- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

PHÁO

21 Tháng Mười Hai 201412:05 SA(Xem: 34229)
PhaoHoa-BW

Đêm pháo hoa, tôi ra đường. Mẹ tôi bảo hãy ở nhà. Tôi nói với mẹ rằng muốn đổi gió. Mẹ tôi im lặng, bà vẫn muốn tôi ở nhà. Hôm nay có bắn pháo hoa – lời của tôi. Pháo hoa, là thuốc súng và tiếng nổ - Lời của mẹ. Cuối cùng thì tôi ra ngoài. Tôi ra đường từ trước bữa cơm. Đường xá mấy ngày này khang trang. Đủ cờ quạt, băng rôn, biển hiệu. Vỉa hè không một gánh hàng rong. Phố phường sạch sẽ rác rến, với đủ loại công trình treo băng rôn. Đèn treo cao, và được ghép thành biểu ngữ. Lúc công tắc bật, tôi thấy đèn mở tóe ra. Đỏ lừ như con mắt người say. Tôi ghé qua chỗ anh bạn của tôi chơi. Rồi, tôi sẽ gạ anh ta cùng đi xem pháo hoa. Tôi có gọi điện nhưng không ai bắt máy. Anh bạn tôi là nhà văn. Không nổi tiếng, lâu lâu mới có bài đăng báo. Đến nhà, thì cửa nẻo đóng im ỉm. Tôi chẳng nghĩ anh ta đi công tác hay du lịch bụi. Trước cửa không thấy cờ hiệu gì. Tôi bấm chuông. Chắc chẳng có ai thật. Thế là tôi đi. Cũng chẳng biết đi đâu. Lúc về thì trời đã tối mịt. Người từ mọi làn đường đổ về và quần tụ lại. Không tiến, chẳng lùi. Đứng chôn vào thành bầy, như bị đổ bê tông. Con đường đấy không đi nổi. Tính đi ngược lên thì một đám người nữa đã dồn lên. Phía bên kia, bắt đầu lố nhố thêm người. Một tiếng “đoàng” thế là tôi sực tỉnh. Đợt pháo đầu tiên. Cả vùng trời sáng rực. Như một đóa hoa nở từ lửa. Nhiều người gào rống lên. Cõng nhau, rồi chụp hình. Mùi người dồn lại. Những khúc tay, chân huých vào nhau. Tôi thấy phía kia, một bàn tay lạ thò vào túi, rồi thật khẽ, móc ra một cái ví. Các bàn tay khác đang tuồn giữa làn người như con rắn. Một cô gái chợt giật bắn và tát vào bất cứ ai cô nàng nhìn thấy. Tiếng pháo vẫn đùng đùng trên đầu. Tôi lên vỉa hè và cố lách khỏi từng người. Mọi nẻo đã bị khóa cứng. Xe, rồi người, những dải phân cách. Một đứa bé đang mếu máo trong đám người. Không biết vì lạc mẹ hay vì tiếng pháo nổ to. Mấy hàng ăn bày hết ghế, người người nhảy lên ghế. Không ai thấy một lão ăn mày đang đi dưới chân họ. Một vài người xô lên. Lão ăn mày bị xô về một phía. Chưa ngã, vì ông lão va vào một người khác. Vẫn mấy cái xô tay. Văng về một bên. Rồi văng tiếp về phía khác như trái bóng chuyền. Tôi không nhìn thấy được gì nữa vì hàng tá người đã dồn lên che hết mọi khoảng trống. Pháo lại nổ. Tôi không biết trên bầu trời đang cháy hình gì. Tôi chỉ ngửi thấy mùi thuốc pháo. Rồi thì, tôi bị dính chặt lại. Vất vả lắm, tôi mới lách khỏi đám người. Tôi ngã vào một cái gì đấy mềm mềm, hơi xôm xốp. Chỉ là đống rác thành hình từ vỏ bim bim, lon nước và túi nylon. Nhiều cái chân đạp vào vai tôi. Không một bàn tay rảnh rỗi để kéo tôi lên. Lúc này, có một cuộc điện thoại gọi cho tôi. Đang lồm cồm dưới đất, tôi vẫn mở máy. Số anh bạn nhà văn. Ồn quá không nghe rõ tiếng. Dường như anh bạn tôi đang rú lên. Anh đấy bảo có đứa thọc vật dài vào họng mình, anh ta gọi mẹ mình, rồi một tiếng hú dài từ kia đầu máy. Mất sóng. Thêm mấy cú đạp nữa vào đầu tôi. Khi mấy cái chân ngừng lại thì tôi mới đứng lên được. Hàng trăm con mắt nơi đấy đang chụm về góc kia đường. Hình như có vụ xô xát. Tôi không thấy được vì lùn quá, cũng vì đã có người cõng con mình lên cổ. Hàng trăm cái miệng luyến thoắng. Có kẻ chửi thề vì không nhìn được gì. Có người tự vơ tiếng chửi vào mình, rồi chỉ thẳng tay. Một cuộc xô xát thành hình. Trăm cặp mắt