- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 10580)


KhiToiKhongConTre-Thai Thanh
Khi tôi không còn trẻ- ảnh Internet

   

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

Thái Thanh

 

Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị.

Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.

 

Bác sỹ Đỗ hồng Ngọc bảo rằng: Chớ có sợ già. Tuổi già như trái chín cây.Trái chín cây thì thật thơm ngon...  Thời trẻ, hình như ai cũng có một thời hoa mộng tươi đẹp để mơ màng nuối tiếc nhớ thương... Với tôi lại thấy khoái cái tuổi về chiều bởi lúc đó tôi không còn "lầm lũi" để đi nữa mà tôi chùn chân lại chậm hơn để nhìn ngắm, cảm nhận được cái tươi đẹp của vạn vật quanh mình. Tôi cho rằng tuổi 50 là tuổi sắp già như trái hườm hườm đang dần dần chín trên cây và tôi thấy mình là mít là xoài là sầu riêng đây ạ. Những thứ ấy lúc còn sống thì dở òm nhưng dần chín thì thơm, miễn ta đừng để chín quá...  Nên bây giờ ở cái tuổi 63 nghĩ đến cái chết tôi không thấy lo lắng nữa. Sống đến cái tuổi này rồi xem như đã vừa tròn trịa, mình chết sớm một tí khi còn tỉnh táo, khỏi phải phiền con cháu.

 

Bạn bè tôi nhiều người thành đạt, cuộc sống ấm êm hạnh phúc... Riêng tôi cuối cùng vẫn chẳng làm được điều gì to tát nhưng không vì đó mà tôi cảm thấy buồn. Tôi có khoảng trời của riêng tôi, ở đó tôi sống khá bình an thật đủ đầy bên con cháu và sống trọn vẹn đúng những gì mình thích, sống cho riêng mình không phải tranh đua hoặc nhìn theo ánh nhìn của người khác mà sống. Những sai lầm của một thời tuổi trẻ rồi cũng qua đi, may mắn vô cùng vì khi ấy mình còn sức để chống cự, may mắn vô cùng vì mình đã vượt qua chẳng để lại hậu quả xấu. Duyên đến rồi đi. Người cũng vậy, không dưng mà im hơi lặng tiếng và ta thành người xa lạ " Người đi qua đời tôi không nhớ gì sao người..."(*) Ồ nhưng nhờ không nhớ gì đó, ta đỡ nặng lòng thanh thản mà quên.

 

Những ngày dịch bệnh kéo dài trên quê hương tôi, phố buồn thầm lặng không còn ai xôn xao trên những lối về. Bạn bè mỗi đứa một phương, chẳng còn hò hẹn gặp nhau rong chơi quán xá. Cuộc vui đã lặng tàn. Cũng may mọi thứ mình cũng đã được đi qua, dù ngắn ngủi.

 

Mấy năm gần đây, từ khi rời bỏ Qui nhơn mà vào ở với con, tôi bỏ mất đi thói quen mỗi sáng xé một tờ lịch và ghi vào sổ lịch bỏ túi, những điều đáng nhớ trong ngày. Riết rồi tôi quên mất bây giờ tháng mấy. Những ngày này có lẽ nạn dịch Covid cướp đi dễ dàng sinh mạng của nhiều người quá khiến tôi bâng khuâng đến sự sống còn. Có những người không chết vì dịch cũng tự nhiên mà chết. Buổi sáng còn nói cười, khuyên nhủ bên tai tôi đến buổi trưa thì hồn đã ra đi... Tôi lẩn thẩn muốn viết ra giấy những điều cần dặn dò con cái nhưng lại sợ chúng nó cười cho cái lẩm cẩm của mình nên không cầm viết viết được. Ồ mà dặn cái gì đây nhỉ! Ra đi rồi xác thân này trả lại cho nhân gian kia mà! Tôi có một người bạn hồi còn sống nó ước có một nấm mộ chôn trên đồi cao để ngắm đất trời. Nó viết di chúc dặn dò con cái dữ lắm, thế nhưng khi mất thì con nó đốt xác rồi đem tro cốt gởi chùa dù hồi sống nó không thích đến chùa... Tôi thì thích đến chùa song lại thích đốt rồi đem tro rải biển. Còn quần áo vật dùng đồ gì còn sử dụng được thì hãy đem cho hết cho người còn sống mà cần, cũng chẳng phải chôn hay đốt theo uổng lắm, nhưng nói vậy thôi chứ chẳng bận lòng vì mai sau nếu đã chết rồi con cái nó làm sao cũng được mà. Bây giờ già rồi tôi cũng chẳng thấy muốn giữ lại gì...

