- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Ngủ Đi Nhé À Ơi, Cái Sâu Làm Tổ ...

23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 127616)

dinhdinhNgủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ,
cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi

(Tặng Kiên và sự điên rồ của đêm)

Một

Chị lấy chồng năm 13. Chồng là dân bê vác ngoài ga. Rồi yêu. Rồi huyễn hoặc. Hoang đường. Đoành cái chửa. Thế là cưới chui cưới chạy.

Hai

Chị cưới.

Ba

Rồi con chị 13. Chồng chị cũng trải qua 130 con đàn bà lớn bé khác nhau. Chồng chị không bảnh choẹ. Không tài cao lực cán gì. Không câu nuột đá câu nà. Chồng chị to khoẻ như con gấu đen, nên có 130 chứ 131 con đàn bà có bám cặc chồng chị, chị nghĩ cũng chẳng trách chồng vong ân bội nghĩa.

Chị 26. Người quắt. Khô đét hơn lạc nép rang muối. Da vàng choè choẹ. Nhiều khi nhìn nhờn nhợt như lũ dầu nhớt thời bao cấp. Chị biết mình xuống mã trong khi anh chồng càng ngày dư cơ bắp. Quát một câu ra dao. Hai câu ra súng. Anh chồng là đại ca, kiếm được nhiều tiền, nhưng phải cái tội anh keo kẹt với vợ con. Tiền thích để trong két sắt. Cứ ngày đi vắng thì thôi, chứ đêm về là lôi tất tần tật tiền ra đếm. Nhiều hôm nhậu nhẹt về sỉn vẫn lôi ra đếm. Đếm tờ trước ríu sần sật tờ sau, thế là đếm lại. Anh chồng đếm tiền. Con cấm béng mảng. Vợ cấm ngồi hầu. Có bữa say, lăn quay ra ngủ, chị vào dọn, cất lại két sắt, sáng ra, anh chồng nhớ lại, gọi chị lên cho dăm cái tát quay đom đóm. Từ đó chị cạch đến già. Cấm sờ.

Chị chẳng phải làm gì. Anh nuôi, như người ta thì phải béo phây phây mới phải. Nhưng chị ngược lại. Đét đèn đẹt. Đám bạn gái cũ thi thoảng ơi ới điện thoại, rủ lê la hàng cua bún ốc. Thấy chị gầy. Chẳng hiểu, lại kêu ca nhàm nhẹt: “Gầy vừa thôi, chồng nhìn chán, lại đi con khác, cái nhà to thế con khác đến ở, mày có mà cuốn xéo. Nhục. Con mày cũng khổ. Ngu lắm! Ăn mặc đẹp vào. Nó kiếm ra tiền, mình không tiêu, con khác tiêu. Ngu!”. Chị có với anh chồng cô con gái. Cô 13 tuổi. Trong veo. Nhìn ai cũng cười. Cô hay ngắm bụi hoa chuối dưới vườn nhà. Cô hay trần truồng đi lại trên ban công vào ngày mưa. Hàng xóm nói cô điên tình. 13 tuổi. Biết gì về tình mà điên. Hàng xóm chẹp miệng nói cô điên mùa. Chị không nghĩ thế. Chị nói cô còn nhỏ. Còn nhỏ được phép cởi truồng. Cô hay cười. Môi đỏ tươi. Răng trắng muốt. Đàn ông nhìn thèm cắn. Đàn bà nhìn rủa thầm. Chị cấm cô chơi với đám bạn quanh đấy. Chúng nó bẩn. Bậy. Hay tụt quần bắt cô sờ chim, rồi ré lên cười với nhau. Cô cũng cười.

