- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Ngô Quốc Phương

22 Tháng Sáu 202210:32 CH(Xem: 9666)


HOT LEN - TranhLMP
Hót lên- tranh Lê Minh Phong

 

Thơ Ngô Quốc Phương     

TRUYỀN NGÔN     

 

Này con

con có biết vì sao ta thọ hơn cụ nội?

cụ sáu nhăm còn ta sắp một trăm

cha đừng nói gở

cha chín hai, sẽ còn vượt bách niên

chứ đừng như các ông

chỉ sáu bảy tám mươi, giỏi thì đầu chín, xem ra quá lè phè

đi nhanh quá, đông quá, lăng cháu con còn chưa xây kịp

này con

dân chúng thích coi tuồng

hãy cho chúng coi tuồng bộ

sắp xếp khéo vai

bên thắng, bên thua

bên đuổi, bên chạy

bên mèo, bên chuột

bên phi đao, bên phải trảm đầu

giả khóc, giả cười...

mụ mê, mê mụ

bơ phờ râu tóc

lẫn lộn ngày đêm,

đất trời ú ớ

khiến

hết tập này, chờ tập khác

khao khát, khát khao, mong thỏa

quên cả chúng là ai

ta thực là ai

chúng ra sao

ta đích thị thế nào

nhưng chớ làm quá lố, quá mạnh

vừa diễn vừa đo

chớ ném mạnh vỡ bình

chớ đạp mạnh đổ bàn thờ tổ

bể mâm, vỡ nồi, nát bát

lấy gì ăn?

 

Ngô Quốc Phương, London, 21/06/2022

***

 

Tái bút:


Này con

còn v viết lách, báo chí kia

các ông, các bác đã dng mc

cho con ngi xe "102, 103 city" tha chí rong đường 216 thn tc

vy c thế mà phi

ming ngm, tay đếm tin

chân thc đất vàng

bng b, bút múa,

tà tà tiến, phi đạo s ôke

ch đừng lăn tăn

làm phn cu dolly

trăm đứa ăn cùng mt đầu vào

thành đầu ra phi thế

ch ly làm l

làm liu

ri đi quá xa, quá chch

còn li ch lo gì

cn tin ta cho tin

cn ca ta cho ca

cn ghế ta cho ghế

hãy vui lòng biết phn s đi xa!"

(Nhân ngày xe 102/103 City nổ ầm ầm và xả khói đen kịt dưới gầm trời quan lộ 216)

 

Ngô Quốc Phương

 

 

 

 

LÀ BÁO CHÍ

 

Làm báo chí

nghĩa là xun cây bút

để lương tâm

chạy trốn chín tầng mây

khi người dân khốn khó cầu ra tay

ta xoay mặt như hủi kia phải tránh?

 

làm báo chí

nghĩa tiền kia ra lệnh

ta vội vàng khúm núm, tuân theo

để tâm hồn mải ở chốn cheo leo

dân mất đất

kệ mặc bay sống chết?

 

làm báo chí

là giải kia, danh nọ

chủ trên quăng ta sung sướng ôm về

để lương tri ngủ say chốn đê mê

quên quần chúng

bao năm rồi bị trị?

 

làm báo chí

là đội trên, đạp dưới

khiến bút kia gây bao nỗi oan khiên

đến một ngày đất nước vùng lên

thì thử hỏi

chạy đi đâu

bút hỡi?

Ngô Quốc Phương, London, 21/06/2022

(Vĩ thanh: Cực chẳng đã, chẳng thể khóc, đành cười ?!?!)

 

 

 

ĐẾN MỘT NGÀY

 

Đến một ngày

những băng từ, ghi âm, hình ảnh, các show youtube, tiktok, các tweets, các status giống như mọi nền tảng công nghệ đang lên ngôi

đủ thứ, đủ điệu

tràn ngập hằng hà sa số

chi chít vùi sâu như những con chữ dưới những trang sách, cuốn sách nơi thư viện cũ kia với sách gom từ thời trung cổ

đến các nhà "dữ liệu lớn" cũng ngán, vái, lắc đầu

các thể loại thời thượng "vài chấm không" tới "nghìn triệu chấm không" cũng ngán ngẩm

như vị giáo sư tin học nọ đang bắt đầu cảm thấy

đến một ngày mọi thứ quá nhiều, quá thừa, quá lạm

như những bài giảng

được tụng lại,

được biến tấu tinh vi, nhưng vì dỏm nên vẫn vụng

khiến chúng nghe quá giống nhau

coi quá giống nhau

bởi tầng tầng, lớp lớp những tăng lữ kia được nhà nước cấp môn bài đang thao diễn...

