- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Cái Bóng

14 Tháng Mười Hai 20146:01 CH(Xem: 32201)
TranhDinhCuong-bong
Tranh Đinh Cường

"Chúng tôi nói về những va chạm không dấu vết, nói về nỗi nhớ nhung không hình hài, nói về những cách xa tính bằng khoảng cách của tia nắng mặt trời, có những ngày biền biệt xa cách chỉ vì một đám mây..."

 

 
Khi đứng một mình trong mù sương, không có một bàn tay, một bờ vai, một tiếng nói bên cạnh để khẳng định phương hướng, hay ngay cả mùi hương hoa cỏ mục để biết tọa độ của không gian và thế giới nơi mình đang đứng, người ta luôn có đôi chút phân vân:
- Có những con đường không, bên ngoài mù sương?
Bên ngoài mù sương là gì? Bên ngoài đám mây xám dày đặc hơi nước ẩm mịn này là gì? Là bầu trời trong sáng cao vòi vọi thăm thẳm trên cao? Hay bên ngoài mù sương là hàng cây níu tán lá vào nhau, và những con đường cỏ xanh mượt quấn quít? Hay bên ngoài mù sương chỉ là mù sương?
Muốn biết điều đó, chỉ có thể bước đi ra bên ngoài mù sương!
Điều đó có dễ dàng đâu, vì tôi chỉ là cái bóng!
 
Tôi biết mình là cái bóng chỉ từ khi tôi biết yêu một người. Yêu một ai đó khác, ngoài thân hình tôi đang tạm gửi. Chưa bao giờ tôi ý thức mình là cái bóng đến thế khi tôi biết yêu.
Cái bóng cũng biết yêu sao? có lẽ ai đó sẽ cười! Khi đêm về, những cái bóng được tự do, chúng tôi tụ tập lại với nhau trong góc tối nhất của căn nhà, trên tầng áp mái, nơi bước chân thậm thụt của con người không rón rén xâm nhập, chỉ có mùi gỗ mục, mùi trứng nhện đong đưa đang thềm thỉ nứt ra bằng những bước đạp háo hức, run rẩy, vài con chuột chạy vội vã như sợ ai cướp mất màn đêm che dấu thân phận, và ngoài tiếng gió rít qua những cột kèo rui mè rên rỉ già nua vì mối mọt, là tiếng cười khúc khích của những cái bóng-tự do.
Khi đó nếu không rúc rích nói xấu những thân hình mà chúng tôi gửi tạm, thì chúng tôi nói về tình yêu.
Ồ, cái bóng yêu lẫn nhau là chuyện rất thường. Chúng tôi nói về những va chạm không dấu vết, nói về nỗi nhớ nhung không hình hài, nói về những cách xa tính bằng khoảng cách của tia nắng mặt trời, có những ngày biền biệt xa cách chỉ vì 1 đám mây, có những ngày bóng chạm được vào nhau, quấn quít vào nhau suốt buổi chiều khi mặt trời đổ dài sát đường chân trời cháy rực một hồi quang vàng úa. Lúc đó những chiếc bóng yêu nhau vội vã tìm đến nhau, chạm vào nhau, quấn vào nhau lưu luyến không muốn rời xa.
Tình yêu của cái bóng, mãnh liệt, da diết hơn con người vừa vì mong manh của thân phận tầm gửi, vừa vì phù du của kiếp sống lệ thuộc và trên hết là bản chất trong trẻo, phiêu linh của thực thể cái bóng, không bị trì níu bởi bất kỳ nhục cảm, ham muốn xa lạ nào ngoài cảm xúc một thể duy nhất của tình yêu.
 
Ồ, điều đó con người chẳng tài nào hiểu nổi đâu, bằng những phức cảm và và tham lam ham muốn trong vạn triệu tế bào vật chất cấu thành nên con người, làm sao con người hiểu được thế nào là "cảm xúc một thể duy nhất của cái bóng"?
Vì thế nên thường thì những cái bóng chỉ yêu nhau, dặn dò nhau lánh xa thế giới ô nhiễm và tạp nham của con người. Chúng tôi tự hào vì chúng tôi sở hữu cảm xúc một thể duy nhất, và vì chúng tôi yêu như chỉ có một thể duy nhất tồn tại trong mắt nhau, trong tâm trí nhau.
Nhưng đó là tình yêu của cái bóng khác, không phải của tôi, vì Tôi trót yêu 1 con người!
 
