- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Hoa Mai

01 Tháng Mười Một 202111:51 CH(Xem: 12839)
   
HOA MAI
Nhà thơ Hoa Mai

 

 

LTS: Lần đầu cộng tác cùa Hợp Lưu, tác giả Hoa Mai là bút hiệu của Võ Thi Mai Hoa. 

Hiện  sống tại thành phố Hồ Chí Minh.Hội viên hội nhà văn TP HCM

tác phẩm đã xuất bản:

Người đàn bà cưới nỗi buồn_THƠ NXB HNV_2020

_BƯỚC HUYỀN ĐÊM_Thơ_NXB HNV_2020

_ DUYÊN_ Tùy bút_ NXB HNV_ 2021.

NGƯỜI TRONG GIẤC MƠ Tiểu thuyết_NXBVH_ 2021.

_GIẤC MỘNG HOÀNG HOA_Thơ_NXB VH _ 2019

Cùng 20 tác phẩm in chung ăn& thơ với bạn bè văn nghệ.
Chúng tôi hân hạnh gởi đến qui độc giả và văn hữu chùm thơ của Hoa Mai
TCHL

 

 

thơ    
HOA MAI   

HÓA ĐỘ

 

Nghe tiếng chuông chùa vọng phía anh

Mặt trời khóc thầm trong lồng ngực

Đôi bàn tay thao thức

Chờ đợi một vòng tay

 

Triền cỏ lau đốt giấc mơ nông nổi

Ai nợ ai một biển u sầu

Thu kìa phố

đang trôi về vồi vội

Lại tan ra

côi cút một sắc vàng

 

gió riu ríu

cô đơn trên ga gió

Ta vì người

hóa độ cả hồn thơ

 

Hoa Mai

 

 

 

NHỮNG LINH HỒN CÔ ĐỘC

 

Những cái chết cô độc lũ lượt xếp hàng

Không có tiếng khóc

không  lời trối trăng

 

Những cái chết đớn đau

thật nhanh không kịp giãy giụa

nhịp thở thối rữa

linh hồn hốt hoảng bay lên

 

Những cái chết không kịp ghi tên

Bác sĩ không đủ người và cũng bệnh

Chả còn ai rỏ nước mắt cho những bó người

Hối hả chờ vào lửa điện.

 

Những linh hồn bơ vơ

hoang mang tụ tán

chẳng biết lên trời

không người dẫn xuống đất

Cây thánh giá vô cảm gục đầu trong nhà thờ

Chúa cũng đang tất bật

 

Những cái chết mùa côvi

có linh hồn nào hóa đom đóm

bay lên

 

Hoa Mai



EM_NGƯỜI ĐÀN BÀ LẶNG LẼ BƯỚC HUYỀN ĐÊM
  

 

Không biết phía bên kia đêm là đâu, bước huyền đêm là nơi em lạc tới.Lần vách đời dò dẫm từng bước mỏi. Em trò chuyện với mình giữa những nốt đêm buông.

 

Anh đừng quỳ xin , nhận tội lỗi hết về mình. Đời không chỉ cay nghiệt với em mà đời còn thách thức.Em đã từng hoang dại  kéo tức tưởi ngược mình . Treo nỗi nhớ nghiêng về phương trời đầy gió.Đêm đã cạn đêm  chưa mà khỏa thân nỗi nhớ. Em cứu cánh mình bằng con chữ dắt nhau đi.

 

Em trải lụa sóng đời trên đôi cánh thiên di.Những câu thơ mang màu trăng úa máu.Kiến tạo lại mình em ước thành giấy trắng, lật hai mặt đời sóng sánh những thương yêu.

 

Bước huyền đêm em ma lực phận Kiều. Là phút em tan mình từng sát na đơn độc. Không quy tắc, không bao giờ quy luật. Chốn địa đàng bút mực vẽ thơ khan.

 

Một mình..

Một mình em_Lặng lẽ bước huyền đêm

 

&&&

Trích trong "Bước huyền đêm"

Hoa Mai

 

 

NHỜ ANH TÌM MẸ

( Cho ngày tưởng nhớ 27/7)

 

Một chiều Thành Cổ mưa rây

Em về thắp nén nhang thay mẹ mình.

 

Khói hương trên mộ chùng chình

Phải anh thức dậy để mình gặp nhau

 

Mẹ chờ anh đã quá lâu

Nay sương cùng gió làm đau mẹ rồi

 

Cạn mòn sức, mẹ buông xuôi

Một mắt mẹ nhắm dặn  rồi tìm anh...

 

Giữa muôn vạn nấm cỏ xanh

Xin anh báo mộng xưng danh mộ nào?

 

Cỏ xanh, xanh đến cồn cào

Nghĩa trang anh ở bạn bao nhiêu miền.

