô giáo dạy văn trường TL, lập tức theo mê mải. Nhưng mà tay này không được xinh trai cho lắm, lại vụng ăn nói nên Nga không thích. Nhưng nể ông anh rể, đành tiếp nước vài buổi với thái độ rất ơ hờ. Nhưng mặc kệ, hàng ngày chàng lặng lẽ ngồi sẵn ở quán nước bên kia cổng trường, đợi Nga tan lớp, lẽo đẽo theo Nga về đến nhà ở khu Phương Mai, rồi mới về nhà mình đằng Định Công. Hôm nào tâm trạng không tốt, công việc giảng dạy ở trường có vấn đề. Hoặc lại bị ông bố lên lớp về cái vụ không dứt điểm với chàng giảng viên. Hoặc chàng ngân hàng đi công tác lâu lâu chưa về, không có người đưa lên Hồ Tây ngắm sen. Nga cho phép chàng crazy fan rẽ vào một quán cà phê nào đấy, ngồi uống nước, nói chuyện linh tinh,  xả bớt stress rồi về. Chàng này khá được lòng bố Nga, vì biết đánh cờ tướng hầu ông cụ. Gia đình cơ bản, bố đảng viên mẹ hiền nhất phố. Nhưng Nga thì vẫn chưa cảm nhận được điều gì.

        Nhưng mặc Nga có để ý đến hay không, chàng Định Công vẫn nhẫn nại theo nàng mỗi chiều tan trường. Ngay cả cái dịp mà Nga nhận một trăm linh một bông hồng nhung đỏ thắm của tay Kim Mã. Chàng vẫn hàng chiều yên lặng bám xe sau Nga, cách một khoảng xa hơn. Có lẽ vì chàng không muốn nghe tay thạc sĩ Pháp quốc về ấy, thao thao với người đẹp về vẻ lãng mạn của sông Seine.

        Năm nay tính ra thì Nga đã hai mươi chín tuổi ta.

        Nhưng Nga trắng, xinh. Nom trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Bố mẹ Nga phát sốt, phát rét. Năm nay mà nàng không chọn lấy một đám thì sang năm, ba mươi, có thể chính thức phân loại nàng sang hệ các bà cô già, ế chồng. Nhưng Nga thấy bình thường. Sự đời thì người dưới đất vẫn hay lo hơn người trên cây. Nga chả thấy lo. Vẫn ăn ngủ đều. Đến trường lên lớp giảng bài đều. Lâu lâu lại đi chơi loanh quanh thành phố. Cũng vui mà.

        Hôm đầu năm, bố mẹ Nga ra tối hậu thư: “Muốn lấy ai thì lấy, chọn một trong số những thằng đang theo đuổi, cuối năm nay phải cưới”

        Nhưng Nga vẫn phân vân. Chưa biết chọn ai.

        Chàng bên Long Biên quận, biết nhau lâu rồi. Thật ra là có thể gọi là yêu nhau rồi. Nói chuyện hợp. Lấy nhau có lẽ được. Nhưng bố Nga kiên quyết quá. Thậm chí ông còn bảo, lấy thằng ấy thì thà rằng cứ ở nhà bố nuôi cho gọn chuyện. Khỏi phải chồng con chi cho nặng đũng quần. Quá khó.

       Chàng Kim Mã thì mạnh mẽ, si mê. Cứ có cơ hội là chàng lại thể hiện cái chất nam tính đang rừng rực trong huyết quản của mình. Chàng muốn cưới ngay và luôn. Nhiều lúc ngồi ở quán cà phê ban ngày, mà chàng chỉ chực ăn tươi nuốt sống. Ai đời chàng ta ôm Nga chặt cứng, không cả cựa được. Rồi cứ thế hôn những cái thật mãnh liệt, sâu. Chàng bảo đấy là nụ hôn kiểu Pháp. Nhưng mà nhỡ bọn học sinh nó cũng dắt nhau vào quán ngồi, trông thấy thì ngượng chết.  Hơi khiếp.

