- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

RẮN

20 Tháng Ba 20235:55 CH(Xem: 6196)
Lời Của Đá - tranh LêMinhPhong2023
Lời của đá - tranh Lê Minh Phong
Sơn dầu trên bố 2023)

 

 

 

Uyên Lê      

RẮN   

Truyện ngắn      

 

 

Lần đầu tiên anh đến, Mẹ chỉ nhìn anh một lần, từ góc nhà rồi im lặng.Trong khi cô quấn lấy anh, mắt môi ngơ ngơ chìm đắm.

Đêm đó, nằm cạnh cô, mẹ khẽ khàng nói;

- Khí chất nồng nàn, nhưng tính cách rất lạnh. Mắt rất lạnh nhưng tia nhìn lại giấu kín. Tia nhìn giấu kín, nhưng sắc bén như dao, xuyên thấu tâm can người khác. Con mắc nợ tiền khiên với người này.

 

Cô co người lại, nhìn mẹ cảnh giác.

- Mẹ, mẹ không thích anh ấy.

- Mẹ chỉ thấy sợ. Và mẹ thấy thương con - Mẹ thở dài.

 

Đêm đó, cô chỉ mơ thấy rắn, rắn bò thành búi trên đường cô đi, khi cô bước qua, rắn ngẩng đầu ngước nhìn cô bằng đôi mắt hẹp lờ đờ lạ kỳ, nửa lạnh lẻo, nửa giễu cợt. Nửa đêm tỉnh giấc, cô lạnh toát hết người, tay chân co rút. Chưa bao giờ cô thoát khỏi nỗi sợ rắn từ trong tiềm thức. Mỗi giấc mơ rắn đều làm cô bồn chồn bức rức mấy ngày liền.

 

Ác mộng của cô gắn liền với rắn, Một lần cô mơ thấy rắn, cô vất vả lăn lộn ú ớ không thành tiếng, mẹ lây cô dạy và hoảng hốt chỉ lên trán cô. Nơi vầng trán mịn màng và sáng bóng hằn một đường rãnh đen chạy dọc theo chân tóc. Từ đó cô phải để mái ngố để che đường nhăn mờ tối kỳ lạ trên trán,

 

Khi đó cô bắt đầu yêu anh.

 

Không đêm nào cô không thao thức hồi hộp đợi anh. Cô nằm xoay lưng lại phía mẹ, mở màn hình chat và đợi chờ anh .

Mẹ cô nằm bên cạnh , lim dim chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô không nhìn thấy mẹ, cô không còn biết mình đang ở đâu. Cô nhìn trân trân vào khẩu độ của webcam, đôi mắt đờ dại vì si mê, Từng chữ một, từ anh, hiện ra trên màn hình:

 

Cô run rẩy toàn thân khi anh nhẹ nhàng gõ lên bàn phím;

- Em đây rồi. Tôi nhớ em.

Chỉ cần như thế, người cô đã ướt đầm và môi hé mở khô rốc. Tim cô đập rầm rập trong lồng ngực, và cô bắt đầu mấp máy môi, gõ như mưa trên bàn phím những lời nhớ nhung cháy khát.

......................

 

Rằm tháng 2 là vào dịp lễ cắt tiền duyên, sau rằm tháng Giêng chỉ dành cho lễ cầu an, khắp các chùa rộn rịp chuẩn bị cho 2 đợt lễ lớn sau Tết nguyên tiêu.

 

Cô đồng ý theo mẹ đi lên chùa vào dịp rằm. Hơi nóng sau mùa Xuân đã tỏa ra bức bách, là đà trên mặt lớp đất đỏ bazan dẻo quánh chân người. Chùa nằm sâu trong núi, đường lên ngoằn ngoèo, men theo rặng cây Anh đậu vẫn nở luyến tiếc những chùm hoa ánh sắc hồng cuối mùa xuân, hơi gió núi lành lạnh, dễ chịu, làm tâm trạng cô có chút bình an.

 

Dạo này cô thường xuyên mất ngủ, vì anh liên tục đi xa, những chuyến đi xa mịt mù không hẹn trước, không tăm tích, không dấu vết, không một tia sáng xanh trên màn hình. Cô liên tục uống thuốc ngủ, và mơ những giấc mơ tăm tối loáng thoáng hình thù loằng ngoằng lạ lùng, những hình thù biết trượt trên ngực cô, lạnh lẻo và đông cứng, nặng nề mà đặc quánh, dính dấp như keo dán. Buổi sáng, cô mở cúc áo, kéo xuống quá eo lưng, nhìn đăm đăm vào những vệt xám xanh mờ mờ chạy quanh ngực mình, thở dài. Như đường bò trườn của lũ rắn!

 

Trong sân chùa đã ngập tràn nhang khói và những khuôn mặt thất thần lơ láo, hoặc u trầm chịu đựng, giấu kín, chút le lói tia sáng thành kính như mẹ cô.