Điều này nếu hé lộ ra và lan truyền trong thế giới cái bóng, sẽ nổ bùng và gây giận dữ, phẫn nộ chẳng khác gì quả bom nguyên tử thả xuống Hiroshima năm 1945. Vào tháng 9 năm đó, không một cái bóng nào bị tổn thất, nhưng chúng tôi đi vật vờ lang thang trên những thê lương hoang tàn và nhìn những thân hình quặt quẹo là phế tích của chiến tranh bằng tâm cảm bàng hoàng, ngây dại. Ai nói những cái bóng không biết căm ghét chiến tranh?
 
Là tôi biết tôi đang yêu một con người! Vì điều bí mật kinh khủng này mà tôi lặng lẽ khép kín trong thế giới cái bóng. Tôi vô tình mà trở thành huyền thoại miễn cưỡng của 1 cái-bóng-không-biết-yêu.
Trong khi tình yêu của tôi ngày càng lớn lên, phát triển và trào sôi ra bên ngoài thân phận nhỏ bé, mỏng mảnh, xiêu vẹo của cái bóng. Tình yêu của tôi dành cho anh ấy, đã vượt ra ngoài thân phận của cái bóng. Đến thúc giục tôi khao khát trở thành con người, cái hình hài con người, thực thể xâm lấn, phức thể và tràn đầy ham muốn, tham lam, cằn cỗi, hủy hoại mà chúng tôi coi thường?
 
Sao lại không nhỉ? Tôi đã không ngừng mơ ước gói trọn tình yêu trong trẻo, một thể duy nhất, tràn đầy ăm ắp vào trong cơ thể giới hạn bởi chính cấu tạo phức tạp từ vật chất của con người. Kết hợp tình yêu và tinh thần trong trẻo của cái bóng vào thân thể hữu cơ của con người, là điều hoàn hảo nhất vũ trụ, Thượng đế đã từng nghĩ đến sáng tạo đó hay không?
 
Tôi muốn thay đổi câu triết ngôn tôi đã đọc lén được của con người : "Tôi suy tư và tôi tồn tại". Không, Tôi khao khát "tôi yêu anh ấy và tôi tồn tại"... Tôi tồn tại mãi mãi trong tình yêu!
 
Tôi nghĩ về điều này miên man, vào ban ngày, khi tôi đưa bàn tay dài hơn khoảng cách 2 cánh tay, vươn dài bởi khao khát và nhớ nhung về phía anh ấy. Anh ấy không thể nào hiểu được, 1 cái bóng khi yêu và thèm khát âu yếm, có khả năng yêu đương vô tận gấp trăm lần con người. Vì không bị giới hạn bởi thân hình hữu hạn, mà chúng tôi biến hóa cảm xúc thành vô vàn biểu tượng nồng nàn khi yêu.
 
Là tôi có thể ôm anh ấy trong vòng ôm miên man, bất tận của hơn trăm vòng tay ôm ấp, và âu yếm xoa dịu dàng trên mái tóc màu nâu sáng kia hơn bất cứ ngọn gió từ đồng bằng, lang thang mơn man qua nhiều cánh đồng vô tận.
 
Là tôi có thể hôn anh ấy không ngừng và không biết mệt mỏi, quên đi khái niệm ràng buộc của không gian, của thời gian, hay thế giới 4 chiều và 3 chiều. Tình yêu say đắm, đến một cường độ nào đó, có thể làm linh hồn người ta nhẹ bổng và hòa quyện thành một thể với người mình yêu.
 
Không phải điều đó là điều các nhà văn vẫn khao khát mơ về và viết về tràn trề trong những trang tiểu thuyết diễm lệ và mở cái thắt gút bí hiểm đó bằng cái chết của những cặp tình nhân: Romeo và Juliet hay Tristan và Yvon... vì chỉ có cái chết mới đánh dấu vĩnh viễn tính bất diệt của tình yêu?
 
