- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Trăng

03 Tháng Mười Hai 20143:26 SA(Xem: 32563)

demtrangF
Đêm Trăng -tranh sơn dầu Đặng Hiền


Đêm sũng nước đọng từng vệt lớn ẩm mờ mịt, trên cửa kiếng.
Khi cô len mình được vào phòng qua khe cửa sổ rất hẹp, cô gần như ngạt thở.
Anh khép hờ cánh cửa, không mở toang như mọi lần, có lẽ vì trời đã trở lạnh.
Anh nằm đó, dưới ánh sáng hắt ra từ thân hình của cô, từng đường viền lóng lánh trên gờ cơ thể, như không thật.
Không kiềm chế được, cô run rẩy chạm nhẹ vào môi anh.
Một hơi thở nhẹ, nóng bỏng, quấn chặt lấy ngón tay cô.
Toàn thân cô gần như rúng động.
Đây là lần đầu tiên cô chạm vào người anh, từ sau 93 đêm cô nép mình sau cửa sổ ngắm anh, và kế tiếp 92 đêm nữa nín thở, rón rén ngồi nhìn anh đăm đắm từ chân giường.

Đêm nay, đêm thứ 185, cô bị thứ ánh sáng huyễn hoặc đặc quánh và ẩm ướt của mùa Đông làm mềm lòng đến nỗi không thể thở. Ai đã từng trải qua nhiều mùa Đông mới hiểu được, những đêm mùa Đông có thể làm cho người ta điên rồ và dại dột.

Cô dại dột đến độ, lẳng lặng nằm xuống, bên cạnh anh, thân hình chạy dài ép sát vào thân hình anh.

Thân hình anh không ngừng phát sáng.
Hay đó chính là ánh sáng từ đôi mắt cô?

Hơi nóng từ cơ thể anh , âm ỉ dưới tấm chăn cotton mỏng, từ từ lan truyền rồi bao phủ lấy cô, trong làn hương dịu nhẹ, mạnh mẽ rất đàn ông. Sức nóng của anh phả lên cô mùi da thịt gần gụi đến nỗi, da thịt cô dần dần hồng hào hẳn lên, cô mất đi độ trong suốt vàng ngà của mình. Cô đưa 1 cánh tay lên cao, thở dài khi thấy làn da của mình ửng hồng, và hàng trăm mạch máu li ti từ cổ tay dần đầy da thịt kia không ngừng tuôn chảy rần rật, dồn về tim.

Ồ, cô đã có 1 quả tim!  Cô chậm chậm khám phá da thịt mới của mình, lần dò lên vùng thịt dày dặn, mềm mịn và nóng bỏng ngay trên quả tim đập dồn dập lần đầu tiên. Một vùng tròn đầy và nóng hổi, mấp mô thở, nhấp nhô dưới bàn tay kinh ngạc của cô.

Bên cạnh cô, anh vẫn thở nhẹ nhàng, đôi mi dày hơi rung rung, như có giấc mơ nào đang lướt ngang vầng trán. Cô nằm sát gần anh hơn nữa, gần như có thể chạm vào ngực anh. Gần đến nỗi, hơi thở của anh quyện lấy hơi thở của chính cô , cho đến khi cô điều chỉnh được hơi thở mình cùng nhịp với anh.

Lúc đó, chợt một cơn đau nhói, dồn ép, từ bên dưới cô, lan khắp người. Và những ngón tay mỏng, nhẹ, màu hồng nhạt, ửng dần vì thôi thúc của cơn đau buốt kia, chậm chạp chạm vào mặt anh.

Cô chưa bao giờ liều lĩnh đến  như thế!