 

Hơn chục người, nửa quỳ, nửa ngồi xếp bằng nơi chánh điện, chân cô chạm vào sàn gạch bông lạnh, mùi lạnh sạch sẽ, tinh tươm, xộc thẳng vào ruột cô, gây ra chút nhộn nhạo. Cô bình thản đảo mắt nhìn khắp các pho tượng, cô thích ngay các pho tượng không được thếp vàng, màu sắc da thịt vì thế gần như thật, hồng hào, gần gũi và dịu dàng, và có chút gì đó xót thương.

 

Trộn lẫn tất cả âm thanh rì rầm, khói nhang lãng đãng, tiếng áo quần nâu mộc sột soạt, có ai đó thút thít suýt xoa, vài thân hình xiêu vẹo , nghiêng ngã, thứ hỗn hợp mờ mịt quấn lấy cô, trùm lên cô như bao bọc cô trong mùi thuốc phiện.

 

Một bóng áo vàng tiến đến trước mặt cô, tiếng rầm rì ngân nga rõ dần, cô không vội mở mắt, mùi hương băng phiến trộn lẫn mùi gỗ mục xộc ra, thật dể chịu. Một bàn tay mát dịu, dầy dặn, đặt lên đỉnh đầu cô, tiếng mẹ loáng thoáng, xót xa:

- Con ráng chịu khó một chút, Sư thầy bắt quyết, trừ tà ma.

 

Cô mĩm cười, ngạc nhiên vì cơ thể bỗng bùng lên trong nhận thức lạ lùng, làn hơi nóng chạy xuyên qua thân thể, lan từ đỉnh đầu đến tận ngóc ngách ngón chân. Ngón chân của cô, co duỗi tù túng trên nền gạch, bắt đầu cựa quậy. Một làn hơi nóng nữa, trượt từ trán, đến thẳng nhân trung và viền môi.

 

Sư thầy cúi đầu thật thấp, mắt chăm chắm nhìn vào đường rãnh nhăn màu tối vắt ngang trán cô, mỗi lúc mỗi hằn sâu thêm trên vầng trán mịn sáng như một vệt mây bão cắt ngang đường chân trời. Hơi thở dài như hắt ra khỏi ngực của cô chợt ngưng đọng lại, vệt tối mờ trên trán không ngừng di chuyển ngoằn ngoèo trong đường đi co rút của một con rắn đang do dự.

 

Nửa bài kinh tắt lại, tiếng chuông mõ dừng đột ngột nửa chừng, chuỗi tràng hạt bằng gỗ đứt tung tóe, xỗ xuống nền nhà, nảy lăn cồng cộc trong thinh lặng của kinh ngạc. Cả khu chánh điện đông cứng hải hùng, trên nền gạch bông, đàn rắn thân xanh óng như màu cỏ dại, vây lưng lấp lánh sắc vàng, luồn thật nhanh, trượt trên nền gạch bóng và lạnh len lỏi về phía cửa chính. Ai đó thét lên.

 

Nhưng cô không còn ở đó nữa! Cô đã lao như chạy, bước chân vấp váp, lóng cóng bàn chân nọ dẫm lên bàn chân kia, một con chim sẽ vàng óng đập cánh bay hoảng loạn trước mặt. Trái tim cô cũng đập thình thịch trong lồng ngực, hoảng loạn hơn con chim bé nhỏ bay trên đầu. Chân trần dẫm lên cỏ ba lá, dẫm lên những bông hoa chuông màu vàng xanh run rẩy, mặt trời chiếu thẳng góc trên đầu, và ánh sáng nóng rẫy của ban trưa thiêu đốt không khí nhẹ bỗng, đến tất thảy đều bay lên. Những chiếc lá khô bị đốt cháy cong mình rơi lả tả trên đầu cô , trên lưng cô, trên ngực cô trong lúc gió điên cuồng giật tung trận lá ra khỏi cành cây, ném vào không trung một trận mưa khô héo, và rầm rì, lúc xa lúc gần, xuyên qua trận mưa lá, xuyên trong cơn gió tháng hai lạ lùng nóng rẫy, là tiếng của anh, thầm thĩ, xuyến xao:

- Em, anh cần em!

 

Đến quá chiều,mọi người mới tìm ra cô. Nửa nằm, nửa ngồi, ngủ say mê mệt bên một hầm mộ đã từ lâu bỏ hoang, cỏ cao rậm rịt là nơi trú ẩn của bầy rắn lục vây vàng.

..............

 

- Mẹ à, đám đậu đỗ và hạt thóc mình đem về từ dạo rằm đến giờ chỉ lên được mỗi cây lúa, hạt đậu chắc đã chết thối trong đất rồi. Có sao không mẹ nhỉ?

- Chắc tại mẹ. Mẹ nôn nóng tưới quá nhiều nước.

- Đêm qua, con lại mơ!

- Con lại mơ thấy rắn à?

- Không, từ lâu con không mơ thấy rắn nữa. Con mơ cây đậu ấy trổ mầm từ ngực con, rễ đâm ngoằng ngoèo khắp cơ thể con, giống như những ngón tay màu xanh, và từ trên trán con một chiếc lá màu xanh, xanh non lắm, từ từ nở xòe ra, phủ hết khuôn mặt.

