- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MỘT ÁNG MÂY TRÔI ĐỦ NGẬM NGÙI

09 Tháng Sáu 20234:29 CH(Xem: 26762)
XA CACH- TRANH DINH TRUONG CHINH
Xa cách - tranh Đinh Trường Chinh


Thái Thanh

MỘT ÁNG MÂY TRÔI ĐỦ NGẬM NGÙI

Con gái tôi thích ăn canh ổ qua xắt mỏng nấu với tôm, khi chín bỏ chút hành ngò rắc chút tiêu, món ăn ngày xưa của mẹ con tôi hay nấu nhưng bây giờ tôi lại hay nấu canh rau mồng tơi với tôm vì bọn trẻ con thích món này hơn chúng chê canh ổ qua đắng.

Ngày xưa, mỗi lần cúng giỗ nhà tôi hay nấu canh ổ qua nhồi thịt, món này ba má tôi đều thích ăn, cả chúng tôi cũng hưởng  ứng nên ngày thường cũng nấu. Sau 75 lại ít có vì thời khốn khó mà, thứ gì cũng không dễ có mà ăn.

Tôi bây giờ cũng sướng vì ở tuổi 60 đã không vật lộn với cơm áo gạo tiền nữa rồi. Con gái thật giỏi nó quán xuyến hết mọi việc, nó mua đồ ăn đầy đủ, trái cây cũng toàn loại ngon, nó luôn dặn mẹ ăn ít cơm lại, ăn nhiều thức ăn và củ quả cho tốt sức khỏe. Tôi thích xoài cát hơn măng cụt, thích ăn mít Việt Nam hơn mít Thái, thích Sầu Riêng hơn Thanh Long, thích chuối mốc hơn táo ... toàn mấy món ngọt mà lại rảnh để ăn tôi thưởng thức tận tình nên tròn quay.

Dù là trong tay không tiền bạc gì nhiều nhưng tôi thấy mình may mắn hơn nhiều người. Nghĩ mà thương ba thương má mất sớm, mất khi thời thế khó khăn và con cái đứa nào cũng bận bịu mưu sinh không phụng dưỡng ba má vẹn toàn, nên giờ tôi thấy ai đã lớn tuổi mà còn ba còn mẹ là hạnh phúc lớn.

Ở Sài Gòn bây giờ ăn rau sống ngon đắt hơn ăn thịt. Về già tôi thích ăn rau hơn. Nhớ hồi xưa vào những năm 85 -86 mỗi lần mua rau sống ngon về ăn ba tôi hay bảo để phần cho má vì má rất thích ăn rau sống nhưng hà tiện khồng mua rau sống chỉ mua thịt cá theo ý thích chồng con và cũng để ăn cho đủ bữa.Tôi giống má tôi cái tánh hà tiện, nên có cho tôi sống trên đống vàng tôi vẫn hà tiện vì tôi lớn lên trong thời kỳ khốn khó của gia đình và xã hội. Mỗi lần rửa rau, tôi nhớ má tôi dạy cách rửa cho rau sạch mà ít hao nước, hồi còn ở Qui Nhơn cái nước rửa rau tôi còn dùng để tưới cây nhà trồng nữa; tôi ít khi dùng máy lạnh khi dùng quạt hay đèn thì tắt ngay lúc hết dùng không phí phạm điện nước hay mua sắm bừa bãi bỏ phí mà không dùng. Quần áo của cháu ngoại, tôi tỉ mỉ khâu lại chỗ rách và luồn lại dây thun cho nó mặc, đồ còn mới thì cu em mặc đồ của cu anh để lại hoặc đem cho chứ không vất đi ... Hồi còn trẻ buôn bán ở chợ, các chị hay ví tôi thuộc loại phụ nữ: có 9 đồng ráng một đồng nữa cho đủ 10 là vậy. Chắt chiu là thế, rồi một trận hỏa hoạn xảy ra, chợ cháy tôi mất sạch trong phút chốc.

Đó là một trong những biến cố trong đời tôi thôi nhưng về già tôi dần an ổn nên tôi thấy thương người khốn khó hơn, thấy cô giáo của cu Ben cháu tôi vào Sài Gòn sống tự thân tự mình, không có nội ngoại, nhà ở lại là nhà thuê lại thêm con nhỏ nữa ... Tôi thương lắm ... nên hay tìm cách giúp. Tôi nghĩ cái quan niệm của nhiều người, rằng là không đụng đến cháu để vui vẻ thảnh thơi cho mình tuổi già ... tôi thì tôi không như vậy đâu.Tôi nghĩ làm gì đó giúp đỡ được phần nào cho người mình thương là hạnh phúc. Tôi học cái tính này từ ở ba tôi, ba  thường hay giúp người nhưng tôi lại mang cái tánh hà tiện nên không tốt bằng ba tôi đâu. Ba là nhất nhưng ba lại khổ suốt cả cuộc đời không an nổi.