Chị không đưa cô đi học. Chị dư dật thời gian nhưng thích ở nhà ngắm bụi hoa chuối dưới vườn. Cô phải đi hoc một mình. Đến lớp. Bọn ở lớp trêu cô là điên. Cô cười. Chúng rờ tóc cô. Tóc cô đen trơn mượt. Chúng dựt tóc cô. Tóc cô đứt từng túm. Chúng sờ môi cô. Môi cô mềm đỏ mọng. Chúng sờ răng cô, nhét sỏi đầy mồm. Cô nhổ ra, cắn tay chúng chảy máu. Chúng ré lên khóc. Cô cười. Môi dính đầy máu. Cô bị phạt đứng xó lớp. Cô bị kiến đốt đầy chân. Cô bắt đầu bắt kiến cho vào mồm cắn chết. Cô mải mê cắn kiến cho đến khi lớp học tan. Cô giáo cầm cái thước kẻ dài ngoằng xuống gõ vào đầu. Cô nhìn cô giáo. Lẳng lặng đi lấy cặp sách về.

Cô giáo gọi chị đến nhà. Nói rất nhiều. Chị nghe mơ màng. Bụi chuối nhà cô giáo đỏ tươi, đầy chuồn chuồn với bướm bay lượn. Cô giáo rao giảng: “Con gái chị toàn hát con số. Cứ hát đếm 1,2,3 rồi đến 10. Cả lớp hát quốc ca, đội ca thì con gái chị toàn hát sâu bọ chuồn chuồn” Sao mà hoa chuối đỏ thế nhỉ? Chị cứ mải mê suy nghĩ, mải mê bần thần. Chị cứ ám vào đám đọt hoa hừng hực ấy. Cô giáo uống nước lọc. Lại rao giảng. Chị nghe lờ mờ. Chị nhìn ra con dao con dưới gầm bày. Nhặt lên. Cô giáo ú ớ. Chị đi qua người cô giáo ra vườn. Cứa đứt đót hoa đỏ tươi. Cô giáo ú ớ. Chị trả dao đi về. Mặt cô giáo xanh xám. lập chập khụy xuống nền nhà, lầm nhầm không ra tiếng như kẻ mộng du.

Có vài ba lần chị định nói với anh chồng về con gái 13 tuổi. Nhưng anh chồng chỉ về nhà khi đã say, đã khuya khoắt. Có dăm ba bận về nhà khi tỉnh, anh chồng lại đè chị ra giữa đất làm tình. Còn sáng sớm thì chị sợ lắm, chẳng dám hé răng điều gì, anh kiêng kị đàn bà mở mồm vào buổi sáng, anh bảo: “Hãm cặc”. Rồi chị cũng quên việc cô con gái. Chị đi chơi với đám bạn. Họ rủ chị đi ăn bún ốc, rủ đi ăn bún cua, rủ đi mua sắm, mồm mụ nào cũng chập chờn ruồi bâu, vì mùi mắm tôm khắm lặm cả 5m. Mấy bà bạn lôi chị ra, dí đám quần lót vào mặt “Ngắm đi!” họ ra lệnh, chị nhìn mê mải, chị thấy chúng nó đẹp quá. Những chiếc quần nhỏ nhắn xinh xinh, mầu sắc sặc sỡ, giá mà có làm khăn trải bàn cũng đẹp ra trò. Lũ bạn lại nhấc một đống xu-chiêng ngang mặt chị, quát: “Nắn quả xem, vừa cái nào thì nhanh nhả lên, để đi tiếp” Chị sờ nắn nhè nhợ những chiếc đệm mút, thấy chúng mềm mại như lông con mèo con, chị vô tình đưa lên mũi ngửi, mơ màng. Chị chẳng dám chọn cái nào, vì chúng đẹp quá, chị chỉ muốn ôm tất về nhà, nằm đè lên chúng mà hít hà, ngắm nghía, mà ngủ. Chị chợt nhớ ra anh chồng chưa bao giờ mua đồ lót cho chị. Anh chỉ cho tiền chi phí. Chị mua đồ mới, anh có hỏi, có đập nát mặt. Chị mông lung nghĩ nát nước nát cái. Lũ bạn lại khào khào lên ôm một đống đồ lót mang về. Lại he hé cười bàn tán lão chồng sẽ thích kiểu này, sẽ ưng kiểu kia. Chị nhìn. Bấm bụng. Chị yêu chồng. Cái bọn đàn bà đã yêu chồng là chỉ muốn chồng vui. Có đứa đeo đủ loại dây nhằng nhợ đồng, sắt vào chỗ kín để kích thích trí tò mò thằng chồng. Có đứa đi tỉa tót nhuộm màu tạo kiểu dáng cho chỗ kín, để thằng chồng hứng thú, ngắm nghía. Có đứa đi phẫu thuật, ghép da nhìn cho trẻ trung gái tơ. Ôi thì đủ cả. Đấy là chúng bạn của chị nói thế, kể thế, chứ chị có biết đấy là đâu. Chị 26 tuổi. Có kinh đầu năm 13. Yêu anh đầu 13. Lấy anh giữa năm 13. Đẻ con cuối năm 13. Chị 26. Già đâng. Mắt sâu. Tóc rối. Da dầy sình. Chị già thật à. Chị buồn. Lo lắng một ngày chồng mang con đàn bà xinh đẹp khác về nhà.