Năm đầu ngón tay của cô, đầu tiên, trượt từ vầng trán rộng của anh, lướt qua mấy lọn tóc rũ màu nâu, lướt qua hàng lông mày dày rậm hơi chau lại, lướt qua đôi mắt dài khép hờ, hơi ẩm từ tay cô làm hàng mi của anh khẽ chấp chới.
Ngón tay cô run lẩy bẩy với tốc độ háo hức tăng dần, giờ đã ngừng lại ở môi anh. Sự tiếp xúc của làn da quá nhạy cảm nơi đầu ngón tay và đôi môi cong cong, mềm mại của anh làm cô xao xuyến đến tận gót chân. Ôi, cô cảm giác được cơn tê cứng lan dần từ đùi cô xuống đến tận gót chân. Và từ đó, ngược lại, một luồng hơi nóng xộc lên xuyên thẳng vào trái tim cô.

Cô buông hắt ra một hơi thở dài, ép sát môi cô vào môi anh, người lả đi, như sắp bước vào cái chết được báo trước.

Bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy khuôn mặt cô, kéo riết về phía anh:
- Em đây rồi!

Mắt anh mở bừng ra, miệng mỉm cười nhẹ, như chưa từng có giấc ngủ.
- Anh đã chờ em. 

Cô giật nảy mình, không thốt lên được lời nào, không hẳn vì hoảng sợ, cơn hoảng sợ đã bị đắm chìm trong nỗi xao xuyến, xáo động lạ kỳ trào lên từng đợt khắp người cô. Mà vì, lẽ nào anh đã nhận ra cô?

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh cắn nhẹ vào môi dưới của cô, thì thầm:
- Đêm nào anh cũng chờ em. 

Và chỉ cần như thế, cô biết , với anh, cô thật sự hiện hữu!

Môi anh, nóng bỏng và tham lam ngấu nghiến lấy môi cô, cô quên mình còn có thể thở, lưỡi cô dần dần khuất phục dưới lưỡi anh sục sạo và khao khát. Cô buông thả hoàn toàn dưới sức nóng ngùn ngụt của môi anh, chậm chậm cho vị giác thỏa thuê tràn ngập nếm trải vị ngọt ngào lạ kỳ của anh.

Cô đắm đuối, mê muội.

Cô quên mất 3 triệu năm đã lang thang 1 mình trên quả đất trong bóng đêm mù mịt.
Cô quên mất 3 triệu năm cô mỏng mảnh , trong veo với cái ánh sáng ngà trong vắt bao trùm lên vạn vật.
Cô quên mất 3 triệu năm cô đắm chìm cây cỏ và con người trong quyền năng thống trị mềm mại của riêng mình.
Cô quên mất sức lực vô biên không ngừng dâng trào trong đêm hút hết vào lòng mình đại dương nước chiếm trọn 3/4 quả đất!

Và giờ, cả đại dương nước như ngưng tụ lại sâu bên trong cô, âm ỉ, dâng lên, trào ra, từ vùng trũng mơ hồ sục sôi và hừng hực cháy khát.

Tay anh lần dò chầm chậm trong khám phá đầy chiếm hữu xuống bên dưới cô. Môi anh trượt xuống dừng lại ở hõm cổ sâu hâm hấp mồ hôi của cô, nhấm nhá vùng da thịt ở đó, phả vào đó hơi nóng bỏng man trá, láu lỉnh:
- Em đang sốt đấy, người bừng bừng thế này! Người em lúc nào cũng nóng rực thế này à?

Cô không thể nói cho anh biết, cô chưa từng biết hơi nóng như thế này trong cuộc đời 3 triệu năm của cô. Chỉ có ánh sáng lạnh, và xanh xao, và mỏng nhẹ, vật vờ trong đêm đầu tháng, hoặc tràn trề vàng hực hỡ, loang loáng và những đêm còn lại. 

Hơi nóng này, không phải của cô. Chỉ có thể là tích tụ của cơn khát từ 185 ngày cô lẩn quẩn bên anh. 185 đêm cô trân trân ngồi ngắm anh trong giấc ngủ.

Hoặc hơi nóng này nhất định trào ra từ anh. Từ bàn tay không vội vã có những ngón dài biết khơi dậy và đôi môi hầm hập đang trượt dần xuống ngực của cô kia.