Tôi cũng có những người bạn hiền lương ngoài đời nhưng sao họ cứ khổ hoài không dứt cho đến lúc lìa trần. Tuy vậy tôi  vẫn  tin nhân quả nên nghĩ rằng ai sướng hay khổ đều bởi do nghiệp duyên của mỗi người có tự muôn kiếp trước.

Hồi mới ra chợ buôn bán, tôi bán gần hàng bác Ba. Bác tốt bụng hay thương người, sống thẳng thắn hiền hòa. Hồi trẻ bác cực lắm, cha mẹ mất sớm phải bươn chải nuôi em, lớn lên làm dâu trong gia đình khắc nghiệt, bác làm quần quất từ sáng đến tối. Vậy mà khi có mang đứa con đầu, thèm chua hái một trái ổi trong vườn ăn bị mẹ chồng đánh bằng roi tre toi tả. Sau khi bà mẹ chồng mất, chồng đi tập kết ra Bắc bác tần tảo nuôi con cho ăn học nên người nhưng chị con gái bác lại yêu một người nghiện ma túy, bác ngăn cản cuộc hôn nhân này khiến cặp  đôi này đã uống thuốc quyên sinh, bác mất toi đứa con gái yêu thương của mình trong đau khổ dằn vặt suốt cả đời. Bao tình thương còn lại, bác dành cho con trai con dâu và cháu nội. Nhà cửa, tiền bạc lẫn mua sắm cho con cho cháu đều một tay bác, vợ chồng anh con trai bác được thừa hưởng không phải làm gì thêm để tạo dựng cơ nghiệp, cứ lâu lâu chị con dâu ra phụ bán hàng cho mẹ chồng, trưa bà mẹ chồng đều thức canh hàng cho con dâu được ngủ chứ mẹ thì thức.  Thương con vậy mà cuối cuộc đời thấy bác ... cô độc, buồn chứ không vui.

Tôi cũng có một người bạn rất thân. Hai vợ chồng anh có một đứa con trai duy nhất. Anh sống lương thiện hay giúp người, cả cuộc đời chưa biết làm hại ai, cũng không sát sanh hại vật, chỉ thiếu sót là anh chưa biết Phật pháp. Hôi còn trẻ đi đâu anh cũng đèo cái thằng con trai cưng đi, nó học lên trung học, lên đại học cũng ba đưa đón. Vậy mà không hiểu sao khi tốt nghiệp đại học cháu tự nhiên lại bị tâm thần, dù không hề bị té ngã hay một cú sốc gì. Gia đình chạy chữa tất cả bệnh viện đều không khỏi, mỗi lần lên cơn là nó cầm cây rượt đánh ba nó tàn nhẫn ... Nghe người ta bày, "thôi thì hãy đưa cháu chữa theo tâm linh đi" nhưng vợ anh giờ thì tu Phật, ngày nào cũng nghe băng đĩa thuyết pháp hết nhưng lại phản đối cho rằng chữa bệnh theo tâm linh là mê tín. Nên đứa con vẫn không tỉnh trí lại khiến anh phải ở riêng cho an. Nhưng không an nổi vì anh bị tai biến nặng đến đớ lưỡi không thể nói được nữa. Có nhà có vợ có con nhưng tuổi già thì lại cô độc ...

Còn nhiều câu chuyện thương tâm từ những người sống quanh tôi, khiến tôi đâm sợ cuộc đời này, đôi lúc tôi vớ vẩn nghĩ rằng làm con chim, con trâu, con cá lội mà sướng hơn con người ...

...Học được  pháp Sám hối trong nhà Phật.  Hầu như ngày nào tôi cũng sâm hối những lỗi lầm của mình. Lỗi xưa đã đành mà lỗi nay cũng chưa dứt được ...  Tôi đi gần cuối con đường mà vẫn cứ loanh quanh chưa tìm được cho mình lối thoát, chưa chọn được cho mình một minh sư để dắt dẫn mình đi.

Cho đến khi đọc bài viết cuối củng của Ni Sư Hạnh Đoan tôi ngơ ngẩn cả ngày. Duyên và Nghiệp dắt dẫn cho con người đi thọ báo kinh khủng quá, những oan khién từ muôn kiếp trước đổ ra trước khi Ni Sư rời hẵn cõi tạm này như chủ nợ đến đòi gấp rút chứ sợ con nợ trốn mất. Ni sư viên tịch chỉ mới 65 tuổi bằng tuổi của tôi bây giờ, Ni Sư phúc đức nên hoàn thành xong sứ mệnh còn tôi chưa thể đi nên chờ lãnh quả.