Cái bóng không cần đến điều huyễn hoặc đó, chúng tôi trường tồn vĩnh viễn, nên tình yêu của chúng tôi cũng vĩnh viễn không chết đi, hay phai nhạt đi. Người ta hẳn phải hoảng hốt khi chân lý mà con người khao khát lại nằm trong những chiếc bóng muôn đời lệ thuộc thân phận?
 
Buổi sáng tôi yêu anh ấy khi nằm dưới chân của anh ấy. Người đàn bà không thể biết cảm giác được nằm dưới chân người mình yêu là thế nào, là ôm vào mình cả thế giới bình an, lặng lẻ mà mênh mông vô cùng bao bọc bằng hơi thở thân thuộc của người mình mê đắm.
 
Và tôi nằm dưới chân anh ấy, trong khi tim tôi ôm chầm anh ấy, bằng muôn ngàn vuốt ve âu yếm. Ôi, chúng tôi đã xa nhau cả một đêm, khi anh ấy ngủ say dưới ánh đèn xanh nhạt, tôi đang thao thức trên tầng áp mái và mơ về buổi sáng có anh ấy.
 
Tôi nghe anh ấy nói, ngắm anh ấy cười, cả khi anh ấy nói cười với người khác, cắp mắt nheo lại che giấu tia tinh nghịch thoáng qua trên bề mặt lạnh lẽo, và môi cười bao dung độ lượng, vầng trán trầm tĩnh mở ra 1 khoảng trời sâu rộng của trí tuệ nằm chôn giấu bên trong bộ não thông minh khác người. Những cuộc du hành bí mật của tôi vào bộ óc bí ẩn của anh ấy làm tôi sững người, ngoài những đam mê thầm kín bỏng rực là những liên kết liên tưởng lạ lùng và nhanh như ánh chớp rạch ngang bầu trời.
 
Tôi đem lòng yêu 1 con người khác lạ với con người. Chỉ có thể sánh ngang với cái bóng!
 
Buổi trưa , tôi không tan mất đi, khi mặt trời sôi sục sức nóng ngay trên đỉnh đầu, tôi lặng lẽ vùi vào người anh ấy. Hầm hập trong hơi thở của anh ấy, quấn quít trong hình hài của anh ấy. Tôi thì thầm vào tai anh ấy vài lời âu yếm. Đôi khi lặng người khi anh ấy thoáng cười: có phải anh ấy đã hiểu những lời say đắm của tôi?
 
Và khi anh ấy nghỉ ngơi, tôi bạo gan chui vào lòng của anh ấy, ngửa khuôn mặt của tôi về hướng anh ấy như một bông hoa cúc trắng ngước lên đăm đắm về hướng mặt trời. Tôi bạo dạn lướt 5 đầu ngón lên môi anh ấy, len vào giữa môi anh ấy cùng bao nhiêu mật ngọt khao khát tuôn trào lên trong tôi.
 
Và đôi khi rờn rợn khi anh ấy khép chặt môi, cắn khẽ tay tôi giữa hàm răng, cảm giác mơn man, vừa ngọt ngào vừa đau đớn chạy khắp thân hình của tôi. Nhất định anh ấy cảm nhận được có tôi bên trong anh ấy!
 
Khi đang yêu người ta có những đam mê và ham muốn đến rồ dại.
 
Rồ dại nhất là khi tôi len vào hai hàng nút áo chemise, đặt mái đầu nhẹ bỗng của tôi lên ngực anh ấy. Nghe nhịp tim đập rầm rập của anh ấy truyền qua thân thể tôi những rung động lạ kỳ, dường như tôi cũng dần thành hình một nhịp tim riêng biệt, nhưng biết cùng hòa một nhịp với chuyển động của người tôi đang yêu. Và trong cơn run rẩy không thể kiềm chế, như bị cuốn đi theo rộn ràng giữa 2 nhịp tim, tay tôi mơn man chạy khắp người anh ấy, say sưa khi cảm nhận cơ thể của anh ấy dần đáp ứng lại, co duỗi mềm mại, khoan khoái dưới bàn tay mê mẩn của tôi.
 