lại đổ vào. Đợt bắn đầu tiên tạm dứt. Bầu trời nghi ngút khói. Không biết có xác pháo nào rơi không. Mấy viên dân quân hươ hoắng dùi cui để ổn định đám đông. Những cái huơ rất nhanh, nhìn có lực. Đã thấy người ôm đầu, rồi có người đo đất. Đám đông nhốn nháo một lúc. Chỉ một lúc, vì đợt bắn kế tiếp đã bắt đầu. Tiếng pháo nổ đanh như dội bom. Thế là tất cả lại tập trung vào bầu trời chói rực. Một anh Tây vỗ vai tôi và bảo cái gì đấy. Không phải tiếng Anh. Hình như tiếng Pháp. Thấy tôi lắc. Anh ta vẫn hỏi, vẫn tiếng Pháp. Rồi anh ta ôm tai, khóc. Anh ta cứ chỉ trỏ loạn lên. Đoạn chót, anh Tây khum hai tay, đan lại như cầu nguyện rồi nhìn lên vùng mây đen đang hoang tàn bởi màu pháo hoa. “…Jesus …” – Tôi bắt được chữ này trong tiếng lẩm bẩm lớn dần của anh Tây. Anh ta gọi chúa. Không có chúa trên trời lúc này. Chỉ có pháo bắn. Tôi cố chen để về nhà. Đám đông tản dần. Lúc người thưa đi, và đường bắt đầu vắng, tôi thấy nhẹ người. Mồ hôi trên người tôi bắt đầu bay đi. Dưới phố xá lổn nhổn đủ xác bóng bay, vỏ đồ ăn, một cái áo bị bỏ quên, có một vũng đỏ dưới đất, chả biết phẩm màu, nước trái cây hay máu nữa, mà máu thì là máu người hay máu thú…Pháo đã bắn hết. Khói pháo còn nghi ngút như một làn mây thứ hai trên trời đen. Tôi có thể về nhà. Ở một vài cánh cổng trên con đường về nhà mình, tôi thấy mấy ông già đang ôm đầu. Có người quỳ, lấy tay đấm đất, lúc ngẩng mặt lên, tôi bắt gặp hai con mắt đỏ rực. Bên bậu cửa có người lấy chổi giơ lên trời, kêu “Đùng” Chẳng có gì rụng xuống. Tối hơn rồi. Bầu trời trở về màu đen nguyên thủy của mọi đêm đen.

Mẹ tôi đang cúng lễ ở trong nhà. Không phải giỗ, cũng không phải giải sao. Một mâm cúng trong phòng kín. Lúc chạm vào nắm đấm cửa, gây ra tiếng động, mẹ nhìn ra. Tôi thấy mẹ để tóc búi, vận áo bà ba, ánh mắt mẹ lạ quá. Một người mẹ khác của tôi. Pháo hoa, là thuốc súng và tiếng nổ - Lời của mẹ.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Chín 20188:30 CH(Xem: 25379)
Đêm đầu tiên ngồi trên thành cửa sổ nhô ra trên những mái nhà tôn xiên xẹo vá víu của thành phố bên dưới, nước mắt em tuôn qua kẻ tay, rõ xuống mái tôn rào rạt. Bên dưới người ta đang đếm tiền, thùng tiền ban chiều trong đám tiệc mọi người đã lấm la lấm lét giấu biến đi, và khi em bất chợt bước vào nhà, đống tiền đã được đổ tung ra, trên mặt chiếu, người ta hau háu cắm mặt vào đống tiền, hối hả đếm tiền, xếp thành bó, mắt trắng nhợt nhìn em lơ láo. Có ai đó ném vào em một xấp tiền: - Này tiền đấy, đếm đi!
05 Tháng Chín 201810:36 CH(Xem: 24152)
Phương lên cơn nghén ngay trong ngày giỗ đầu của chồng. Chửa với ai? Cái tin mau chóng truyền đi: Bà Hai khét tiếng cho vay ăn lời cắt cổ có đứa con dâu bỗng dưng có chửa sau một năm chồng chết. Phương đứng đó nhưng lòng muốn rời khỏi căn nhà này ngay. Nhà rộng năm gian, bàn thờ chồng hương khói đang nghi ngút nhưng quả phụ hãy còn chần chừ thắp nén hương. Bà Hai lệt quệt đôi dép nhựa bước vào gian chính, trừng trừng nhìn Phương: - Mày biến đi cho khuất mắt tao!
05 Tháng Chín 20189:38 CH(Xem: 22744)
- Bây giờ, em bắt đầu hỏi anh. Anh chỉ có nhiệm vụ trả lời tất cả những câu hỏi một cách chính xác và nghiêm túc. - Ừ! – Tốt. Chúng ta bắt đầu nhé! Năm nay anh bao nhiêu tuổi? - 23 - Còn em? - Em 26. Tuổi em mà chẳng nhẽ em không nhớ à? - Vậy anh nhỏ hơn em bao nhiêu? Chính xác là bao nhiêu? - Anh không biết. - Anh không trừ được từng tháng hả? - Ừm... m... hình như là ba mươi.