Và cô không thể nói cho anh biết, cô chưa bao giờ tự khám phá cơ thể mình, cái cơ thể vừa mới hình thành, tròn đầy, căng mọng trong vòng tay anh kia. Cô chưa từng biết đến trước đó.

Mà cô không kịp thốt lên một từ nào nữa, vì tay anh và môi anh đã phủ lên vùng ngực cô, mơn trớn và mê muội. 

Ngược lại, anh thì thào không ngừng, hơi nóng ẩm ướt của môi anh trào ra trên ngực cô:
- Em đẹp quá! Anh chưa bao giờ thấy gì đẹp đến thế này!

Cô mỉm cười nhẹ nhõm, làm sao cô kể cho anh biết, cô đã khám phá vẻ đẹp mềm mại, nữ tính mà uể oải này từ pho tượng bán thân Venus de Milo trong bảo tàng Louvre. Từng đêm trăng 1 mình lang thang trong hành lang vắng vẻ hun hút của bảo tàng này, cô đã dừng lại sững sờ ngắm bộ ngực rực rỡ của Venus de Milo bằng cặp mắt ham muốn và ghen tỵ rất đàn bà. Cô thầm muốn một ngày mình sẽ sở hữu bộ ngực tròn trịa đầy mãn nguyện như thế, nhưng không phải để lạnh lẽo hờ hững nhìn xuống từ đôi mắt nửa khép trên 1 bục trong viện bảo tàng. Mà là tràn trề, đầy ắp trong bàn tay một người đàn ông cô yêu. Một người đàn ông biết vuốt ve bộ ngực ấy bằng tình yêu và khát khao thèm muốn.

Như anh bây giờ!

Như anh bây giờ đang mê man, đắm đuối nuốt lấy bộ ngực của cô.

Chưa bao giờ cô biết cảm giác bị chiếm hữu bởi một người đàn ông lại có sức cám dỗ kinh khủng như đêm nay.

Nhất là của một người đàn ông cô yêu đắm đuối. Của 185 ngày thầm lặng theo dõi anh, sinh vật lạnh lùng lạ kỳ mà cô từng thấy. Của 185 đêm đứng bên ngoài cửa sổ nhìn anh trong giấc ngủ, chống cự lại với khao khát dâng lên trào lên không cưỡng nổi, được chạm tay vào cơ thể mà cô say mê từng centimet vuông kia...


Cô cũng bị anh cuốn đi, bị những cử động ma quái gợi tình của anh cuốn đi. Cô ưỡn cong nửa thân trên về phía anh, hút về phía anh, say mê nhìn vào đôi môi của anh chà sát làm ửng hồng vùng da trắng sữa của bộ ngực và tay anh để lại những vệt tím bầm , xanh nhợt vì quá tham lam, không kiềm chế. 

Cô buột ra một hơi thở dài tràn trề nhục cảm, cuối hơi thở là tiếng rên rỉ ướt đẫm:
- Anh!

Cô thì thào, cổ họng khô khốc vì khát, cơn khát rất vật chất. Như cô thật sự cần một chất lỏng chảy tràn qua vùng khô cạn trong cổ cô và tưới tắm cô bằng dòng mát lạnh đầm đìa của nó.

Ngay lập tức, cảm giác này của cô lan đến anh nhanh như ngọn lửa. Anh mỉm cười nhẹ, đưa 1 ngón tay lên môi cô, và rồi lên môi anh. Môi anh hé mở, ướt át, không thể gợi tình hơn:

- Anh muốn uống em!
 
Cô không chuẩn bị cho lời nói này. Mà từng từ chạy luồn vào khắp người cô râm ran, bứt rứt.
Cô không chuẩn bị cho cảm giác này, ngây ngất , lâng lâng lạ lẫm.