 

Biết rằng đồng đội đã quen

xum vầy quấn túm như liền tay chân

 

Đáy dòng Thạch Hãn tần ngần

Thương linh hồn  mẹ đang lần  tìm anh.

 

Chuông Thành cổ gió lanh canh

Dù đây , anh hãy hiển linh em mời...

 

Tên anh cha mẹ đặt rồi

Mà sao toàn mộ là người vô danh.

 

Thắp nhang em cậy nhờ anh

Hãy tìm  đón mẹ thăm anh một lần.

 

Hoa Mai

 

 

 

GIÓ SƯƠNG PHIÊU BẠC*

 

Bờ xôi ruộng mật

ngày nào

Bây giờ teo tóp hư hao cả rồi

 

Còn đâu ngà ngọc núi đồi

Mà mong kẻ sỹ bồi hồi vịnh thơ

 

Gió sương xô lệch đôi bờ

Cỏ lau đã trắng nỗi bơ phờ tình

 

Ngày nào lãng mạn trúc xinh

Bây giờ ra đứng đầu đình mồ côi

 

Cõi phù vân , hoa rụng rời

Ai còn phiêu dật* *ngỏ lời tơ vương

 

Xưa từng thương kiệt cùng thương

Nay thành hoa gạo bên đường người qua

Hoa Mai

_

Ps:

*   Phiêu bạc  là lay động bến bờ , chứ ko phải ý bạc bẽo để nghĩ là chua chát hay không có hậu đâu quí dzị nhá, Bạc ở đây là Bến

**Phiêu dật là thoát tục...

 

 

 

CẢM ƠN CÔ MƯA

 

Kìa đám mây mùa hạ

Vắt cả sang đây rồi

Sao nắng đổ đầy trời

Không giương ô che nhỉ

 

Một bầy ve  nhi nhí

Khát nước lắm phải không

Tiếng gào cứ ong ong

Phượng cười như bó đuốc

 

Hình như bác Chẫu Chuộc

Đọc thông báo ngoài ao

Sắp có trận mưa rào

Me, Sấu cười tít mắt

 

Chị gió bay phần phật

Gom các chú mây về

Bác Sấm quát thật ghê

Cô mưa khóc lộp độp

 

Cụ Cóc kêu ộp ộp

Từ khe thềm nhảy ra

Bầy lá quẩy cha cha

Cùng cô Mưa khiêu vũ

 

Cả nhà cười thích thú

Mồ hôi trốn sạch rồi

Bầu trời lại tinh khôi

Cảm ơn cô mưa nhé

 

Hoa Mai

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85803)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88934)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 92159)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89887)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 111390)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91955)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91475)
Trong tình bằng hữu nhiều năm với Huy, được sự đồng ý của chị Cao Xuân Huy và hai cháu Chúc Dung & Xuân Dung, bài viết thiên về khía cạnh y khoa này, nói về một Cao Xuân Huy khác, người bệnh Cao Xuân Huy chênh vênh trên con dốc của tử sinh, đã can trường chống chỏi với bệnh tật cho tới những ngày và giờ phút cuối cùng và đã ra đi với tất cả “phẩm giá”. NGÔ THẾ VINH
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 81755)
Cao Xuân Huy có người cha đi kháng chiến, để lại vợ con trong thành. Rồi, 1954, ông ngoại bị đấu tố, người cậu cấp bách đem cháu, 7 tuổi, vào Nam. Mẹ ở lại Hà Nội đợi bố. Về, nhưng người cha kháng chiến, gốc tư sản, địa chủ, không thể "can thiệp" cho người mẹ khỏi diện "tự lực cánh sinh" (như đi "kinh tế mới"). Rồi họ chia nhau con cái: mẹ để lại con gái cho bố, vào Nam với con trai. Xa cách, mỗi người lập một gia đình khác, có các con khác. Huy được cậu và bà ngoại nuôi. Như một định mệnh, chuyện nhà Huy trùng hợp với chuyện đất nước, với truyền thuyết Sơn tinh Thủy tinh, với bao gia đình thời chia đôi Nam-Bắc.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 86226)
Thường, khi viết về một nhà văn, trong vai trò của một người làm phê bình, tôi chỉ quan tâm đến tác phẩm, đến văn bản. Đúng hơn là tôi quan tâm đến văn bản văn học, và cái cách mà tác giả của nó đã, cùng với các độc giả của mình, biến nó thành một tác phẩm văn chương. Tôi không quan tâm lắm đến tác giả.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 87248)
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời. Thời xưa Cao Biền đã nhiều lần cỡi diều bay tới, tay cầm quạt giấy phất bằng lụa bạch, nan cánh quạt đúc bằng vàng khối tinh ròng, toan tính yểm đất.