05 Tháng Chín 20189:32 CH(Xem: 23255)
- Ông là một người thông minh, có tài! - Ông là một người đức độ! - Tiếc thay chỉ vì thời buổi bây giờ có nhiều kẻ đố kỵ nên ông không được trọng dụng! Nghe những lời ca tụng của Lễ, Nguyễn cảm thấy nỗi buồn như được trút hết xuống hồ Tây. /
27 Tháng Bảy 20188:59 CH(Xem: 23265)
Ngọn nến nhỏ gồng mình chống lại gió ác len lỏi. Xa xa có thể là gò hoang, nghĩa địa. Cái mùi máu tanh tanh ùa về. Chúng tôi không thể nói lớn, nào dám nói lớn. Bọn an ninh có thể đến đây và bắt chúng tôi bất cứ lúc nào. Nhưng dù sợ vào tù hay chịu lưu đày, tôi vẫn phải thành hôn với Bình. Tôi chọn Bình. Em có đôi mắt trong veo hiền lành dù bước qua đau khổ vẫn không thay màu sắc lạnh. Em cúi đầu dưới thánh giá hôm nay mà hồn em đã nguyện trao gửi cho tôi từ thuở khai sinh rồi. Ánh Dương cầu chúc cho chúng tôi mãi mãi hạnh phúc. Nhiên đã đứng ra làm chủ hôn lễ.
19 Tháng Bảy 20188:31 CH(Xem: 23045)
Mark đứng lặng nhìn những chiếc xe lướt qua khu phố yên tĩnh đến trầm mịch. Anh hít hà thật sâu mùi không khí xung quanh nhà thờ. Mùi của gỗ sồi, của mặt đất ẩm ướt, của nước mưa trượt dài trên gương mặt thằng đàn ông ba mươi bảy. Đâu đó có mùi của Liz còn vươn vất. Bậc thang này Liz đã bước qua mỗi sáng chủ nhật. Chiếc ghế này Liz đã từng ngồi bao nhiêu lần? Liz đã mặc chiếc váy màu gì khi đi lễ? Con phố này Liz đã chạy xe qua lại mỗi ngày bao nhiêu quận? Cứ thế, Mark đứng đó hít lấy hít để thứ mùi không rõ tên cho đến khi trời sẫm tối.
10 Tháng Bảy 201810:24 CH(Xem: 24730)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Lý Minh Kỳ sống và làm việc tại Sài Gòn. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quý độc giả và văn hữu những sáng tác mới nhất của Lý Minh Kỳ.
13 Tháng Sáu 201812:14 SA(Xem: 26726)
Linh hồn lang thang qua hiu hắt chợ quê, như ai níu chân lại, đi không rời. Đi đâu xa rôi vẫn nhớ nhất chợ quê. Thức ăn tươi rói mới hái từ liếp rau sau nhà, rùa rắn tôm cá đồng từ bảy dòng sông tụ về, một nhắm rau sam chua, đọt bí nham nhám, bắp chuối sứ non, củ khoai từ lừ đừ, trái cà chua vườn nhỏ đèo đẹt, mấy trái me chín dốt, cọng đậu đũa tươi ngon, đọt rau lang mướt mắt, rau má đồng, rau đắng đất...tất cả đều được bày ra trên rỗ nhựa ,mẹt tre bắt mắt.
28 Tháng Năm 20185:45 CH(Xem: 24217)
Sáng, An dậy sớm, ủi thẳng thớm chiếc váy đủ màu và tô lên môi màu son mới trước khi rời khỏi nhà...Hôm ấy, ngày đầu tiên An đặt chân đến văn phòng TsMedia, đó là tòa nhà cao vút nằm ngay trung tâm đại lộ Victoria. Khanh lẫn lộn trong hơn năm mươi nhân viên già, trẻ, lớn, bé, Châu Á, châu Âu… nhưng An dễ dàng phát hiện ra Khanh bởi đôi mắt rất Việt Nam, dáng người cao ráo và nụ cười hồn nhiên như đứa trẻ. Trưa hôm ấy, An thấy tách cà phê pha sẵn đặt trên bàn mình, bên dưới là tờ note được ghi nắn nót bằng tiếng Việt : “Số điện thoại khi cần trợ giúp 6265653445”. An vô cùng ngạc nhiên quan sát cử chỉ mọi người trong phòng và giật thót tim khi chạm phải nụ cười Khanh giấu sau máy tính.
25 Tháng Năm 201812:45 SA(Xem: 27392)
Lủ nhỏ không chỉ mê mẫn nhan sắc chị Tuyết như mấy anh choai choai chuyên lượn lờ trước cổng nhà chị, mà mê cặp em sinh đôi của chị hơn cả. Hai đứa bé bụ bẫm tầm 3 tuổi không có gì đặc biệt hơn đứa trẻ khác. Ngoại trừ miếng da đen như da lợn nằm choán từ cổ đến hết nửa lưng! Em cũng như lũ nhỏ, vừa tò mò vừa mê thích được tận tay sờ mó tấm lưng da lợn của hai anh em sinh đôi. Tấm da sần sùi thô ráp vì rậm rạp lớp lông đen cứng ấy có sức thu hút lạ kỳ.