Cô không chuẩn bị cả tư thế để được anh yêu. Cô ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào môi anh, bị dày vò bởi cảm giác nửa muốn anh phủ phục vào cô, nửa khép lại dòng nước nóng hổi, trào sôi trong người cô. Dâng lên, dâng lên mãi, đến đầy ứ.

Cô không chuẩn bị ngay cả khi anh dừng lại bàn tay ve vuốt, đột ngột chúi sâu vào trong cô. Cô buột lên một tiếng thét không kiềm nén được. Cơn khoái cảm rất nhanh ập đến, nghiền nát lí trí của cô. 

Anh quấn môi anh vào môi cô, thì thào trong hơi thở nóng bỏng:

- Em tuyệt quá!

Khuôn mặt trắng nhợt dưới mái tóc rũ ướt đầm đìa của cô nghiêng hết về phía cửa sổ, ngoài kia, trong thăm thẳm tối, một bầu trời sao hoảng sợ rơi lả tả quanh cô.

Cô nhắm nghiềm mắt lại, cô bất chấp tất cả. Bất chấp việc hàng triệu tiểu hành tinh bé nhỏ, của muôn triệu năm ánh sáng đang ghi nhận lại phút giây hoan lạc này của cô vào trăm triệu năm ánh sáng sau nữa, và hình ảnh quấn quít của cô và anh sẽ được ghi lại trên dải ngân hà trong chục triệu năm nữa. Ngay cả vệt sao băng vút qua bầu trời kia, trước khi cái chết đen ngòm kịp đến được ngân hà này, cũng đã kịp thấy cô và ngơ ngẩn.

Thì có hề gì đâu! Cô đã lang thang chờ đợi 3 triệu năm cho một đêm như thế này.

Ôi, chỉ một đêm như thế này!

Cô lan man bay lên trong trạng thái hoan lạc lạ thường và ý nghĩ cô reo lanh canh như chuông bạc.

Anh xoay lưng cô lại, lật sấp người cô xuống, bàn tay có ma lực của nam châm cực mạnh, vuốt nhẹ từ gáy cô chạy dọc theo sống lưng của cô, chạy qua vùng mông cong cớn của cô, tay anh lướt đến đâu, môi anh chà sát vào da thịt cô đến đó. Môi anh miết vào lưng cô, rồi từ từ nhấm nha da thịt hai bên lườn cô đầy cố ý.
Mồ hôi của cô túa ra rào rạt hai bên sống lưng. Người của cô căng rộng, ướt đẫm và mở ra hết cỡ dưới bàn tay anh.


Chỉ có 1 ý nghĩ chạy như cuồng trong đầu cô lúc ấy:
- Mình đã thấy thiên đàng. Mình đã tới thiên đàng cùng với anh!

Bên trên cô anh ghì riết vào người cô, bàn tay anh cứng như gọng kìm xiết mông cô sát vào người anh, dán chặt vào anh thành một. Và anh cử động nhanh dần, mạnh dần, nhanh nữa, mạnh nữa, dồn dập hơn nữa, đến tột độ. Cùng với tiếng gào thét cuồng loạn của cô, anh cắn môi, trút vào cô toàn bộ sinh lực của anh, căng người rồi ập xuống trên cô, miệng vẫn giữ nụ cười mê đắm:
- Anh yêu em.

Cô mở to mắt nhìn anh, từng giọt nước mắt to nặng tuôn ra chảy chầm chậm trên mặt cô. Cô úp mặt vào ngực anh, nói rất nhỏ, như cho chính mình nghe:
- Anh đã yêu em. Em muốn anh yêu em mãi như thế này!