Tôi nhẩm lại mình ngay giờ Tôi cần phải chuẩn bị tư lương cho mình, dù là trễ quá rồi nhưng vẫn còn hơn không. Phải dứt ác hành thiện. Một người tu tập, hiểu lý nhân quả, đạo quả viên thành như Ni Sư Như Thủy, Ni Sư Hạnh Đoan còn phải trả quả đau đớn như vậy thì mình phải cố gắng cả triệu lần hơn nữa. Bây giờ tôi quyết định chọn cho mình pháp môn Tịnh Độ, không còn thời gian để loay hoay nữa rồi và thật lòng tôi không còn lưu luyến chi cái cõi ta bà này nữa làm gì.

Tôi nhớ đến ba tôi, một người hiền đức như ba đi nhanh quá không kịp nhìn mặt người thân, không một đứa con nào rót được cho ba ly nước lúc nằm bệnh ... tất cả là nguyện vọng của ba. Ba không muốn làm phiền ai cả, ba muốn rời thế giới ta bà vì ba thấy được bể khổ của cuộc đời này nhưng ba đi nhanh quá như vậy liệu rằng linh hồn ba có được an? Bây giờ ba tôi đang ở đâu?
Tôi nhớ má tôi, má sợ chết ngần nào nhưng rồi cũng đến lúc đi. Những ngày cuối trầm kha bệnh tật liệu sống có còn gì để tha thiết nữa đâu nên đi là nhẹ nhất nhưng má lại không đành lòng.
Cả chị Cúc của tôi Ni Sư Liên Đoan cũng vậy. Trước khi chết chị cũng đau đớn oằn mình vì bệnh tật, bị hất hủi cô độc đi về phía cuối dù chị là ni trưởng của chùa.

Nghiệp chướng thật nặng nề!
Cuộc đời này có rất nhiều chuyện không thể vẹn toàn lòng người.

Mùa Phật Đản năm nay tôi không về chùa cũng chắc rằng không ăn chay, tôi còn nhiều thiếu sót ... Tâm tôi thật lòng muốn xa rời những nghiệp ác mà tu dưỡng nghiệp lành. Nghĩ đến cái chết tôi thường nguyện:
" Con sống bao lâu không quan trọng, chỉ xin cho con được chết sạch, chết an và chết tỉnh"*

Tôi vẫn luôn trì kinh Phật mỗi ngày, luôn niệm Phật và Hương quê Cực Lạc luôn nằm trong ước nguyện sâu kín riêng mình./.