       Còn chàng Định Công, lành quá. Thời buổi này, lành không phải là một cái đức được đề cao. Lành dễ đụt. Có lẽ Nga check out chàng này. Mặc dù, theo tiêu chí của bố Nga thì đây là một đám rất ổn. Nhà chỉ có một con. Kinh tế khá. Bố công tác trên bộ, hàm vụ trưởng. Mẹ đã về hưu, không thèm để ý đến sự gì. Suốt ngày đi sinh hoạt hội thơ và thể dục dưỡng sinh trên vườn hoa con cóc. Kể ra giải tán cũng hơi phí. Nhưng cũng đành.

       Bố mẹ Nga quyết chọn chàng ngân hàng. Dịp này mời cả bố mẹ chàng đến chơi. Nga cũng thấy lựa chọn này có vẻ hợp lý hơn cả. Thôi chốt hạ.

         Chàng giảng viên biết tin, hờn lắm.

         Chàng gọi điện cho Nga, đòi một cuộc gặp mặt, nói cho hết nhẽ. Gặp nhau, chàng bảo sẽ không lấy ai, sẽ ngồi chống mắt lên để thấy tình đời phụ bạc. Nhưng chia tay về, Nga lại thấy xao xuyến. Dù gì thì cũng tình cảm bao năm. Có lẽ nên từ từ rồi dứt cho chàng đỡ sốc. Không gặp nữa, thỉnh thoảng vài phút điện thoại, giữ lấy cái nghĩa bạn bè. Cũng chả thiệt hại gì.

       Cuối năm, chàng ngân hàng đi công tác mãi Sài Gòn. Điện thoại, tin nhắn suốt đêm. Đang tin nhắn với chàng, thì chàng giảng viên cũng nhắn đến thở than giận hờn, nhớ nhung trách móc. Chàng nói đang viết những dòng cuối cùng của luận văn Tiến sĩ Dược học, mà tim bỗng cồn lên nỗi đau đớn, không thể viết nốt được. Nga nằm lơ mơ trên giường, kiên cường nhẫn nại đáp trả những đợt xung kích tình cảm của cả hai gã trai qua sóng điện từ. Khuya. Mệt. Nàng muốn đi ngủ, mai có tiết một. Nhắn tin cuối: “Thôi anh yêu viết nốt luận án cho xong đi. Em đi ngủ đây. Kiss you. G9”. Gửi xong, định soạn một cái tin khác gửi cho chàng ngân hàng thì...Thôi rồi.! Trong danh bạ, chàng ngân hàng HƯỞNG và chàng giảng viên HƯỚNG, đều lưu không dấu: A.HUONG. Nhầm. Sóng điện từ Sài Gòn ra rớt cái rụp. Xong.!

        Một tháng sau, Nga lấy chồng.

       Chú rể nhà dưới Định Công. Hôm cưới, không thấy chàng Kim Mã, cũng không thấy chàng Long Biên quận đến. Mấy con bạn thân cùng trường với Nga, tủm tỉm cười với chú rể, rồi quay ra tán chuyện, cười rinh rích với nhau. Chỉ vì cái tin nhắn gửi nhầm, mà anh Hà (tên chồng Nga) đâm ra vớ bẫm...