Anh lật người ẵm cô đặt lên trên mình, hai tay vuốt ve mái tóc ướt rũ rượi của cô, cô vòng tay quanh cổ anh, kê mũi sát vào cổ anh, hít hà đắm đuối mùi đàn ông đầy thỏa mãn từ hõm cổ nóng hôi hổi của anh, thì thào lập đi lập lại:
- Em thèm mùi da thịt anh. Em sẽ nhớ mùi của anh nhiều lắm!
- Anh là của em, da thịt anh, mùi của anh đều là của em. Em không phải thèm nhớ thứ mà em hoàn toàn sở hữu- tay anh vuốt dọc theo thân thể cô âu yếm, dịu dàng- Em nhẹ như không khí, như ánh trăng. Anh chỉ sợ em tan biến mất.
Anh ghì khuôn mặt của cô sát lại và quấn riết lấy cô trong một nụ hôn sâu nồng nàn nghẹn thở:
- Em ở lại đây với anh, đừng đi nữa. Anh cần em mỗi ngày. Anh thiếu em. Mỗi ngày mình sẽ yêu nhau như thế này!

Cô mở mắt ra, bàng hoàng. Cô không thể ở lại với anh. Cô đã yêu anh cả đêm, và từ xa , từ phía đông xanh mướt xa xa, một tia hồng ló dạng, đe dọa.

Cô từ từ đứng dậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, những giọt tròn và vô hình, càng ngày càng trong suốt, như chính da thịt của cô, rơi rào rạt trên tay anh.

Anh không thể cảm nhận gì hết. Ngay cả sự trong suốt của cô, anh không thể cảm nhận được bằng mắt thường trong bóng đêm về sáng. Anh lưu luyến níu tay cô:
- Ở với anh thêm một chút nữa. Em đừng đi!

Cô có thể không đi được sao? Cô ngơ ngác tự thấy mình bất lực. Cô, người quyền năng nhất trong bóng đêm, bao trùm lên vạn vật, hấp dẫn tất cả trong sức mạnh tròn đầy hàng tháng của mình, lại không thể ở trọn vẹn với người đàn ông cô yêu say đắm! Và biết đâu, đêm mai, cô sẽ hao gầy, nhẹ bổng, xanh mướt, không còn độ căng tròn, bóng mượt, xuân thì mơn mởn của đêm nay? Biết đâu đêm mai cô không thể về cùng anh, không thể có cùng anh một đêm nữa cuồng dại như đêm nay, một đêm cô đã chờ đợi từ 3 triệu năm lang thang trên mặt đất?

Biết đâu? Biết đâu?

Trong lúc cô suy nghĩ, cô đã len lại sát gần bên cửa sổ, thân hình của cô nhỏ dần, mỏng dần, gầy dần, trong veo dần như sắp nhập vào ánh sáng ban ngày bên ngoài cửa sổ kia. Ánh sáng sắp tràn ngập gian phòng còn đẫm mùi yêu đương của anh và cô đêm qua.

Bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào cửa kiếng, từng giọt sương long lanh bên ngoài cửa đọng lại trên ngực cô như những bông hoa tuyết lóng lánh, sáng rực rỡ đến chói mắt.

Ánh sáng trắng lóa từ ngực cô làm anh chói mắt. Không kịp thấy khuôn mặt trắng bợt của cô quay về nhìn anh thê thiết:
- Trăng. EM là Trăng!

Và như thế, cô tan biến mất. Từ cuối cùng treo lững lờ trong không gian trắng sáng.

Anh ngơ ngẩn chạy ra cửa sổ. Giữa trời hửng sáng lạnh, chỉ còn thấy 1 vầng trăng xám nhợt, nằm bợt bạt trong vô vàn tia nắng hồng đan nhau tung vào không trung một màu lấp lánh.

Thứ ánh sáng mơ hồ, mỏng mảnh, trong suốt của cô đó, đã tan biến đi từ bao giờ.

Chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt, nhân nhẫn, đặc quánh, đậm đà trên da thịt anh, quẩn quanh trong miệng anh.

Mùi của Trăng.