- Ồ, hay lắm, mẹ nghĩ đó là điềm tốt con ạ. Điều gì mẹ nguyện ước đã đậu rồi.

 

Cô nằm úp sấp ngực xuống mặt gạch lạnh.

Đã từ lâu, cô có thói quen này.

Và nước mắt một dòng từ từ chảy thật chậm xuống.

Đã 100 ngày.

Anh không trở về nữa.

 

Uyên Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 102476)
Tôi đưa nàng đi, như mộng du, ra khỏi thành phố. Ánh đèn đường và ánh sáng trong các loại nhà ở hai bên quốc lộ loáng thoáng hắt vệt ra. Chúng tôi chỉ còn vài giờ ở bên nhau. Trước mặt tôi, vài chục cây số nữa là vài ngọn đèo lớn, một cung biển đẹp, tôi biết đưa nàng đi đâu để không hoang phí vài tiếng đồng hồ quý báu này. Chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái tên Thu Sắc và chàng trai bị gọi là Thiền Sư. Hay chính nàng mới là Thiền Sư còn tôi đang sôi sục toàn thân nỗi nôn nao làm thú.
29 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 85372)
Vậy mà đã 54 năm kể từ ngày Liên Hiệp Quốc khai sinh Ủy Ban Sông Mekong [1957] và cũng đã 16 năm kể từ ngày thành lập Ủy Hội Sông Mekong[1995]. Trung Quốc đã và đang tiếp tục xây những con đập thủy điện khổng lồ chắn ngang dòng chính thượng nguồn sông Mekong, Thái Lan có kế hoạch chuyển dòng lấy nước từ sông Mekong, và nay lại có thêm dự án 12 con đập hạ lưu.
29 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90671)
Được tin Nhà giáo, nhà phê bình văn học, tiến sĩ Hoàng Ngọc Hiến  đã từ trần vào lúc 23h ngày 24.01.2011 tại Bệnh viện Hữu Nghị- Hà Nội, hưởng thọ 81 tuổi.
28 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 99950)
LTS: "Nhà Có Cửa Khoá Trái" là truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Trần Thị Ngh. trước 1975 của nền văn học Miền Nam. Sau mấy thập niên, đọc lại, truyện vẫn rất mới, gần gũi như khí hậu của Việt Nam. Hợp Lưu trân trọng mời quí độc giả và văn hữu vào thăm "Nhà Có Cửa Khoá Trái" của Trần Thi Ngh.
26 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114671)
Và thuở ấy chuyện lũ gà cổ tích Trò ú tim thú vị đến không ngờ Ai có biết về sau viên ngói vỡ Mây lỡ thì vẫn sấp ngửa trong thơ.
22 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 90532)
...Câu nói đó là một định mệnh. Tôi gọi định mệnh là hệ quả của một chuỗi liên tục những điều bất ngờ nhỏ dẫn đến một thay đổi đột ngột thật lớn. Chuỗi liên tục bắt đầu từ việc nhóm Hợp Lưu chọn chủ đề Yêu, bắt sang việc họ rủ rê tôi khá muộn màng, kéo theo việc tôi nhận lời tham dự trong khi tôi có toàn quyền từ chối. Chuỗi liên tục lại tiếp nối với chuyện tôi và anh cùng có mặt ở Coffee Factory sáng nay, rồi tình cờ anh ngồi cạnh tôi...
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109633)
sau những đụn cát những làng mạc sát biển gió muối đang đánh phới trắng biển rộng rãi xanh muối chát đậm và những lượn sóng thăm thẳm kỳ cùng đang sắp bay lên trên đầu những chiếc mái lá, những căn nhà rông, những vạch chữ đã vạch bằng que ổi những hạt cát cắt rát
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109557)
những đợt sóng xô đẩy khi gần tới bờ liền nắm tay nhau không có giá trị nào theo phép đo lường biển choàng ôm một thực thể trinh nguyên thể hiện tình yêu tuyệt đối với đất không cần phải xác tín về điều thiêng liêng và huyền thoại
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83805)
“Giấc” là tập thơ đầu tay của tác giả Lữ thị Mai. Nó - tập thơ đã nhắc với tôi rằng: Cuộc sống quanh chúng ta được bao bọc bởi hình ảnh. Chúng ta cần nó như cần ánh sáng để nhìn, không khí để thở. Hình ảnh chính là sự sống phản ánh vào trong con mắt ta, đó là một nguồn thông tin quý báu và cần thiết trong cuộc sống.
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 93313)
Thử hình dung một con tàu đang rẽ sóng…Du khách tụ họp trên boong ngắm biển ngắm trời, thay phiên chụp những pô hình solo hay tập thể trên cái nền lô nhô đảo nhỏ đảo to dưới bầu trời đang bừng sáng vì vầng dương vừa lấn được mấy lớp mây mù để phết nhanh lên mặt nước từng mảng rộng đủ các cung bậc của màu lam.