TRẦN THANH CẢNH
05/2015

Ý kiến bạn đọc
12 Tháng Năm 20183:45 SA
Khách
Quá hay ấy chứ lị,phong cách của đám con gái thời đại mới nó rõ như này
27 Tháng Tư 20171:09 CH
Khách
Hay, nhưng mà không hiểu ý nghĩa của tác giả lắm ạ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20199:09 CH(Xem: 20717)
Mẹ tôi có tính tiết kiệm, ăn uống lúc nào cũng nhường món ngon cho chồng cho con ăn. Khi ba tôi mất, quần áo mới mẹ cứ cất tủ cho đến khi mất còn mới tinh, có cái mẹ chưa mặc. Tôi bây giờ y chang như mẹ, lâu rồi tôi cứ nghĩ rằng mình không có chồng có con nên đâu cần chưng diện làm gì. Con gái tôi thương mẹ nên nó sắm cho mẹ toàn bộ quần áo, son phấn... Tôi đơn giản không phấn son chưng diện... Nên đến hôm tôi dọn nhà tôi lôi ra đồ mới còn quá nhiều, áo quần đẹp, cả đồ lót phụ nữ còn nguyên lố lố mới kít. Tôi không thể mang hết vào SG nên tôi cho từ thiện hết toàn bộ. Tôi liên tưởng đến mẹ. Nếu tôi chết, con tôi nó sẽ chôn hết đống đồ này theo tôi như mẹ.
10 Tháng Tám 20197:07 CH(Xem: 18191)
Anh vừa ra được tập thơ. Tiền đi vay, lãi suất năm phần trăm. Trên đời này, hiện giờ không có gì rẻ hơn thơ và khốn khổ như nhà thơ phải ôm sách của mình đi bán lẻ. Khi đưa bản thảo cho nhà xuất bản, anh nghĩ, việc giải quyết "đầu ra" sẽ tính sau, trước mắt làm sao có được sách đã. Đến khi cầm tám trăm cuốn Đối thoại với dòng sông trong tay anh mới thật sự hiểu thế nào là kinh tế thị trường. Anh nhẫn nhục mang thơ đi phát hành. Bán khắp mọi nơi, bán cả ở những chỗ người ta nhiều tiền nhưng không hiểu thơ và chẳng cần thơ. Cái năm phần trăm của bảy triệu hàng tháng thúc bách anh. Tại một trường phổ thông trung học, khi anh nhờ mua giúp hai chục cuốn, ông hiệu trưởng lật xem qua rồi bảo :" Chúng tôi sẽ vận động các em mua". Ba tuần sau, anh trở lại, ông hiệu trưởng khả kính mang ra chồng sách phủ dầy bụi, nói như người có lỗi :" Ông thông cảm, học sinh bây giờ không thích thơ
09 Tháng Tám 201910:17 CH(Xem: 19571)
Nghe tiếng cót két dưới sân, tôi biết ngay thằng bạn trời đánh vừa tới. Chiếc xe đạp khô dầu, nói bao nhiêu lần là chỉ cần xịt vào đó chút dầu hoặc không có dầu thì quết lên sợi dây xích chút mỡ bò là trơn tru, mà cái thằng nhất định không nghe. Tiếng cót két cứ như tiếng nghiến răng của bà hàng xóm lúc ngủ mê, nghe đến nổi cả gai ốc.
08 Tháng Tám 201912:02 SA(Xem: 18633)
Tiếng bánh sắt siết trên thiết lộ đêm khuya hay không gian yên tĩnh của sân ga luôn có một sức hút lôi cuốn, thỉnh thoảng không có cơ hội cho một chuyến đi nào, tôi thường ra sân ga chỉ để ngồi thu lu một góc nào đó mà cảm nhận sự đoàn tụ và chia ly. Chẳng vì lý do gì hoặc có thể trong cuộc đời mình mát mát quá nhiều, đưa tiễn quá nhiều mà người ở lại luôn là người buồn hơn.
06 Tháng Tám 201912:28 SA(Xem: 22192)
- Tôi có thể ngồi chung bàn với chị được không? Quán hôm nay đông quá! Hắn bưng dĩa cơm chay trong chiếc đĩa nhựa xanh rẻ tiền khom lưng đứng trước mặt người đàn bà. Người đàn bà nhẹ nhàng ngước lên, đôi mắt đầy thảng thốt : - Không được. Tôi đang chờ một người quen. Hắn quay lưng bước đi, miệng lầm rầm cáu kỉnh: - Ăn chay mà cũng giành chỗ!