Thái Thanh
Sài Gòn mùa Phật Đản năm 2023
(*câu Sư Giác Nguyên)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Mười 202512:14 SA(Xem: 2358)
Gặp gỡ trò chuyện với hậu duệ của cụ Mai Khắc Đôn, nghe kể một vài kỷ niệm về Hoàng Phi Mai Thị Vàng (Vợ vua Duy Tân, con gái của quan thượng thư Bộ Lễ Mai Khắc Đôn
14 Tháng Mười 202510:03 CH(Xem: 2327)
QUẬN CAM, California (Việt Báo) -- Nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã thanh thản từ trần lúc 10:05 Quốc Sỹ đã thanh thản từ trần lúc 10:05 giờ sáng ngày Thứ Ba 14/10/2025 tại một bệnh viện ở Quận Cam, California, theo tin từ gia đình họ Doãn. Nhà văn Doãn Quốc Sỹ lấy tên thật làm bút hiệu. Ông sinh ngày 17/02/1923 (nhằm ngày Mùng Hai Tết Quí Hợi) tại xã Hạ Yên Quyết, Hà Đông, ngoại thành Hà Nội. Như thế, nhà văn ra đi khi được 102 tuổi, theo tuổi ta là 103.
13 Tháng Mười 202511:02 CH(Xem: 3268)
Có những cơn mưa không chỉ rơi xuống mặt đất, / mà còn rơi vào bên trong con người. / Mưa Cuối Cùng là một cơn mưa như thế — / cuối cùng của Thời Gian, / và cũng là khởi đầu cho một cuộc rửa tội của Linh Hồn. / Trong tiếng mưa, Thi Sĩ nghe được tiếng dội của nhân loại: / những bước chân thất lạc, những linh hồn không còn chốn trở về, / và câu hỏi âm thầm về ý nghĩa của cuộc hiện sinh. /
13 Tháng Mười 202510:35 CH(Xem: 3013)
Duyên ngộ giữa tôi và Thụy Khuê lạ lùng như một sự ngẫu nhiên được an bài sẵn, chỉ đợi ngày tháng chín muồi là lóe lên như sao băng. Sự hiểu biết của Thụy Khuê, với tôi bắt đầu từ năm 2 đại học, hồi đó tôi khá mù mờ về văn học Việt, ngoài hai cái tên nổi tiếng đến mức quen thuộc là Nguyễn Huy Thiệp và Bảo Ninh thì tôi không đọc ai, đúng hơn là mấy ông thầy, mấy đứa đàn anh khóa trên chỉ nói về hai người đó với sự ngưỡng mộ tới cuồng tín. Tôi kén văn học Việt bởi sự khó chịu ăn vào máu thuở học sinh, suốt ngày phải đọc mớ văn học cách mạng mà vẫn phải cố khen, tán láo để lấy điểm cho bài thi, đợt thi vào khoa viết văn, tôi lại phải ca tụng Chí Phèo của Nam Cao dù tôi đọc truyện đó tới phát ngán, nói thẳng, đọc xong tuyển tập Nam Cao, tôi thấy tay nghề viết của ông chỉ ở mức trung bình khá, văn thô, trần trụi, tả thực nhưng ngôn ngữ chưa sắc, thiếu biến hóa, tầm nhìn vẫn mơ màng, thành ra hồi đi học tôi chỉ đọc phần văn học nước ngoài, cứ dính mắt vào văn học Việt là buồn ngủ...
13 Tháng Mười 202510:11 CH(Xem: 2639)
Viện Bảo Tàng The Getty toạ lạc tại thành phố Los Angeles, CA, USA. đã tổ chức một buổi triển lãm hy hữu kéo dài từ tháng 6 đến 28 tháng 9 năm nay, 2025. Buổi triển lãm có tên là "Queer Lens" tập trung vào chủ đề Lịch Sử Nhiếp Ảnh của Người Đồng Tính là một cuộc trưng bày thật đặc biệt và vĩ đại của Viện Bảo Tàng to lớn và nổi tiếng ở Nam California, Hoa Kỳ này. Hơn 270 bức ảnh thể hiện những biểu hiện về giới tính và tình dục qua hai thế kỷ đã xuất hiện như một khiêu khích mà chỉ Viện Getty mới đủ can đảm để dàn dựng. Phải mất gần 6 năm để chuẩn bị, sưu tầm, cùng những cố gắng và nỗ lực của nhiều người, buổi triển lãm mới được ra đời.
13 Tháng Mười 202511:02 SA(Xem: 2625)
Cuộc khủng hoảng môi trường xuyên biên giới này đã ảnh hưởng đến sông Mekong, và các chuyên gia cảnh báo rằng chất ô nhiễm có thể lan tới cả Biển Đông.
13 Tháng Mười 20259:10 SA(Xem: 3429)
có thể hy vọng sẽ ghim vào thể xác để rồi xác định được phương vị tìm thấy trong cùng thẳm kiếp người lý lịch tôi thất tung từ lúc tổ tiên đã hòa tan vào bóng tối.
13 Tháng Mười 20258:49 SA(Xem: 3121)
Nổi Buồn của Phản Kháng (The Melancholy of Resistance): Trong một thị trấn nhỏ tăm tối, lạnh lẽo, gần như bị bỏ quên ở vùng nông thôn Hungary, mọi thứ trôi qua trong sự trì trệ, u ám và vô nghĩa. Người dân sống lặp lại từng ngày, giữa rượu, tin đồn và nỗi sợ mơ hồ về điều gì đó sắp xảy ra — một sự tan rã nào đó mà không ai dám gọi tên.
13 Tháng Mười 20258:28 SA(Xem: 2673)
Mùa Nobel đang nở rộ với các giải thưởng danh giá nhất trong nhiều lĩnh vực chuyên môn như Vật Lý, Hóa Học, Y Khoa, Văn Chương, Hòa Bình đang lần lượt được công bố. Sự thú vị tuyệt vời trong mùa phát giải Nobel là hầu hết người trúng giải đều thật sự xứng đáng là những nhân vật tinh hoa thời đại. Giải Nobel Văn Chương năm nay đang xoáy vào đề tài “hoang mạc tinh thần” hay “sa mạc vô tâm”... nói đến thân phận con người giữa vòng xoáy của sự cô độc trong cơn tuyệt vọng gần như tận thế của tâm hồn. Trước nỗi tuyệt vọng đầy cuồng nộ của phương Tây và nhẹ nhàng hơn ở phương Đông mình thử làm người cưỡi ngựa xem hoa, đi tìm vài giọt sương Thu trong cơn khát cháy...
13 Tháng Mười 20258:14 SA(Xem: 3602)
khi mô rảnh anh nhớ về thăm huế kẻo huế chờ cây khế ngọt rụng bông bữa trước em có ngồi bên lu nước con lăng quăng quẩy nhẹ chút tang bồng