Hay chỉ là trí tưởng tượng chi phối bởi khao khát quá mãnh liệt của riêng tôi?
 
Nếu anh ấy nghe được lời của tôi, lúc này đang rì rào luồn vào trong hơi thở càng lúc càng rộn ràng dồn dập của anh ấy:
 
- Là em đây, xin anh đừng sợ, vì em hiện hữu và em yêu anh. Và tình yêu có thể mang em đi bất cứ nơi đâu, tồn tại bất cứ trong hình dạng nào, chỉ cần tình yêu tồn tại. Anh hãy nhắm mắt cảm nhận em. Em và tình yêu của em. Và nỗi nhớ triền miên của em. Và khát khao thiếu thốn không bao giờ được đáp trả của em....
 
Tôi biết anh ấy nghe được lời của tôi, người đàn ông ấy có sức thẩm thấu và thấu hiểu trí tuệ, suy nghĩ của người khác vô cùng đặc biệt. Sao anh ấy không thể nghe được trong hơi thở rì rào của vạn vật một thông điệp tình yêu trĩu nặng dù trong veo đến mức ấy?
 
Tôi chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, nụ cười mơ hồ giữa hai hơi thở, cặp mày giãn nở thư thái và vầng trán bình thản ung dung, làn môi hé mở đa tình. Và bất ngờ tôi nghe tiếng anh ấy, nhẹ như chính hơi thở vô hình của tôi:
 
- Em, em ở đây với tôi. Tôi biết em đang ở bên cạnh tôi.
 
Ngay giây phút ấy, tôi rùng mình, bắt gặp bản thân của mình trong veo dưới ánh mặt trời, trở nên hồng hào, phập phồng trong vòng tay ôm xiết của anh ấy.
 
Và đám mây mù sương tan đi, tôi đã bước qua bên kia sương mù ấy, là nóng rực một mặt trời, và tôi tan chảy.
 
Bắt đầu từ đôi môi.
Từ đôi môi nghiến ngấu của người đàn ông ôm tôi trong vòng tay.
 
Giữa lưng chừng không trung, có vô vàn nắng rực sáng.

(rồi tôi sẽ còn viết tiếp về chuyện Người đàn ông yêu cái bóng của mình. Khi tôi còn yêu và còn hy vọng, tôi sẽ còn ham muốn viết! Chỉ khi nào tôi im lặng, hoặc là tôi đã chết đi, hoặc là tình yêu đã chết đi trong tôi- cả hai khả năng có thể chỉ là một- hoặc tôi không là cái bóng nữa, mà trở thành một con người, với tình yêu hời hợt, xanh nhợt không có mạch máu kiểu- con- người. Khi ấy Tôi sẽ ngừng viết!)
 