Bốn.

Trời hôm nay như động đất. Gió vù vù u ám, chắc lại bão giông gì đấy. Chị ngồi ở nhà. Con gái chưa về, anh chồng cũng chưa về. Chị lơ đãng ngắm căn nhà rộng thênh thang đầy vật dụng. Cô con gái về, tóc tai rối bù xù, quần áo rách tả tơi, lại thêm nhiều vết cào xước, chị xăm xoi người nó, gặng hỏi. Cô chỉ cười. Mắt trong veo. Hôn lên má chị bằng đôi môi đỏ tươi. Cô đi lên cầu thang. Chị nhìn theo, lòng không yên ổn. Dạo này thời tiết lạ lắm, cứ sầm sập mây đen kéo đến là mưa tức thì. Mưa. Con bé nhà chị lại đi ra sân thượng, tụt quần áo rồi cười. Mấy lần chị bắt cô vào nhà, chị sợ cô cảm. Chị không sợ người ta nói cô điên mùa. Chị không sợ người ta nói cô điên tình. Cô còn nhỏ. Cô 13. Mắt trong veo. Cô còn quàng khăn đỏ. Cô còn hát quốc ca, đội ca trong giờ sinh hoạt. Chị nhớ đến lần cô ốm. Chị kéo cô vào nhà. Mắt cô xanh lét. Da cô không còn trắng hồng mà tím tái như da người treo cổ. Tóc cô xơ xác. Môi cô thâm quạch. Nhìn cô lúc đấy rất giống bà ngoại chị. Bà ngoại chị bị điên tình. Bà ngoại ăn nhằm bả chuột. Chết. Da bà, môi bà, tóc bà gần y chang con gái chị khi ốm. Chị sợ bà. Đâm ra ghét bà. Chị ghét con gái chị ốm. Cô làm chị nhớ đến bà. Kinh. Phát kinh. Chị nhổ nước bọt đầy sàn nhà khi vào phòng chăm con. Mưa. Chị kéo con vào phòng. Đóng cửa lại. Con gái nhìn chị không cười. Cô thản nhiên vuốt tay xuống dưới háng, đưa lên chị nhìn, dòng nước mưa lẫn màu đỏ của máu lênh trên những ngón tay xinh xinh của cô. Chị chột dạ. Cô nhìn. Nhìn chị rất lâu. Rồi lại cười. Lại hát những bài con sâu con bọ con chuồn chuồn. 13 tuổi chị có cô. 13 tuổi chị không hát con sâu cái kiến, con bọ chuồn chuồn. 13 tuổi chị thuộc về anh chồng, người đàn ông duy nhất, hừng hực sức voi sức gấu. Chị có cô khi 13.

Chiều!