UYÊN LÊ
Ý kiến bạn đọc
03 Tháng Mười Hai 20147:44 CH
Khách
Bạn viết mỗi ngày mỗi hay
Mừng bạn ko còn lỗi chính tả
Cốt truyện nóng từ đầu mà văn viết lạ không-giống ai
Kết cuộc thì Em chỉ là Trăng như cái tít ngắn gọn gàng
Mình thích đọc văn bạn
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Tư 20189:36 CH(Xem: 26873)
Sau gần mười năm Vương KH. tái ngộ cùng văn hữu và độc giả Hợp Lưu với bút hiệu YK Đỗ và một truyện ngắn chưa từng được phổ biến: "Chìm Vào Bóng Tối". Vẫn với bút pháp gọn, sắc, như những đoạn phim ngắn, tác giả đã tạo cho truyện một không gian lạ lùng, huyễn hoặc giữa sống và chết, yêu và hận, cùng sự trống trải tột cùng một khi đối diện với sự phản bội trong tình yêu. Chúng tôi rất vui và hân hạnh gởi đến quí vị tác phẩm mới này của YK Đỗ.
12 Tháng Tư 20189:03 CH(Xem: 25015)
Bạn có biết thế nào là chơi cờ tướng không? Chắc chắn khi tôi hỏi câu này, nhiều người sẽ bảo: chơi cờ tướng dễ ợt, hoặc chuyện chơi cờ tướng thì có gì là lạ đâu, chỉ hỏi qua một lúc là biết. Nào con mã con pháo con xe con tốt, ai mà không biết mấy con ấy chứ. Nhưng tôi vẫn sẽ bảo với bạn là bạn chưa biết một tí gì về chuyện này, chưa biết thế nào là cái cụm từ chơi cờ tướng của tôi. Trong cái thế giới mà chúng ta đang tồn tại, nhiều cái cứ trôi qua trước mắt, ngay cả khi nó nằm trong tầm tay chúng ta, chúng ta vẫn cứ không biết gì về nó.
12 Tháng Tư 20182:22 CH(Xem: 25380)
Năm tôi lên 12 tuổi, học trường huyện xa, cha tôi cũng gửi về nhà một cái xe đạp màu hồng như đền bù cho tôi. Tôi lập tức lấy ngay sơn màu đen trét lên khắp xe vằn vện như con chó khoang. Tôi không thích ai thương hại, lại càng không thích màu hồng. Ai gán tình yêu với màu hồng. Tôi nghĩ tình yêu của cha tôi hẳn phải là màu đen, đen như trái tim tăm tối của ông, chỉ có nhân danh một tình yêu màu đen đặc sệt mù quáng như thế người ta mới có thể vứt bỏ một đứa con, một người vợ đã cũ chạy theo người đàn bà khác trẻ hơn tốt hơn như cha tôi thường hảnh điện nói.
15 Tháng Hai 20181:27 SA(Xem: 27631)
Mười lăm tuổi, chị Vàng đã có da có thịt. Má bắt đầu lột nét hồng rạng ngời mơn mởn trút sạch lớp da vàng nghệ ngày thơ. Miệng chị cười có lúm đồng điếu ẩn hiện rất duyên, nhưng đuôi mắt đen thì buồn quá đổi. Cậu Hai , con trai lớn nhà chủ đi lính nghĩa vụ lâu lâu về thăm nhà, liếc thầm để ý. Nhất là mỗi chiều chạng vạng khi chị Vàng bế em bé con bà chủ ra ngoài ngõ hóng gió, thằng nhỏ đeo bám chặt vào bộ ngực thanh tân chỏm cau mới nhú cứng ngắc của chị Vàng, đường cong tơ non hằn rõ qua làn áo vải bà ba sờn mỏng. Cậu Hai tìm cách xớ rớ chung quanh, hết lấy tay vờ nựng nịu đến bẹo má , vuốt đùi thằng bé, rồi tìm cách động chạm vào ngực chị Vàng...