 

Khi tôi không còn trẻ. Tôi bớt đi sự sốc nổi, bớt đi đam mê, bớt sự say đắm thuở nào. Tôi đã biết chấp nhận những điều bất như ý, biết bao dung hơn và biết sám hối những lỗi lầm của mình đã trót lỡ gây ra.

Tự đó thấy vô vàn trân trọng cuộc sống này nhưng không muốn níu kéo. Mơ ước cho hạnh phúc của cả đời người nhiều vô kể là mong ước mà biết bao nhiêu là đủ, ta có bao nhiêu biết đủ là được rồi.

 

Tôi biết tôi không còn trẻ nữa và tôi an lòng với cái tuổi về chiều thênh thang nắng  ấm và có cả mưa dầm...  Với tôi cái nào cũng có cái đẹp ngời ngời trong cái tuổi già già lẩn thẩn của tôi.

Khi tôi không còn trẻ. Cuộn chỉ thời gian đang lăn tròn lăn mãi cho đến lúc hóa thành hạt bụi bay bay...

 

Thái Thanh

(Sài gòn 30/9/2021)

 

(*) nhạc Phạm đình Chương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96490)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96132)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 118054)
L ẩn quẩn từ một buổi chiều nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ cố làm dịu những cồn cào nơi ngực về một hoang tưởng không tên phập phồng thở
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 79366)
H ải quân Hoàng gia Nhật dạy cho tôi một nghề nghiệp duy nhất: Phi công khu trục. Hủy diệt những kẻ thù của tổ quốc, bay và bắn. Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm, trên những vùng trời Trung Hoa và Thái Bình dương. Tôi không biết đến đời sống nào khác ngoài đời sống của người lính.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 69415)
N hư mọi người đều biết, Victor Hugo (1802-1885) vừa là nhà thơ trữ tình và châm biếm vừa là kịch tác gia cách tân vừa là nhà văn xã hội Pháp thế kỉ XIX rất ư năng động và sung sức, có nhiều tác phẩm đủ ba thể loại đó để đời. Chẳng hạn, chỉ cần nhắc tới cuốn truyện đầm đià nước mắt Les Misérables (Những kẻ khốn nạn – 1862) (1) là ít ai quên, đặc biệt ở Việt nam...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95484)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116458)
C ần gì phải viện dẫn đến những lời chứng dối Khi đám đông nghe bài giảng trên núi chẳng chút động tâm Khi quân gian đem gươm giáo bắt thầy mình như bắt kẻ cướp Thì những lời chứng dối cũng chẳng ăn thua gì
25 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 105132)
Lời giới thiệu: Bài “Giã Từ Trung Quốc” được dịch từ bản Anh ngữ tựa là “Walking Out on China”(do Wen Huang dịch từ tiếng Trung Hoa) của nhà văn đối kháng Trung Hoa, Liao Yiwu, xuất bản trên The New York Times số ra ngày 15 tháng 9, 2011. Ông Liao, tên Hán Việt là Liêu Diệc Vũ, cũng còn được biết tới dưới tên Lao Wei, sinh năm 1958 tại tỉnh Sichuan, đúng vào năm Mao trạch Động phát động chiến dịch Một Bước Nhẩy Vọt đã đưa cả nước vào nạn đói trầm trọng...
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95419)
C ơn mưa bất chợt ập xuống phi trường vào chủ nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng sáu. Tôi là người hành khách cuối cùng ra khỏi chuyến bay từ Paris trở về trong đêm hôm ấy. Không biết là mình đã ngủ vùi đến mấy ngày. Nhưng khi tỉnh dậy nhìn kim đồng hồ đã ba giờ sáng.
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 113736)
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh quê ở Nha Trang, sinh ở Hà Nội. Tốt nghiệp Cử Nhân Luật, khóa cuối cùng của Đại học Luật Khoa Sài Gòn, tháng 12-1974. Có nhiều thi phẩm đã xuất bản từ 1991 đến 2009 tại Việt Nam. Hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những bài thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh. TCHL