Anh chồng về, không say, có vẻ gì đó phơn phởn, chắc lại vớ phải vụ gì bạc triệu. Chị hào hứng lôi đống đồ lót ra thử. Chị tơn tớn mặc cái quần lót hoa hòe hoa sói vừa mua được vài tiếng dưỡn dẹo trước mặt chồng. Anh chồng khằng khặc cười, tợp ngụm rượu rồi “Chẹp!” rồi “Mẹ mày khá, ngày càng mô-đen, phải thế chứ!” Chị lại đi vào, lôi cái áo nịt ngực ra khoe, nhìn đã chán ngất, chỉ thấy cái áo đèm đẹp hồng hồng, chứ núm vú thì làm đếch gì còn, ngực nhão xệ rồi, chỉ đẻ một đứa thật đấy, nhưng làm đếch gì có ngực. Chồng tút thêm ngụm nữa, vẫn khen “Đẹp! Mẹ mày được đấy!”

Rồi như sực nhớ ra, anh chồng ngoắt ra hỏi: “Hết bao nhiêu tiền?” Mặt chị đang phơi phới, nghe thấy anh hỏi, khựng lại, mắt lấm lét, lí nhí: “Hai triệu, mình”. Anh chồng quăng cốc rượu vào tường cái choang, lao về phía chị, túm tóc, quật xuống đất gầm lên: “A, con đĩ, mày giỏi, mày định phá hoại tiền nhà ông à?” Cứ như vậy, anh chồng ôm đầu chị đập bồm bộp xuống đất, hàng xóm đổ xô lại bâu xung quanh cửa nhà, nhòm ngó. Chẳng ai can đâu. Vợ chồng nhà này đánh nhau như cơm bữa, vài chục phút nữa lại ẩy nhau xuống nền đất làm tình ngay. Ôi dào! Dân tình nhòm cho bổ mắt. Với lại, cái mảnh đất này nó là thế, toàn dân anh chị trôi dạt về. Thằng nào cũng dăm ba vết chém trên mặt, nhìn cứ như tranh lập thể, siêu thực. Rõ gớm. Ngay sau trận đòn, anh lại vạc chị ra nền nhà mà cưỡi. Chị im lặng hưởng thụ lối làm tình động vật. Chị thấy điều đó là đủ, là hạnh phúc với người đàn bà khô rang nẹp tép như chị. Chẳng biết sao chị lại nghĩ đến cô con gái trong lúc nồng nã này. Chị hổn hển ngắc ngứ: “Con bé dạo này nó...”. Chị im lặng, không nói tiếp được. Anh chồng hổn hển: “Cặc! Nó điên, cho đi mẹ Châu Quỳ. Nó điên như bà mày là cùng”. Nói đến đấy, anh chồng trợn mắt gục lên người chị. Chị thấy chồng im, để anh ngủ. Chị nhớ ra đây là lần đầu tiên chị thấy anh gần gũi kết gắn với chị cả trong giấc ngủ. Anh nằm ngủ trong tư thế giao hoan. Đời chị chỉ biết anh, gắn bó với anh như con chó, anh mắng chửi đánh đạp, nhưng chưa bao giờ hắt hủi chị. Nhưng mà chị vẫn lo lo, lo một ngày anh đưa một người đàn bà đẹp khác về. Anh đã qua đêm với 130 người đàn bà, biết đâu, người thứ 131 anh lại đưa về, rồi hắt hủi chị. Chị nằm yên, nghĩ lan man, giấc ngủ mệt nhọc kéo đến, chị thiếp đi.