28 Tháng Mười Hai 20178:37 CH(Xem: 26863)
- Tôi là vợ của anh ấy. Người đàn bà nhỏ bé đứng trước mặt cô, nói bằng một giọng rụt rè. Cô chết lặng . Không, không phải vì câu nói này. Cũng không phải vì người đàn bà bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô. Hẳn đã mất nhiều thời gian công sức rình mò theo dõi.
19 Tháng Mười Hai 201711:54 CH(Xem: 27372)
Bà bác dâu đón tôi ở phi trường Trudeau, không phải bà cô ruột. Tôi đã mong đợi bà cô ruột. / Bố tôi có hai bà cô, một là cô ruột và bà bác dâu. Từ lúc tôi chào đời đã có hai bà ở đó, Tôi vẫn quen gọi bằng bà dù hai bà còn khá trẻ. Ông cố tôi nhiều vợ, lắm thiếp, lại đẻ dày, đến nỗi con và cháu nội ra đời cách nhau không xa lắm. / Quê bố tôi ở Hương Sơn Hà tĩnh, mảnh đất cúi Bắc, đầu Trung, nửa núi, nửa đồng bằng, người nói giọng trọ trẹ, nửa thị và quá nửa quê, mà quê đá, quê núi, quê cằn, quê cỗi, quê không có đất để cày, có trâu để cưỡi. Bà bác dâu vẫn hay kể cho tôi nghe như vậy.
14 Tháng Tám 20172:02 SA(Xem: 26318)
15 phút. Con số lặp lại theo trật tự đã được định sẵn. Việc đợi, có thể làm cho sự cáu gắt tăng giảm một cách đột ngột. Cô gái mặc áo màu thiên thanh thì khác. Vẫn thản nhiên, tay cầm điện thoại và mắt dán chặt vào màn hình giống như đang theo dõi một hành trình khám phá hay một bí mật ghê gớm nào đó. Cô gái ngồi xuống cạnh tôi. Cảm giác tò mò đã nhen nhóm từ lúc nào. Tôi ngồi xích lại gần, chăm chú.
01 Tháng Bảy 20174:02 CH(Xem: 29513)
Con đĩ tru tréo, “Đụ má tao tởm mày lắm rồi. Bắt đầu từ bây giờ, mạnh đứa nào đứa đó tự lo lấy thân, mày đừng báo cô tao nữa, hãy để cho tao yên. Đụ má, một năm nay vì mày mà tao thân tàn ma dại, mày thấy không?” Tôi định nhào tới táng cho con đĩ một bạt tai nhưng kịp dằn lại. Tôi biết, nếu làm dữ con đĩ dám tống tôi ra khỏi chỗ này thật chứ chẳng chơi. Tôi cố nuốt cơn giận cho trôi tuột xuống bụng. Mặc mẹ nó, nhịn một chút chẳng chết ai. Nó nóng, nó chửi rủa lằng nhằng thế thôi, rốt cuộc đâu lại vào đó. Đây đâu phải lần đầu tiên con đĩ dở giọng với tôi!
15 Tháng Ba 20171:21 SA(Xem: 31833)
Ngô Quốc Phương, sinh năm 1970, nghề nghiệp: Nhà báo, nguyên Giảng viên Đại học Quốc gia Hà Nội, hiện đang sinh sống tại Kent, Anh Quốc, từng có bài vở đăng trên Talawas, Văn Việt...
08 Tháng Hai 201711:44 CH(Xem: 26820)
“Nghề đi biển là vậy, phải có người chở che sóng gió. Nếu không cũng sớm làm mồi cho cá thôi”, cha nói. “Thế Mẹ là ai hở cha?” “Một nữ thần cưu mang những ngư phủ như chúng ta, những đứa con của Mẹ.”. Cha bắt đầu kể về Mẹ khi chúng tôi lạo xạo bước đi trên cát chiều khô gió. Giọng cha trầm xuống kính cẩn, một thứ giọng đầy hương muối, mùi liêu trai tôi chưa từng nghe bao giờ.