03 Tháng Tám 20199:42 CH(Xem: 20286)
Tôi thường hay đọc những câu chuyện của nhiều tác giả lạ quen trên các trang web văn học hoặc trên trang mạng xã hội Face Book, có những câu chuyện rất hay của nhiều người viết văn không chuyên với lối kể chuyện thật thà, đơn giãn nhưng sâu sắc. Một người phụ nữ đã lớn tuổi thường hay nói về nỗi buồn đời mình. Hình như người ấy độc thoại, viết cho mình chứ không phải cho một ai khác, tôi nhận ra điều này bởi vì không thấy người ấy trả lời hay “like” hay hỏi ai đó trong những bình luận. Trong bất cứ bài viết nào cũng vậy, một người phụ nữ lạ lùng, bí ẩn có “nickname” nguyetnga Một hôm, tôi đọc được đoạn văn, chợt giật mình nhận ra có điều gì đó gần gủi quá, và dường như nhận ra mình trong đó
31 Tháng Bảy 201910:24 CH(Xem: 17779)
Đám người xếp hàng dài trước cái quầy gỗ. Mùa hạ, thành ra trời ẩm và nóng nực. Hắn giũ nhẹ cổ áo cho chút gió hiếm hoi lùa vào cái lồng ngực đã bắt đầu hom hem. Hắn cứ tưởng tượng thế. Thực ra hắn còn trẻ. Mới ngoài ba mươi mà già nỗi gì. Nhưng mà nhìn cuộc sống trẻ măng ở chung quanh, hắn cứ thấy mình đã bị đẩy ra ngoài khung cửa của những cuộc vui hoang loạn tuổi trẻ.
28 Tháng Bảy 20198:48 CH(Xem: 19933)
Hắn vốn chưa bao giờ tin ở Định Mệnh. Nhưng, thời gian qua, có những sự việc buộc hắn dần phải tin vào một thứ lý lẽ của Trời Đất mà hắn thường cho rằng chỉ tồn tại trong văn chương cổ… Mọi sự lại bắt đầu bằng chuyện của người hàng xóm. Gần một năm nay, hầu như lần nào cũng vậy, cứ thấy hắn về tới cổng, chàng thanh niên nhà bên cạnh lại vội nhảy ra vồn vã, hồn nhiên: - Anh ơi, đã xin được việc cho em chưa? Hắn chỉ biết gượng nở nụ cười chó thui để khỏi dội nước lạnh vào hy vọng của thằng bé. Gọi là thằng bé thì quả quá đáng, vì cậu ta cũng hơn 30 tuổi, có điều tâm trí ngây thơ như một đứa trẻ mười hai chốn quê rừng.
25 Tháng Bảy 20199:26 CH(Xem: 20902)
Hai năm trước trên chuyến bay đi Bắc Mỹ từ Saigon, tôi đã nhặt được quyển nhật ký viết dở dang này. Hẳn là của một cô gái. Một cô gái đang yêu. Mãi đến hai năm sau, trong một nỗ lực hầu như là tuyệt vọng kiếm tìm tung tích của chủ nhân quyển nhật ký này, tôi mới đăng những trang nhật ký này lên, hy vọng cô gái chủ nhân của quyển nhật ký sẽ đọc thấy. Và có hai khả năng xảy ra: Hoặc cô gái ấy còn yêu và còn buồn, cô ấy sẽ tìm tôi để nhận lại quyển nhật ký. Hoặc cô gái ấy đã hết buồn và hết yêu (hoặc là bắt đầu một tình yêu khác vui hơn), cô gái ấy đã quên những gì mình viết ra trong ngày buồn. Quyển nhật ký sẽ vẫn ở lại với tôi.
19 Tháng Bảy 201911:12 CH(Xem: 18827)
Tôi cố nén những giọt nước mắt…Đó là ngôi nhà hai tầng nằm ngã ba phố chợ. Trước nhà có hai cây Phượng Vĩ già cỗi, dưới cội cây rêu xanh đặt dăm ba chiếc bàn đón khách uống ly đá chanh ngồi tránh cái oi bức trưa hè, hoặc nhâm nhi ly cà phê chiều tàn mà ngắm nghía cái xô bồ cuộc sống. Lan can lầu treo mươi chậu Lan. Nơi chúng tôi thường tụ tập với nhau, cùng học hành, cùng vui chơi và cả những giận hờn vu vơ tuổi mới lớn.