UYÊN LÊ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Năm 20161:26 CH(Xem: 28341)
Sự ra đi đột ngột của gã đàn ông làm tôi liên tưởng đến cái chết của bà hàng xóm. Ông bà đã sống với nhau gần nửa thế kỷ. Cuộc sống lặng lẽ nhưng hai người đã trói chặt vào nhau như một định mệnh. Cách đây vài năm, để cho không khí căn nhà bớt đi sự vắng vẻ, ông đã tìm mua cho bà một con chó con. Bà thương yêu, chăm chút cho con chó hết mực. Bà đặt tên cho nó, gọi nó là con và xưng mình là mẹ. Mỗi ngày 4 lần, bà dẫn con chó yêu của bà đi chơi. Gần đây, những lúc giận ông, bà ra ngủ riêng và đem cả con chó sang ngủ cùng mình. Rồi ôm ấp, nâng niu con vật như nâng niu một đứa trẻ.
15 Tháng Năm 201611:36 CH(Xem: 27895)
Thưa minh công, theo ngu ý của tôi ngài nên nằm gai nếm mật đợi thời chờ cho lực lượng nhà Tây Sơn suy yếu rồi hãy phản công bằng thực lực của chính mình. Nếu bây giờ dựa vào sức ngoại bang có thể ngài sẽ dành lại được giang sơn mau chóng nhưng tôi e là sẽ xảy ra thảm cảnh rước voi dày mả tổ chăng?
12 Tháng Năm 20163:10 SA(Xem: 28850)
Đầu đã không còn. Đấy là khi Vua sờ soạng lên cổ, thấy trống không. Cần cổ vẫn lồi lên và cụt ngủn như khúc gỗ. Những hầu cận của Vua phần lớn đã bỏ mạng bởi cơn giận dữ vì mất đi cái đầu.
12 Tháng Năm 20161:33 SA(Xem: 25750)
Sự việc này là một điều bất thường! Thấy sảng khoái và tỉnh táo lúc nửa đêm có thể là dấu hiệu của đồng hồ sinh học đã bị lệch nhịp. Rằng tôi đang biến chuyển từ một kẻ ăn ngày sang một con thú săn đêm; rằng thay vì là con người ăn tạp thì tôi thèm thịt và máu tươi như lũ ma cà rồng hay người sói.
05 Tháng Năm 20162:59 SA(Xem: 25907)
Chiếc thuyền chèo đã trôi xa giữa lòng đại dương mênh mông. Năm ngày. Năm đêm. Con thuyền chòng chành như thân gỗ mục không định hướng rời xa cuộc sống loài người, đi dần về hướng mặt trời. Có nhiều hôm, những cơn bão nhẹ lướt tới, gió làm mặt biển xao động.
28 Tháng Tư 20163:00 CH(Xem: 26100)
Nhà của tôi. Cái cơ ngoai sáu tầng, với vườn tược, bể bơi, những gian kiến trúc Tây Âu, phòng để sách, rượu, đồ cổ…biến mất dần như bị nung chảy. Cái bể cá ở phòng khách đã không thấy nữa. Cũng trong phòng khách, tôi không còn thấy ...
20 Tháng Tư 20161:24 CH(Xem: 26170)
Lâm Nhược Trần có truyện đăng ở Hợp Lưu từ những năm dầu tiên khi tạp chí mới phát hành... Anh vừa gởi đến Hợp Lưu những sáng tác mới của anh. "Ngược Dòng" là một truyện trong truyện, tác giả sẽ đưa chúng ta vào những không gian lạ lùng giữa thật và ảo , giữa nhân vật tiểu thuyết và con người... Mời quý bạn cùng đi vào thế giới truyện của Lâm Nhược Trần.
11 Tháng Tư 20162:47 SA(Xem: 27456)
Mưa, nước từ trên cao ầm ập rót xuống, xô ào ạt vào miệng cống tưởng chừng muốn khuấy tung mọi thứ đang chôn giấu âm ỉ trong lòng đất. Nhà dột, đâu đâu cũng ẩm ướt và chai lọ lỉnh kỉnh để hứng mưa. Nó trốn lên gác lở nhìn mưa, nó nhớ mùa mưa xưa cha nó bỏ đi chưa kịp nhìn nó lấy một lần. Nó lớn lên và quanh quẩn với má từ mùa mưa này vắt sang mùa mưa khác.
11 Tháng Tư 20161:18 SA(Xem: 25874)
Tôi háo hức trong nhóm du khách đầu tiên thăm đảo Gạc Ma. Tàu chạy suốt đêm, băng qua trùng trùng vạt biển, vượt đuổi những tia nắng bình minh, kịp cập bến vào sáng sớm hôm sau. Tôi hồi hộp đặt một chân, rồi hai chân lên đảo, tôi cố lấy thăng bằng sau đêm dài say sóng mất ngủ, thao thức. Tôi nhớ đảo, mơ đảo, rành đảo từng chi tiết theo lời kể tiền nhân ở trong mơ, cha tôi, ông tôi.
08 Tháng Tư 20162:12 SA(Xem: 27299)
Thế là, hắn đã quay lại. Đã có người thấy hắn trước tôi. Có lẽ không phải chỉ một mà nhiều người đã thấy hắn trước tôi. Lạ gì chứ, khu phố này chẳng hề mất an ninh tới mức cần đến lệnh giới nghiêm. Hắn hoàn toàn có thể đi lại tự do, nằm lăn giữa đường ngủ, thậm chí tán tỉnh các cô gái trẻ đẹp…