Chị giật mình thức bởi tiếng cười trong veo của con gái. Trời đang mưa, sấm chớp ầm ầm. Con bé chắc lại trần truồng. Chị ngó thấy cô bên bụi chuối, đọt hoa chuối đỏ rực. Cô hát. bài hát về con sâu cái kiến, bài hết về loài bọ chuồn chuồn “Ngủ ngoan đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi. Ngủ ngoan đi nhé à ơi”. Chị bật cười ngây ngô, chị hất chồng xuống đất, chạy ra vườn với cô. Cô nhìn chị ngạc nhiên. Cô đưa hai tay ra rờ chỗ kín của chị. Nó nhơn nhớt, không có màu đỏ như cô. Cô bật khóc. Đám tóc rối bết lên khuôn mặt trắng xanh. Môi tươi bắn máu. Chị tóm lấy tay con ôm chặt vào lòng. Cô khóc ngất. Như có ai đó đánh đau oan ức. Như tình nhân phản bội. Như ai giật mất món quà yêu quý. Cô nấc từng hồi. Chị vuốt tóc cô. Chị hát: “Ngủ ngoan đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi. Ngủ ngoan đi nhé à ơi”. Cô nhìn chị, cô cười rồi hát khe khẽ. Chị đưa cô lên sân thượng. Leo ra ngoài lan can. Mưa rất to, sấm chớp đùng đùng. “Ngủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi. Ngủ ngoan đi nhé à ơi”. Mưa. Mưa. Trời rất cao. Và xa.

ĐÌNH ĐÌNH (Hà Nội Tháng 6/2006)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Mười Một 20214:08 CH(Xem: 11929)
Chúng tôi đang ngồi trên bãi cỏ ven bờ hồ Xuân Hương, ngắm mặt nước phẳng lặng như chiếc gương khổng lồ. Bãi cỏ xanh dày mềm mại, sạch sẽ êm ái giống một chiếc đệm tuyệt hảo. Đầu tôi chợt nảy ra ý nghĩ, nếu bây giờ mà hai đứa tuột phăng quần áo, cùng nhau lăn lộn, làm tình trên đó thì thú biết bao. Nhưng trên con đường vòng quanh hồ, buổi sáng người xe vẫn thong thả qua. Không ồn ào gào rú như nơi thành phố chúng tôi sống. Những người, những xe lướt đi, tiếng động cơ như vọng về từ nơi xa lắm…
01 Tháng Mười Một 202111:35 CH(Xem: 11136)
Với thời gian, đất nước dung thân sẽ là mồ chôn của nền văn chương bại trận. Hết một thế kỷ, những viên ngọc văn chương chiến bại sẽ bị rong rêu phủ kín dưới đáy đại dương, trong ngõ ngách u tối của một chiếc tàu đánh đắm. Những người trẻ không cùng ngôn ngữ sẽ không ai tìm đọc những áng văn mượt mà óng ả của ông Catca. Có lẽ những nhà nghiên cứu sử sẽ dùng máy móc hiện đại để làm công việc dịch thuật nhưng làm sao máy có thể đọc giữa những hàng chữ để hiểu được thâm thúy câu truyện?
19 Tháng Mười 20217:06 CH(Xem: 12273)
Anh không mất công hay thì giờ gì mấy để làm quen với cô. Vài tuần trở lại đây, anh để ý thấy cô bắt đầu chạy trong công viên này và nhiều lần ngồi nghỉ ở cùng một chiếc ghế đá với anh. Cô không tỏ ra e dè gì khi phải chia chỗ ngồi với một người đàn ông xa lạ. Mỗi lần tình cờ cùng ngồi xuống băng ghế đá, cô đều nở một nụ cười khá thân thiện với anh. Nụ cười của cô đặc biệt ở chỗ là tuy rất dễ mến, nó không có vẻ gì mời gọi một cuộc nói chuyện nào cả. Nó không tắt ngúm ngay làm cho anh cụt hứng, nhưng nó cũng không kéo dài để anh có dịp bắt chuyện với cô. Tuy vậy, anh không muốn tỏ ra là một kẻ thiếu lịch thiệp, không phải đợi cơ hội mới cho thấy rằng mình cũng có khiếu ăn nói. – Chào mừng cô đến với công viên Griffith —Một hôm anh quyết định đi xa hơn những nụ cười xã giao.
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 12257)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 12186)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 11405)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10866)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12740)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 12994)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10766)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.