đến một ngày cơn buồn nôn không còn cả cảm giác

bởi quái vật một thời nuốt trên nửa trái đất

với học thuyết như cái lưỡi đỏ lòm

và cái mồm đầy răng của tư tưởng bạo lực, lởm chởm, sắc tựa ngàn dao

tiếp tục ngoạm, cắn, xé, đớp

nhai ngấu nghiến hay nuốt chửng

hy vọng của nhiều quốc gia,

dân tộc,

cộng đồng

ngoạm từ đám đông đến cá nhân

ngoạm từ tinh thần đến thể xác

ngoạm từ tư tưởng đến hơi thở

bịt hết mọi lỗ thoát

chặn hết mọi cửa sinh

chỉ một cửa mở thôi

nơi miệng phải câm

tai phải điếc

mắt phải mù

tay phải trói

tư tưởng phải xiềng

chỉ với một ngoại lệ

ấy là phải tuân thủ

phải nằm rạp dưới sự thống trị

khiến quần chúng như một đống, một đàn

nô lệ, culi

trí thức, văn nghệ sỹ là bọn tôi đầy

sử gia dần thành sử quan, học phiệt,

minh họa, xuyên tạc nhảm nhí, ám sát sự thật

khoa học phải đi sau, phải lóp ngóp, phải cúi đầu, xin xỏ

đại học thành cỗ máy nơi nhiều đinh ốc lại được tái chế thành ốc đinh

nơi có bọn giáo quan, một tay nắm chắc tấm thẻ nọ

một tay cân vàng, đếm tiền từ lén lút đến công khai

chẳng còn tay nào cho phấn bảng, bút ngòi

nơi chúng ăn mừng thăng quan, tiến chức

khi được trả công vì nói láo, dạy bạy,

biến thánh đường chữ nghĩa thành cái chợ

biến nhà trường thành công cụ ngu dân,

tảy não học trò

còn bên ngoài ư?

xã hội lộn tùng phèo

vật chất nhảy nhót, lên ngôi

nhà cửa chọc trời, nội, ngoại thất choáng ngợp

xa lộ kìn kịt xe sang

tiền, vàng nặng tay quân bất lương, loài tham quyền nhũng vị...

nhưng dân tộc thì như kẻ mất hồn

thất thần, lạc hướng

dân đói nghèo,

khốn khổ,

lầm than

bị vứt lại sau lưng

khóc khản tiếng, ngoài lề!

 

(Gửi ngàn năm sau với lời chúc lành, may mắn, nếu Trái Đất vẫn còn!)

Ngô Quốc Phương, London, 19/6/2022

 

 

NGÀY NỌ, NGÀY KIA

 

Ngày nọ mở cửa sổ hướng nam,

nhà thơ nọ đang mắng kẻ mất xe đạp

mất cả cái nước thì không sao,

mất thế cũng kêu toáng?

ngày kia mở cửa sổ hướng bắc,

thi sỹ kia đang khóc kiếp quốc vong

đầu thai nhầm thế kỷ

ôi lũ chúng ta!!!

ngày nào mở cửa sổ hướng đông

phía thành Trier, chàng Karl nào đang mắng chiếc vali

chìa khóa đâu rồi, sao ta đến kịp được Highgate?

ngày qua,

xuân chưa hết,

hạ đã rụng

người quản trang mắng chiếc xẻng lưỡi đã mẻ cùn

cắm góc trời tây

làm sao

làm sao ta chôn vùi được tương lai

không

bao giờ tới?

 

Ngô Quốc Phương, London, 17/6/2022

 

 

CHỈ CÒN THƠ

 

Em, anh không có và/chẳng còn chi hết

tiền

bạc

cốc, chén

chai lọ

danh phận

sự nghiệp

chổi, xẻng

rổ, gầu...

hình như chỉ còn chút này

chỉ có chút này

hình như gọi là... thơ

nhưng xin em cứ xoay mặt

cứ dứt áo

vì... đúng rồi... hình như nó đấy

nó chẳng để làm gì

chẳng thể làm gì

chẳng dùng vào được việc quái gì

phải không em?

 

London, NQP, 16/6/2022

***

 

THƠ ƠI THƠ

 

Trên cánh đồng đang rụng rơi vần điệu,

gió tâm hồn sắp trút hết lá khô

tôi thoi thóp

và thơ tôi khẽ thở

cố cùng nhau đi nốt quãng đường đời

 

lũ kền kền đen đặc cuối chân trời

đang chờ đợi ngày thơ tôi đổ xuống

và hồn tôi bạt vía chẳng quay về

nhưng Cao Xanh chẳng cho chúng dễ bề

xoay Con Tạo và nuốt tươi vũ trụ

lẫn thơ tôi cùng nàng tiên chữ nghĩa

lại cho tôi đôi cánh mỏng thoát đi

 

trong giây lát hồn về cõi li bì

bỏ sau lưng xác thơ kia chới với

cả thế gian cùng một trời thách đố

đã sau lưng, tôi giải phóng về trời...

 

bỗng tự nhiên thấy động chạm bên người

ngòi viết kia, mà mực nào đã hết

liền tự bảo ấy vẫn còn, chưa chết

thơ ơi thơ

nhớ cựa nhẹ, tôi mừng!

(Nhớ các Thi sỹ Bùi Giáng, Hàn Mặc Tử, Vũ Hoàng Chương và tưởng nhớ các bậc tiền nhân "hồn ở đâu bây giờ"!)

 

Ngô Quốc Phương, London, 16/6/2022

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 92303)
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 78379)
M ỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91014)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81924)
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 75262)
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ, mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 77570)
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 81877)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 87838)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84456)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117385)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.